Tải bản đầy đủ (.docx) (14 trang)

Những bài văn hay lớp 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.09 KB, 14 trang )

Đề: Hãy kể về một lần em mắc lỗi.
Từ nhỏ đến lớn em đều đạt được học sinh xuất sắc, trong mắt mọi
người em là một đứa bé chăm học, xứng đáng với danh hi ệu con ngoan trò
giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Ở nhà thì luôn vâng lời ba mẹ, đến tr ường thì lúc
nào cũng học bài và làm bài đầy đủ. Nhưng có một chuy ện cứ khi ến b ản
thân em tự trách và day dứt mãi, để rồi khi nghĩ v ề nó thì trong tâm trí em
chỉ có niềm ân hận, sự tiếc nuối, buồn bã và đầy thất vọng. Việc đó xảy ra
vào năm trước, tức là khi em còn đang học l ớp năm. Ắt h ẳn ai nấy cũng
đang thắc mắc, câu chuyện đó là gì mà sao có v ẻ nghiêm tr ọng quá, v ậy
thì sau đây em xin kể cho mọi người cùng nghe nhé!
Ở trường tiểu học cũ của em, các học sinh sẽ đến trường vào sáng
sớm, và tới chiều thì phụ huynh mới rước về, đó là hình thức h ọc bán
trú.Vì thế mà các bậc cha mẹ có thể yên tâm đi làm, ti ết kiệm th ời gian,
không cần đưa đón con cái nhiều lần trong ngày. Em còn nh ớ như in hôm
xảy ra chuyện là vào thứ tư, tuần cuối cùng của tháng năm, tức là ch ỉ còn
khoảng nửa tháng nữa thì em sẽ bước vào kỳ thi quan tr ọng, thi lên l ớp
sáu, cả gia đình đều hi vọng em có thể đậu vào trường chuyên trung h ọc
cơ sở Mỹ Phước. Lúc ấy, do ở quê nội có giỗ, nên b ố ph ải cùng em trai v ề,
còn mẹ em thì không xin phép công ty nghỉ làm được nên đành ở l ại. Hàng
ngày, như thường lệ thì mẹ sẽ chở em trai đi học mẫu giáo tr ước, ti ện
đường đi làm luôn, mẹ ra khỏi nhà khá sớm vì nhà em ở cách công ty r ất
xa, hơn hai mươi cây số lận. Còn em sẽ đi học muộn hơn, bố th ường n ắm
tay em đi bộ đến trường. Tối hôm trước, sau khi c ơm nước xong xuôi, m ẹ
con em lại ngồi vào bàn học, em thì học Tiếng Việt, còn mẹ thì làm s ổ
sách. Đúng mười giờ, em buông viết, mẹ thì cũng ngưng tay. Sau khi đ ợi
em làm vệ sinh cá nhân xong, mẹ mới đến bên xoa đầu, rồi dặn dò thật
kỹ: “Con ở nhà ngoan nghe chưa, ngày mai trước khi đi thì ph ải khoá c ửa
cho cẩn thận, không được nói chuyện với người lạ,....”. Nói xong mẹ còn
hôn khẽ lên trán em chúc ngủ ngon. Em đáp l ại rõ to: “D ạ, con bi ết r ồi, m ẹ
cứ yên tâm nha mẹ, con lên phòng ngủ trước đây ạ!”. Sau đó chạy m ột



mạch lên lầu, vì lâu lắm rồi mới được ngủ một mình mà không có em trai
bên cạnh, em cảm thấy tự do lắm, sợ mẹ sẽ theo thói quen lên ki ểm tra
xem em ngủ thế nào, nên em liền khoá chặt cửa lại. Em r ất hâm m ộ ca sỹ
Sơn Tùng MTP, nên khi nghe tin ca sỹ này sẽ phát hành ca khúc m ới vào lúc
không giờ khuya thì em đã hạ quyết tâm phải thức xem cho bằng được, để
ủng hộ cho thần tượng của mình. Xem đồng hồ, còn gần m ột ti ếng n ữa
mới đến giờ phát sóng, vì sợ ngủ quên nên em đã l ấy ipad ra ch ơi game
giết thời gian trong lúc chờ đợi. Em thích ch ơi các trò ch ơi kích thích trí
tuệ, đặc biệt là trò “ Ốc sên tìm đường về nhà” nên đã ch ọn nó đ ể ch ơi.
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ khuya vang lên, mặc dù đang
chơi hăng say, căng não suy nghĩ nhưng em lại tắt dẹp hết, v ội mở kênh
Youtube lên xem ca nhạc. Đeo tai nghe vào, càng xem em càng thích thú, coi
đi coi lại cả chục lần cũng không biết chán. Âm nhạc lúc thì xập xình, lúc
thì du dương nghe rất bắt tai, vui nhộn. Thế rồi em ngủ quên lúc nào cũng
không biết. Chợt giật mình thức giấc khi nghe tiếng mẹ bảo dậy sửa soạn
đi học, mẹ đi làm trước đây, em đáp lời con đã dậy rồi, sau đó v ội xu ống
nhà tạm biệt mẹ và đóng cửa. Nhưng do nhức đầu, chóng mặt quá em l ại
nhủ lòng chỉ lên giường nằm ngủ thêm một lát nữa thôi. Không ngờ lúc
mở mắt lần nữa thì đồng hồ đã điểm tám giờ sáng. V ội vã b ật d ậy nh ư lò
xo, giờ phút này cơn nhức đầu đã hết hay còn cũng không còn quan tr ọng
với em nữa. Em vừa hoảng hốt, vừa lo sợ nghĩ th ầm: “Ch ết r ồi, mình d ậy
muộn nên trễ học mất rồi. Làm sao đây ta? Nếu bây gi ờ đến tr ường thì
cũng đã trễ hơn một tiếng. Thôi đành nghỉ học vậy.” Sau đó, em đánh răng
rửa mặt, xuống lầu nhìn thấy bữa điểm tâm mẹ để sẵn trong l ồng bàn,
kèm theo tờ giấy chúc em ăn ngon và đi học vui v ẻ mà em c ảm th ấy h ơi lo
lo nhưng cũng nhanh chóng quên luôn, chú tâm ăn một cách ngon lành vì
quá đói. Sau đó em lấy sách vở ra nghiêm túc học. Chi ều hôm ấy m ẹ v ề
sớm đến lạ, vừa thấy em, mẹ đã cất tiếng hỏi “ Hôm nay đi h ọc có gì m ới
không con?” Em lúc đó mặc dù rất lúng túng, nhưng đã c ố t ỏ v ẻ không có

gì, đáp lại lời mẹ “Dạ, không có gì hết ạ!” Mẹ nhìn em th ật lâu r ồi n ở n ụ


cười mỉm, nhưng mà trông không có vẻ gì là vui cả. Lúc mẹ quay l ưng đi,
hình như em nghe thấy tiếng mẹ thở dài thật khẽ, chắc tại do mẹ mệt, em
đã cố gắng nghĩ chệch hướng như vậy. Qua sáng hôm sau, đang lúc lo l ắng
không biết phải giải thích vì sao lại nghỉ học không phép v ới cô giáo thì
bỗng bạn Huyền ngồi bên cạnh cất tiếng hỏi làm em giật cả mình:
“Thanh ơi! Bạn đã đỡ bệnh chưa?” Em ngạc nhiên l ắm: “ Ủa, sao b ạn l ại
nói vậy?”. Bạn đã kể lại cho em nghe: “Mình bi ết hết ý, vì hôm qua th ấy
bạn nghỉ học nên cô giáo đã gọi điện cho mẹ bạn hỏi mà. M ẹ b ạn còn nói
bạn sốt nặng quá nên đã chăm sóc bạn suốt đêm. M ẹ bạn còn xin l ỗi vì
chưa xin phép cô cho bạn nghỉ học nữa.” Nghe xong em ch ỉ mỉm cười v ới
Huyền. Chiều hôm ấy về nhà, tâm trạng em tồi tệ l ắm, mặc dù c ảm th ấy
thắc mắc, nhưng suy nghĩ mãi em cũng không bi ết vì sao khi m ẹ bi ết
chuyện mà lại không chửi, không trách mắng gì em cả. Đâu đó trong tâm
trí em bỗng nhớ đến lời mẹ căn dặn thường xuyên lúc nhỏ, phải luôn
thành thật trong mọi chuyện, không nên nói dối người khác. Lúc đó, em
chợt nhận ra lỗi lầm của mình, nó lớn lắm, lớn đến nỗi khiến em cứ khóc
mãi không ngừng. đó là lần đầu tiên em làm mẹ thất vọng đến vậy. Hàng
trăm chữ “giá như” cứ xuất hiện liên tiếp trong đầu: “Giá như mình không
ham chơi thì đâu ngủ trễ, giá như mình không thức khuya thì đã không b ị
nhức đầu rồi, giá như mình mặc dù trễ nhưng vẫn đến lớp thì đã không b ị
mất bài, giá như mình không giấu giếm mẹ từ hôm qua đến gi ờ thì mẹ đã
không buồn đến vậy,...” Bỗng em nghe tiếng mẹ gọi “Bé ơi xu ống ăn c ơm
nào con”. Tim em như thắt lại, vỡ oà nước mắt chạy thật nhanh ôm m ẹ từ
phía sau rồi khóc nức nở, “Mẹ ơi con sai rồi, con bi ết l ỗi lắm r ồi,con xin
lỗi mẹ, lần sau con không dám tự ý bỏ học, con không dám nói d ối m ẹ
nữa đâu”. Mẹ đợi em đỡ khóc rồi mới ôm em thật chặt, vuốt tóc em th ật
khẽ, “ Mẹ biết con gái mẹ ngoan mà, biết sai thì hãy s ửa nhé con, đ ừng

phạm sai lầm như vậy nữa”. Giờ phút này, sà vào lòng mẹ em cảm th ấy
yên bình lắm, quả thật không có tình nào sánh được bằng tình mẫu tử cả.


Nhưng đó chẳng phải là hậu quả lớn nhất, đây mới là hậu quả mà
em cảm thấy khiến mình ân hận nhất vì đã tự ý bỏ h ọc. Vì m ỗi ngày th ầy
cô sẽ cho một đề thi thử, làm bài và sửa tại l ớp, nên bạn nào không đi h ọc
thì sẽ mất bài, mất kiến thức, vì không có l ần sau ôn l ại d ạng đ ề đó n ữa.
Nếu như hôm ấy em đi học thì có lẽ sẽ làm được bài toán ấy, sẽ không vì
thiếu 0,25 điểm để bị rớt trường chuyên. Nếu học ở trường chuyên thì em
sẽ không phải sống xa ba mẹ. Vì ở quê em chỉ có trường đó mới học bán
trú. Do bố mẹ phải đi làm để nuôi cả gia đình, trang tr ải h ọc phí cho hai
chị em, nên hằng ngày không thể sáng đưa, trưa rước, tối chở em đi h ọc
thêm nữa, và còn nhiều nguyên nhân khách quan khác, nên đành g ửi em
cho dì ở Bình Dương, để dì chăm sóc em hộ. Hiện tại thì em đang ở Thành
phố Thủ Dầu Một, còn ba mẹ thì vẫn ở Bến Cát. Sống xa ba mẹ r ồi em
mới biết nỗi nhớ ba mẹ là thế nào, nỗi buồn khi không được gặp ba mẹ
hằng ngày nữa, mà mỗi tuần chỉ có thể gặp lại gia đình vào đêm thứ 7.
Em nghĩ rằng, trên đời này thì ai ai cũng đã từng m ắc l ỗi, dù ít hay
nhiều, dù nặng hay nhẹ. Em cũng vậy, mặc dù cái lỗi trên mà em mắc ph ải
khá phổ biến với các bạn học sinh, nhưng với em thì nó đã để lại trong em
một bài học lớn, đến mức mà khi em càng nghĩ, lại càng thêm bu ồn và
thất vọng. Em đã tự hứa với bản thân mình, đó là lần đầu,và cũng sẽ là l ần
duy nhất em tự ý bỏ học. Quả thật có những chuyện di ễn ra r ồi em m ới
thấu hiểu, có những lỗi lầm xảy ra rồi mà khi nghĩ lại em ch ỉ c ảm th ấy
nuối tiếc mà thôi.
Trường Nguyễn Thị Minh Khai
Hà Thị Kim Thanh



Đề: Hãy kể về một người mà em yêu quý.
Trong cuộc sống này, có rất nhiều loại tình cảm khác nhau, nh ư tình
phụ tử, tình yêu nam nữ, tình thầy trò,... Nhưng em th ấy thiêng liêng nh ất
vẫn là tình mẫu tử giữa mẹ và con. Đó chính là thứ tình cảm vô giá và
không có gì có thể thay thế được.
Mẹ em năm nay đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhìn mẹ không còn tr ẻ n ữa.
Mái tóc mẹ mượt mà, thơm mùi hoa lài mà mẹ yêu thích. Đôi mắt long
lanh như chứa nước trong đó vậy. Mỗi khi cười lên đôi mắt ấy càng rạng
ngời trông rất đẹp. Môi mẹ đỏ hồng nhìn vô ai cũng cứ tưởng là thoa son,
mỗi khi nói chuyện lộ rõ những chiếc răng trắng tinh, bé xíu trông th ật dễ
thương. Bàn tay mẹ chai sần theo năm tháng vì đã một đ ời lam lũ đ ể nuôi
em. Lưng mẹ hơi còng nên mỗi lần đi đứng gặp chút bất tiện. Nước da mẹ
ngăm ngăm vì đã dầm mưa dãi nắng để bươn chải tiền học phí cho hai ch ị
em em. Em đã nghe rất nhiều bài hát viết về người thân như ông, bà, cha,...
nhưng trong đó, em thích nhất là những bài viết về mẹ. Em cực kỳ ấn
tượng câu “Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. Mẹ yêu th ương con h ơn
yêu cuộc sống” trong bài Mẹ yêu do nhạc sĩ Phương Uyên sáng tác. Qu ả
thật đúng là như vậy. Mẹ lo cho em từ cái ăn đến giấc ngủ. Trong nh ững
đêm mùa đông lạnh lẽo, nhờ có bàn tay yêu thương, ấm áp của mẹ mà em


mới ngủ ngon được. Mỗi sáng mẹ là người dậy sớm nhất để nấu cơm cho
cả gia đình. Mẹ là người tần tảo sớm hôm, thức khuya dậy s ớm. Vì đ ến
chiều mẹ mới đi làm về nên mẹ nấu cả buổi sáng lẫn buổi trưa cho gia
đình. Thức ăn mẹ nấu rất ngon, khi ăn mọi người trong nhà đ ều t ấm tắt
khen mẹ rối rít, còn trêu mẹ rất hợp với nghề đầu bếp. Khi đồng nghi ệp
đến nhà chơi, ai cũng nói mẹ vừa giỏi việc nhà lại vừa gi ỏi vi ệc ở công ty.
Quả thật đúng như vậy, nhờ có bàn tay của mẹ mà mọi thứ trong nhà đều
trở nên sạch sẽ, ngăn nắp. Ở nhà, mẹ tính đi tính lại sổ sách cho th ật kỹ,
bàn tay mẹ thoăn thoắt tính từng con số, rồi lại nhẩm đi nhẩm lại xem đã

đúng chưa. Mẹ em thật sự tính toán rất siêu đấy nhé! Mỗi chiều khi mẹ đã
đi làm về thì lại mua rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho ông bà . Nh ờ vậy mà
ông bà không những không ốm đau bệnh tật mà lại còn r ất kho ẻ m ạnh
nữa. cứ mỗi chiều thứ bảy, mẹ lại dẫn hai chị em em đi ăn bánh, kem tươi,
còn có khi ăn gà rán nữa để thưởng cho tụi em vì đã trải qua m ột tuần học
tập vất vả. Ba thường nói với em mẹ là người tuyệt vời nhất. Mỗi khi ba
đi làm về, mẹ lại xách cặp giúp ba, hỏi thăm v ề tình hình làm vi ệc ở công
ty của ba, lấy cơm cho ba ăn,... Còn những lúc ba bị bệnh, mẹ n ấu cháo cho
ba, còn tất bật ngày đêm, thức trắng thâu đêm chăm sóc ba, có khi còn b ỏ
ăn bỏ uống vì ba nữa. Mẹ quả thật rất đảm đang. M ỗi t ối, m ẹ ch ỉ em làm
bài, những bài nào không hiểu thì mẹ giảng lại cho em. Còn những bài làm
sai mẹ không hề la mắng em đâu mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, khuyên răn
thôi. Nhờ có giọng nói truyền cảm của mẹ mà em dễ ti ếp thu bài h ơn.
Nhưng khi em đùa giỡn lúc đang học thì mẹ rất nghiêm túc, tỏ vẻ không
hài lòng. Mẹ thường hay nói chuyện với các cô, bác hàng xóm. Có khi còn
làm bánh mời họ ăn. Ai ăn xong cũng nói “Chị chỉ tôi cách làm bánh đi” hay
là “ Tương lai chị sẽ trở thành người làm bánh”. Mẹ luôn cởi mở, thân
thiện với mọi người. Em thấy lúc nào mẹ cũng cười tươi, trong thâm tâm
em nghĩ mẹ thật lạc quan, yêu đời. Dù gặp bất cứ khó khăn gì thì m ẹ v ẫn
luôn đứng lên, vượt qua nó. Em cảm thấy rất tự hào về mẹ.


Có lẽ trên đời này, ai dù hoàn hảo đến mấy cũng đã từng ph ạm ph ải sai
lầm dù chỉ một lần, với em cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa đánh em
cái nào cả. Em nhớ như in hôm xảy ra chuyện là vào thứ hai – ngày đ ầu
tuần. Tối đó khi mẹ đã dạy em làm bài xong thì mẹ lại bắt tay vào công
việc của mình. Mở máy tính lên, mẹ thoăn thoắt gõ, mẹ gõ nhanh nh ư
chớp trước con mắt khâm phục của em. Mẹ dừng tay rồi nghỉ một lát. M ẹ
nói “Con ở đây trông máy tính giúp mẹ nhé! Đừng để em phá, mẹ đi lên
lầu nằm một lát” 。 Vì tính tò mò trỗi dậy, cứ mãi chăm chú nhìn chằm

chằm vào máy tính không nên chưa nghe mẹ nói hết câu đã đáp l ời “Dạ!
Con biết rồi mẹ ạ! Mẹ cứ an tâm.” Do chưa bao gi ờ em được s ử dụng máy
tính vì tuổi còn quá nhỏ, nhân dịp này, em v ội cầm chu ột di chuy ển. Vì đã
học Tin học nên em biết phần mềm “Cốc Cốc”, vội mở lên ch ơi. Nhưng em
đã bấm bậy vào nút nào đó, bỗng nhiên tự dưng ti ếng x ẹt x ẹt nổ ra nh ư
sấm chớp vậy. Mẹ trên lầu nghe thì tức tốc chạy xu ống. Sẵn có em trai ở
đấy nên em đã nói dối là do em trai phá khi em đang loay hoay so ạn đ ồ đi
học. Nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa chột dạ của em, em đoán m ẹ đã bi ết là
lỗi nơi em, là em đã làm rồi đổ tội cho em trai của mình. Ngay khi em c ố
biện minh một lần nữa “Con đâu có làm đâu mẹ”. Mẹ nghiêm túc ph ạt em.
Mẹ bảo em xoè tay ra. Bàn tay chai sần của mẹ bao bọc lấy tay em. Gi ơ roi
lên cao và vụt thật mạnh. Em nhắm tịt mắt lại, khóc nức n ở. Bỗng m ột
tiếng bốp vào da thịt. Em oà lên, nhưng khi nhìn xuống thì đã th ấy v ết l ằn
đỏ in trên mu bàn tay của mẹ. Thì ra mẹ đã tự đánh mình. Em càng khóc to
hơn nữa, chắc mẹ rát lắm, rối rít xin lỗi mẹ. Giá nh ư em đã tự khai nh ận
thì đâu đến nỗi này? Từ câu chuyện này, em rút ra m ột bài h ọc sâu s ắc:
Việc gì mà mình gây ra thì phải tự thân nhận lấy, không bao gi ờ được đ ổ
lỗi cho người khác. Mẹ thật bao dung và giàu lòng nhân ái. Nh ớ nh ững lúc
em lì, khi mẹ la rầy em, không những không nghe mà còn cố cãi lại “Con
lớn rồi mà. Sao mẹ chửi hoài vậy?” Lúc ấy, mẹ đã lặng lẽ khóc, quay l ưng
lại thở dài, mẹ nói: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ.” Sau này, khi l ớn lên,


em mới biết mẹ thương em đến chừng nào, không hề thiên v ị gi ữa em và
bé Thiện, hệt như câu thơ:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”
Nếu có ai hỏi em rằng “Trên đời này bạn yêu ai nhất?”, em sẽ đáp l ời
ngay, “Là mẹ”. Không chỉ em yêu quý vẻ bề ngoài của m ẹ mà còn yêu luôn
cả con người và nhân cách tốt đẹp của mẹ nữa. Mẹ đã dạy em bao điều

hay, lẽ phải trên đời mà em hầu như không biết. Mẹ luôn chăm sóc em
những lúc ốm đau, bệnh tật. Mẹ làm rất nhiều đi ều mà em không th ể k ể
hết được. Quả thật, tình mẫu tử thiêng liêng biết nhường nào. Người mẹ
đã mang trong dạ chín tháng mười ngày, một quãng th ời gian dài đăng
đẳng, truyền cho mình hơi ấm, dứt ruột đẻ ra mình, cho mình ăn h ọc tới
nơi tới chốn mà không hề đòi hỏi quyền lợi, sự đáp ơn hay b ất c ứ thứ gì
cả, chỉ mong sau này con cái thành danh, nên người, có th ật nhi ều ki ến
thức để vững vàng bước vào đời. Vậy nên:
“Ai còn Mẹ
Xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ
Nghe không?”
Em hứa sẽ không bao giờ làm mẹ buồn lòng nữa, sẽ không làm m ẹ r ơi
thêm giọt nước mắt nào vì em nữa. Em chỉ muốn nói với mẹ rằng: “Con
cảm ơn mẹ vì tất cả. Mẹ sẽ luôn luôn là vầng trăng soi sáng c ả cu ộc đ ời
con. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm”.
Trường Nguyễn Thị Minh Khai
Hà Thị Kim Thanh


Đề: Hãy tả quang cảnh trường vào giờ ra chơi
Gần cuối tiết học thứ hai, khi cả lớp em đang chăm chú, g ồng mình
chiến đấu nảy lửa và đầy hăng say với những bài toán hóc búa thì l ại nghe
văng vẳng bên tai giọng nói của các giáo viên l ớp khác. có lẽ các th ầy cô
đang cố gắng tranh thủ giảng bài vì giờ học giành cho ti ết h ọc đó đã s ắp
kết thúc. Ngoài sân, chỉ còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo, ti ếng lá vàng
rơi xào xạc và tiếng lá cờ Tổ quốc tung bay phấp ph ới ph ần ph ật trong
gió. Sân trường mới thật im ắng làm sao! Bỗng ba tiếng chuông:



“reng...reng...reng...” vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Lúc này, c ả
trường không còn giữ được vẻ tĩnh lặng vốn có nữa, dường như chuyển
sang một bức tranh hoàn toàn mới, từ yên tĩnh, vắng l ặng bỗng ch ốc tr ở
nên ồn ào, nhộn nhịp hẳn lên. Quang cảnh sân trường Nguyễn Thị Minh
Khai vào giờ ra chơi thật đẹp thú vị.
Từ các lớp, học sinh vội vã kéo ghế đứng dậy nghiêm túc chào giáo viên,
cất tập sách vào hộc bàn rồi lại tranh nhau ùa ra khỏi l ớp như đàn ong v ỡ
tổ. Tiếng lộp cộp của những chiếc dép va vào nền gạch, ti ếng cười nói
rôm rả hoà với âm thanh của những bước chạy xình xịch nghe r ất vui tai.
Mọi người nhanh chóng xuống sân xếp thành hàng ngũ ngay ngắn đ ể tập
thể dục giữa giờ. Khung cảnh bây giờ như hoàn toàn lột xác, thay đổi
thành màu khác hẳn. Trên nền trời xanh thăm thẳm, từng áng mây trôi
lững lờ, nhè nhẹ chan hoà khắp nơi. Hàng phượng vĩ đứng l ặng im
nghiêng mình trong nắng. Tán phượng xoè rộng, che rợp từng góc sân t ạo
nên những bóng râm, như muốn dang tay ôm chúng em vào lòng vậy, làm
mát dịu bớt cái nắng đi. Nếu đứng từ cửa lớp em, l ớp 6A5 từ trên lầu ba
nhìn xuống sẽ không còn thấy nền xi măng cũ kỹ nữa mà thay vào đó là
màu trắng của áo, sắc xanh của quần còn tô điểm thêm màu đ ỏ của
những chiếc khăn quàng đội, tạo nên một bức tranh trông r ất đ ẹp m ắt.
Tiếng còi vang lên báo hiệu giờ tập th ể dục chính th ức b ắt đ ầu. Toàn
trường làm theo nhịp đếm của người chỉ huy. Những cánh tay như búp
măng non giờ lên cao rồi hạ xuống, xoay bên phải rồi lại xoay bên trái.
Dưới sự điều khiển của thầy, những động tác khoẻ khoắn thay đổi liên
tục, đêu đặn. Tất cả đã góp phần tạo ra một màn đồng diễn hoàn hảo.
Sau tiếng hô “Giải tán” thì chúng em đồng thanh đáp “Kho ẻ!Kho ẻ!
Khoẻ!” như muốn chúc lại thầy. Tiếng hô như vang vọng tới cuối chân
trời, lấn át cả tiếng chim dang hót trên cành cao, đ ến n ỗi khi ến chúng
phải khiếp sợ và cất cánh bay đi nơi khác. Bài th ể dục trôi qua nhanh
chóng nhường chỗ cho những điều thú vị tiếp theo. Các bạn toả ra kh ắp
nơi, tâm trạng ai nấy cũng háo hức, không khí vui như là đi tr ẩy h ội. Sân



trường em giờ đây hệt như là một công viên giải trí thu nh ỏ chính hi ệu
với đầy đủ các thể loại trò chơi, nào là: nhảy dây, kéo co, đá cầu, tr ốn
tìm,... Phía bên trái, các bạn nữ đang chơi nhảy dây. S ợi dây đ ược khéo léo
làm bằng những sợi dây thun màu vàng óng ả nối ti ếp lồng vào nhau. Hai
bạn cầm hai đầu dây tung cao, sợi dây bay lên không trung r ồi l ại h ạ th ấp
xuống, quất đen đét vào nền gạch. Trong vòng dây lên xuống, các bạn vừa
cười vừa nhảy rất nhịp nhàng. Gương mặt ai cũng ánh lên nụ cười vui v ẻ
hạnh phúc, hệt như có người đứng đếm “Một, hai, ba...” cho các b ạn nh ảy
vậy. Phía bên phải, các bạn nam đang quây quần thành một vòng tròn
chơi đá cầu. Trái cầu được làm bằng những vòng cao su đủ màu ch ồng lên
nhau, ở giữa có cắm vài chiếc lông ngỗng trắng tinh hệt nh ư cầu v ồng v ới
đủ bảy màu sắc rực rỡ. Quả cầu được chuyền thoăn thoắt từ chân bạn
này sang bạn kia, cứ tiếp tục như vậy không theo một trình tự c ụ th ể nào
cả, trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu, hệt như trò mèo b ắt chu ột v ậy. Có
rất nhiều trò chơi diễn ra xung quanh đây, nhưng ồn ào nhất vẫn là trò
kéo co- một loại hình trò chơi dân gian truyền thống của Việt Nam. Hôm
nay lớp em – 6A5 thách đấu với lớp 6A4. Mỗi lớp chọn ra năm bạn nam
mập mạp, cao to để thi đấu. Mặc dù chưa thi đấu nhưng đã thu hút được
rất nhiều cổ động viên. Họ la, họ hét, họ hò, họ reo trông rất náo nhi ệt.
Khi tiếng còi vang lên thì cũng là lúc trận thi đấu chính th ức b ắt đ ầu. Hi ện
giờ lớp em đang dẫn trước, nhưng thật bất ngờ, chỉ sau đó chừng vài phút,
đang trong lúc căng thẳng thì bạn Tâm l ớp em bị m ất thăng b ằng nên kéo
theo các bạn khác cùng té ngã. Vậy là phần th ắng thu ộc v ề l ớp 6A4. M ặc
dù hơi tiếc nuối nhưng ai cũng nở nụ cười toe toét trên môi vì đã nổ lực
hết sức. Khắp sân trường, đâu đâu cũng là bóng dáng của các b ạn h ọc
sinh. Phía sau sân trường, có khá đông học sinh kéo đến căn tin tr ường
em, người thì ăn sáng để nạp năng lượng, người thì mua bánh, người thì
mua nước. Có một điều em cảm thấy rất tự hào đó là th ức ăn ở căn tin

trường em vừa ngon vừa bổ rẻ lại rất hợp vệ sinh. Dưới góc cây phượng
vĩ già cõi cành lá sum suê, càng nhóm nữ khối chín đang tụm năm, tụm


bảy nói chuyện say sưa cười đùa. Họ có vẻ trầm lắng hơn, ít sôi n ổi h ơn,
phải chăng biết mình đã trở thành kẻ đầu đàn như chị cả trong nhà, nên
muốn làm gương ngoan hiền cho các em khối dưới noi theo. Chắc là s ắp
xa nhau rồi nên trên tay chị nào cũng cầm quy ển lưu bút chuy ền tay nhau
ghi lại những kỉ niệm. Có bạn thì ngồi một mình trên ghế đá dài đọc báo
mực tím. Trên lầu hai thư viện đang mở cửa chào đón các bạn h ọc sinh.
Đây có thể coi là nơi yên tĩnh nhất trường. Có rất nhiều sách trong th ư
viện trường em nào là: sách tham khảo, sách giáo khoa, ti ểu thuy ết,...
nhưng hầu hết các mái đầu chụm vào nhau đều đang cắm cúi bên các
cuốn truyện hay. Lâu lâu lại vang lên khe khẽ ti ếng cười và tí tách vài gi ọt
nước mắt rơi. Quả thật đọc sách sẽ mang lại cho ta vô vàn cảm xúc vui
buồn lẫn lộn. Em cảm thấy vô cùng khâm phục các bạn sao đỏ, vì theo em
nghĩ giờ ra chơi là khoảng thời gian để giải lao, nhưng các bạn ấy vẫn
luôn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Mặc dù đã có camera ghi
hình nhưng các bạn vẫn luôn tất bật trực nhật ở hành lang, còn có c ả
những bạn lại trực nhật ở trước nhà vệ sinh nữa,... để kịp thời nhất nh ở
học sinh vi phạm nội quy, còn nếu nặng hơn thì sẽ ghi tên vào sổ trực. Quý
thầy cô thì thường quay về tụ tập ở phòng giáo viên. Người thì so ạn giáo
án cho tiết sau, người thì vất vả chấm bài ki ểm tra thi cử. Vài mái đầu l ấp
ló ở trước cửa, bạn thì mang theo quyển sách toán, bạn thì mang theo
quyển sách lý mong thầy cô giảng lại những bài chưa hi ểu. Các bạn th ật
chăm chỉ, siêng học làm sao! Cũng có nhi ều thầy cô không làm gì c ả, mà
chỉ thảo luận về một vấn đề gì đó, rồi lại cùng nhau đưa m ắt nhìn chúng
em chơi đùa, chầm chậm nở nụ cười trên môi. Có lẽ th ầy cô đang hoài
niệm khi nhìn thấy khung cảnh này sẽ rất quen thuộc, vô tình g ợi nh ớ cho
thầy cô về những kỉ niệm thời thơ ấu của mình. Cũng gần đến hè nên cây

phượng trồng giữa sân trường đã ra lá, ra nụ, không còn trơ tr ụi, kh ẳng
khiu và cô đơn như trước nữa. Có rất nhiều loại chim đ ến đ ậu ở cành cây
và cất tiếng hót líu lo vui vẻ. Nhờ có chim bắt sâu giúp cây nên bây gi ờ
nhìn cây đã xanh tươi, tươi tốt hơn trước. Cây bàng dựng đứng s ừng s ững


ở cổng trường, những cành cây như bàn tay khổng lồ vươn lên che ch ở
cho chúng em khỏi ánh nắng mặt trời gay gắt. Gi ờ đây, khung c ảnh th ật
sinh động với những tiếng nói chuyện rôm rả của các bạn học sinh. G ốc
cây sần sùi vì do năm tháng thời gian dài đã hằn lên nhiều vết s ẹo.
Bất thình lình, ba hồi trống dài “Reng ...reng...reng..” vang lên báo hi ệu
giờ ra chơi đã kết thúc. Mặc dù có hơi ti ếc nuối, nh ưng các bạn đ ều nh ắc
nhở nhau lên lớp, hẹn ngày mai lại tiếp tục. Trên môi ai cũng n ở n ụ cười
rất tươi, cái má hây hây đỏ hồng trông rất đáng yêu. Gi ờ đây sân trường
lại trở về vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu trước khi ra chơi.
Hằng ngày, cứ sau hai tiết học thì cả trường lại có một khoảng th ời
gian ra chơi, giải lao đầy vui vẻ. Giờ ra chơi tuy thật ngắn ngủi, ch ỉ v ỏn
vẹn trong hai mươi phút nhưng nó đã giúp chúng em thoải mái, th ư giãn
đầu óc sau những giờ học căng thẳng. Đồng thời nó còn giúp chúng em
học tốt hơn trong những tiết học sau. Giờ đây ngồi trên l ớp h ọc, em l ại
thấy cảnh vật thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chim sơn ca hót líu lo, ti ếng lá
vàng lác đác rơi và tiếng lá cờ Tổ quốc tung bay phấp phới, phần phật
trong gió. Lâu lâu lại nghe thấy tiếng thầy cô gi ảng bài ở các l ớp khác,
thêm cả tiếng đọc bài của các bạn học sinh. Sân trường l ại khoác lên mình
bộ dáng lạnh lùng êm ắng vốn có, làm em nhớ lại cảnh sân trường vào gi ờ
ra chơi rất sinh động và sôi nổi. Quang cảnh sân tr ường Nguy ễn Th ị Minh
Khai vào giờ ra chơi thật đẹp. Hình ảnh ấy đã khắc sâu vào tâm trí em.
Trường Nguyễn Thị Minh Khai
Hà Thị Kim Thanh





Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×