Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

thơ tình hay nhất mọi thời đại

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (128.35 KB, 7 trang )

. Hãy chậm rãi trong việc chọn bạn và càng chậm rãi trong việc thay bạn.
2. Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời
bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.
3. Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại
cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời.
4. Ai cũng lắng nghe điều bạn phải nói. Bạn bè lắng nghe điều bạn nói. Bạn thân
lắng nghe điều bạn không nói.
5. Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình
cho tới khi gặp bất hạnh
. Bởi vì chúng ta 18 tuổi, chúng ta sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng. Có th ể
rất đau đớn khi vấp ngã, những không sao cả. Vì chúng ta 18 tu ổi mà.

2. Thời gian cứ thế trôi, tuổi tác cũng nhiều hơn. Tuổi xuân tươi đẹp cũng chính vì
vậy mà không thể nào quay lại được nữa.
3. Trường cũ là gì? Chính là lúc vừa mới tới, bạn chỉ ước sao chóng thoát khỏi nó.
Đến khi thoát khỏi nó thật, bạn lại chỉ hy vọng có thể được ở thêm, dù chỉ một hai
ngày.
4. Không ai khóc, không ai buồn bã, không ai cố ý u ống say.Chỉ dạt dào nh ững l ời
chúc phúc và trò quậy phá tung trời.Một dòng nước triều gọi là “tuổi trẻ” nhấn chìm
tất cả chúng tôi.Khi con sóng rút về, một đám mình mẫy ướt sũng ngồi trên bờ cát,
nhìn cô gái chúng tôi yêu quý nhất đang vẫy mạnh hai cánh tay, h ạnh phúc b ước lên
một chặng khác trong con đường đời. (Năm tháng vội vã)
5. Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, cho dù bạn bị cảm lạnh vì t ắm mưa,
bạn cũng muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. (Cô gái năm ấy chúng
ta cùng theo đuổi)
6. Tôi thích sự hết mình của tuổi trẻ. Nó là một minh chứng cho những đi ều ngờ
nghệch ngốc nghếch điên rồ chúng ta có thể làm, nhưng lại không th ể làm vào độ
tuổi khác. Vậy thì tại sao không sống hết mình? Khi mà chúng ta chỉ có th ể s ống m ột
lần, và tuổi trẻ cũng chỉ có một lần mà thôi! (Minh Nhật)
7. Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi




Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi chút trời mưa
Để nghe trên tóc, hương vừa bay đi...
(Nguyễn Nhật Ánh)

8. Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác.
Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai g ặp lại vì v ậy m ới nói h ẹn g ặp
lai. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa
nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội g ặp lại n ữa. Rồi hai
bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.
. Bạn cùng bàn đó là người không cần phải đợi đến giờ thể dục giữa giờ hay lễ chào
cờ mới có thể nhìn trộm. Cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi, tuy không thuộc về tôi nh ưng
có thể để đầu óc treo ngược cành cây và nói, tôi vẫn luôn ở đây. (Điều tuyệt vời
nhất của chúng ta)


HIẾC LÁ ĐẦU TIÊN
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ

Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy


Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.

#6. KHI MỚI NHỚN – ĐINH HÙNG
Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bảy
Làm học trò mắt sáng với môi tươi
Ta bước lên chân vẫn dạo bên người
Ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ!
Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé

Phố phường cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp
Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn
Ta lớn lên, bước đường không giới hạn
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi!
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới
Ta ném bút dẫm lên sầu một buổi
Xa vở bài, mở rộng sách ham mê
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn
Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương
Ta ra đi tìm lớp học thiên đường
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc…


Ôi! khoái lạc những giờ trốn học
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu!
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò
Khi biếng gặp nhớ nhung pha màu áo
Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ
Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ

Đường hoàng lan nắng động lối đi quen
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực…
Thấy phảng phất hình đôi vai, bộ ngực
Làn môi tươi in một nét son hồng
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn
Ta ngây ngất cả tấm thân vừa lớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà

#7. KỶ NIỆM – ĐINH THU HIỀN
Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa nở
Người ta bảo rằng con trai dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy
Tiếng ve kêu trong đêm hè nồng cháy,
Đường đến trường thơm hoa Hoàng Lan
Mái tóc học trò em cắt ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ
Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em
Tuổi học trò hay ước hay quên
Hay mơ đến những chân trời xa lạ
Lớp học bên hồ mây bay ngoài khung cửa
Bồng bềnh như những giấc mơ
Mười bảy tuổi đầu mới tập toạng làm thơ
Nghĩ về thơ như một điều tín ngưỡng



Nhìn cuộc đời qua kính màu lý tưởng
Chỉ một màu hi vọng rất xanh
Sao bấy giờ em lại nhìn anh
Để đến nỗi bây giờ anh phải nhớ
Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời đâu chỉ màu xanh.

#8. THƠ TÌNH CHO BẠN TRẺ – XUÂN QUỲNH
Vẫn con đường, vạt cỏ tuổi mười lăm
Mặt hồ rộng, gió đùa qua kẽ lá
Lời tình tự trăm lần trên ghế đá
Biết lời nào giả dối với lời yêu…
Tôi đã qua biết mấy buổi chiều
Bao hồi hộp, lo âu và hạnh phúc
Tôi trăn trở nhiều đêm cùng hoa cúc
Đợi tiếng gà đánh thức sự bình yên
Dòng sông này, bãi cát, cánh buồm quen
Hoa lau trắng suốt một thời quá khứ
Tôi đã đi đến tận cùng xứ sở
Đến tận cùng đau đớn, đến tình yêu
Buổi chiều này sặc sỡ như thêu
Muôn màu áo trong hoàng hôn rạng rỡ
Bàn tay ấm, mái tóc mềm buông xoã
Ánh mắt nhìn như chấp cả vô biên
Chẳng có thời gian, chẳng có không gian
Chỉ tuổi trẻ, chỉ tình yêu vĩnh viễn.
Người mới đến những nơi tôi từng đến
Lại con đường vạt cỏ tuổi mười lăm
Lại hàng cây nghe tiếng thì thầm
Lời thành thật, dối lừa trên ghế đá…

Nào hạnh phúc, nào là đổ vỡ
Tôi thấy lòng lo sợ không đâu
Muốn giãi bày cùng ai đó đôi câu
Về tất cả những gì tôi sẽ trải
Mong rút ngắn dặm đường xa ngái
Để cho người tới đích bớt gian truân
Bao khổ đau, sung sướng đời mình
Xin tặng bạn làm bước thang hạnh phúc


Nhưng tôi biết chẳng giúp gì ai được
Những vui buồn muôn thuở cứ đi qua

#9. HOA TÍM NGÀY XƯA- CAO VŨ HUY MIÊN
Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chớm ngang vai
Con đường em về mưa bay
Ta đứng trông theo bao ngày
Từ bao giờ lòng cứ ngỡ
Yêu người mà nào có hay!
Con đường em về thơm hương
Ngọc lan khuya rụng trong vườn
Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ
Đưa ta về phía cuối đường
Con đường em về năm xưa
Có biết hay chăng bây giờ
Hoa tím thôi không chờ nữa
Chỉ còn ta đứng dưới mưa…




×