Mèo con xinh xắn
Vào ngày sinh nhật lần thứ 8 của em, bà ngoại có tặng em một chú mèo rất dễ thương và đáng
yêu. Vừa nhìn thấy chú là em đã vui mừng và thích thú lắm! Em thường gọi chú với cái tên dễ
thương là Mi.
“Meo, meo, meo”, hôm nào cũng vậy, mỗi khi em ngồi vào bàn học bài là chú Mi lại đến nằm dụi
đầu vào chân em. Mi thân thiết và gắn bó với em từng ngày. Ngày bà ngoại cho, con mèo chỉ
bằng chai nước khoáng nhỏ nhưng bây giờ thì nó đã to bằng cái chai Côca bự rồi. Toàn thân
chú được bao phủ một màu vàng và điểm thêm vài vệt trắng làm cho chiếc áo của chú lại càng
thêm đẹp. Cái đầu của chú to hơn quả bóng tennít một chút. Đôi mắt tròn như hai hòn bi ve và
sáng như đèn pha.
Cái mũi phơn phớt hồng, lúc nào cũng ươn ướt như người bị cúm sổ mũi vậy. Cái tai của chú
mới thính làm sao! Chỉ một tiếng động nhỏ, chú đều phát hiện được đó là tiếng gì, có cần phải
giải quyết hay không. Cái tai và cái mũi đó chính là cái rađa của chú để phát hiện những tên
chuột láu lỉnh hay phá hoại, ăn trộm thóc gạo của người. Cổ Mi được quàng một chiếc khăn màu
trắng đục. Bốn cái chân không cao lắm so với thân hình chú nhưng lại chạy rất nhanh.
Dưới bàn chân là một lớp thịt dày, mịn, màu hồng nhạt. Bà em bảo những miếng thịt đó giúp Mi
di chuyển nhẹ nhàng, không gây một tiếng động nhỏ, làm cho nhiều chú chuột không ngờ.
Những chiếc vuốt của chú rất nhọn và sắc. Đã có lần, những chiếc vuốt đó đã để lại dấu vết trên
tay em khi em đùa vui, nghịch ngợm với chú. Chính những chiếc vuốt đó là thứ vũ khí lợi hại của
chú mà mỗi con chuột khi nhìn thấy phải kinh hoàng. Mỗi khi muốn chơi với em, chú lại dùng
đầu dụi vào tay em rồi lấy những cái vuốt ấy cào cào nhẹ vào bàn tay em.
Chao ôi ! Cái đuôi của chú mới dẻo làm sao ! Chiếc đuôi như một cái dấu ngã, chẳng giấu vào
đâu được. Hôm nào cũng vậy, chú ta cứ ngủ khì. Thế nhưng lũ chuột cũng chẳng dám ra quấy
phá vì chú rất tinh, cũng có thể lũ chuột cảnh giác, nghĩ là Mi đang rình chúng đấy. Ban đêm, Mi
ta mới đi làm cho chủ. Chú ta biết hết đường đi lối lại của bọn chuột. Không con chuột nào chạy
thoát nếu chú đã phát hiện được.
Có lần, em được chứng kiến nó bắt chuột ban ngày. Có lẽ, con chuột đó đói quá phải đi ăn trộm
ban ngày. Chú Mi ngụy trang rất khéo, chú nằm khuất sau cái chổi cạnh chân hòm cáng thóc.
Một con chuột nhắt rất tinh ranh, mắt lấm lét, đi nhẹ nhàng đến định trèo lên hòm thóc để chui
vào ăn thóc. Mi nằm yên như đang ngủ. Bỗng “chụp” một cái, chỉ nghe thấy tiếng “chít” một cách
tuyệt vọng, Mi ta đã vồ gọn con mồi trong móng vuốt của chú. Hả hê với chiến thắng của mình,
Mi tha con chuột đó ra vườn.
Chú nhả con chuột ra, lấy cái chân trước vờn đi vờn lại con chuột đó. Con chuột vội chạy đi
nhưng chạy sao thoát. Em nghĩ con chuột đó chỉ sợ đã chết. Thế rồi, chú ta ung dung ngồi chén
hết con chuột nhắt đó. Mỗi lần chú bắt được chuột, em đều vuốt ve động viên chú. Đến bữa, em
lại thưởng cho chú những miếng ăn ngon nhất. Mi tỏ vẻ sung sướng lắm. Mi ăn rất ít, hàng ngày
chú ta ăn không hết một bát cơm. Khi ăn, chú ta cứ nhỏ nhẻ từng tí một. Em thường nghe mọi
người nói “ăn như mèo” quả không sai.
Dù đói đến đâu thì Mi cũng ăn rất từ tốn. Khác với Vàng chú cún tinh nghịch nhà em, cứ ăn
hùng hục. Vàng và Mi rất thân với nhau. Ngày nào, chúng cũng chơi đùa với nhau mà không có
xích mích gì cả. Buổi sáng, khi nắng vàng trải khắp sân, Mi nằm duỗi dài bốn chân, mắt lim dim,
trông thật đáng yêu. Thỉnh thoảng, nó lại cho tay lên mặt cào cào, như là nó đang rửa mặt. Buổi
tối, khi cả nhà ăn cơm xong, bao giờ Mi cũng tranh thủ ngồi vào lòng em nũng nịu.
Em rất yêu quý Mi. Mi không chỉ là vật kỉ niệm của bà ngoại tặng cho em mà nó còn là “dũng sĩ
diệt chuột” của nhà em. Mi giúp nhà em rất nhiều trong chiến dịch diệt chuột. Từ ngày có Mi, nhà
em không còn lo lũ chuột quấy phá. Em sẽ chăm sóc Mi cho khỏe, chơi với Mi vui vẻ để làm
theo đúng lời dặn của bà em khi bà tặng Mi cho em.
Chú chó thông minh
Trong nhà em nuôi rất nhiều loài vật nhưng thông minh và gắn bó với em nhất là chú chó Lu Lu.
Lu Lu được mua về nhà em từ hồi còn bé xíu, tính đến nay cũng 2 tuổi, bằng tuổi đứa em gái
em. Lúc mới về nhà, chắc vừa phải xa mẹ nên chú cún nhút nhát vô cùng, ai cho gì ăn nấy chỉ
quanh quẩn nơi góc bếp chứ chẳng dám chạy nhảy hay đi đâu. Sau một thời gian quen dần với
mọi người trong gia đình thì Lu Lu bắt đầu dạn dĩ hơn. Bố làm cho Lu Lu một căn nhà nhỏ trong
hiên nhà rồi lót vài mảnh vải ấm. Lu Lu có vẻ rất thích chiếc chuồng, nó cứ chui ra rồi lại tự chui
vào như một trò chơi của trẻ con.
Lu Lu có một bộ lông vàng óng, em cũng chẳng biết nó thuộc giống chó gì. Năm nay 2 tuổi Lu Lu
nhìn trông to lớn vô cùng, chẳng bù cho lúc trước bé xíu lũn cũn. Lu Lu nặng tầm khoảng 15 kg.
Đối với người trong nhà, chú rất hiền lành nhưng đối với khách lạ thì trái lại rất dữ tợn. Hàm
răng chú trắng bóng, sắc lẻm, cái lưỡi hồng hồng suốt ngày thè ra thở. Đôi tai thính cứ có tiếng
động lạ là lại vểnh lên. Chiếc đuôi cong cong ngoáy tít lên mỗi khi em xoa đầu hoặc chơi đùa với
nó.
Lu Lu rất thông minh, chuyện gì cũng dạy một lát là hiểu. Cậu biết đi vệ sinh đúng chỗ, không
bao giờ bước chân vào nhà, bao giờ cũng đợi người cho ăn mới ăn chứ không khi nào ăn vụng.
Không những thế Lu Lu còn biết đi bằng 2 chân như một chú chó trong rạp xiếc. Trong nhà em
không khi nào có chuột bởi Lu Lu bắt chuột rất tài, lũ chuột phá phách vậy mà không bao giờ
dám bén mảng đến gần. Lu Lu thích nhất là chơi trò đuổi bắt. Cứ mỗi lần em chạy là chú lại đuổi
theo với vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Đêm đến, khi cả gia đình ngủ say thì Lu Lu lại âm thầm thức canh cho giấc ngủ của mọi người.
Cả nhà em ai cũng yêu quý chú. Lu Lu cũng rất gắn bó với mọi người. Đã từ lâu Lu Lu như là
một thành viên không thể thiếu của gia đình.
Chú gà trống oai vệ nhà em
Phương Đông vừa ửng hồng. Bỗng, một tiếng gáy vang lên giòn giã, khỏe khoắn xua tan màn
sương sớm. Đó chính là tiếng gáy của con gà trống nhà em mà em rất yêu quý.
Bầy gà nhà em nhiều lắm, có đến vài chục con, nhưng duy nhất chỉ có mình chú là khác giống.
Chú thuộc giống gà pha, to khỏe như một đô vật ngoại hạng. Chú khoác trên mình một tấm áo
màu đỏ tía. Hai cánh và đuôi pha màu xanh biếc. Đầu chú to bằng nắm tay em, chiếc mào đỏ
chót như chiếc vương miện tí hon. Đôi mắt tròn xoe như hai hạt nhãn. Cái mỏ khoằm khoằm
vàng sậm. Đôi chân màu vàng nghệ, cựa của chú sắc và nhọn.
Hai cái cánh to như hai cái quạt của Gia Cát Lượng thời Tam Quốc. Cái đuôi đủ màu sắc nhưng
nổi hơn cả là màu đen và xanh cong cong như hình lưỡi liềm. Những chiếc lông có ba màu đỏ,
xanh, đen quăn lại như một nét hoa văn càng tôn thêm vẻ “hào hoa phong nhã” cho chú. Trong
sinh hoạt với đàn, có lẽ chú là người có tấm lòng độ lượng bao dung nhất. Mỗi lần em vãi thức
ăn ra sân chú cũng chạy đến nhưng không thấy chú tranh giành với ai cả. Thậm chí có miếng
mồi ngon chú cũng chia năm sẻ bảy cho những cô mái tơ.
Em rất yêu chú gà trống này. Chú không những góp phần vào việc tăng gia sản xuất cho nhà em
mà còn giống như một chiếc đồng hồ báo thức, thúc giục mọi người dậy đúng giờ để đi làm, còn
tụi nhỏ chúng em thì đến trường đi học.
Cô gà mái mơ chăm chỉ, cần mẫn
Nhà em có nuôi rất nhiều gà, trong đó có một cô gà mái mơ thường xuyên đẻ trứng và ấp thành
công rất nhiều những chú gà con xinh xắn. Vườn nhà em trở nên đông đúc nhộn nhịp hơn cũng
là nhờ công của cô gà mái mơ này.
Cô gà mái mơ nhà em có một bộ lông rất dày, màu nâu trông không rực rỡ nhưng lại rất hài hòa,
giản dị. Những chiếc lông ở cánh của cô không mềm mại như ở thân và cổ mà nó rất cứng cáp,
nhất là những lúc chú xòe to đôi cánh, vỗ phành phạch thì đôi cánh lúc ấy giống như chiếc quạt
làm bay tung đống mùn nhỏ ở vườn. Cô gà mái không được cao lớn như những chú gà trống
mà thân hình khá nặng nề vì đã nhiều lần đẻ trứng và ấp con.
Đôi chân thon nhỏ đi lại nhẹ nhàng. Gà mái mơ cũng có mào đỏ ở trên đầu nhưng nó nhỏ hơn
rất nhiều so sới gà trống. Bố em nói đó chính là đặc điểm để phân biệt hai loại gà. Gà mái mơ
nhà em rất chăm chỉ, cần mẫn tìm kiếm thức ăn. Ngày nào mái mơ cũng ra vườn để nhặt nhạnh
những hạt thóc vương vãi, những chú giun đất. Cũng nhờ sự chịu khó ấy của cô mà vườn nhà
em trở nên sạch sẽ hơn.
Gà mái mơ ngày nào cũng đẻ một quả trứng nhỏ ở cái ổ rơm ấm áp và an toàn mà mẹ em làm
cho cô ấy. Khi số lượng trứng vừa đủ, khoảng 15 đến 20 quả, mái mơ bắt đầu ngày đêm dùng
hơi ấm của mình để ấp trứng cho đến khi nào chúng nở thành những chú gà con xinh xắn mới
thôi. Thỉnh thoảng, mái mơ mới rời chuồng để nhấm nháp chút thức ăn và uống nước, sau đó lại
vào ấp tiếp.
Khi những quả trứng đã nở ra thành những chú gà chiếp rất dễ thương thì lúc này gà mái mơ đã
được làm mẹ. Dù đi kiếm ăn hay đi về chuồng ngủ thì lúc nào cô cũng dẫn theo đàn con nhỏ.
Khi kiếm ăn thì hướng dẫn những chú gà con biết cách tìm mồi, khi về chuồng thì chú gà mái
mơ lại dang rộng đôi cánh để đón những đứa con vào lòng. Khi những chú gà con bị bắt nạt bởi
những chú gà trống to lớn khác thì gà mái mơ sẵn sàng dang cánh, xù lông để bảo vệ những
đứa con của mình.
Nhìn hình ảnh cô gà mái mơ bảo vệ, che chở cho đàn con, em rất cảm động. Hình ảnh đó làm
em nhớ đến mẹ em, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc chị em em từ miếng ăn cho đến giấc ngủ.
Em rất yêu quý cô gà mái mơ nhà mình vì mái mơ không chỉ chăm chỉ, cần mẫn kiếm ăn mà nó
còn rất tốt bụng, lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc những đứa con nhỏ của mình.
Đàn gà con lon ton theo mẹ kiếm mồi
Vài tuần trước cô gà mái nhà tôi đã ấp thành công và nở ra một đàn gà con rất xinh xắn, dễ
thương. Mới ngày nào chúng là những quả trứng còn đang nằm trong lòng mẹ mà bây giờ đã
thành những chú gà con lon ton đi kiếm mồi. Nhìn cảnh chúng kiếm mồi thật là thích thú biết
bao.
Đàn gà có tất cả tám con. Trông chúng mới đẹp làm sao! Con nào con nấy khoác một bộ lông
vàng óng ả ngắn cũn cỡn trông giống như những cuộn len lăn tròn trên sân thật ngộ nghĩnh.
Chúng quanh quẩn bên chân gà mẹ cứ ríu rít mãi không thôi. Thỉnh thoảng có con đang đi thì
bỗng lạc được một đoạn khá xa. Nó lại lon ton chạy theo kêu "chiếp, chiếp, mẹ ơi đợi con với".
Đàn gà đi qua sân vào bãi đất trống ngay đầu ngõ để kiếm mồi. Đã đến được nơi, chúng dừng
lại quan sát mẹ mình và bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm thức ăn. Do chúng cũng chưa có kinh
nghiệm trong việc kiếm mồi nên nhìn chúng vẫn còn gượng gạo lắm. Một số con gà đầu đàn rất
nhanh nên đã kiếm được những con giun đầu tiên. Chúng vui vẻ ăn ngon lành, tỏm tẻm. Những
con gà nhỏ hơn chưa quen được với việc đi kiếm mồi nên nhìn chúng có vẻ hơi lúng túng. Có
lúc chúng chán qua quay sang mổ nhau.
Đôi khi con gà mẹ mớm cho những đứa con chưa kiếm được mồi một vài con giun. Chúng thích
lắm, nuốt ngấu nghiến, nhìn chúng thật là dễ thương biết bao. Mặt trời đã lên cao. những ánh
nắng đã trải xuống khu đất chói chang. Đã đến lúc phải ra về, đàn gà con lại theo chân mẹ để đi
vào chuồng. Nhìn chúng vẫn cái dáng vẻ lẽo đẽo ấy nhưng đã có phần nhanh nhẹn hơn khi
sáng rất nhiều lần. Thế là đàn gà con đã đi kết thúc một buổi kiếm mồi của chúng.
Mai đây chúng sẽ trở thành những con gà bố gà mẹ dẫn các con của mình đi kiếm mồi như thế.
Buổi chiều tôi cho chúng ăn thêm một chút thức ăn nữa. Trông chúng lúc này thật là thích và
dường như chúng đã lớn thêm rất nhiều lần. Tôi hứa sẽ chăm sóc chúng thật tốt để chúng lại
sinh ra những con gà đẹp tuyệt vời như thế nữa.
Chú lợn ủn ỉn nhà bác em
Nhà bác em có nuôi một con lợn. Mỗi lần về quê em thường theo ra xem bác cho lợn ăn. Chú
lợn rất ngộ nghĩnh và đáng yêu.
Bác có ý định nuôi lâu dài nên chọn giống lợn sề. Chú lợn tính đến nay đã được 6 tháng tuổi.
Ngày mới bắt về chú chỉ nhỏ xíu nhưng giờ đã nặng tới 60 kg. Bác em thường xuyên cân chú để
biết tình hình rồi chăm sóc cho tốt hơn. Chú lợn có màu khoang đen trắng, nổi bật trên đó là
những hàng lông ngắn và cưng cứng, vuốt cảm giác hơi tê tê tay. Đầu chú nhìn như quả dưa
hấu nhỏ, suốt ngày gục gặc rất đáng yêu. Tai chú như 2 chiếc lá mít, mỗi khi cử động lại rung
rung. Em để ý tai chú còn còn thể phe phẩy một cách rất ngộ nghĩnh.
Đôi mắt chú nhỏ dài, màu đen nhánh như 2 hòn bi. Hai lỗ mũi nhỏ hồng hồng suốt ngày khụt
khịt, thỉnh thoảng lại hắt xì rất đáng yêu. Chiếc mõm chú dài với hàm răng nhọn hoắt. Lúc mới
mua về bác em còn phải nhổ răng nanh cho chú lợn khiến chú kêu ầm ĩ hết cả nhà. Thân hình
chú tròn trịa, cái bụng cồng kềnh sệ xuống sát mặt đất. Mông chú căng tròn, nở nang. Bốn chân
chắc khỏe, vững chãi với bộ móng dày và cứng. Đuôi chú không dài lắm, suốt ngày ve vẩy đuổi
ruồi, cuối đuôi có một chùm lông ngắn màu đen.
Chú lợn rất ham ăn. Bác em rất mừng vì điều này, nó ham ăn thì mới chóng lớn. Mỗi khi nghe
thấy có tiếng bước chân người đến gần là chú lại vùng dậy, nghển cổ kêu ụt ịt, cọ mõm vào
thanh xà cửa chuồng lợn ra vẻ đói lắm. Khi thức ăn đổ đầy vào máng chú vục mõm vào ăn ngon
lành, vừa ăn vừa kêu ụt ịt ra chiều thích thú. Bình thường chú chỉ ăn 2 bữa một ngày, sáng và
chiều, thỉnh thoảng bác em cho chú ăn thêm rau muống.
Chú rất thích ăn rau muống. Mỗi lần về quê em thường đi hái rau muống rồi vứt cho chú ăn. Chú
rau rau ráu một cách ngon lành làm em cũng thấy rất vui. Ăn xong chú lại lặc lè quay vào trong
một góc rồi nằm xuống lim dim. Thỉnh thoảng có con ruồi hay muỗi nào bén mảng đến chú lại lấy
đuôi phe phẩy đuổi đi. Buồn quá thì chú dụi đầu vào góc tường ủi ủi. Ngắm nhìn chú lợn đáng
yêu trong chuồng là một điều rất thú vị.
Em rất yêu quý chú lợn vì những hành động ngộ nghĩnh của chú. Mỗi lần về quê em đều ra
ngắm nhìn chú. Nhìn chú lớn lên mỗi lần là em lại cảm thấy rất vui. Một ngày nào đó chú lợn sẽ
giúp cho kinh tế gia đình bác em khá lên. Điều đó khiến em càng thêm yêu quý chú hơn.
Khỉ con làm trò
Hôm nay là chủ nhật, mẹ đưa anh em tôi đến vườn bách thú, để tận mắt được xem những con
vật vốn ở tận rừng xanh, mà tôi mới chỉ được thấy qua tivi. Đi thăm rất nhiều chuồng thú, nhưng
với tôi, những chú khỉ nhà biểu diễn xiếc tài ba là đáng yêu nhất.
Chú khỉ con này nổi bật nhất trong đàn. Chú với bộ lông màu nâu vàng. Lông của chú không
mượt, trái lại nó hơi xù lên, trông ngộ ghê! Khuôn mặt chú gần giống hình tam giác, má hóp lại,
gò má nhô cao như người già. Đôi mắt chú tròn xoe, liến láu nhìn quanh, trông thật tinh ranh.
Mũi nó rất cao, nhưng hơi hếch lên, nhìn rõ cả hai lỗ mũi, trông rất nghịch ngợm. Miệng nó rộng
đến tận mang tai, nhất là những lúc nó ngoác miệng ra cười, trông càng rộng hơn.
Nó rất hay cười, nhưng vì hàm của nó chìa ra, nên trông lúc nào cũng nhăn nhở. Những chiếc
răng nhỏ hơn răng người, nhưng trắng như sữa. Thân hình chú khỉ này hơi gầy, nó ngồi trên
cành cây trông rúm ró. Tuy vậy, nhưng nó nhanh nhẹn lắm. Với đôi tay dài lòng khòng, những
ngón tay gần giống tay người và đầy lông lá, nó có thể đu bám chắc và chuyền cành nhanh
thoăn thoắt.
Trong chuồng của những chú khỉ, có một cái cây to, để cho các chú chơi đùa như khi ở trong
rừng. Thấy mọi người đứng xem, nó có vẻ thích chí, nên trổ tài biểu diễn, mua vui cho mọi
người. Đang đứng trên nóc bể, thoắt cái, nó lấy đà, rồi bật nhanh lên một cành cây, một tay bám
vào cành, tay kia gãi gãi làm trò. Lúc này, tôi mới nhìn rõ một mảng đỏ dưới mông chú. Thảo
nào, ở tấm biển gắn trên chuồng, người ta ghi là “Khỉ đít đỏ”.
Mọi người vỗ tay cổ vũ, nó càng khoái chí, buông cả hai tay, dùng đuôi cuốn chặt cành cây, đu
mình xuống, miệng kêu “khẹc, khẹc…”. Bỗng chú tuột đuôi rơi xuống, ai nấy đều giật mình,
nhưng nhanh như cắt, chú nhảy sang bám vào một cành cây gần đó, rất điêu luyện như diễn
viên xiếc. Làm trò chán, nó nhảy xuống, giơ tay ra ngoài hàng song sắt, để xin ăn. Tôi ném cho
nó mấy cái bim bim, cả bầy xô lại cướp. Nhưng nó rất nhanh, lúc nào cũng cướp được nhiều
nhất, và đưa hết vào mồm, nhai nhồm nhoàm, trông thật tham ăn.
Mặc kệ chú đùa nghịch, bên cạnh đó, con khỉ mẹ vẫn đang chăm chỉ bắt giận cho khỉ con chắc
là em của nó. Trông gia đình khỉ cũng rất tình cảm. Những chú khỉ trong vườn thú, đặc biệt là
chú khỉ con tinh nghịch kia thật dễ mến! Tạm biệt những chú khỉ đáng yêu, em mong sao những
chú khỉ này sẽ được chăm sóc tốt hơn, để lần sau trở lại thăm vườn thú, em sẽ được gặp lại
những chú khỉ tinh nghịch, thông minh, nhưng khỏe mạnh và xinh xắn hơn.
Con hổ trong vườn thú
Mỗi tháng 1 lần, bố mẹ đưa em đi chơi vườn thú vào ngày chủ nhật. Ở đó có nhiều loài thú lạ,
em xem hoài không chán. Nhưng thích nhất vẫn là con hổ.
Chuồng hổ được đặt ở góc trong cùng của vườn thú và rộng nhất so với các chuồng thú khác.
Trong chuồng hổ có một cây cổ thụ mọc tự nhiên và người ta còn làm núi giả, có cả suối nước
chảy hẳn hoi. Ở đó chỉ có duy nhất một con hổ. Đó là một con hổ rất lớn. Thân nó cao khoảng
một thước, dài hơn một thước rưỡi. Từ đầu đến chân hổ phủ một lớp lông ngắn màu vàng sậm
có những vằn đen. Cả cái đuôi dài cũng một màu lông như thế. Đầu hổ tròn, lớn hơn quả dừa,
nối với thân bằng một cái cổ ngắn, rất khỏe.
Hai tai ngắn, vểnh lên. Cặp mắt tròn, to bằng quả chanh, màu vàng nhạt, lúc nào cũng long lên
trông rất dữ tợn. Cánh mũi có màu hồng sậm, lúc nào cũng phập phồng như đang đánh hơi.
Miệng rộng, xung quanh có những sợi ria vàng, thỉnh thoảng lại nhe ra để lộ hàm răng khỏe có
những chiếc nanh nhọn hoắt. Em thích nhất là nhìn hổ đi. Bốn chân khỏe, bước những bước
chậm rãi, êm ái. Toàn thân hổ uốn lượn mềm mại như sóng, nhịp nhàng theo bước chân đi.
Khi bước lên sườn núi, con hổ dừng lại và phóng mắt nhìn ra xung quanh. Dáng hổ vươn cao
theo dốc núi, đuôi cong lên, trông thật đẹp đẽ và oai vệ. Nhưng chỉ được một chốc, nó lại
khoanh mình dưới gốc cổ thụ, nằm thiu thiu ngủ. Bố em bảo có lẽ nó nhớ núi rừng quê hương
của nó. Có lần em thấy bác trong vườn thú cho nó ăn. Từng tảng thịt bò lớn được ném vào
chuồng. Hổ nằm dài, chân trước đặt lên tảng thịt, dùng răng ngoạm và xé từng miếng thịt lớn rất
dễ dàng bằng những chiếc răng nanh nhọn sắc.
Ăn xong, hổ uể oải đứng dậy, đi đến bên dòng suối uống nước rồi lại trở về cuộn mình nằm bên
gốc cây. Em rất thích ngắm con hổ. Trong cảm nhận của em, con hổ là hình ảnh của núi rừng
hoang dã, của sức mạnh tự nhiên, đẹp đẽ và kiêu hùng.
Chú voi ở vườn bách thú
Nghỉ hè, em được mẹ thưởng cho một chuyến tham quan vườn thú. Em háo hức ngắm nhìn
từng con thú đến từ rừng xanh, nhưng có lẽ con vật làm em thích thú nhất đó chính là con voi.
Vừa ngắm, em vừa ngân nga bài hát: "Chú voi con ở bản Đôn" và có những liên tưởng rất thú vị.
Chà, chú mới to làm sao ! Mẹ nói chú phải nặng đến vài tấn chứ chẳng chơi. Nhìn chú mà em
tưởng tượng ra cả một tòa nhà lớn. Bốn cái chân to lớn như cái cột đình. Còn cái tai thì chẳng
khác gì một cái quạt lúc nào cũng phe phẩy. Thích nhất là chiếc vòi dài, càng về đỉnh lại càng
nhỏ đi và có nhiều vòng tròn rất đều nhau. Mõm nép dưới cái vòi to tướng, nhìn sơ qua khó mà
có thể thấy được.
Hai chiếc răng nanh sắc nhọn, cong cong hình con tôm, chìa ra khỏi hàm răng, trông thật giống
một con ác thú. Chú có cái đuôi dài thượt, dẻo như chiếc roi mây của cô em. Cùng với thân hình
vạm vỡ, tròn tròn, nước da nhăn nheo, tựa như màu đất bùn ở những đồng ruộng xâm xấp
nước đưa lên. Cái kiểu chú ăn trông thật kì lạ. Đầu tiên, chú gắp thức ăn lên. Dùng vòi cuộn tròn
lại rồi quăng tuột vào mồm. Chiếc vòi hữa ích ấy còn giúp chú làm được nhiều việc nữa cơ,
chẳng hạn: “Bắt tay, chào người lớn,…”
Khi ra về, em lại có cảm giác nuối tiếc. Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn, em chia tay chú mà lòng
buồn rười rượi. Mẹ nói nếu em cứ học tập tốt rồi hè nào mẹ cũng đưa đi chơi vườn bách thú để
ngắm chú voi đáng yêu đó cùng những con vật khác.
Bạch Mã đáng yêu
Tuần trước, bố em có gặp lại người bạn cũ cùng chiến hữu năm xưa. Sau một hồi trò chuyện,
bố quay sang em và hỏi:
Đây là bạn của bố, bác hiện đang là chủ nhân của một trang trại ngựa nổi tiếng. Hôm nay, bác
ngỏ lời mời chúng ta thăm trang trại của bác một chuyến. Con có đồng ý dạo chơi cùng bố
không?
Đương nhiên là em chấp nhận rồi. Vì được ngắm và cưỡi những con ngựa thật sự, thay cho
mấy chú ngựa gỗ ở công viên là điều em đã hằng mong ước bấy lâu nay. Ở trang trại đó không
biết bao nhiêu là chú ngựa khỏe mạnh, khôi ngô. Nhưng em chỉ thích nhất là chú ngựa Bạch Mã
có màu trắng tuyết mượt mà.
Chà, bộ lông chú đẹp quá! trắng muốt như màu của những đám mây trắng ngày thu bồng bềnh
trôi. Hai cái tai vểnh lên, xinh xắn, mọc trên ngọn cái bờm thẳng tắp, êm mượt. Đôi mắt luôn mở
to, hình quả bàng, mọc lồi về phía trước trông giống như mắt cá sấu, dữ tợn. Cái mũi dài động
đậy, lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm. Ngực nở vòng cung.
Cặp giò khỏe mạnh cao ráo. Bốn chân chắc nịch, đi đi, lại lại, lộp cộp nghe thật vui tai. Chùm
lông đuôi thướt tha, liễu rũ. Chú ngựa này khỏe lắm! Phi như nước đại nhanh như bay. Khi cưỡi
chú thì dù đi trên dốc cao cũng chẳng khác gì như đang đi ở giữa đồng bằng. Bây giờ, em mới
thực sự hiểu tại sao người dân miền núi lại chọn ngựa làm vật đi lại, thay cho xe mô tô, xe hon
đa,…
Chú ta khỏe đến nỗi em cứ ngỡ rằng: Chú là con Xích Thố ngày đi ngàn dặm mà Đổng Trác đã
dâng tặng Lã Bố năm xưa. Em yêu chú lắm! Vì em biết chú cũng như bao chàng ngựa khác, kéo
thồ rất giỏi. Cả gánh hàng nặng đến hàng trăm, hàng ngàn kí chất lên lưng chú, nhưng chú vẫn
đi đứng nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Có hôm, Bạch Mã còn chở bố con em lên rừng nghe
tiếng chim hót, tiếng gió rì rào kể chuyện cổ tích suốt ngày đêm. Tiếng suối róc rách chảy như
đang dạo lên bản nhạc vui, cùng tiếng lá cây xào xạc trong nắng sớm…
Bao nhiêu thứ đó, bấy nhiêu yêu thương, khiến người ta như đang ngây ngất, đang say say một
thứ men gì. Với em Bạch Mã là như thế đó: gần gũi, thân quen và thật khôn ngoan!