Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (48.64 KB, 2 trang )
Kể về người thân đã lâu mà em không
gặp
Người đăng: Đỗ thắm - Ngày: 13/04/2018
Đề bài: Kể về người thân đã lâu mà em không gặp
Bài viết tham khảo
“Mẹ ru cái lẽ ở đời, sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn. Bà ru mẹ, mẹ ru con. Liệu mai sau
các con còn nhớ chăng...” Lời bài hát “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa" đang da diết ngân vang trên đài phát
thanh, làm tôi chợt nhớ đến bà ngoại – một người thân mà đã lâu tôi không gặp.
Tuổi thơ tôi êm đềm trôi qua ở làng quê thanh bình, hạnh phúc. Đó là những ngày được bao bọc, yêu
thương trong vòng tay của ngoại. Trong trí nhớ của tôi, bà ngoại năm nay đã gần bảy mươi tuổi – cái tuổi
mà người ta gọi là xế chiều. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh ngoại vào hai năm về trước – lần gần nhất mà
tôi gặp ngoại. Dáng người ngoại nhỏ nhắn, lưng đã còng xuống vì gánh nặng suốt cả cuộc đời. Khuôn
mặt ngoại phúc hậu như những bà tiên trong chuyện cổ tích. Hai gò má đã lấm chấm đồi mồi, đôi mắt
ngoại không còn tinh nhanh như trước nữa. Nhiều khi ngoại phải hấp háy mãi mới nhìn được. Khuôn
miệng ngoại thường hay móm mém nhai trầu. Mái tóc ngoại đã bạc trắng như cước. Tuy thế bước chân
ngoại vẫn nhanh nhẹn hơn tuổi bảy mươi của ngoại. Ngoại vẫn ngày ngày dạo qua những phiên chợ
quê.
Những ngày còn bé xíu, bố mẹ đi làm ăn xa, một tay ngoại chăm tôi khôn lớn. Cơm tôi ăn, quần áo tôi
mặc đều chính tay ngoại chuẩn bị. Dù có thể tự đi đến trường, ngoại vẫn không ngại nắng mưa, ngày
ngày đưa đón tôi. Con đường làng quen thuộc ngày nào cũng in bóng một lớn một nhỏ là hai bà cháu tôi.
Ngoại sinh vào thời nước nhà còn chiến tranh, không có cơ hội học hành nhiều. Nhưng câu ca dao, tục
ngữ nào ngoại cũng biết. Tôi thích nhất là nghe ngoại đọc những câu ca dao, tục ngữ ấy rồi nghe ngoại
giảng giải, cắt nghĩa. Đối với tôi, khi ấy ngoại giống như một kho báu chứa đầy những điều kỳ diệu.
Tôi vẫn còn nhớ như in những đêm hè lồng lộng gió, ngoại ôm tôi trên chiếc võng đung đưa kẽo kẹt, kể
cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Giọng ngoại trầm trầm, ấm ấm, thì thầm như tiếng gọi của ngày
xửa, ngày xưa. Những lần tôi ngã bệnh, ngoại thao thức trọn cả đên dài, túc trực chăm nom tôi từng li
từng tí.
Đến khi tôi học lớp 2, bố mẹ ổn định công việc nên đón tôi đến thành phố. Tôi rời xa làng quê yên bình,
rời xa ngoại để đến với chốn phồn hoa, đô hội. Quê ngoại cách thành phố tôi sinh sống quá xa cộng