Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Văn tự sự lớp 6 kể về người thân trong gia đình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (38.24 KB, 2 trang )

Trong cuộc đời của mỗi người chắc hẳn ai cũng có một người
chiếm vị trí quan trọng trong trái tim mình. Và đối với tôi, người ấy
chính là mẹ. Mẹ chính là người luôn quan tâm, lo lắng cho tôi từng
miếng ăn giấc ngủ. Tình yêu thương của mẹ là thứ thiêng liêng và quý
giá nhất trong cuộc đời tôi.
Mẹ của tôi không sang trọng, quý phái như những người phụ nữ
khác nhưng đối với tôi, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời. Mẹ đẹp
thật. Dáng người mẹ nhỏ nhắn và thon gọn, làn da trắng mịn , mái tóc
đen dài và óng mượt lúc nào cũng được mẹ búi gọn gàng sau gáy. Mẹ
có đôi mắt to tròn, đen láy và đôi mắt ấy biết cười. Chính vì thế mà bố
tôi đã bị thu hút ngay từ lần đầu tiên gặp mẹ. Hơn nữa, mẹ có chiếc
mũi cao và đôi môi đỏ hồng lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Thế
nhưng,theo dòng chảy của thời gian,tôi càng ngày càng khôn lớn thì
mẹ cũng dần già đi.Giờ đây trên khuôn mặt mẹ đã điểm vài nếp nhăn,
đôi bàn tay của mẹ không còn mềm mại như ngày tôi còn bé mà giờ
đây toàn là những vết chai sạn.
Mẹ là người đã chịu biết bao đau đớn và khó nhọc trong suốt
chín tháng mười ngày để sinh ra tôi. Ngày mà tôi chào đời, mẹ đã nói
tôi chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời bố mẹ. Rồi tôi từng
ngày lớn lên bằng tất cả tình yêu và những lời ru ngọt ngào của mẹ.
Mẹ dạy tôi từ những bước đi và những câu nói đầu tiên. Những lúc tôi
ốm, mẹ trở thành một bác sĩ chăm sóc cho tôi thâu đêm, khuôn mặt
luôn ẩn chứa sự lo lắng, sốt ruột. Đến lúc tôi đến tuổi đi học, mẹ lại
trở thành một cô giáo dạy cho tôi những chữ cái đầu tiên, đưa tôi đi
học hằng ngày và quản lý việc học của tôi. Có thể nói, những bước đi
đầu tiên của tôi luôn có hình bóng của mẹ. Tôi rất khâm phục mẹ. Bố
đi làm xa, mọi việc lớn bé trong nhà hầu như đều do một tay mẹ gánh
vác. Mẹ làm việc như một cỗ máy không lúc nào ngơi tay. Mẹ dậy từ
rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, quét dọn nhà cửa, đưa đón hai
chị em tôi đi học rồi về bán hàng, đi chợ nấu cơm,…Tôi muốn phụ
giúp mẹ nhưng mẹ lại không cho, mẹ giành làm hết để tôi tập trung


vào việc học. Những lúc trời nắng chang chang, tôi bắt gặp hình ảnh


của mẹ mồ hôi nhễ nhại đứng trước cổng trường chờ tôi. Tôi bỗng
thấy mắt tôi cay cay và chưa bao giờ tôi thấy thương mẹ nhiều như
lúc này. Những lúc ấy, tôi tự nhủ mình phải học thật tốt, luôn vâng lời
mẹ và không để mẹ phải buồn vì tôi. Khi tôi mang những bài điểm
mười về khoe với mẹ, mẹ rất vui và hạnh phúc. Tôi thấy được niềm
vui ấy hiện rõ trên khuôn mặt mẹ. Tôi vui một thì mẹ vui đến mười.
Cũng có những hôm tôi làm bài sai nhưng mẹ không hề la mắng hay
trách móc. Ngược lại, mẹ động viên và an ủi tôi. Mẹ chính là nguồn
động lực to lớn để tôi phấn đấu trong học tập. Không những thế, mẹ
còn dạy tôi những bài học làm người. Mẹ thường bảo tôi: “ Tài phải
đi đôi với đức, có đức mà không có tài thì cũng chỉ là người vô dụng.”
Tôi luôn ghi nhớ câu nói ấy trong lòng. Hầu như ai đã từng gặp và
tiếp xúc với mẹ đều yêu quý mẹ. Mẹ luôn vui vẻ,cư xử hòa nhã với
mọi người xung quanh và luôn giúp đỡ bạn bè, hàng xóm khi họ gặp
khó khăn. Mẹ là một tấm gương sáng để em noi theo và tôi thấy mình
thật may mắn và hạnh phúc vì mẹ là mẹ của tôi.
Hạnh phúc nhất không phải là khi bạn có một cuộc sống giàu
sang, sung túc hay địa vị xã hội cao mà hạnh phúc nhất là khi bạn có
mẹ và còn mẹ. Mẹ chính là người có thể thay thế tất cả ai khác nhưng
không ai có thể thay thế mẹ. Con chỉ muốn chạy đến ôm mẹ và nói
rẳng: “ Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”



×