Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Hãy kể lại một câu chuyện cảm động mà em đã chứng kiến

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (20.13 KB, 3 trang )

Hãy kể lại một câu chuyện cảm động mà em đã chứng kiến
Hơn một tháng trời trước khi bước vào năm học mới, xem buổi truyền hình nào,
đọc tờ báo nào, em cũng thấy nói về tình hình lũ lụt ở đồng bằng sông Cửu Long.
Những ngày ấy, có biết bao việc làm tình nghĩa “lá lành đùm lá rách” làm em xúc
động. Em còn nhớ rõ một việc.

Hôm ấy là ngày chủ nhật, tôi cùng mẹ ra chợ. Trong khi chờ mẹ mua một vài thứ
đồ ăn, tôi chợt nhìn thấy ở phía trước có mấy anh chị thanh niên và mấy bạn thiếu
niên đeo khăn quàng đỏ. Họ đứng thành nhóm. Một chị trong số họ, có khuôn mặt
xinh xắn đang nói gì mà vì xa quá tôi nghe không rõ. Nhóm người tiến dần về phía
tôi.

Lúc họ đến gần, tôi nhận ra có một bạn thiếu niên đi trước, hai tay nâng một cái
hộp gỗ nhỏ. Rồi nhóm người dừng lại. Mấy cô bác bao quanh tôi cũng đứng lại,
hướng về phía chị thanh niên có khuôn mặt xinh xắn đang nói:

– Thưa cô bác, đồng bào ở đồng bằng sông Cửu Long đang bị tai họa lũ lụt rất
nặng nề. Lá lành đùm lá rách, xin cô bác góp chút ít vào quỹ cứu trợ đồng bào
vùng lũ lụt. Chúng cháu là nhóm cứu trợ của Thành đoàn.

Có mấy người nghe vậy thì bước tới, nhét qua khe hở chiếc hộp gỗ mấy tờ giấy
bạc, không biết là bao nhiêu. Lúc ấy ngay bên cạnh tôi, có một người phụ nữ quần
áo trông rất diện, đang cúi xuống mua hàng. Có lẽ mặc cả không xong một món gì
đấy, bà ta đứng thẳng dậy, toan đi thì gặp nhóm cứu trợ.

– Cô ơi, xin cô đóng góp cứu trợ đồng bào bị lũ lụt.

Đôi mắt bà ấy chợt sầm xuống:


– Lại đóng góp nữa!



Rút một tờ hai ngàn từ xấp tiền đang cầm trên tay, bà ta bực dọc nhét nó vào cái
hộp quyên góp. Rồi hướng về mấy người xung quanh, bà ta như phân bua:

– Thật là như mắc nợ. Nào là góp ở phường, nào là đóng ở cơ quan, rồi quỹ từ
thiện, rồi hội phụ nữ… sức mấy mà chịu nổi! Thôi thì cũng góp với quyên đi cho
rồi!

Chị thanh niên trong nhóm cứu trợ sững người, mặt ngớ ra. Chị khẽ cười gượng
gạo mà tự nhiên hai mắt lại hoe hoe. Một lát sau chị mới lấy lại vẻ tự nhiên. Đúng
lúc ấy, một em gái nhỏ không biết từ đâu chạy đến bên chị. Em bé đưa vào tay chị
một tờ bạc và nói:

– Chị ơi! Đừng buồn nghe chị. Chị cho em đóng góp với nhé! Nhưng em chỉ có
năm trăm thôi, nhận cho em đi nghe chị! ;

Chị thanh niên sung sướng nhìn em bé. Một tay xoa lên tóc em bé, chị nói:

– Chị nhận chứ! Món tiền này tuy nhỏ nhưng ý nghĩa thì rất lớn đây!

Được chứng kiến hai sự việc trái ngược nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi,
em thây lòng bâng khuâng khó tả. quyen góp, giúp đỡ người khốn khó là một việc
làm tốt đẹp. Người đàn bà kia nói cũng không sai, dân mình sao mà góp nhiều quá.
Nỗi bực dọc của bà ấy có thể thông cảm được chứ đừng vội chê bai. Còn em nhỏ


kia quả là có tấm lòng tố đẹp. Dù chỉ có những đồng tiền ít ỏi, em cũng dành cho
người đang khó khăn hơn mình. Hành động ấy thật đáng khen ngợi.




×