Miêu tả một con vật mà em thích
Dàn bài
Mở bài:
Giới thiệu con vật mà em yeu thích: con vẹt
Thân bài:
a/ Tả hình dáng con chim vẹt:
Vóc dáng con vẹt: to lớn hơn con vẹt bình thường.
Màu lông của nó cũng khác lạ: đỏ rực.
Cái mỏ màu ngà, dài, nhọn hoắt, trông khoằm khoằm uốn cong như cái lưỡi câu.
Đôi chân màu đen, khỏe, ngón dài có móng nhọn hoắt,
b/ Tả hoạt động tính nết
Vẹt đứng trên một thanh gỗ nằm ngang, trông rất sang trọng.
Hai chân chuyển động, nhích dần từ đầu này sang đầu nọ.
Thỉnh thoảng lại cất lên tiếng nói: “Mở cửa ra! Mở cửa ra!”
Khi ăn, nó dùng mỏ cắt nát quả chuôi, sau đó ăn từng miếng một.
Ăn xong tiếp tục đi đi lại lại, đầu cứ gật gù ra vẻ khoái chí.
c/ Tả tình cảm của em dành cho chú vẹt:
Lúc nào vào Thảo Cầm Viên cũng đều đi ngang chỗ có chú vẹt ấy.
Kết bài:
Tình cảm của em đối với chú vẹt
Bài làm:
Mở bài:
Đang bước đi, tôi chợt giật mình vì một tiếng kêu khác lạ: “Mở cửa ra!”. Hóa ra đó
là tiếng kêu của con vẹt ở trong lồng ngang bên cạnh lối đi.
Thân bài:
Xét về dóc váng, chú vẹt này có khác lạ so với các chú vẹt bình thường. Nó to lớn
chứ không nhỏ nhắn như tôi vẫn hình dung ra khi nói đến vẹt. Bên cạnh nó, mấy
chú chim bồ câu chỉ đáng là em út. Màu lông của nó cũng khác, đỏ rực không phải
là xanh lá cây. Tuy vậy, nhìn nó, tôi vẫn nhận ra ngay là con vẹt.
Cái mỏ màu ngà của nó đúng là mỏ vẹt: dài, nhọn hoắt, mặt trên dài hơn mặt dưới,
lại khoằm xuống, uốn cong hình lưỡi câu. Cái mỏ ấy đã ngoạm vào vật gì thì phải
biết, khó mà gỡ ra được. Đỡ lấy cái thân thon Ị dài của nó là đôi chân đen khỏe,
với những ngón chân cong dài có móng nhọn hoắt, như những cái vuốt bằng thép.
Lúc ây, con vẹt đang đậu trên một thanh gỗ tròn nho được treo bằng hai sợi dây sắt.
Toàn bộ lông của nó, từ cổ đến đuôi, trông giống chiếc áo choàng của một bà sang
trọng. Hai chân nó cứ lần lượt, chân trái trước chân phải sau, nhích dần từ dầu này
đến đầu kia thanh gỗ, rồi lại đi ngược trở lại, trông như một người đang có chuyện
băn khoăn suy nghĩ. Thỉnh thoảng nó đứng yên và kêu lên “mở cửa ra” bằng cái
giọng the thé nghe đến buồn cười.
Đi và nói một lúc chán, con vẹt nhảy đến đậu vào máng ăn. Ở đây, có một quả
chuối ăn dở. Nó cắm cái mỏ khoằm vào quả chuôi, cắt nát ra, rồi há rộng mỏ, tọng
một miếng vào. Nuốt xong một miếng, nó ngẫm nghĩ một tí, rồi tiếp tục ăn miếng
khác. Hết một phần quả chuối, xem chừng đã no, con vẹt lại nhảy lên cây gỗ, tiếp
tục đi đi lại lại, đầu gật gù ra vẻ khoái chí lắm.
Kết bài:
Sau lần đầu tiên vào Thảo Cầm Viên đó, mỗi lần đến đây chơi, tôi đều đến thăm
con vẹt quen thuộc. Mỗi khi nghe nó kêu lên “mở cửa ra”, tôi đều giật mình rồi
mỉm cười. Tôi nghĩ chắc là nó đang nhớ rừng xanh của nó?