Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Cảm nhận về nhân vật Đôn ki hô tê

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (20.04 KB, 1 trang )

Đôn-ki-hô-tê trong văn bản “Đánh nhau với cối xay gió” trích từ “Đôn-ki-hô-tê, nhà
hiệp sĩ quý tộc tài ba xứ Mancha” của Xéc-van-téc là một nhân vật đã để lại cho em nhiều ấn
tượng sâu sắc. Đôn-ki-hô-tê đã ngoài 50 tuổi. Lão xuất thân là một một quý tộc nghèo, vì quá
say mê truyện hiệp sĩ nên muốn trở thanh hiệp sĩ giang hồ. Lão lục tìm những đồ binh giáp đã
han gỉ của tổ tiên để trang bị cho mình, lão phong cho co ngựa còm của lão là chiến mã Rôxi-nan-tê còn bản thân lão là nhà hiệp sĩ Đôn-ki-hô-tê xứ Mancha. Lão nhớ đến một phụ nữ
nông dân lão thầm yêu xưa kia và ban cho chị ta cái tên là công nương Đyun-xi-nê-a. Lão gầy
gò, cao lênh khênh trên lưng con ngựa còm ra đi làm hiệp sĩ lang thang để trừ lũ gian tà, cứu
người lương thiện. Một lần, lão gặp cối xay gió, do đầu óc mê muội, hoang tưởng nên lão
tưởng đó là 3 chục tên khổng lồ ghê gớm, cánh tay dài ngoằng, dài tới 2 dặm. Khi đó, lão đã
ra 1 quyết định điên rồ - đánh nhau với cối xay gió, vì tưởng đó là những tên khổng lồ gian
ác. Mặc dù đây là một cuộc chiến không cân sức vì một mình lão chiến đấu với nhiều tên
khổng lồ nhưng Đôn-ki-hô-tê không hề run sợ, rất dũng mãnh và oai phong. Lão thét lớn:
“Chớ có chạy trốn, lũ hèn mạt nhát gan kia, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn mi
đây”. Nói xong, lão nhiệt thành tâm niệm cầu mong nàng Đuyn-xi-nê-a của mình cứu giúp
cho trong lúc nguy nan; rồi lấy khiên che kín thân, tay lăm lăm ngọn giáo, lão thúc con Rô-xinan-tê phi thẳng tới chiếc cối ray gió gần nhất ở trước mặt, và đâm mũi giáo vào cánh quạt.
Kết quả cho hành động điên rồ đó là gió làm cánh quạt quay tít khiến giáo gãy tan tành, kéo
theo là người và ngựa văng ra xa, khiến cho lão nằm bất động, không cự quậy được. Đó thật
là một thất bại thảm hại nhưng lão vẫn điên rồ và mù quáng biện minh rằng: Chuyện chinh
chiến biến hóa khôn lường. Đôn-ki-hô-tê là một người rất kiên cường trong sự hoang đường
và điên rồ: lão không kêu đau vì các hiệp sĩ giang hồ có bị thương thế nào cũng không được
rên rỉ, dù xổ cả ruột gan ra ngoài. Lão suốt đêm không ngủ để bắt chước các hiệp sĩ giang hồ
thức trắng đêm để nghĩ đến tình nương. Lão không cần ăn, chỉ cần nghĩ đến nàng Đuyn-xi-nêa của lão là lão đã no rồi. Lão yêu một cách thủy chung, say đắm; tình yêu của lão điên rồ, mù
quáng và hoang tưởng. Nói tóm lại, Đôn-ki-hô-tê là một nhân vật vừa đáng để ta khâm phục,
vừa đáng chê cười. Tuy lão bị hoang tưởng, mê muội đến điên rồ nhưng lão có lí tưởng sống
cao đẹp, hành động dũng cảm, thái độ kiên cường đáng để cho mỗi chúng ta khâm phục và
noi theo.



×