Tải bản đầy đủ (.pdf) (50 trang)

Chuyen ngu ngon ve mieng pho mat

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (495.85 KB, 50 trang )




CHUYỆNNGỤNGÔNVỀMIẾNGPHOMÁT

Tácgiả:SpencerJohnson


Ngườidịch:PhanHoàngPhươngThuỷ



www.thuvien-ebook.net








MụcLục


LỜIGIỚITHIỆU



CÂUCHUYỆNĐẰNGSAUCÂUCHUYỆN




BUỔIHỌPLỚP



CÂUCHUYỆNAIDỜICHỖPHOMÁTCỦATÔIRỒI?








BuổiThảoluận
Thôngtinvềebook


LỜIGIỚITHIỆU





“Chuyện ngụ ngôn về miếng pho mát” Là một truyện ngụ ngôn đơn giản thể hiện
nhữngchânlýuyênthâmvềsựthayđổi.Đâylàchuyệnvuivềbốnnhânvậtsốngtrong
một“Mêcung”,tìmkiếm“phomát”đểnuôithânvàlàmchomìnhhạnhphúc.




HainhânvậtchuộttênlàKhụtkhịtvàHốihả.Hainhânvật“ngườitínhon”–cókích
thước bằng chuột nhưng trông dáng vẻ và hành động rất giống con người.Tên họ là E
hèmvàƯhừm.



“Phomát”làẩndụnhữnggìngườitamuốncótrongcuộcsống–bấtkểđólàmộtchỗ
làmtốt,mộtmốiquanhệđằmthắm,tiềnbạc,tàisản,sứckhoẻ,haytinhthầnthưthái.



Còn “Mê cung” là nơi mà người ta tìm kiếm những gì họ muốn – nơi người ta làm
việc,haygiađìnhhoặccộngđồngmàngườitađangchungsống.



Trongcâuchuyện,cácnhânvậtphảiđốimặtvớisựthayđổibấtngờ.Cuốicùng,một
trongsốhọđãthànhcông,viếtranhữnggìchútahọcđượctừkinhnghiệmcủamìnhlên
cácbứctườngmêcung.



Khiđọcđến“Chữviếttaytrêntường”,bạncóthểkhámphácáchđốiphóvớisựthay
đổichochínhmình,nhờđóbạncóthểchịuítcăngthẳnghơnvàthànhcôngnhiềuhơn(dù
bạnđịnhnghĩanónhưthếnào)trongcôngviệcvàtrongcuộcsốngcủabạn.



Viếtchomọilứatuổi,đọcchỉmấtmộttiếngđồnghồ,nhưngsựsâusắckhácthường
củanócóthểđủchocảcuộcđời.







CÂUCHUYỆNĐẰNGSAUCÂUCHUYỆN



LờitựacủaTiếnsĩKennethBlanchard






Tôi rất xúc động được kể cho các bạn nghe “câu chuyện đằng sau câu chuyện” của
Chuyện ngụ ngôn về miếng pho mát. Vì thế có nghĩa là cuốn sách đã được viết ra, sẵn
sàngchotấtcảchúngtacùngđọc,thíchthúvớinóvàchiasẻvớinhữngngườikhác.





Đóchínhlàđiềumàtôiđãmuốnthấysuốttừnhiềunămtrước,khilầnđầutiênđược
ngheSpencerJohnonkểcâuchuyện“phomát”tuyệthaycủaanhấy,trướckhichúngtôi
cùngviếtcuốnMộtphútlàmgiámđốc.




Tôivẫnnhớnhữngsuynghĩcủatôisauđólà:câuchuyệnthậthayvàthậtcóíchđối
vớitôitừnayvềsau.



ChuyệnngụngônvềmiếngphomátlàcâuchuyệnvềsựthayđổidiễnratrongmộtMê
cungnơibốnnhânvậtvuiđitìm“phomát”.Phomát-ẩndụchocáimàchúngtamuốncó
trongđời,bấtkểlàmộtviệclàm,mộtmốiquanhệ,tiềnbạc,mộtngôinhàlớn,tựdo,sức
khỏe,sựcôngnhận,sựthưtháicủatâmhồn,haythậmchímộthoạtđộngnhưchạybộhay
chơigolf.



Mỗichúngtađềucóýkiếnriêngcủamìnhvềphomátlàgì,vàtatheođuổinóvìtatin
rằngnósẽlàmchotahạnhphúc.Nếuđạtđược,tathườngtrởnêngắnliềnvớinó.Cònnếu
tamấtnó,hoặcnóbịmangđimất,nósẽtrởthànhsựđaukhổ.



“Mê cung” trong câu chuyện đại diện cho nơi người ta dành thời gian tìm kiếm cái
ngườitamuốn.Nócóthểlànơingườitađanglàmviệc,cộngđồngmàngườitachung
sống,hoặcnhữngmốiquanhệtrongcuộcsống.



Tôiđãkểcâuchuyệnphomátmàcácbạnsắpđọctrongnhữngbàinóichuyệncủatôi
trênkhắpthếgiới,sauđóngườitathườngkểlạichotôivềchuyệnnóđãlàmchohọthay
đổinhưthếnào?





Tin hay không tùy bạn, câu chuyện nhỏ này đã được công nhận là đã cứu vớt sự
nghiệp,hônnhânvàcuộcsốngcủanhiềungười!



MộttrongnhữngvídụthựctếlàCharlieJones,mộtphátthanhviêntầmcỡcủaNBCTV,anhtiếtlộrằngkhinghechuyệnChuyệnngụngônvềmiếngphomátđãcứuđượcsự
nghiệp của anh. Công việc phát thanh viên của anh là công việc cá biệt, nhưng những
nguyênIVmàanhhọcđượccóthểsửdụngchomọingười.Chuyệnthếnày:Charlieđã
làmviệcvấtvảvàkiếmđượcmộtcôngviệcthúvịlàphụtráchtheodõicáccuộcthiđấu
điềnkinhtrongĐạihộiOlympic,vìvậyanhrấtngạcnhiênvàbốirốikhicấptrênbảoanh
khônglàmchưởngtrìnhnàytrongcácđạihộiOlympictớinữamàđượcphâncôngtheo
dõicáctrậnthiđấubởilộivànhảycầu.



Vì không biết rõ về những môn thể thao này lắm, anh đã nản lòng.Anh thấy mình
khôngđượcđánhgiácaonêntrởnêngiậndữ.Anhnóianhcảmthấythếlàkhôngcông
bằng!Cởngiậncủaanhbắtđầuảnhhưởngđếnmọiviệcanhlàm.



Thếrồi,anhngheđượccâuchuyệnChuyệnngụngônvềmiếngphomát




Sauđóanhkểrằnganhđãtựcườimìnhvàđãthayđổitháiđộ.Anhnhậnrarằngcấp

trêncủaanhchỉ“dờichỗphomátcủaanh”.Vìvậyanhđãthíchnghi.Anhhọchaimôn
thể thao mới, và trong khi học, nhận ra rằng công việc mới mẻ khiến anh cảm thấy trẻ
trung.



Chẳngbaolâusaucấptrênđãnhậnratháiđộvànănglựcmớicủaanh,thếlàanhsớm
đượcgiaovịtrítốthơn.Anhtiếptụcthànhcônghơnbaogiờhếtvàcuốicùngđượcđưa
vàoTòanhàkỷniệmnhữngnhânvậtnổitiếngcủaBóngđáchuyênnghiệp-Hànhlang
dànhchocácPhátthanhviên.



Đóchỉlàmộttrongnhiềuchuyệncóthậtmàtôiđãnghevềảnhhưởngcủacâuchuyện
nàyđốivớimọingườitừcôngviệcđếntìnhyêu.



TôilàmộttínđồtinvàosứcmạnhcủaChuyênngụngônvềmiếngphomát,hănghái
đến nỗi đã đưa một bản sao cuốn sách trước khi xuất bản chính thức cho nhiều người
trongcôngtycủachúngtôiđọc(hơn200người).Lýdo?



Bởivì,giốngnhưmọicôngtykhác,khôngchỉmuốntồntạitrongtưởnglaimàcòn
phảiởthếcạnhtranh,cáccôngtyKenBlanchardliêntụcthayđổi.Họcứdờimãi“pho
mát”củachúngtôi.Dùtrướcđâycóthểchúngtôimuốncónhữngnhânviêntrungthành,


nhưngngàynaychúngtôicầnnhữngngườilinhhoạt,khôngkhăngkhăngrằng“cáchthực

hiệnmọiviệcởđâuquanhđây”.



Cònnữa,nhưcácbạnđãbiết,sốngmãitrongmôitrườngvớinhữngthayđổidiễnra
liêntụctrongcôngviệchoặctrongcuộcsốngdễkhiếnngườitacăngthẳng,trừkhingười
tacócáchxemxétsựthayđổigiúphọhiểunó.Lạinóivềcâuchuyệnphomát.



Khi tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện và họ bắt đầu đọc Chuyện ngụ ngôn về
miếngphomát,ngườitagầnnhưcảmthấybắtđầuthoátkhỏinănglượngtiêucực.Hết
ngườinàyđếnngườikhácởmọiphòngbanđãđếncámởntôivìcuốnsáchvàbảovớitôi
nóthậthữuích,giúphọxemxétnhũngthayđổidiễnratrongcôngtychúngtôidướimột
phưởngdiệnkhác.Hãytintôi,câuchuyệnngụngônngắngọnnàyđọcmấtrấtítthờigian
nhưngảnhhưởngcủanórấtsâusắc.



Khilậtcáctrangsách,bạnsẽthấycóbaphầntrongcuốnsáchnày.Trongphầnđầu,
Buổihọplớpnhữngngườibạnhọccũtròchuyệntrongmộtbuổihọplớpvềcáchđốiphó
vớinhữngthayđổidiễnratrongcuộcsốngcủahọ.PhầnhailàcâuchuyệnvềChuyệnngụ
ngônvềmiếngphomát,làphầnchínhcủacuốnsách.



TrongCâuchuyệncácbạnsẽthấyhaichúchuộtxoaysởtốthơnkhichúngđốimặt
vớisựthayđổivìchúngđểchomọichuyệnđởngiản,trongkhiđầuócphứctạpvàcảm
xúcloàingườicủahaingườitíhonlàmphứctạphóamọichuyện.Thếkhôngcónghĩalà
loàichuộtthôngminhhơn.Tấtcảchúngtađềubiếtconngườithôngminhhơnchuộtrất

nhiều.



Tuynhiên,khibạnthấycáchcưxửcủabốnnhânvậtnày,vànhậnrarằngcảchuộtvà
người tí hon đều đại diện cho những phần trong chính bản thân chúng ta - đởn giản và
phứctạp-bạncóthểthấylàmnhữngviệcđởngiảncóhiệuquảkhimọichuyệnthayđổi
sẽcólợichochúngta.



Trongphầnba,Buổithảoluận,mọingườithảoluậnvềýnghĩacủacâuchuyệnđốivới
họvềcáchhọsửdụngnótrongcôngviệcvàtrongcuộcsống.Cómộtsốđộcgiảđọctrước
bảnthảocủacuốnsáchnàythíchdừnglạiởcuốicâuchuyện,khôngđọctiếpmàtựhiểuý
nghĩacủanó.NhữngngườikhácthíchthúđọcBuổithảoluậnvìnókhơidậysuynghĩcủa
họvềcáchứngdụngnhữnggìđãhọcđượcvàohoàncảnhriêng.



Trongbấtkỳtìnhhuốngnào,tôihyvọngmỗilầnđọclạiChuyệnngụngônvềmiếng
phomát,bạnsẽthấymộtđiềugìđómớimẻvàcóíchtrongđó,giốngnhưtôi,vàrằngnó
sẽgiúpbạnđốiphóvớisựthayđổivàđưabạnđếnthànhcông,chodùbạnchorằngthành


côngvốnlàđểdànhchobạn.



Tôihyvọngbạnthíchthúvớinhữnggìbạnkhámphávàtôichúcbạnnhữngđiềutốt
lành.Nênnhớ:Hãyđitheophomát



KENBLANCHARD







SanDiego,California


BUỔIHỌPLỚP


CHICAGO





Vào một ngày Chủ nhật nắng ráo ở Chicago, dăm bảy người bạn cùng lớp rất thân
nhauhồiphổthônghọpmặtăntrưa.Đãcùngdựbuổihộitrườngđêmtrước,họmuốntìm
hiểu thêm cuộc sống của mỗi người bây giờ ra sao. Sau một hồi cười đùa, ănuống,họ
chuyểnquamộtcuộctraođổithúvị.



Angela, từng là một trong những đối tượng được ngưỡng mộ nhất trong lớp nói:

“Cuộc sống hóa ra khác hẳn với những gì tớ nghĩ khi chúng ta còn học ở trường. Bao
nhiêuđiềuđãthayđổi.”



“Đưởng nhiên là thế rồi”, Nathan phụ họa.Cả đám biết anh đã tham gia vào doanh
nghiệpcủagiađình,cáidoanhnghiệpđãlàmộtphầncủacộngđồngđịaphưởngtừhồihọ
bắtđầucótrínhớvàđếngiờhầunhưvẫnhoạtđộngnhưthế.Thànhthửmọingườingạc
nhiênkhianhcóvẻquantâm.Anhhỏi:“Nhưngmànày,cáccậucóđểýlàchúngtakhông
muốnthayđổikhimọisựthayđổikhông?”



Carlosnói,“Tớchắcrằngchúngtacưỡnglạisựthayđổivìchúngtasợthayđổi.”




“Carlos,cậulàđộitrưởngbóngđá”,Jessicalêntiếng,“Tớchưabaogiờnghĩrằngtớ
sẽnghecậunóibấtcứđiềugìvềsựsợhãi!”Tấtcảmọingườiđềucườivìhọnhậnradù
đãđitheonhiềungãkhácnhau-từnộitrợđếnquảnlýcôngty-họvẫncónhữngcảm
giáctưởngđồng.



Mỗingườiđềuđangcốđưởngđầuvớinhữngthayđổibấtngờđangxảyđếnvớihọ
trongnhữngnămgầnđây.Vàhầuhếtđềuthừanhậnrằnghọkhôngbiếtcáchxửlýchoổn
thỏa.ThếrồiMichaelnói,“Tớđãtừngngạithayđổi.Khimộtthayđổilớnxảyđếnvới
doanhnghiệp,bọntớkhôngbiếtphảilàmgì.Thànhthửbọntớkhôngđiềuchỉnhlạivà
suýtlỡmấtcởhội”.




“Nghĩalà”,anhtiếptục,“chotớikhitớngheđượcmộtchuyệnvuinhỏlàmthayđổi
mọithứ.”




“Saolạithế?”Nathanhỏi.



“À,câuchuyệnbiếnđổicáchnhìnnhậncủatớvềsựthayđổitừchỗđánhmấtcáigì
đóthànhrathuđượccáigìđó-nóchotớthấycáchthựchiệnviệcđó.Sauđó,tìnhhình
nhanhchóngđượccảithiện-cảởnơilàmviệclẫntrongcuộcsốngriêng”.



“Thoạt đầu tớ lấy làm khó chịu với sự đởn giản của câu chuyện vì nó có vẻ giống
nhữngđiềuchúngtacóthểđãtừngđượcdạyởtrườngphổthông”.



“Thếrồitớnhậnramìnhthựcsựbựcvớibảnthânvìkhôngnhìnthấynhữngđiềuhiển
nhiênnhưvậyvàkhônglàmđiềugìhiệuquảkhitìnhhìnhthayđổi.”



“Khi tớ nhận thấy bốn nhân vật trong chuyện đại diện cho những phần khác nhau

trongconngườimình,tớđãlựachọnxemmìnhmuốnhànhđộnggiốngnhânvậtnàovàtớ
đãthayđổi”.“Sauđótớchuyềncuốntruyệnchovàingườitrongcôngtyvàhọlạichuyền
tiếpchonhữngngườikhác,chẳngbaolâusaucôngtybọntớlàmviệctốthơnnhiều,bởi
vìhầuhếtbọntớthíchnghivớithayđổitốthơn.Vàcũnggiốngnhưtớ,nhiềungườinói
câuchuyệncóíchchohọtrongcảcuộcsốngriêng”.



Tuynhiêncũngcómộtsốítngườinóihọchẳngrútrađượcđiềugìtừcâuchuyệnđó
cả.Hoặchọđãhiểunhữnglờikhuyênvàvẫnđangsốngnhưthếrồi,hoặcthườnglà,họ
nghĩmìnhđãbiếttấtmọiđiềuvàkhôngmuốnhọcnữa.Họkhôngthểhiểutạisaonhiều
ngườikháclạicóthểrútralợiíchtừcâuchuyệnnày”.



“Khimộttrongnhữngủyviêncaocấpcủabọntớ,ngườirấtkhókhăntrongviệcthích
nghi,nóicuốntruyệnlàmmấtthìgiờcủaôngta,nhữngngườikhácđãđùaôngrằnghọ
biếtônglànhânvậtnàotrongcuốntruyện-nghĩalàmộtngườikhônghọcđiềugìmớivà
khôngthayđổi”’







“Câuchuyệngìthế”Angelahỏi.

“NótênlàAidờichỗphomátcủatôirồi?”


Cảnhómcườiồ.“Tớnghĩlàtớđãthíchnórồiđấy”Carlosnói.“Cậukểchochúngtớ
nghevớiđượckhông?Cólẽchúngtớcóthểrútrađượcđiềugìđó.”




“Đượcthôi,”Michaelđáp.“Rấtvuilòng-cũngkhôngdàilắmđâu.”Vàthếlàanhbắt
đầu.






CÂUCHUYỆNAIDỜICHỖPHOMÁTCỦATÔIRỒI?





Ngàyxửangàyxưa,ởmộtvùngđấtxaxăm,cóbốnnhânvậttíhonchạyquasuốtmột
mêcungtìmkiếmphomátđểnuôithânvàlàmchomìnhhạnhphúc.



Hainhânvậtchuộttênlà“Khụtkhịt”và“Hốihả”vàhainhânvậtngườitíhon-nhỏ
như chuột nhưng có dáng vẻ và hành động rất giống con người hôm nay. Tên họ là “E
hèm”và“ưhừm”.




Vìkíchthướcnhỏbécủahọkhómànhậnrabọnhọđanglàmgì.Nhưngnếunhìnkỹ,
ngườitacóthểkhámpháranhữngđiềucựckỳđángngạcnhiên!



Hàngngàychuộtvàngườitíhondùngthờigianvàoviệctìmmónphomátđặcbiệt
củariêngmìnhtrongmêcung.



Cácchúchuột:KhụtkhịtvàHốihả,chỉdựavàobộócgiảnđởncủaloàigặmnhấm,
nhưngcóbảnnăngtuyệtvời,đểtìmthứphomátkhógặmmàchúngthích,nhưloàichuột
thườngthích.



Haichàngtíhon:EhèmvàƯhừm,dùngtríthôngminhcủamình,trànđầyniềmtin
vàcảmxúc,tìmmộtloạiphomátrấtkhác-vớichữPviếthoa-thứmàhọtinsẽkhiếnhọ
thảyhạnhphúcvàthànhcông.



Dù người tí hon vốn khác hẳn chuột, họ cũng có điểm gì đó chung: sáng sáng, mỗi
ngườimặcbộquầnáochạybộvàđigiàyvào,rờinhữngcănnhànhỏbévàchạyđuavào
trong mê cung tìm kiếm món pho mát ưa thích của mình. Mê cung là một mê hồn trận
nhữnghànhlangvàcácbuồngtrống,cóbuồngchứaphomáttưởingon,nhưngcũngcó
nhữngxóxỉnhtốiđenvànhữngngõcụtkhôngdẫntớiđâucả.Thậtlàmộtnơidễkhiến
ngườitalạclối.




Dẫusao,đốivớinhữngaitìmralốiđicủamình,mêcungchứađựngnhữngbímật
chophéphọhưởngmộtcuộcsốngtốthơn.Nhữngchúchuột,KhụtkhịtvàHốihả,dùng
phưởngphápmòmẫmđởngiảnđểtìmphomát.Chúngchạyxuốngmộthànhlang,vànếu
nơiđórỗngtuếchthìchúngđổihưởngvàchạyxuốnghànhlangkhác.Chúngnhớnhững
hànhlangkhôngchứaphomátvànhanhchóngchạysangnhữngkhuvựcmới.





Khụt khịt thường dùng cái mũi tuyệt diệu của nó đánh hơi ra hướng đại thể có pho
mát,cònHốihảnhấtđịnhsẽphinhanhvềphíatrước.Chúnglạcđường,đúngnhưbạn
nghĩ,chạynhầmhướngvàthườngđâmsầmvàotường.Nhưngsaumộtlátchúngcũngtìm
ralốiđicủamình.



Giốngnhưlũchuột,haichàngtíhon,EhèmvàƯhừm,cũngdùngkhảnăngsuynghĩ
vàhọchỏitừnhữngkinhnghiệmđãquacủahọ.Tuynhiên,họdựavàobộnãophứctạp
củamìnhđểpháttriểnnhữngphưởngpháptìmphomáttinhvihơn.



Đôikhihọlàmđược,nhưngcũngcólúcnhữngniềmtinvànhữngcảmxúcconngười
đầyuylựccủahọvượtlêncảntầmnhìnsựvậtcủahọ.Điềuđólàmcuộcsốngtrongmê
cungthêmphứctạpvàthêmtháchthức.




DùsaothìtấtcảbọnKhụtkhịt,Hốihả,EhèmvàƯhừmđềupháthiệnra,theocách
riêngcủamình,cáimàhọtìmkiếm.Mộtngàykia,mỗingườibọnhọtìmraloạiphomát
riêngcủamìnhởcuốimộthànhlangtạiTrạmphomátP.



Sauđó,sángsáng,lũchuộtvàcácchàngtíhonmặcđồchạybộhướngvềphíaTrạm
phomátP.Chẳngbaolâusaumỗikẻtrongbọnthiếtlậplộtrìnhriêngcủamình.Khụtkhịt
vàHốihảtiếptụcdậysớmmỗingàychạyđuaxuyênquamêcung,luônluôntheocùng
mộttuyếnđường.



Khitớiđích,lũchuộtcởigiàyra,buộclạivớinhauvàđeolêncổnhưthếchúngcóthể
vớđượcgiầynhanhchóngnếucầnlạilầnnữa.Rồichúngthưởngthứcmónphomát.



BanđầuEhèmvàƯhừmcũngchạyđuavềphíaTrạmphomátPhàngsángđểthưởng
thứcnhữngmiếngphomátmớingonlànhđangđợihọ.Nhưngchẳngmấychốc,mộtlịch
trìnhkhácđượcthiếtlậpchocácchàngtíhon.



EhèmvàƯhừmmỗingàydậymuộnhơnmộtchút,mặcquầnáothongthảhơnmột
chútvàtảnbộđếnTrạmphomátP.Xétchocùng,họbiếtbâygiờphomátởđâuvàbiết
cáchđitớiđó.Họkhôngbiếtphomáttừđâurahoặcaiđãbỏchúngvàođó.Họchỉcho
rằngnónhấtđịnhởđó.




Sángsáng,ngaykhiEhèmvàƯhừmtớiTrạmphomátP,họthuxếpổnđịnhvàlàm
nhưđangởnhàvậy.Họtreoquầnáochạylên,cởigiàyravàxỏđôidépđitrongnhàvào.
Giờđâyhọtrởnênkhoankhoáivớiviệcđãtìmraphomát.





“Thậttuyệtvời”,Ehèmnói.“Ởđâycóđủphomátchotấtcảchúngtamãimãi.”Hai
chàng tí hon cảm thấy hạnh phúc và thành công, và nghĩ rằng bây giờ họ đã được đảm
bảo.



ChẳngbaolâusauEhèmvàƯhừmcoiphomátmàhọtìmthấyởTrạmphomátPlà
phomátcủahọ.Đólàmộtkhophomátrộngđếnnỗicuốicùnghọchuyểnnhàđếnởgần
hơnvàthiếtlậpquanhệgiaolưuvớixungquanh.



Để tạo cho bản thân cảm giác giống như ở nhà, E hèm và Ư hừm trang trí các bức
tường bằng những câu châm ngôn và thậm chí còn vẽ hình pho mát xung quanh những
bứctranhkhiếnhọmỉmcười.Mộtbứcviết:











ĐôikhiEhèmvàƯhừmrủbạnbèghéthămđốngphomátởTrạmphomátPrồichỉ
vàođómànóimộtcáchtựhào“phomátngontuyệt,nhỉ?”Cókhihọchiachobạnbèmột
ítmàcũngcókhikhông.



“Chúngtaxứngđángvớiphomátnày”,Ehèmnói.“Rõrànglàchúngtađãphảilao
độngđủlâudàivàvấtvảđểtìmrachúng.”Chútabốcmộtmiếngphomáttưởingonlên
nhấmnháp.





Sauđó,nhưthườnglệ,Ehèmthấybuồnngủ.

Hằngđêm,cácchàngtíhonlạchbạchđivềnhà,nocăngphomátvàmỗisánghọtự
tintrởlạiđểănthêm.





Chuyệncứvậydiễnrakhálâu.





KhôngbaolâusausựtựtincủaEhèmvàƯhừmdầntrởthànhtínhngạomạnvìthành
công.Chẳngmấychốchọtrởnênyêntâmtớimứcthậmchíkhôngđểýxemchuyệngì
đangxảyra.



Thờigiantrôiđi,KhụtkhịtvàHốihảtiếptụctheolềthóicủachúng.Chúngđếnsớm
mỗibuổisángrồiđánhhơi,rồibớitìm,rồichạycuốnglênxungquanhTrạmphomátP,
kiểmtranơiđóxemliệucógìthayđổisovớingàyhômtrướckhông.Sauđóchúngmới
ngồixuốngnhấmnhápmónphomát.



MộtbuổisángchúngtớiTrạmphomátPvàpháthiệnrachẳngcònphomát.Chúng
khôngngạcnhiên.TừkhiKhụtkhịtvàHốihảđểýthấynguồncungcấpphomátngày
càngítđi,chúngđãđượcchuẩnbịchocáiđiềukhôngthểtránhkhỏinàyvàtheobảnnăng
chúngbiếtphảilàmgì.



Chúng nhìn nhau, cởi đôi giày mà chúng đã buộc với nhau và quàng quanh cổ một
cáchtiệnlợixuống,xỏvàochânvàthắtdâylại.



Lũchuộtkhôngphântíchquámứcsựviệc.





Đốivớiloàichuột,cảvấnđềlẫnlờigiảiđápđềuđởngiản.TìnhhìnhởTrạmphomát
Pđãthayđổi.ChonênKhụtkhịtvàHốihảquyếtđịnhthayđổi.



Cảhaiconchuộtnhìnrangoàimêcung.RồiKhụtkhịthếchmũilênđánhhơivàra
hiệuchoHốihả,ngườidẫnđườngchạyxuyênquamêcung,tronglúcKhụtkhịtránghết
sứcchạytheosau.Chúngmauchóngbỏđitìmphomátmới.



Cùngngàyhômấy,nhưngmuộnhơn,EhèmvàƯhừmtớiTrạmphomátP.Họđã
khôngđểýđếnnhữngthayđổinhỏđãxảyramỗingày,thànhrahọcứchorằngphomát
nhấtthiếtphảiởđó.





Họkhôngđượcchuẩnbịchođiềumàhọthấy.

“Cáigì!Khôngcóphomátà?”Ehèmhétlên.Chútiếptụclathét“Khôngcóphomát


à?Khôngcóphomátsao?”cứnhưthểnếuchútahétđủtothìaiđósẽbỏphomáttrởlại.




“Aidờichỗphomátcủatôirồi?”Chúhòla.




Saucùng,haitaychốngnạnh,mặtđỏgay,chúthétlênbằnggiọngcaochóilói“Thếlà
khôngcôngbằng!”Ưhừmthìchỉlắcđầukhôngtin.Cảchúcũngmongtìmthấyphomát
ởTrạmphomátP.Chúđứngđómộthồilâu,cứngngườilạivìsửngsốt.Chúhoàntoàn
khôngchuẩnbịchođiềunày.



EhèmđangthétlênđiềugìđónhưngƯhừmkhôngmuốnnghe.Chúkhôngmuốnđối
đầuvớisựviệctrướcmắtnênchúbuôngxuôitấtcả.



Tháiđộcủabọntíhonchẳnghayhohoặccóíchgìmấynhưngcóthểthôngcảmđược.




Tìmraphomátthậtchẳngdễdànggì,vàđiềuđócóýnghĩaquantrọngvớihaichàng
tíhonnhiềuhơnlàviệccóđủănhàngngày.



Tìmraphomátlàcáchnhữngchàngtíhonđạtđượccáimàhọnghĩlàhọcầnđểđược
sungsướng.Họcónhữngýkiếnriêngcủamìnhvềýnghĩacủaphomátđốivớihọ,tùy

theothịhiếucủatừngngười.



Đốivớimộtsốngười,tìmđượcphomátlàcónhữngmónđồvậtchất.Đốivớinhững
ngườikhácthìđólàcóđượcsứckhoẻlànhmạnh,hoặctăngthêmcảmgiáckhỏemạnhvề
tinhthần.



ĐốivớiƯhừm,phomátchỉcónghĩalàcảmgiácantoàn,mộtngàynàođócómộtgia
đìnhthânyêuvàsốngtrongmộtngôinhàấmcúngởhẻmphomátDày.



VớiEhèm,phomátlàcómộtmiếngphomátLớnđứngđầucácthứkhácvàsởhữu
mộtngôinhàlớntrênđỉnhĐồiphomátCamembert.



Vìphomátquantrọngđốivớihọ,haichàngtíhondànhmộtlúclâuđểcốquyếtđịnh
xemphảilàmgì.TấtcảnhữnggìhọnghĩrachỉlàcứnhìnmãixungquanhTrạmkhông
phomátPxemliệuphomátcóthựcsựhếthẳnkhông.




TronglúcKhụtkhịtvàHốihảnhanhchónghànhđộngthìEhèmvàƯhừmcứtiếptục
ehèmvàƯhừm.




Họnguyềnrủamãisựbấtcông.Ưhừmbắtđầuthấysuysụp.Điềugìsẽđếnnếungày
maicũngkhôngcóphomátởđó?Chútađãlậpbaonhiêukếhoạchtưởnglaidựatrênsố
phomátnày.



Haichàngtíhonkhôngthểtinnổi.Làmsaolạixảyrađiềunàyđượccởchứ?Không
mộtaicảnhbáohọcả.Nhưvậylàkhôngcôngbằng.Đókhôngphảilàcáchmàngườita
trôngchờsựviệcxảyra.



EhèmvàƯhừmvềnhàtốiđóvớicáibụngđóivàcảmgiácchánnản.Nhưngtrước
khihọđiƯhừmviếtlêntường:








HômsauEhèmvàƯhừmrờikhỏinhàvàtrởlạiTrạmphomátPmộtlầnnữa,nơi
bọnhọvẫnhyvọng,bằngcáchnàođó,tìmthấyphomátcủahọ.



Tìnhcảnhvẫnkhôngthayđổi,mónphomátkhôngcònởđónữa.Hai chàng tí hon

khôngbiếtphảilàmgì.EhèmvàƯhừmchỉđứngđó,bấtđộngnhưhaiphotượng.



Ưhừmnhắmtịtmắtvàbịtchặttailại.Chútachỉmuốndừngtấtcảmọithứlại.Chúta
khôngmuốnhiểurằngnguồncungcấpphomátđãmỗingàymộtítđi.Chútatinrằngnó
độtnhiênbiếnhẳn.



Ehèmphântíchđiphântíchlạitìnhhuốngrồirốtcụcbộnãophứctạpcủachúcứbám
chặtlấyniềmtintolớn.“Tạisaongườitalạilàmđiềunàyvớitôi”chútagặnghỏi.“Điều
gìđangthựcsựdiễnraởđâynhỉ”.





Cuốicùng,Ưhừmmởmắtra,nhìnquanhrồibảo“Àmànày,KhụtkhịtvàHốihảđâu
rồiấynhỉ?Cậucónghĩlàchúngbiếtđiềugìđómàtakhôngbiếtkhông?”



Ehèmnhạobáng“Chúngthìbiếtcáigìcởchứ?”




Ehèmnóitiếp“Chúngchẳngquachỉlànhữngconchuột.Chúngchỉphảnứnglạisự
việcxảyra.Chúngtalàngườitíhon.Chúngtathôngminhhơnlũchuột.Chúngtaphảicó

khảnăngsuyluậnrađiềunày”.



“Tớbiếtlàchúngtathôngminhhơn.”Ưhừmnói,“nhưngvàothờiđiểmnàychúngta
chẳngcóvẻgìlàđanghànhđộngthôngminhhơncả.Sựviệcquanhđâyđangthayđổi,E
hèmạ.Cóthểchúngtacầnphảithayđổivàphảilàmmộtcáchkhácđi.”“Tạisaochúngta
lạiphảithayđổi?”Ehèmhỏi“Chúngtalàngườitíhon.Chúngtađặcbiệt.Cáitrònày
khôngđượcxảyrachochúngta.Hoặcnếucóxảyra,ítnhấtchúngtacũngphảicólợigì
chứ.”











“Tạisaochúngtalạiphảicólợigì?”Ưhừmhỏi.

“Tạivìchúngtacóquyền,”Ehèmkhẳngđịnh.

“Cóquyềnlàmgìcở?”Ưhammuốnbiết.

“Chúngtacóquyềnđốivớiphomátcủachúngta”

“Tạisao”





“Bởivìchúngtakhônggâyracáichuyệnnày,”Ehèmnói.“Mộtaiđóđãlàmđiềunày
vàchúngtaphảikiếmđượcgìđótừviệcnày.”



Ưhùmđềxuất,“Cólẽchúngtanênthôiphântíchtìnhhuốngmãithếnàymàđởngiản
làđimàtìmmónphomátMới.”



“Ồkhông,”Ehèmcãi.“Tôisắpđiđếntậncùngcủavấnđềrồi.”





TrongkhiEhèmvàƯhừmvẫncònđangcốquyếtđịnhphảilàmgìthìKhụtkhịtvà
Hốihảđãbonbontrênconđườngcủachúng.Chúngchạysâuhơnvàotrongmêcung,
chạylênchạyxuốngcáchànhlang,tìmkiếmphomátởmỗiTrạmphomátmàchúngcó
thểtìmthấy.



Chúng chẳng nghĩ về điều gì khác ngoài tìm kiếm pho mát Mới. Chúng chẳng tìm
đượcgìchođếnkhicuốicùngchúngchạyvàomộtphầncủamêcung,nơitrướcđóchúng
chưatớibaogiờ:TrạmphomátM.




Chúng kêu ré lên vì vui sướng. Chúng có được thứ mà chúng hằng tìm kiếm: một
nguồnphomátMớidồidào.



Chúngkhómàtinđượcvàomắtmình.Đâylàcáikhophomátlớnnhấtmàlũchuột
từngthấytrênđời.



Trong lúc ấy, E hèm và Ư hừm vẫn còn quay trở lại Trạm pho mát P đánh giá tình
hình.Cácchúcònđangđaukhổvìchuyệnkhôngcóphomát.Cácchútrởnênnảnchí,
giậndữvàđổlỗichonhauvềtìnhhuốnghiệnthời.



ThỉnhthoảngƯhừmthoánghĩđếncácbạnchuộtcủachú,KhụtkhịtvàHốihả,vàbăn
khoănkhôngbiếthọcótìmđượctíphomátnàochưa.Chútinrằnghọđangrấtvấtvảvì
việcchạyxuyênquamêcungthườngvôcùngbấpbênh.Nhưngchúngcũnghiểurằngđó
dườngnhưlàlốithoátduynhất.



ĐôikhiƯmhừmtưởngtượngKhụtkhịtvàHốihảtìmraphomátMớivàđangthưởng
thứcnó.Chúnghĩtớiviệcchúmàrangoàiphiêulưumộtchuyếntrongmêcungvàtìmra
mónphomáttươingonthìthậttốtbiếtbao.Chúgầnnhưnếmđượcmùivịcủamónđó.




Càng hình dung việc bản thân tìm ra và thưởng thức món pho mát mới rõ ràng bao
nhiêuthìchúcàngthấyrõmìnhphảirồikhỏiTrạmphomátPbấynhiêu.





“Chúngtađithôi!”bấtthìnhlìnhchúkêulên.

“Không”,Ehèmđápngay.“Tớthíchởđây.Ởđâythậtdễchịu.Đólàđiềutớbiếtrõ.
Hơnnữangoàikianguyhiểmlắm”.





“Không,khôngnguyhiểmđâu,”Ưhừmcãi.“Trướcđâychúngtađãchạyquanhiều
phầncủamêcungthìbâygiờchúngtacóthểlàmlạimộtlầnnữa.”



“Tớđãtrởnênquágiàđểlàmđiềuđórồi,”Ehèmnói.“Vảlạitớemrằngtớkhông
thíchthuacuộcvàbiếnmìnhthànhtròhề.Cậucóthếkhông?”



Nghecâunóiđó,nỗisợhãithấtbạilạitrởlạivàhyvọngtìmthấymónphomátmới
lạihéotàn.




Thếlàhàngngàyhaichàngtíhontiếptụccáiviệcmàhọđãlàmtrướcđây.ĐếnTrạm
pho mát P, không tìm thấy pho mát, rồi trở về nhà cùng nỗi lo âu cà chán chường của
mình.



Họrángphủnhậncáiđiềuđangxảyra,nhưngthấykhóngủhơn,hômsauthấyítsinh
lựchơnvàtrởnêncáukỉnh.



Ngôinhàcủahọkhôngcònlànơiêmấmnhưxưanữa.Haichàngtíhonkhóngủvà
gặpnhữngcơnácmộngvềviệckhôngtìmthấytíphomátnào.



NhưnghàngngàyEhèmvàƯhừmvẫntrởlạiTrạmphomátPvàchờởđó.




Ehèmnói,“Cậuạ,nếuchúngmìnhlàmviệctíchcựchơnchắcchúngmìnhsẽthấy
thựcsựkhôngcógìthayđổinhiềulắmđâu.Mónphomátchắcchắnởđâuđâythôi.Cólẽ
chúngtrốnđằngsaubứctườngkia.”




NgàyhômsauEhèmvàƯhừmtrởlạicùngvớiđồnghề.EhèmgiữcáiđụcchoƯ
hừmnệnbúachotớilúckhoétđượcmộtlỗtrênbứctườngcủaTrạmphomátP.Họnhìn
kỹbêntrongnhưngkhôngthấyphomát.



Họthấtvọngnhưngvẫntinrằngmìnhcóthểgiảiquyếtđượcvấnđề.Thếlàhọlạiđến
sớmhơn,ởlạilâuhơn,làmviệcnỗlựchơn.Nhưngsaumộtthờigian,tấtcảnhữnggìhọ
cóđượcchỉlàmộtcáilỗrộnghoáctrêntường.



Ưhừmbắtđầunhậnrasựkhácnhaugiữatínhtíchcựcvàtínhhiệuquả.





“Có thể,” E hèm nói “Chúng ta chỉ phải ngồi đây mà xem điều gì sẽ xảy ra.Chẳng
chóngthìchầyhọsẽphảibỏphomátlạivàođây.”



Ưhừmmuốntinvàođiệuđó.ThếlàhàngngàychútavềnhànghỉrồilạitrởlạiTrạm
phomátPcùngvớiEhèmmộtcáchmiễncường.Nhưngphomátkhôngbaogiờxuấthiện
lạinữa.



Đếnlúcnàythìhaianhchàngtíhonyếulảđivìđóivàcăngthẳng.Ưhừmmệtmỏivì

chờđợitìnhcảnhcủahọđượccảithiện.Chúbắtđầunhậnthấyhọcàngởyêntrongcái
tìnhcảnhkhôngphomátnàybaonhiêuthìhọsẽcàngkhốnkhổbấynhiêu.





Ưhừmbiếthọđangmấtđilợithếcủamình.

Cuốicùng,mộtngàykiaƯhừmbắtđầucườinhạobảnthân.




“ƯhừmởilàƯhừm,nhìnchúngtanày.Chúngtacứlàmđilàmlạimãinhữngviệc
giốngnhaumàlạitựhỏitạisaosựviệclạikhôngkhálên.Nếukhôngphảilàlốbịchthì
cũngthậtđángbuồncười.”



Ưhừmquảkhôngthíchcáiýtưởngphảichạyxuyênquamêcunglầnnữa,vìchúbiết
mìnhsẽbịlạcvàchúkhôngbiếtnơichúcóthểtìmthấydùchỉmộtchútphomát.Nhưng
Ưhừmphảicườisựngớngẩncủamìnhkhichúnhậnrađãđểsựsợhãilàmgìmình.



ChúhỏiEhèm,“Chúngtađểgiàychạycủamìnhởđâurồinhỉ?”





Phảimấtmộtlúclâuhọmớitìmragiàyvìhọđãquẳngbéngchúngđikhihọtìmthấy
phomátcủahọởTrạmphomátP,cứnghĩrằnghọsẽchẳngbaogiờcòncầntớichúng
nữa.



LúcEhèmthấyanhbạnmìnhxỏđôigiàyvàochân,chútanói,“Cậuthựcsựkhông
địnhchạyrangoàimêcungmộtlầnnữađấychứ?Tạisaocậukhôngđợiởđâyvớitớcho
đếnkhingườitabỏphomáttrởlại?”



“Bởi vì sẽ không có chuyện đó đâu,” Ư hừm nói.“Tớ cũng không muốn thừa nhận
điềuđó,nhưngbâygiờtớnhậnrarằngngườitasẽkhôngbaogiờbỏmónphomátngày


xưatrởlạiđâynữa.ĐếnlúcphảitìmphomátMớirồi.”



Ehèmcãi,“Nhưnggiảdụnhưkhôngcóphomátởngoàikiathìsao?Hoặcthậmchí
có,nhưngcậukhôngtìmthấythìsao?”



“Tớkhôngbiết,”Ưhừmnói.Chúđãhỏibảnthânmìnhnhữngcâuhệtnhưvậyquá
nhiềulầnrồivàlạicảmthấynhữngnỗisợhãiđãgiữchânchúnguyêntạichỗ.




Chútựhỏi“Nơinàomìnhcónhiềukhảnăngtìmraphomáthơn-ởđâyhaytrongMê
cung?”



Chúvẽmộtbứctranhtrongđầu.ChúthấymìnhmạohiểmđirangoàiMêcungvới
mộtnụcườitrênmôi.



Dùcảnhtượngđókhiếnchúsửngsốt,nócũnglàmchúcảmthấydễchịu.Chúthấy
mìnhthỉnhthoảngbịlạctrongMêcung,nhưngtinchắccuốicùngchúnhấtđịnhtìmthấy
phomátMớivà-tấtcảnhữnggìtốtđẹpđicùngvớinóngoàiđó.Chúthuhếtcanđảmlại.



Thếrồichúdùngtrítưởngtượngvẽrabứctranhkhảdĩđángtinnhất-vớinhữngchi
tiếthiệnthựcnhất-cảnhchútìmravàthưởngthứcmùivịcủamónphomátMới.



ChútưởngtượngbảnthânđangănphomátThụySĩvớinhữnglỗlấmchấmbêntrong,
pho mát dày màu cam tươi và pho mát Mỹ, pho mát Mozzarella của ý và pho mát
CamembermềmmạituyệtvờicủaPháp,và…



RồichúnghethấyEhèmnóiđiềugìđóvàsựcnhậnrahọvẫnđangởtạiTrạmpho
mátP.




Ưhừmnói,“Ehèmạ,đôikhisựvậtthayđổivàchúngkhôngbaogiờtrởlạinhưcũ
nữa.Lần này có vẻ là một trong số những lần như vậy. Đời mà! Cuộc sống luôn biến
động.Vàchúngtacũngnênnhưthế.”



Ưhừmnhìnngườibạnđồnghànhhốcháccủamìnhvàcốnóicảmtưởngcủamìnhvới
cậu ta, nhưng nỗi sợ hãi của E hèm đã trở thành sự giận dữ và chú ta nhất định không
nghe.





Ưhừmkhôngđịnhtỏrathôlỗvớibạn,nhưngchúphảibậtcườivìcảhaibọnhọtrông
thậtngớngẩn.



Khisắpsửarađi,Ưhừmbắtđầucảmthấynhanhnhẹnhơn,nhậnthứcrõrằngcuối
cùngchúđãcókhảnăngcườinhạobảnthânmình,choquamọichuyệnvàtiếptụctiến
tới.






Ưhừmcườivàtuyênbố“ĐếnlúcvàoMêcungrồi!”

Ehèmkhôngcườimàcũngchẳngđáplời.




Ưhừmnhặtmộthònđánhỏ,sắcvàviếtmộtýnghĩnghiêmtúclênbứctườngđểE
hèm suy gẫm. Thậm chí Ư hừm còn vẽ, theo thói quen, một bức tranh pho mát xung
quanhcâuđó,hyvọngnósẽgiúpEhèmmỉmcười,bớtưuphiềnvàlênđườngtìmkiếm
phomátMới.NhưngEhèmkhôngmuốnnhìnbứctranh.Bứctranhviết:








RồiƯhừmthòđầuravànhìnvàomêcungmộtcáchloâu.Chúnghĩtớiviệcchúđã
đẩybảnthânvàotìnhcảnhkhôngphomátnàynhưthếnào.



Chúđãtinrằngcóthểkhôngcótíphomátnàotrongmêcung,hoặcgiảchúsẽkhông
tìmthấynó.Nhữngniềmtinđángsợnhưthếlàmtêliệtvàgiếtchếtchú.



Ưhừmmỉmcười. Chú biết E hèm đang băn khoăn, “Ai dời chỗ Pho mát của mình

nhỉ?”nhưngƯhừmlạitựhỏi,“Saomìnhkhôngđứnglênmàđitheophomátsớmhơn?”




Khikhơihànhvàotrongmêcung,Ưhừmngoáilạinhìnnơichúvừarờikhỏivàcảm
thấysựêmấmởđó.Chúcảmnhậnđượcrằngmìnhđangbịlôikéotrởlạimảnhđấtquen
thuộc‘chodùcólúcchúđãkhôngtìmđượcphomátởnơinày.



Ưhừmtrởnênáynáyvàbănkhoănkhôngbiếtliệuchúcóthựcsựmuốnđivàotrong
mêcungkhông.Chúviếtmộtcâuchâmngônlênbứctườngtrướcmặtrồinhìnchằmchằm
vàođómộtlúc:








Chúngẫmnghĩvềđiềuđó.




Chúbiếtđôikhisợhãicũngcócáitốt.Khingườitalongạisựviệcđangtrởnêntồitệ
nếu người ta không làm điều gì đó, thì sự lo ngại có thể thúc đẩy người ta hành động.
Nhưngsẽkhôngtốtkhingườitalongạitớimứckhônglàmđượcgìcả.




Chúnhìnvềphíabênphảicủamình,phíamêcungmàchúchưabaogiờđặtchântới
vàcảmthấysợhãi.



Thếrồichúhítmộthơithậtsâu,rẽphảivàomêcungvàbướcđimộtcáchthongthả
vàonơichưatừngbiếtđến.



Trongkhicốtìmralốiđichomình,thoạtđầuƯhừmlorằngcólẽchúđãchờđợiquá
lâuởTrạmphomátP.Đãbaolâunaychúkhôngăntíphomátnào,đếnnỗibâygiờchú
rấtyếu.Điềuđókhiếnchútốnnhiềuthờigianhơnvàvấtvảhơnbìnhthườngtrongviệcđi
quamêcung.Chúquyếtđịnhrằngbaogiờcócởhộilầnnữa,chúsẽrờikhỏinơiyênấm
màthíchứngvớithayđổimauhơn.Điềuđósẽkhiếnmọiviệcthêmdễdàng.




RồiƯhừmnởmộtnụcườiyếuớtbởichúnghĩ“Thàmuộncònhơnkhông”.




Suốtdămbảyngàykếtiếp,Ưhừmtìmthấymộtítphomátởđâyđó,nhưngchẳngchỗ
nàođượclâubền.ChúđãhyvọngtìmđủphomátđểđemvềchoEhèmvàđộngviênbạn
cùngđivàotrongmêcung.




NhưngƯhừmvẫnchưathấyđủtựtin.Chúphảithừanhậnchúthấybốirốitrongmê
cung.Mọithứcóvẻđãthayđổitừkhichúởđâylầnsaucùng.



Chỉvừanghĩrằngmìnhđangtiếntớithìchúđãlạctrongnhữnghànhlang.Cóvẻnhư
chúcứtiếntớihaibướcthìlạilùilạimộtbước.Đólàmộtthửthách!Chúphảithừanhận
rằngtrởlạimêcung,săntìmphomáthoàntoànkhôngtồitệnhưchúvẫnesợtrướckia.



Thờigiantrôiqua,chúbấtđầutựhỏiliệuviệcchúmongđợitìmđượcphomátMớicó
thựctếkhông.Chúbănkhoănkhôngbiếtchúcóănmộtmiếngquásứcmìnhkhông.Rồi
chúcười,nhậnramìnhchẳngcógìđểmànhailúcnày.



Hễbắtđầuthấynảnlòngthìchúlạitựnhắcmìnhrằngviệcchúđanglàm,khổsởnhư
lúcnàyđâytrênthựctếcòntốthơnnhiềusovớiviệcởmãitrongtìnhthếkhôngphomát.
Chúđangnắmquyềnkiểmsoátchứkhôngđơnthuầnlàđểsựviệctìnhcờxảyđếnvới
mình.



RồichútựnhắcbảnthânrằngnếuKhụtkhịtvàHốihảcóthểtiếnlênthìchúcũngthế!





Sauđó,khiƯhừmxemxétlạisựviệc,chúnhậnrarằngphomátởTrạmphomátP
khôngbiếnmấtsaumộtđêmnhưchúvẫntintưởng.Lượngphomátởđótrongthờigian
cuốiđãngàymộtítđi,vàsốcònlạiđãtrởnêncũkỹ.Vịkhôngcònngonnữa.



ThậmchíphomátCũđãnổimốc,mặcdùchúđãkhôngnhậnra.Dẫugìchúcũngphải
thừanhậnrằngnếumuốn,chúđãthấytrướcđượcđiềuđangxảyra.Nhưngchúđãkhông
thấy.



BâygiờthìƯhừmnhậnthứcrõrằngsựthayđổichắcchắnsẽkhôngkhiếnchúngạc
nhiênnếuchúluônquansátđiềuđangxảyravànếuchúlườngtrướcthayđổi.Cólẽđólà
điềumàKhụtkhịtvàHốihảvẫnlàm.



Chúquyếtđịnhtừgiờtrởđisẽthườngxuyêncảnhgiáchơn.Chúsẽtrôngchờthayđổi
xảyđếnvàtìmkiếmthayđổi.Chúnhấtđịnhsẽtinvàonhữngbảnnănggốccủamìnhđể


cảmnhậnkhinàothìthayđổisắpxảyravàsẵnsàngthíchứngvớinó.



ChúdừnglạinghỉmộtlátvàviếtlênbứctườngcủaMêcung:








Saumộtkhoảngthờigianchừngnhưkhálâukhôngtìmthấyphomát,cuốicùngƯ
hừm đi ngang qua một Trạm pho mát khổng lồ có vẻ đầy hứa hẹn.Nhưng khi vào bên
trong,chúcựckỳthấtvọngvìkhámphárarằngTrạmphomáttrốngrỗng.



“Cáicảmgiáctrốngrỗngnàyđãxảyđếnvớimìnhquáthườngxuyên,”chúnghĩ.Chú
cảmthấydườngnhưtuyệtvọng.



Ưhừmđangmấthếtsứcmạnhcởthể.Chúbiếtmìnhbịlạcvàsợsẽkhôngsốngsót
nổi.ChúnghĩđếnviệcvòngtrởlạivàquayvềTrạmphomátP.ítra,nếuchúlàmđiềuđó,
vànếuEhèmvẫncònởđó,thìƯhừmsẽkhôngcôđơn.Thếrồichútựhỏimìnhmộtlần
nữacâuhỏimọikhi“Mìnhsẽlàmgìnếumìnhkhôngsợhãi?”



Ư hừm cho rằng chú đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình, nhưng chú lại lo sợ thường
xuyênhơnmứcmàchúmuốnthừanhận,ngaycảchỉlàtựthừanhậnvớibảnthân.Không
phảilúcnàochúcũngbiếtchắcchúlosợđiềugì,nhưngtrongtìnhtrạngngàymộtyếuđi,
giờđâychúbiếtđơngiảnlàchúsợviệcđitiếpmộtmình.




Ưhừmkhôngbiếtnhưngchúđangtụtlạivìchúvẫncònbịđènặngbởinhữngniềm
tinđángsợcủachínhmình.ƯhừmtựhỏikhôngbiếtEhèmđãđichưahaycậutavẫncòn
đờngườiravìnhữngnỗisợhãicủachínhmình.ThếrồiƯhừmnhớlạinhữnglầnmình
cảmthấyhạnhphúcnhấttrongmêcung.Đólàlúcchúdichuyểnliêntục.



Chúviếtlênbứctường,biếtrằngđiềunàylàmộtlờinhắcnhởbảnthâncũngnhưlà
mộtdấuhiệuchoanhbạnEhèm,hyvọnglàthế,đitheo:



×