Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.68 KB, 2 trang )
Nghệ thuật sống hay sống nghệ thuật?
Trong cuộc sống hàng ngày, việc cư xử với nhau sao cho khéo léo, tế nhị là rất cần thiết. Tuy
nhiên, có những người lại “cư xử” quá khéo léo , đến mức trở thành “nghệ thuật”.
(Ảnh: Internet)
Thậm chí họ không bao giờ làm mất lòng ai chỉ để đạt được mục đích của mình, hoặc đơn giản
chỉ là để được yên thân.
M là một cô gái xinh đẹp, trẻ hơn rất nhiều so với tuổi 24 bởi khuôn mặt rất “trong sáng và
ngây thơ”. Biết được lợi thế ấy, M luôn cố tạo cho dáng điệu, ánh mắt của mình cái vẻ “ngơ
ngác” của một chú nai tơ. Chính vì thế, cô có rất nhiều anh chàng theo đuổi. Cô đã chọn… 2
chàng trong số những người đó để yêu. Hai chàng: một chàng ở Hà Nội còn một anh thì ở cách
Hà Nội khoảng 50 cây số nên chưa bao giờ họ chạm mặt nhau. Cũng chính vì thế mà cả hai
chàng ai cũng tin rằng mình là một và chỉ là “duy nhất” của M. Họ ra sức chăm lo cho M từng
li từng tí một.
M bảo: “Yêu là yêu vậy thôi chứ chắc gì nó đã cưới mình nên phải bắt cá hai tay cho chắc ăn!”.
Ai gặp M lần đầu tiên cũng thấy cô thật hồn nhiên, thậm chí còn “chê” cô trẻ con quá. Nhưng
cô đốp lại ngay: “Bên ngoài là thỏ non, nhưng bên trong phải là cáo!”. M đọc rất nhiều sách báo
dạy về “nghệ thuật sống”. Và cô đã “áp dụng” được như thế này:
Lớp tổ chức lao động công ích, M xuât hiện lăng xăng rất nhiều trước mặt mọi người nên được
nhìn nhận là “tích cực và hăng hái”. Nhưng, một số bạn tinh ý lại bảo rằng M chẳng làm được
tích sự gì cả. Gia đình chủ nhà, nơi M ở trọ tổ chức đám cưới cho con. Cô sang bên đó làm
giúp. Chỗ nào cô cũng chạy đến và bảo “để cháu giúp cho”. Nhưng kì thực, cô chỉ ngồi đó với
những động tác rất chậm chạp và uể oải. Hôm sau, xong công việc, bà chủ lên tận phòng cảm
ơn chị em cô và không quên mang theo một túi hoa quả to. Nhận quà, M nháy mắt với em
mình: “Thấy chưa! Lần sau cứ thế nhé! Đi làm giúp ai thì đi nhưng đừng có làm hùng hục như
trâu húc mả. Chỉ cần xuất hiện thật nhiều trước mắt mọi người là được!”.
Những lúc M và một trong hai chàng của cô đi chơi, cô thường giả bộ như “vô tình” quên
không sắm vài thứ nên rủ chàng “thử tạt vào siêu thị cùng em xem có mua được thứ gì không”.
Cô đóng kịch rất khéo nên chàng nào cũng vui vẻ, thậm chí hãnh diện vì được dịp hào phóng
trả tiền cho người đẹp.
Năm nay M bắt đầu đi làm. Đến cơ quan mới, cô vận dụng tất cả những kiến thức về “nghệ