Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

MÃI MÃI LÀ BAO XA C1 C2 C3

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (42.54 KB, 11 trang )

Mãi mãi là bao xa
Chương 1
Hôm nay đối với Quan Tiêu Úc là một ngày chấn động, cô phải chuyển sang phòng trọ
mới.

Kéo theo túi lớn túi nhỏ đổi phòng tất nhiên không phải chuyện gì to tát, điều khiến cô
kích động là bạn cùng phòng mới lại chính là người bị các cô mắng suốt ba tháng nay,
hông nhan họa thủy không hẹn mà gặp – Bạch Lăng Lăng!

Nói thật, dùng cụm từ “hồng nhan họa thủy” để miêu tả Bạch Lăng Lăng có hơi khoa
trương, nhưng nếu đi hỏi Tâm Di, bạn cùng phòng với Tiểu Úc ở đại học thì chắc chắn
cô ấy sẽ không nói thế.



“Bạch Lăng Lăng!”

“Quan Tiểu Úc!”

Câu đầu tiên hai người chào nhau trong lần gặp đầu tiên là như vậy.

Tiểu Úc nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá từ trong ra ngoài cô bạn cùng phòng mới,
Bạch Lăng Lăng hoàn toàn khác hẳn so với hình dung của cô.

Mái tóc đen mềm mại chấm eo buông xõa tự nhiên, làm tôn lên làn da mịn màng trắng
nõn, dáng người cao gầy cân đối bên dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình vẫn lộ ra những
đường cong quyến rũ. Tuy thoạt nhìn giống như hơi thiếu ngủ, nhưng đôi mắt thông
minh trong sáng lanh lợi, vẻ mặt ôn nhu xinh đẹp nền nã khiến người trước mặt cảm
thấy rất dễ chịu. Một nữ sinh như vậy nếu đi trong vườn trường hẳn sẽ tạo nên một
quang cảnh tuyệt đẹp, nhưng không thể gọi là tuyệt sắc mỹ nhân, càng chẳng nhìn ra ý
vị hồn xiêu phách lạc chỗ nào.




Cô có thể làm cho Trịnh Minh Hạo, người được toàn đại học T công nhận là “nhân vật
đình đám”, đánh nhau một trận chí tử với bạn thân nhất của anh ta ư?

Tin đồn vẫn còn phải xem lại!

Ba tháng sau, Tiểu Úc nằm trên giường trong phòng ngủ, tay ôm một quyển tiểu thuyết
ngôn tình, ánh mắt lại dừng trên người Lăng Lăng.

Cô những tưởng loại nữ sinh “họa thủy” như Lăng Lăng, rất có thể dùng nhiều thủ đoạn
này kia để lượn lờ kết thân với các nam sinh ưu tú một cách thành thạo, nhưng qua
một thời gian dài quan sát, cô phát hiện Lăng Lăng mỗi ngày ngoài việc đến phòng tự
học ôn bài, thời gian còn lại đều ở trong phòng ký túc, quên ăn quên ngủ ngồi trước
máy tính cười ngây ngô.

Nam sinh có quan hệ mập mờ với cô đến một mống cũng không có chứ đừng nói chi
yêu đương lăng nhăng.

Trong thâm tâm Tiểu Úc rất muốn chán ghét cô nhưng rốt cuộc chẳng tìm được chỗ
nào để ghét.

Có điều cô cũng có nhược điểm, Lăng Lăng rất hiếm khi cự tuyệt yêu cầu của người
khác cho dù có khó xử đi nữa. Cô không bao giờ so đo với người ta, cũng không để
bụng chuyện gì, mọi việc cứ thoải mái. Chẳng hạn có thể vô tình nhìn thấy sổ tiết kiệm
hay thẻ ngân hàng của cô để bừa khắp nơi, hết tiền thì lấy đại một cái đi rút. Cô rất ít
khi đi mua sắm, không đam mê hàng hiệu, lên mạng thấy bộ quần áo nào vừa mắt thì
đặt mua luôn, chờ người ta giao tới cửa, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô sở hữu một
dáng người vượt trên cả tiêu chuẩn người mẫu. Điều khó hiểu nhất là, cô ngay cả ăn
cơm cũng không đúng giờ đúng giấc, trên giá sách nhét đầy đồ ăn vặt, khi nào đói thì

lấy ra ăn tạm.

Nếu bảo cô không có cá tính thì chẳng có nữ sinh nào cá tính hơn cô cả. Đằng sau vẻ
ngoài hiền hòa là một con người bướng bỉnh, không ai có thể kiểm soát suy nghĩ của
cô. Thậm chí cô không bao giờ chủ động tâm sự chuyện của mình, ngay cả chuyện gia
đình cũng không nhắc đến, lại càng không thích nghe ngóng việc riêng của người khác.


Cho nên ba tháng vừa qua, mọi người sống với nhau hết sức hòa hợp, nhưng chỉ dừng
lại ở mức độ sinh hoạt hàng ngày mà thôi.

Hôm nay, Tiểu Úc rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bỏ tiểu thuyết trong tay
xuống, ngồi dậy trên giường, chọn hỏi một đề tài hơi riêng tư: “Lăng Lăng, lúc tớ vừa về
thì gặp anh chàng siêu đẹp trai của khoa cậu, cặp mắt hút hồn vậy mà cũng không
chinh phục nổi cậu sao?”

Lăng Lăng thờ ơ lắc lắc đầu, thong thả vén lại mớ tóc rối: “Đẹp trai có mài ra cơm ăn
được không?”

Tiểu Úc nghe mà muốn té xỉu, quan niệm tình yêu hậu hiện đại chủ nghĩa gì thế này,
thật khiến cô tâm phục khẩu phục mà.

Tiểu Úc tiếp tục nghĩ ngợi, bò xuống giường, cầm ly nước nóng thổi thổi hỏi: “Bạn nam
lần trước đến phòng ngủ của chúng ta hình như có tình ý với cậu, hắn còn nhờ tớ hỏi
khi nào cậu có thời gian, hắn muốn mời cậu đi ăn cơm.”

“Nể mặt cậu vậy! Nhưng với điều kiện là không có lần sau đâu.”

“Tại sao cậu không thử cho hắn một cơ hội? Gia đình cậu ta chắc chắn rất giàu đó.”


Lăng Lăng bày ra một vẻ mặt “tha cho tớ đi”: “Theo sau cái loại con nhà giàu này có vô
số con gái rình rập như hổ rình mồi, hắn mà thủy chung được với mình tớ thì tớ nhảy
lầu cho cậu xem!!! Cậu ta đối với tớ chẳng qua chỉ là tò mò, muốn quen chơi vậy thôi,
nếu tớ tin hắn là loại người chung thủy đến chết, không phải tớ không cưới, thì thật
uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời.”

“Vậy cậu thích dạng con trai nào?” Cô hơi nghi ngờ phải chăng Lăng Lăng rốt cuộc
không thích đàn ông.

“Loại này nè!”


Thấy Lăng Lăng chỉ vào màn hình máy tính, cô tức tốc chạy lại xem, ánh mắt kinh
ngạc.

Một avatar hình cái đầu hói đáng yêu đang nhấp nháy trên màn hình, Lăng Lăng mở
khung chat, gõ vào trong đó:

“Chúng ta nói chuyện đã tám tiếng rồi, anh không thấy đói à! Anh làm ơn đi ăn cơm
giùm em đi.”

Tiểu Úc nhìn đồn

Chương 2

Sau một lúc thất thần, Tiểu Úc nhìn thấy Lăng Lăng đem một chiếc váy màu trắng trông
vô cùng ngây thơ trong sáng cất lại vào tủ quần áo, lôi ra một chiếc váy ngắn kiểu Hàn
Quốc khá mô-đen, so sánh dài ngắn rồi lại cho vào tủ. Thấy cô lại tiếp tục chọn một
chiếc váy hết sức nữ tính soi soi gương, Tiểu Úc thật tình khen ngợi: “Không cần chọn
đâu, cậu mặc bộ nào cũng hút hồn hết.”


Ai ngờ vừa nghe xong câu này, Lăng Lăng liền cất váy, lục ra dưới đáy tủ một chiếc
quần jeans dày cộm cùng một chiếc áo thun T-shirt…

Tiểu Úc bỗng dưng cảm thấy hơi nóng, liếc nhìn qua nhiệt kế, hai mươi bảy độ a!

Càng làm cho cô choáng hơn là sau lưng áo thun in logo trường đại học T to oành đỏ
chói!!!

Tiểu Úc quệt mồ hôi lạnh trên trán, nhớ tới cảnh mỗi lần Tâm Di đi xem Trịnh Minh Hạo
đá bóng, cô ấy đều lôi hết bộ này đến bộ khác trong tủ quần áo ra thử, váy quá gối thì
sợ dài, mini-jupe thì sợ không đủ đoan trang, cổ áo nhỏ thì nói không gợi cảm, cổ trễ thì
bảo hở hang quá…


Khi đó sao cô không đề nghị Tâm Di cứ ăn mặc như thế này, xây dựng hình tượng nữ
sinh có chí tiến thủ, nhất định có thể khiến Trịnh Minh Hạo gặp một lần nhớ mãi!

Lăng Lăng mặc quần áo xong, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Đang rửa thì điện thoại reo, lúc cô chạy vọt ra vẫn còn cầm khăn lông lau mặt, thuận
tay cầm điện thoại, vừa cười vừa nói: “Không phải anh nói nửa tiếng sao? Mới đó đã tới
rồi. Chờ em một chút nhé…”

Người trong điện thoại không nói gì cả.

Cô không biết thế nào nên hỏi lại: “Anh Minh Hạo?!”

Cảm giác có điều bất thường, cô lấy khăn ra khỏi mặt nhìn thoáng qua số điện thoại,
lập tức cứng người: “Em xin lỗi! Thầy Dương, em tưởng là bạn em.”


“Không có gì. Tôi định thảo luận với em chuyện học thẳng lên tiến sĩ, nhưng nếu em
bận việc rồi thì để hôm khác cũng được.”

“Sáng mai em sẽ lên văn phòng thầy ạ.”

“Được.”

Cúp điện thoai, Lăng Lăng vẫn còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, nhìn đồng hồ hỏi:
“Tiểu Úc, cậu có gặp ông thầy nào cuối tuần tám giờ rưỡi tối còn tìm học trò nói chuyện
không?”

“Lão sếp biến thái của cậu chuyện gì chả làm được chứ!”

“Quả nhiên không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!” Cô lắc đầu bất đắc dĩ, vứt
điện thoại lên giường, tiếp tục lau nước dính trên mặt và tóc.


Trên thế giới này người duy nhất có thể làm cho một nữ sinh tính tình siêu tốt như Lăng
Lăng nổi điên chỉ có thể là lão sếp biến thái của cô. Cũng không thể trách cô được, ai
gặp phải một kẻ bất thường như vậy cũng đều nổi khùng hết.

Những nhân vật cấp hướng dẫn tiến sĩ mặt mũi xấu xí là chuyện thường, nhưng hắn ta
chuyên đời thích khi không nhảy ra dọa người, bất kể thời điểm, bất kể tình huống, rất
là thách thức thần kinh con người ta. Ngay cả Lăng Lăng gan to như vậy cũng bị hắn
dọa muốn rớt tim. Tính cách của hắn thì càng khỏi phải nói. Tính khí thất thường, có khi
vài ngày không tìm Lăng Lăng, có khi nửa đêm nửa hôm gọi điện hỏi cô đề tài tiến triển
tới đâu rồi. Hắn làm việc luôn hướng tới sự hoàn hảo, yêu cầu nghiêm ngặt, sai lệch
một micromet cũng bắt Lăng Lăng tính lại hết ba ngày. Hắn còn ngày ngày bắt một sinh
viên thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần không đậu như Lăng Lăng đi dịch tài liệu cho mình,

báo hại cô thường xuyên lấy cái từ điển Văn Khúc Tinh đập bàn – bởi có rất nhiều từ
chuyên môn tra mãi không ra.

Lăng Lăng vật vã chịu đựng đến lúc gần tốt nghiệp thạc sĩ, ngỡ đâu có thể thoát khỏi
nanh vuốt ma quỷ, nào ngờ lão sếp không chịu cho cô tốt nghiệp, bảo đề tài của cô làm
qua loa, ra ngoài làm mất mặt hắn!

Nói tóm lại, theo lời của Lăng Lăng mà nói: Loại đàn ông này đến giờ vẫn ế vợ cũng
chẳng lấy gì làm lạ, phụ nữ có mắt đều không thèm nhìn hắn ta!

“Lăng Lăng, tại sao hồi trước cậu lại chọn thầy ấy làm giáo viên hướng dẫn?”

“Vì tương lai của mình thôi!” Lăng Lăng lại coi đồng hồ, thấy còn sớm bèn kể lại chuyện
cũ bằng một giọng nghĩ lại mà kinh người: “Cái ngành Điện tử của tớ thật không phải
cho người học. Đơn xin thi lại của tớ có thể đóng thành cả quyển tập, lòng tự tin bị tổn
thương nặng nề, cho nên mục tiêu cả đời tớ chính là tốt nghiệp thuận lợi, lấy một tấm
chồng tốt, vậy là xong! Không ngờ lúc bảo vệ đồ án tốt nghiệp, hắn không biết từ nơi
nào xuất hiện, hỏi tớ một đống vấn đề khó hiểu. Câu hỏi do một kẻ ngu ngốc đặt ra thì
đến mười thiên tài cũng chả trả lời nổi!”

Tiểu Úc gật gù đồng ý, thuận miệng bồi thêm câu: “Tớ nghĩ một câu hỏi do thiên tài đặt
ra thì mười kẻ ngốc cũng không trả lời được.”


“Hắn nói luận văn của tớ không có chút giá trị nào. Tớ cung kính đáp lại: Không có giá
trị cũng có tác dụng đem cho người ta tham khảo rút kinh nghiệm. Nhưng hắn nói tớ có
thể làm người khác hiểu sai… Bực nhất là, hắn nói đồ án của tớ như vậy mà có thể tốt
nghiệp thì không thể nào nâng cao trình độ chung của sinh viên đại học. Cậu bảo tớ có
oan ức không, chất lượng giảng dạy đại học giảm sút, quốc gia đối mặt với khủng
hoảng việc làm thì liên can gì đến tớ?!”


Lăng Lăng thở dài oán thán, ức hận giậm chân: “Chỉ vì một câu nói của hắn mà tớ bị
khoa hoãn tốt nghiệp một năm, cũng may tớ học song song hai bằng nên cũng không
ảnh hưởng gì, nếu

Chương 3

Tòa nhà khoa Vật liệu.

Hành lang u ám, từng đợt tiếng nổ kỳ quái vang lên làm chấn động không gian, thỉnh
thoảng mùi thuốc thử gay mũi xộc lên trong không khí. Lăng Lăng thận trọng bịt mũi
nhích từng bước, chuẩn bị chạy thoát thân.

Không phải cô nhát gan, nhưng cô không tin tưởng chất lượng giáo dục đại học, có vài
sinh viên sơ ý làm đổ chất lỏng độc hại bừa bãi rồi bỏ của chạy lấy người. Còn có
người dùng thuốc thử hóa học hơn nửa năm mà hoàn toàn không biết nó có độc, đã
không mang khẩu trang thì thôi còn dùng nó để tẩy rửa mẫu vật, nhân tiện tẩy luôn keo
hữu cơ dính trên tay – không còn nghi ngờ gì nữa, sinh viên đó không ai khác chính là
cô, Bạch Lăng Lăng.

Một hôm, cô đang ở trong phòng thí nghiệm định dùng thuốc thử tẩy keo hữu cơ bám
lâu ngày hóa khô tên tay, Dương Lam Hàng đi vào nhìn thấy liền chạy tới nắm lấy cổ
tay cô.

Hắn trước giờ tâm tình luôn tốt nay bị chọc giận đến tái mét mặt mày, giọng nói run run:
“Em đang làm cái quái gì vậy?”

“Rửa tay ạ…” Thuốc giá rẻ, lực tẩy mạnh, Lăng Lăng nhủ thầm.



Dương Lam Hàng lập tức cầm tay cô ra sức rửa dưới vòi nước, liên tục chà xát khắp
tay cô, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo bị chà đến ửng đỏ, tưởng như muốn tróc da.

“Thầy Dương?” Như thế này có tính là ngược đãi học sinh không.

“Độc tính của acetone thấm qua da, em không biết ư?!”

“Hả?” Cô làm sao biết được? Ở đại học cô không học chuyên ngành vật liệu, làm
nghiên cứu sinh lại không có người đi trước chỉ dẫn, thầy hướng dẫn dù cẩn thận cách
mấy cũng không thể dự phòng được mọi tình huống.

“Em sẽ chết sao?” Lăng Lăng sợ tới mức tay run run, đầu óc như tê liệt, trước mắt mờ
mịt.

Dương Lam Hàng nhìn cô, trán lấm tấm mồ hôi: “Hôm nay về ôn lại đặc tính của tất cả
các loại thuốc thử, sáng mai nói lại cho tôi nghe.”

Lòng cô vốn đang cảm kích tinh thần trách nhiệm của hắn liền bị những lời như sấm
truyền này đánh tan thành mây khói!

Chờ đến nửa đêm, cô tức giận lên QQ tìm người nào đó phát tiết bất mãn.

Người nào đó nói một câu: “Sao em không dùng axit sunfuric mà rửa luôn đi, lực tẩy
mạnh hơn đó!”

Lăng Lăng cứng họng không còn lời nào để nói, chỉ nó thể nuốt xuống cục tức, tiếp tục
gặm nhấm những phát minh sáng chế phong phú của các nhà khoa học.

Hôm sau, cô đến trước mặt Dương Lam Hàng trả bài về thuộc tính từng loại thuốc thử
thường dùng, hắn tặng cô một đống găng tay và khẩu trang làm phần thưởng.



Lăng Lăng vô tình đi đến trước phòng thí nghiệm, đẩy cửa ra thì thấy bên trong không
một bóng người.

Nhìn đồng hồ chưa tới tám giờ, cô những muốn tự khen ngợi tinh thần siêng năng phấn
đấu của mình hôm nay, nhưng đám bụi trên màn hình tinh thế lỏng trước mặt lại ra sức
phản đối cô. Tính đi tính lại, ít nhất nửa tháng nay không lui tới phòng thí nghiệm, cô
bèn quyết định tự khinh bỉ mình một lần.

Lăng Lăng phủi phủi bụi, ngồi ngay ngắn trước máy tính, mắt rõ ràng đang xem tài liệu,
nhưng tay cầm chuột lại không nhịn được mà mở QQ…

Nhìn nhìn thấy avatar chớp sáng, cô dùng tốc độ nhanh nhất click đôi chuột:

“Anh có đó không?”

Anh nhanh chóng trả lời: “Lên sớm vậy?”

“Biết sao được, sếp triệu kiến, em phụng mệnh tiến cung!”

“Vậy sao em còn chưa đi yết kiến?”

“Theo như hiểu biết của em, hắn đi làm có sớm hay muộn cũng chỉ trong vòng một phút
đổ lại, bây giờ còn kém mười phút nên chúng ta có mười phút chat!”

Anh gửi một biểu tượng im lặng!

Lăng Lăng nhìn qua mớ tiếng Anh muốn hoa cả mắt, khẽ cười trộm: “Em có đoạn tiếng
Anh đọc mãi không hiểu, anh giúp em phiên dịch chút xíu nha.”


“Gửi qua đây đi.”


Cô nhanh chóng cắt dán đoạn văn bản dài từ file PDF sang, hình thức hơi lộn xộn, câu
chữ cũng có chút lung tung, cô đoan chắc trình độ tiếng Anh lẫn năng lực suy luận của
đối phương đều hơn người thường nên cũng lười sửa chữa, gửi thẳng qua luôn.

Quả nhiên, chưa tới năm phút anh đã gửi lại một đoạn tiếng Trung tề chỉnh, đáng yêu
nhất là bên cạnh các thuật ngữ chuyên môn và từ hiếm đều ghi kèm chú thích màu đỏ
cho cô.

“^_^!” Lăng Lăng gõ một biểu tượng mặt cười cảm kích, kèm thêm một câu: “Em yêu
anh chết mất thôi!”

Kim Sơn Khoái Dịch0 thông minh đến thế, cô không yêu cũng không được!

“Anh đối với em chẳng qua giống như một người máy vạn năng siêu thông minh mà
thôi.”

Nụ cười của cô trở nên hơi miễn cưỡng, anh không phải người máy!!!

Cô yêu anh…

Cô chưa bao giờ gặp anh, cũng chưa từng nghe giọng anh, nhưng trong lòng cô rõ
ràng có một hình bóng ai đó.

Anh không cao lắm, bởi anh từng nói không thích cảm giác bị người Mỹ nhìn
xuống.Anh không đẹp trai, bởi anh từng nói mình không có bạn gái, không có cô gái
nào thích đàn ông như anh.


Gia đình anh không khá giả cho lắm, bởi anh từng nói ngay cả điện thoại di động cũng
không có…


Nhưng anh có học thức, chỉ riêng việc anh không bao giờ ở trước mặt cô khoe khoang
năng lực đã thể hiện trình độ văn hóa thực sự của bản thân.

Anh là người tế nhị, có thể nắm bắt tâm tình thất thường của cô, không cần cô yêu cầu
anh cũng đoán được cô cần gì.

Anh hiền hòa lương thiện, không ngại thời gian, khoảng cách xa xôi, lặng lẽ thông cảm,
quan tâm cô một cách vô tư nhấ



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×