Tải bản đầy đủ (.doc) (110 trang)

Giải pháp ứng phó với nhập cư ở liên minh châu âu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (566.12 KB, 110 trang )

VIỆN HÀN LÂM KHOA HỌC XÃ HỘI VIỆT NAM
HỌC VIỆN KHOA HỌC XÃ HỘI

LÊ THỊ KIM OANH

GIẢI PHÁP ỨNG PHÓ VỚI NHẬP CƯ Ở
LIÊN MINH CHÂU ÂU

LUẬN VĂN THẠC SĨ CHÂU ÂU HỌC

Hà Nội, năm 2018


VIỆN HÀN LÂM KHOA HỌC XÃ HỘI VIỆT NAM
HỌC VIỆN KHOA HỌC XÃ HỘI

LÊ THỊ KIM OANH

GIẢI PHÁP ỨNG PHÓ VỚI NHẬP CƯ Ở
LIÊN MINH CHÂU ÂU
Chuyên ngành: Châu Âu học

Người hướng dẫn khoa học
TS. ĐINH MẠNH TUẤN

Hà Nội, năm 2018


LỜI CAM ĐOAN
Tôi xin cam đoan Luận văn này là công trình nghiên cứu thực sự
của cá nhân tôi, những kết luận khoa học của luận án chưa từng được


công bố trong bất kỳ công trình nào khác. Các số liệu, nội dung trình bày
trong luận văn này là hoàn toàn hợp lệ và đảm bảo tuân thủ các quy định
về bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ.
Tôi xin chịu trách nhiệm về Luận văn nghiên cứu của mình.
Tác giả luận văn

Lê Thị Kim Oanh


LỜI CẢM ƠN
Trong suốt quá trình học tập và hoàn thành luận văn này, bên cạnh sự nỗ
lực của bản thân, em đã nhận được sự hướng dẫn, giúp đỡ quý báu của các thầy
đồng nghiệp và gia đình. Với lòng kính trọng và biết ơn sâu sắc em xin bày tỏ lời
cảm ơn chân thành tới:
Trước tiên, em xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới TS Đinh Mạnh Tuấn người
hướng dẫn khoa học của em. Thầy đã hết lòng hướng dẫn về chuyên môn cũng
như động viên, khuyến khích và giúp đỡ em trong suốt thời gian làm và hoàn
thành luận văn tốt nghiệp này.
Em xin cảm ơn Ban lãnh đạo và các thầy, cô trong khoa Khoa học Quốc tế
học, Chuyên ngành Châu Âu học, Học viện Khoa học xã hội. Trong quá trình học
tập, em đã nhận được sự giúp đỡ, tạo mọi điều kiện thuận lợi, của rất nhiều thầy,
cô trong khoa.
Cuối cùng xin dành những lời cảm ơn chân thành nhất tới Lãnh đạo viện,
bạn bè đồng nghiệp trong Viện Nghiên cứu Châu Âu, cũng như gia đình em.
Những người luôn tạo điều kiện, giúp đỡ và động viên để em có động lực hoàn
thành luận văn của mình.
Em xin chân thành cảm ơn!
Tác giả luận văn



MỤC LỤC
MỞ ĐẦU................................................................................................................................................ 1
1. Tính cấp thiết của đề tài.......................................................................................................... 1
2. Tình hình nghiên cứu liên quan đến đề tài................................................................... 2
3. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu..................................................................................... 6
4. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu...................................................................................... 6
5. Cơ sở lý luận và phương pháp nghiên cứu......................................................................... 7
6. Ý nghĩa lý luận và thực tiễn...................................................................................................... 7
7. Kết cấu của luận văn..................................................................................................................... 8
Chương 1: CƠ SỞ LÝ LUẬN VỀ NHẬP CƯ Ở LIÊN MINH CHÂU ÂU......9
1.1. Khái niệm về nhập cư........................................................................................................... 9
1.2. Các hình thức nhập cư.......................................................................................................... 9
1.3. Sơ lược quá trình phát triển chính sách nhập cư của EU.............................10
1.4. Nguyên nhân của nhập cư ở Liên minh Châu Âu.............................................. 16
1.5. Tác động của nhập cư đến EU....................................................................................... 23
Tiểu kết chương 1.......................................................................................................................... 29
Chương 2: THỰC TRẠNG VÀ GIẢI PHÁP ỨNG PHÓ VỚI NHẬP CƯ Ở
LIÊN MINH CHÂU ÂU............................................................................................................ 30
2.1. Tình hình nhập cư ở Liên minh Châu Âu.............................................................. 30
2.2. Giải pháp ứng phó với nhập cư của Liên minh châu Âu............................... 35
2.2.1. Các giải pháp ngắn hạn:.................................................................................................. 36
2.2.2. Các giải pháp trung hạn................................................................................................... 41
2. 2.3. Các giải pháp dài hạn...................................................................................................... 52
2.3. Một số thành công và hạn chế của các giải pháp ứng phó với nhập cư ở
Liên minh Châu Âu……………............................................................................................ 57
2.3.1. Thành công............................................................................................................................. 57
2.3.2. Hạn chế.................................................................................................................................... 58
Tiểu kết chương 2............................................................................................................................. 63
Chương 3: DỰ BÁO TÌNH HÌNH NHẬP CƯ Ở LIÊN MINH CHÂU Â….64
3.1. Bối cảnh châu Âu hiện nay.............................................................................................. 64

3.2. Dự báo tình hình nhập cư ở Liên minh Châu Âu............................................... 69
3.3. Một số kinh nghiệm cho ASEAN................................................................................. 73
Tiểu kết chương 3............................................................................................................................. 78
Kết luận................................................................................................................................................. 79
TÀI LIỆU THAM KHẢO .......................................................................................
PHỤ LỤC
.................................................................................................................


Viết tắt

DANH MỤC CÁC CHỮ VIẾT TẮT
Tiếng Anh
Tiếng Việt

ASEAN

Association of Southeast Asian
Nations

Hiệp hội các quốc gia Đông
Nam Á

CEAS

Common European Asylum System

Hệ thống tị nạn chung châu
Âu


EASO

European Asylum Support Office

Văn phòng Hỗ trợ tị nạn
châu Âu

EBCG

European Border and Coast Guard

Cơ quan châu Âu về bảo vệ
biên giới và bờ biển

EC

European Commission

Ủy ban châu Âu

EU

European Union

Liên minh châu Âu

EUTF

Emergency Trust Fund for Africa


Quỹ ủy thác châu Phi

EUROSTAT Statistical office of the

Cơ quan thống kê EU

EUROPOL

European Police Office

Cảnh sát Châu Âu

EUROJUST

EU agency dealing with judicial
cooperation in criminal matters

Đơn vị Hợp tác tư pháp EU

EUROSUR

European Border Surveillance System Hệ thống giám sát biên giới

FRONTEX

Agency EU border control

Cơ quan Kiểm soát biên giới
EU


ERF

European Refugee Fund

Quỹ tị nạn Châu Âu

IOM

International Organization for
Migration

Tổ chức Di cư quốc tế

JHA

Justice and Home Affairs

Hội đồng Tư pháp và Nội vụ

UNHCR

United Nations High Commissioner
for Refugees

Cao ủy Liên Hợp Quốc về
người tị nạn


DANH MỤC CÁC BẢNG, BIỂU
Hình 2.1: Số lượng người di cư từ Syria đến các nước Châu Âu và láng giềng…33

Hình 2.2: Những tuyến đường chính của người di cư tới EU……………..............35
Hình 2.3: Kế hoạch phân bổ hạn ngạch người tị nạn........................................................ 46


MỞ ĐẦU
1. Tính cấp thiết của đề tài
Liên minh Châu Âu có nguồn gốc từ Cộng đồng Than Thép châu Âu từ 6 quốc
gia thành viên ban đầu vào năm 1951. Từ đó cho đến nay, Liên minh Châu Âu đã
lớn mạnh hơn về số lượng cũng như chất lượng thông qua việc tăng cường thẩm
quyền của Liên minh Châu Âu. Vấn đề nhập cư đã trở thành vấn đề của toàn khu
vực buộc các nước EU phải giải quyết ở cả hai cấp độ: liên minh và quốc gia. EU
đã thông qua nhiều hiệp ước quan trọng như hiệp ước Schengen, hiệp ước
Maastricht, hiệp ước Amsterdam, hiệp ước Lisbon… EU vẫn chưa đề ra được một
chính sách nhập cư chung do các nước thành viên vẫn còn nhiều bất đồng về lợi
ích và mục tiêu của chính sách này. Mặc dù tồn tại quan điểm cho rằng, chính
sách nhập cư của EU chưa thực sự thành công, song ở chừng mực nhất định,
chính sách này hiện vẫn đang thúc đẩy một cách khá tích cực sự luân chuyển lao
động trong nội khối; đang góp phần quan trọng vào việc ngăn chặn một cách hiệu
quả dòng nhập cư bất hợp pháp đổ vào EU. Nhập cư là một vấn đề nóng tại các
nước EU, nhất là gần đây tình hình bất ổn ở một số nước Trung Đông và Bắc Phi
như Libi, Tuynidi, … đã gia tăng áp lực nhập cư lên các nước thành viên của EU.
Theo thông báo của Cơ quan giám sát biên giới Liên minh châu Âu
(FRONTEX), số người di cư trái phép vào EU trong 10 tháng đầu năm 2015 là
1,2 triệu người - con số kỷ lục trong lịch sử EU và có 2.887 người chết trên biển
Địa Trung Hải. Họ đến từ những quốc gia đang phải chịu xung đột như Syria,
Afghanistan hay Libya hoặc từ những quốc gia nghèo đói. Để đến được “miền đất
hứa” châu Âu, theo đường biển qua Địa Trung Hải hoặc bằng tuyến đường
Balkan qua Thổ Nhĩ Kỳ và Hy Lạp. Sự bất đồng quan điểm giữa các nước Tây Âu
với Trung và Đông Âu ngày càng sâu sắc. Trong khi các nước như Đức, Pháp,
Thụy Điển,… sẵn sàng tiếp nhận người tị nạn thì các nước Đông Âu mà điển hình

là Hungary lại kiên quyết phản đối. Những hàng rào thép gai dựng lên để ngăn
cản người tị nạn cũng trở thành những bức tường ngăn cách các quốc gia trong

1


khu vực, đe dọa sự tồn tại của Hiệp ước Schengen mà 26 quốc gia thành viên đã
kí kết. Kế hoạch phân bổ 120.000 người nhập cư theo hạn ngạch cũng lâm vào bế
tắc do sự thiếu đồng thuận giữa các quốc gia. Hungary chỉ trích hệ thống phân bổ
hạn ngạch này sẽ khuyến khích sự gia tăng di cư tới châu Âu.
Trên thực tế, để giải quyết dứt điểm cuộc khủng hoảng di cư hiện nay thì việc
ổn định tình hình nội bộ của các quốc gia thuộc khu vực Trung Đông và Bắc Phi
(đặc biệt là những quốc gia chịu những tác động từ nội chiến và phong trào Mùa
xuân Arab như Iraq, Syria, Libya, Yemen hay Ai Cập). Mặc dù đã có nhiều nỗ lực
đến từ các quốc gia đơn lẻ và cả các hành động phối hợp nhưng cho đến nay các
quốc gia trên thế giới vẫn chưa tìm được một giải căn bản và có tính tổng thể cho
vấn đề người nhập cư. Kế hoạch phân chia hạn ngạch người tị nạn giữa các quốc
gia thành viên dựa trên tiêu chí khách quan và định lượng cũng chưa thực sự được
áp dụng và còn đang gây tranh cãi. Một số quốc gia như Italy, Hy Lạp vẫn tiếp tục
phải đối mặt với làn sóng người nhập cư ồ ạt. Nhiều quốc gia còn khá chậm chạp
khi triển khai một số biện pháp nhằm tiếp nhận, đăng ký và phân chia người nhập
cư.
Vì vậy tác giả đã chọn đề tài: “Giải pháp ứng phó với nhập cư ở Liên minh
Châu Âu” làm luận văn nghiên cứu của mình.
2. Tình hình nghiên cứu liên quan đến đề tài
Cho đến nay, trên thế giới và ở Việt Nam đã có nhiều công trình nghiên
cứu Giải pháp ứng phó với nhập cư ở Liên minh Châu Âu:
2.1. Tình hình nghiên cứu trong nước:
Vấn đề phản ứng chính sách như thế nào đối với tình trạng nhập cư
vào Châu Âu đã được một số công trình nghiên cứu tập trung phân tích, với trọng

tâm là làm rõ những khác biệt và điều chỉnh chính sách của các quốc gia thành
viên mới, sau khi gia nhập EU. Trong bài viết “Chính sách nhập cư của Liên
minh Châu Âu và của một số nước thành viên mới Đông Âu” được đăng trên Tạp
chí Nghiên cứu Châu Âu số 3 (102), năm 2009 của tác giả Nguyễn An Hà đã đề

2


cập tới quá trình phát triển của chính sách nhập cư của Liên minh Châu Âu,
những tác động của chính sách này tới các nước thành viên EU nói chung và tới
các nước thành viên mới Đông Âu và sự điều chỉnh của các nước. “Liên kết trong
chính sách nhập cư của Liên minh Châu Âu và một số gợi mở cho ASEAN, tác giả
Nguyễn An Hà đã chỉ ra quá trình nhất thể hóa Châu Âu đã tạo ra những khái
niệm mới, giá trị mới trong liên kết khu vực như Công dân Châu Âu, Quốc hội
Châu Âu, Ngân hàng Châu Âu, đồng tiền chung Châu Âu… Trong quá trình nhất
thể hóa này chính sách nhập cư của Liên minh Châu Âu và các nước thành viên
có nhiều thay đổi. Tác giả tập trung nghiên cứu quá trình xây dựng chính sách
nhập cư của EU, qua đó rút ra một số gợi mở cho ASEAN trong lộ trình hướng tới
Cộng đồng năm 2015. “Vài nét về chính sách nhập cư của Cộng hòa Séc”, tác giả
Đặng Minh Đức tập trung phân tích quá trình hoàn thiện chính sách nhập cư và tỵ
nạn của Cộng hòa Séc nhằm đáp ứng các quy định chung của EU như: xây dựng
khung pháp lý về chính sách nhập cư, chính sách lao động “thẻ xanh”, chương
trình chống nạn nhập cư bất hợp pháp, xây dựng và tăng cường thẩm quyền cho
cơ quan quản lý của Séc trong chính sách nhập cư và tỵ nạn.
Các nghiên cứu đề cập đến tình hình, những tác động và giải pháp
trong vấn đề nhập cư ở Liên minh Châu Âu trong giai đoạn hiện nay “Nhập
cư ở Liên minh Châu Âu vấn đề và thách thức” của Đặng Minh Đức, “Vấn đề
nhập cư ở EU hiện nay: Thực trạng và chính sách”, tác giả Trần Thị Hương đã
phân tích tình hình nhập cư ở EU những tác động trên nhiều mặt của làn sóng
nhập cư vào các nước Châu Âu, chính sách và những giải pháp của EU và hiệu

quả của các biện pháp này.
2.2. Tình hình nghiên cứu của nước ngoài:
Về chính sách nhập cư của EU:
Bài báo “Illegal Immigration and Fight against Illegal Migration in
Member States of the European Union”, của Kamilla SHERYAZDANOVA - đã
mô tả sự phát triển của các quy định của Liên minh Châu Âu về nhập cư và tị nạn,

3


đồng thời giải quyết các vấn đề chính sách nhập cư nhất định về pháp lý. Kết luận
của nó dựa trên các cuộc thảo luận về quy trình và các quy định pháp luật liên
quan đến tương lai của Châu Âu.
Tác giả Tamara Jonjić and Georgia Mavro trong báo cáo về : “Immigration
in the EU: policies and politics in times of crisis 2007-2012 đã phân tích các hình
thức di cư như: đoàn tụ gia đình; di cư của học sinh; cư dân và hội nhập lâu dài;
di dân. Chỉ ra tính liên kết giữa chính sách nhập cư, việc làm và kinh tế. Qua đó
các tác giả cũng trình bày các vấn đề về chính sách nhập cư.
Vấn đề phản ứng chính sách di dân tại EU có bài viết “Queen’s Papers
on Europeanisation, No 4/2003, Still Beyond Fortress Europe? Patterns and
Pathways in EU Migration Policy” của tác giả Andrew Geddes, đã chỉ ra phản
ứng chính sách di dân tại EU mức độ và cách thức mà địa điểm tổ chức mới của
châu Âu hiện nay góp phần vào sự hình thành các chính sách di dân và chính trị
của châu Âu.
Vấn đề kiểm soát biên giới: tác giả Urszula Lisson “Border Management
and Human Rights” Nghiên cứu này góp phần làm sáng tỏ các nghĩa vụ đối với
quản lý biên giới và luật hàng hải. Điều này bao gồm việc xử lý các nghĩa vụ về
nhân quyền nói chung cũng áp dụng cho việc kiểm soát biên giới tại biên giới đất
liền và sân bay. Ngoài ra, nghiên cứu xem xét các câu hỏi đặc biệt về nhân quyền
và luật hàng hải phát sinh liên quan đến việc bảo vệ biên giới biển. Các nghĩa vụ

về nhân quyền đối với các biện pháp kiểm soát di cư.
Về vấn đề hội nhập của người di cư tại nơi đến và xung đột do nhập cư
có:
“Illegal Immigration and Fight against Illegal Migration in Member States
of the European Union”, của Kamilla SHERYAZDANOVA đã mô tả sự phát triển
của các quy định của Liên minh Châu Âu về nhập cư và tị nạn, đồng thời giải
quyết các vấn đề chính sách nhập cư nhất định về pháp lý. Kết luận của nó dựa
trên các cuộc thảo luận về quy trình và các quy định pháp luật liên quan đến

4


tương lai có thể của Châu Âu.
Dancygier (2010), “Immigration and Conflict in Europe”. Tác phẩm giới
thiệu một lý thuyết giải thích cho việc tại sao chúng ta chứng kiến các cuộc xung
đột giữa người nhập cư và người bản địa ở một số nơi trong khi lại không thấy ở
những nơi khác và tại sao một số thành phố lại chứng kiến sự xung đột giữa người
nhập cư và các nhân tố nhà nước trong khi những thành phố khác lại không xảy
ra. Cuốn sách này xem xét các điều kiện kinh tế có tương tác như thế nào đối với
các động lực bầu cử nhằm giải thích cho xung đột giữa người nhập cư và người
bản địa, người nhập cư và nhà nước thông qua các nhóm và thành phố ở Anh,
Đức và Pháp. Tác giả nhấn mạnh tầm quan trọng của các thể chế nhập cư quốc
gia và các nền kinh tế chính trị địa phương trong việc hình thành vị thế kinh tế và
quan điểm chính trị của người nhập cư, làm rõ sức hút kinh tế và bầu cử, chứ
không phải khác biệt về văn hóa, quyết định các đặc điểm của xung đột và hòa
bình.
Về vấn đề nhập cư bất hợp pháp vào EU:
Trong bài viết “Irregular Immigration in the European Union” các tác giả
Pia M. Orrenius and Madeline Zavodny đã nêu lên tình trạng di dân trái phép
đang tăng trở lại ở EU. Mặc dù ước tính chính xác là khó có thể đi qua, gần gũi

với các quốc gia trong hỗn loạn và hứa hẹn của một cuộc sống tốt đẹp hơn đã kéo
hàng trăm ngàn người nhập cư bất thường vào EU trong năm 2014-2015. Bản tóm
tắt chính sách này khảo sát tình trạng nhập cư bất thường vào EU và rút ra những
bài học kinh nghiệm từ Mỹ. Nó tập trung vào khía cạnh kinh tế của nhập cư trái
phép. Có những lợi ích về kinh tế đối với các quốc gia tiếp nhận cũng như đối với
những người di cư trái phép, nhưng những lợi ích đó đòi hỏi người di cư có thể
tiếp cận thị trường lao động và giá cả và tiền lương rất linh hoạt. Trong khi đó,
giảm chi phí tài chính đòi hỏi phải hạn chế tiếp cận các chương trình trợ giúp
công cộng cho người mới đến. Giải quyết thành công việc di dân không thường

5


xuyên có thể đòi hỏi sự phối hợp và chia sẻ chi phí đáng kể giữa các nước thành
viên EU.
Hợp tác với nước thứ ba để giải quyết vấn đề nhập cư EU: Trong bài
báo “EU’s Immigration Policy and EU-Turkey Relation” tác giả Elvan
ÖZDEMİR, Research Assistant , trước khi đặc biệt tập trung vào điều kiện hiện
tại của Thổ Nhĩ Kỳ liên quan đến nhập cư bất hợp pháp, mối quan hệ của Thổ Nhĩ
Kỳ với EU sẽ được xem xét và các chính sách của Thổ Nhĩ Kỳ nhằm chống lại
nhập cư bất hợp pháp, việc áp dụng các chính sách của EU sẽ được nhắc đến. Vấn
đề nhập cư bất hợp pháp của Thổ Nhĩ Kỳ trong bối cảnh quan hệ với EU. Cuộc
chiến chống lại sự nhập cư bất hợp pháp được coi là vấn đề an ninh quốc tế, đánh
giá các mối quan hệ của Liên minh châu Âu Thổ Nhĩ Kỳ liên quan đến đường dây
an ninh toàn cầu.
3. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu
3.1. Mục đích nghiên cứu đề tài:
Luận văn nghiên cứu những vấn đề lý luận về nhập cư ở Liên minh Châu
Âu, giải pháp ứng phó của Liên minh Châu Âu để giải quyết vấn đề nhập cư ngày
càng gia tăng hiện nay.

3.2. Nhiệm vụ nghiên cứu
Thứ nhất, nghiên cứu khái niệm về nhập cư, các hình thức nhập cư, sơ lược
quá trình phát triển chính sách nhập cư, nguyên nhân, tác động của nhập cư đến
EU.
Thứ hai, phân tích thực trạng và EU đã đưa ra các giải pháp gì để ứng phó
với vấn nạn nhập cư.
Thứ ba, dự báo triển vọng phát triển của tình hình nhập cư ở EU.
4. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu
4.1. Đối tượng nghiên cứu
Luận văn nghiên cứu các giải pháp ứng phó của Liên minh Châu Âu để giải
quyết vấn đề nhập cư ở EU sau khủng hoảng nhập cư

6


4.2. Phạm vi nghiên cứu
Về thời gian: Luận văn tập trung nghiên cứu các vấn đề nhập cư ở Liên minh
Châu Âu giai đoạn sau khủng hoảng nhập cư ở EU (đặc biệt là làn sóng di cư từ
Bắc Phi và Trung Đông sang Châu Âu).
Về không gian: Luận văn nghiên cứu các vấn đề nhập cư ở trong phạm vi
địa lý của Liên minh Châu Âu.
5. Cơ sở lý luận và phương pháp nghiên cứu
5.1. Cơ sở lý luận
Luận văn được trình bày trên cơ sở lý luận của quan điểm chủ nghĩa duy vật
biện chứng và chủ nghĩa duy vật lịch sử và quan điểm Liên minh Châu Âu về vấn
đề nhập cư.
5.2. Phương pháp nghiên cứu
Trên cơ sở vận dụng phương pháp duy vật biện chứng và duy vật lịch sử,
nhiệm vụ chú ý phương pháp so sánh tổng hợp - phân tích thống kê. về khủng
hoảng nhập cư và các giải pháp của EU đối với vấn nạn nhập cư.

Xử lý tài liệu và đánh giá, phân tích rút ra các kết luận khoa học về bản chất,
đặc điểm của vấn đề.
Về phương pháp thu thập tài liệu, nhiệm vụ sẽ tiếp cận với các nguồn tài liệu
thứ cấp như sách, bài viết tạp chí, các bài viết nghiên cứu, tài liệu của các dự án
nghiên cứu, số liệu thống kê chính thức và một số nguồn thông tin tin cậy trên
internet.
6. Ý nghĩa lý luận và thực tiễn
Từ những phân tích, đánh giá thực trạng nhập cư ở Liên minh Châu Âu
luận văn sẽ cho thấy thành công và hạn chế của EU trong việc đưa ra và thực hiện
các giải pháp nhằm hạn chế người nhập cư vào EU. Kết quả nghiên cứu của luận
văn có thể làm tài liệu tham khảo cho học tập, nghiên cứu.

7


7. Kết cấu của luận văn
Ngoài phần mở đầu, kết luận, bảng chữ cái viết tắt, mục lục, danh mục tài
liệu tham khảo, đề tài được kết cấu làm 3 phần, cụ thể như sau:
Chương 1: Cơ sở lý luận về nhập cư ở Liên minh Châu Âu
Chương 2: Thực trạng và giải pháp ứng phó với nhập cư ở Liên minh Châu Âu

Chương 3: Dự báo tình hình nhập cư ở Liên minh Châu Âu

8


Chương 1:
CƠ SỞ LÝ LUẬN VỀ NHẬP CƯ Ở LIÊN MINH CHÂU ÂU
1.1. Khái niệm về nhập cư
Hiện nay vẫn chưa có một định nghĩa chung về “nhập cư” để có thể áp

dụng một cách phổ biến trên toàn cầu.
Nhập cư là hoạt động di chuyển chỗ ở đến vào một vùng hay một quốc gia
mới. Dân nhập cư là người dân di chuyển từ một vùng đến một vùng khác để định
cư hoặc tạm trú.
Theo Cơ quan thống kê EU (Eurostat), người nhập cư là những người đến
hoặc trở về từ nước ngoài để về sống ở một đất nước trong một thời gian nhất
định, trước đó họ đã cư trú ở một nơi khác [82].
Theo định nghĩa trong từ điển tiếng Anh Oxford dân nhập cư là bộ phận
những người chuyển đến định cư tạm thời, hoặc vĩnh viễn từ một khu vực, quốc
gia tới một nơi khác sinh sống. Có rất nhiều lý do để người ta di cư: lý do kinh tế,
gia đình, học tập, việc làm... - Bất kỳ ai khi rời bỏ một quốc gia để đến một quốc
gia khác được xem là người nhập cư, ngoại trừ vì lý do chiến tranh hay đàn áp
chính trị.
Liên Hợp Quốc định nghĩa - “người nhập cư dài hạn là những người ở lại
nước tiếp nhận trong thời gian hơn một năm, mặc dù họ không liên tục sinh sống
tại nước đó trong vòng hơn một năm” [112].
1.2. Các hình thức nhập cư
Có nhiều loại hình nhập cư khác nhau tùy vào mục đích của người nhập cư
và nhu cầu của nước tiếp nhận có thể phân loại một cách tương đối như sau:
- Dựa vào tính pháp lý: có nhập cư hợp pháp và nhập cư bất hợp pháp.
Nhập cư hợp pháp là loại hình nhập cư được luật pháp của cả nước gốc và nước
nhập cư cho phép. Nhập cư bất hợp pháp là nhập cư trái với luật pháp của nước
gốc hoặc nước tiếp nhận, hoặc trái với luật pháp của cả hai nước [7, tr.299].
- Dựa vào thời gian cư trú: có nhập cư dài hạn và nhập cư ngắn hạn.

9


- Nhập cư với mục đích kinh tế: có các loại hình như nhập cư theo lực
lượng lao động, nhập cư tị người tị nạn nhập cư, nhập cư theo diện đoàn tụ gia

đình, học tập, kinh doanh, du lịch, chữa bệnh…
Có thể nói, các cách phân loại loại hình nhập cư như trên chỉ mang tính
chất tương đối, tùy theo các vấn đề, tình hình, tính chất mỗi nước đưa ra những
tiêu chí phân loại khác nhau. Ở EU có bốn lý do khiến nhiều người mong muốn
được nhập cư vào: vấn đề lao động nhập cư vào EU để làm việc, vấn đề đoàn tụ
gia đình, tị nạn chính trị, học tập là những loại hình nhập cư chủ yếu, có ảnh
hưởng lớn đến đời sống kinh tế, chính trị, văn hóa của các nước thành viên.
Quyền di cư để làm việc hoặc học tập là một thực tế của nền kinh tế toàn cầu hóa.
Xét về lâu dài, tình trạng nhập cư sẽ ngày càng gia tăng chứ không giảm, xét xu
hướng nhân khẩu học của châu Âu hiện nay. Vì vậy, châu Âu phải tăng cường
đoàn kết và cùng nhau hành động để giải quyết cuộc khủng hoảng di cư.
1.3. Sơ lược quá trình phát triển chính sách nhập cư của EU
Ngay từ Hiệp ước Rome, Hiệp ước sáng lập EC vấn đề nhập cư và cư trú
đã được chú ý. Điều 3(c) của Hiệp định Rome năm 1957 quy định “huỷ bỏ những
trở ngại về việc đi lại tự do cá nhân giữa các nước thành viên”. Tuy nhiên, đến
năm 1993, sự ra đời của thị trường thống nhất và việc mở rộng liên minh sang các
nước Trung và Đông Âu đã gia tăng áp lực lên toàn thể cộng đồng, đòi hỏi EU
phải có một chính sách chung về nhập cư.
Nhằm tăng cường hợp tác giữa các nước thành viên và chống lại những ảnh
hưởng bất lợi của các nhóm nhập cư bất hợp pháp, ngày 14/6/1985, 5 nước gồm
Pháp, Đức, Bỉ, Hà Lan, Lucxemburg đã ký kết Hiệp ước Schengen với mục đích
kiểm soát chặt chẽ dòng người di cư ngay tại cửa khẩu biên giới phía ngoài của cộng
đồng. Hiệp ước cũng kêu gọi xóa bỏ chế độ kiểm tra về hộ chiếu giữa các nước thành
viên. - Khu vực Schengen hiện nay với 22/28 nước là thành viên EU bao gồm: Pháp,
Đức, Italia, Bỉ, Hà Lan, Luxembourg, Đan Mạch, Hy Lạp, Tây Ban Nha, Bồ Đào
Nha, Áo, Thuỵ Điển, Phần Lan, Cộng hòa Séc, Hungary, Ba

10



Lan, Slovakia, Slovenia, Litva, Latvia, Estonia, Malta. Đối với công dân các nước
ngoài EU chỉ cần được cấp thị thực nhập cảnh của 1 nước trong khu vực
Schengen là có thể đi lại tự do trong toàn khối.
Năm 1993, Hiệp ước Masstricht khẳng định sự ra đời của Liên minh châu
Âu liên kết trên 3 trụ cột: kinh tế, an ninh đối ngoại và tư pháp nội vụ, hướng tới
hoàn thiện thị trường thống nhất và Liên minh Kinh tế - Tiền tệ, thì chính sách di
cư và nhập cư trong khu vực mới thực sự chuyển biến. Một nội dung quan trọng
của Hiệp ước là đã đưa ra khái niệm công dân châu Âu, tạo nên cơ sở pháp lý
quan trọng để người dân châu Âu có thể tự do di chuyển giữa các thành viên,
đồng thời là cơ sở pháp lý cho các cơ quan của EU tham gia vào Hiệp ước
Schengen, đảm bảo các quyền đi lại của công dân EU [3, tr.25]
Hiệp ước Amsterdam chính thức đưa Schengen vào khuôn khổ pháp lý của EU
như là “Schengen acquis”. Bộ luật Schengen bao gồm Hiệp ước Schengen 1985,
Công ước Schengen 1990 cũng như các quyết định và thỏa thuận khác trong quá
trình thực hiện Schengen. Khi hiệp ước Amsterdam có hiệu lực năm 1999, quyền
hạn gia quyết định của Schengen thuộc về Hội đồng Bộ trưởng EU như những
quyền cơ bản, không phân biệt đối xử, tư pháp và đối nội, chính sách xã hội và
việc làm, chính sách đối ngoại và an ninh chung của EU. Hiệp ước Amsterdam có
một số thay đổi căn bản trong hệ thống quản lý của EU như mở rộng phạm vi áp
dụng phương thức bỏ phiếu theo đa số; mở rộng phạm vi áp dụng thủ tục đồng
quyết định; tạo ra thủ tục hợp tác tăng cường và nhấn mạnh đến 4 mục tiêu cơ bản
là coi việc làm và quy công dân là vấn đề trung tâm của EU, xóa bỏ những rào
cản cuối cùng còn lại trong lưu chuyển tự do trên thị trường thống nhất, tạo một
tiếng nói chung có trọng lượng hơn của EU trong các công việc quốc tế và làm
cho thể chế EU hoạt động có hiệu quả hơn. Tất cả nhằm bổ sung khuôn khổ pháp
lý đã được thông qua tại Maastricht về việc sử dụng đồng tiền chung châu Âu
Euro với hai tiêu chuẩn rất quan trọng, đó là các nước thành viên Khu vực đồng
tiền chung (Eurozone) phải đảm bảo nợ công không vượt quá 60% GDP và bội

11



chi ngân sách không vượt quá 3% GDP để xây dựng một Liên minh Kinh tế và
tiền tệ châu Âu (EMU) được thực hiện từ 1/1/1999 với một đồng tiền chung duy
nhất (đồng Euro). Mặc dù Schengen chính thức trở thành một nội dung liên kết
của EU, nhưng không phải áp dụng cho tất cả các nước thành viên.
Hiệp ước Tampere được thông qua ở Phần Lan đã thống nhất yêu cầu phải
thiết lập Chính sách di cư chung và Cơ chế cư trú chính trị chung châu Âu. Xây
dựng các yêu cầu cần thiết cho chính sách nhập cư chung của EU, đó là [58]:
1) Chính sách nhập cư dựa trên phương pháp tiếp cận toàn diện của sự quản lý
nhập cư. 2) Chính sách bao gồm đối xử công bằng các nước thứ 3 nhằm trao các
quyền và nghĩa vụ tương đương càng nhiều càng tốt cho các công dân đến từ các
nước thứ 3 nhập cư ở các nước thành viên. 3) Các chính sách quản lý phải là sự
phát triển quan hệ hữu nghị giữa các nước bao gồm các chính sách hợp tác phát
triển. 4) Bất kỳ chính sách chung nào cho vấn đề tị nạn phải tôn trọng tuyệt đối
các điều khoản của công ước Geneva và nghĩa vụ của các nước thành viên của các
điều ước quốc tế.
Đến tháng 11/2004, Hội nghị Brussel thông qua chương trình cho trụ cột tư
pháp và nội vụ được gọi là chương trình Hague, đưa ra những điều kiện chính trị
cho việc giải quyết các vấn đề nhập cư trong vòng 5 năm, nhưng đã ít tham vọng
hơn so với Hội nghị Tampere. Chương trình Hague nhấn mạnh sự cần thiết phải
trao đổi thông tin và kinh nghiệm nhưng không động chạm tới quyền hạn của các
nước thành viên, mà chỉ kêu gọi các nước thành viên và các thể chế của EU phát
triển những nguyên tắc chung có chú trọng tới tính gắn kết trong khuôn khổ EU
về nhập cư [3]. Cộng đồng chung châu Âu kêu gọi phát triển sâu rộng hơn nữa
Chính sách di cư và cư trú chính trị của EU. Năm 2004, các mục tiêu chính sách
này đã được mở rộng theo Chương trình Hague, nhấn mạnh nhu cầu mạnh mẽ về
chính sách toàn diện của EU trong tất cả các giai đoạn nhập cư, bao gồm xác định
quyền con người và dân sự của người nhập cư và người xin tị nạn.


12


Năm 2005, Hội đồng châu Âu đã thông qua những nguyên tắc cơ bản
chung về Chính sách hội nhập người di cư trong EU (CBPs) và Chương trình
chung cho Hội nhập tạo khung pháp lý cho việc hội nhập những người quốc tịch
thứ ba tại EU.
Năm 2007, EU soạn thảo hai chỉ thị là Chỉ thị về các điều kiện làm việc ở
EU của người lao động có trình độ cao và Chỉ thị về các quyền của người nhập cư
hợp pháp trong lĩnh vực lao động. Nội dung của hai bản chỉ thị này làm tăng tính
hấp dẫn và đảm bảo tất cả lao động nhập cư được đối xử công bằng ở EU, tạo
điều kiện cho họ có quyền cư trú dài hạn (Chỉ thị Hội đồng 2003/109/EC). Đặc
biệt nhằm mở rộng số lượng người nhập cư có trình độ vào EU. Ủy ban châu Âu
đã đưa ra đề xuất thiết lập hệ thống Thẻ Xanh EU (EU Blue Card) với mục đích
ưu tiên cấp giấy phép cư trú và làm việc theo thủ tục nhanh gọn cho các lao động
trình độ cao từ các nước thứ 3 làm việc tại các nước thành viên EU.
Tháng 10/2008, Hiệp ước châu Âu về di cư và cư trú chính trị được Ủy ban
châu Âu thông qua. Bằng Hiệp ước này, quan điểm của EU là hướng tới một nhận
thức chung cho chính sách quản lý di cư hiệu quả của các nước thành viên EU.
Đồng thời khẳng định vị thế và vai trò của người di cư với tư cách là nhân tố phát
triển và đối tác.
Hiệp ước Lisbon có hiệu lực vào năm 2009 tiếp tục mở rộng phạm vi di cư
và luật tị nạn của EU. Điều 67.1 Hiệp ước về chức năng của EU (TFEU) quy định
rằng EU sẽ tạo thành một khu vực tự do, an ninh và công bằng đối với các quyền
cơ bản và các hệ thống pháp luật và truyền thống khác nhau của các nước thành
viên.
Các quốc gia thành viên chịu trách nhiệm chính về việc xác định các thủ
tục cho người nhập cư vào lãnh thổ của họ và về số lượng người nhập cư lao động
họ sẽ thừa nhận. Vai trò của EU là bổ sung và hài hòa các chính sách nhập cư
quốc gia bằng cách tạo ra một khung pháp lý chung. Điều này bao gồm các điều

kiện nhập cảnh và cư trú đối với một số loại người nhập cư nhất định, chẳng hạn

13


như sinh viên, nhà nghiên cứu và công nhân (Ủy ban châu Âu 2014). Cơ sở pháp
lý cho các năng lực của EU được nêu trong các điều 79 và 80 trong Hiệp ước về
chức năng của Liên minh châu Âu (TFEU). Hiệp ước Lisbon tiếp tục củng cố vai
trò của Nghị viện châu Âu, quyền quyết định chung trong lĩnh vực tị nạn và Tòa
án Tư pháp châu Âu [87]:
- Điều 79.1 quy định rằng EU sẽ xây dựng một chính sách nhập cư chung
nhằm đảm bảo, quản lý hiệu quả các luồng di cư, đối xử công bằng với các công
dân nước thứ ba cư trú hợp pháp tại các quốc gia thành viên, tăng cường các biện
pháp chống nhập cư trái phép và nạn buôn bán người [66]. Hiệp ước Lisbon đã
mở rộng áp dụng thủ tục lập pháp thông thường đối với chính sách di cư của EU.
Điều 79 (2) TFEU tạo cơ sở pháp lý cho việc điều chỉnh các điều kiện về nhập
cảnh và cư trú, bao gồm giấy phép cư trú dài hạn và thống nhất gia đình, cũng
như các quyền của các công dân nước thứ ba cư trú hợp pháp tại EU, kể cả phong
trào tự do của họ ở EU. Điều 79 (5) TFEU làm rõ rằng các quốc gia thành viên
chỉ chịu trách nhiệm về việc xác định khối lượng của các công dân nước thứ ba
mà họ thừa nhận cho mục đích làm việc. Đối với các biện pháp liên quan đến việc
nhập cư của người nhập cư hợp pháp, điều 79 (4) quy định năng lực của EU giới
hạn trong việc hỗ trợ hành động của Quốc gia thành viên trong lĩnh vực này mà
không có quyền hài hoà các quy định quốc gia về hội nhập các công dân nước thứ
ba (Điều 2 (5 ) TFEU) [58].
- Điều 80 TFEU yêu cầu nguyên tắc đoàn kết và chia sẻ trách nhiệm công
bằng, bao gồm các tác động tài chính, chi phối tất cả các chính sách được ban
hành theo điều 77-79 (kiểm tra biên giới, tị nạn và nhập cư).
Từ chương trình nghị sự xã hội của EU năm 2006 – 2010, EU đã tập trung
vào 7 ưu tiên chính sách trong đó có đề cập đến: tăng cường tập trung ưu tiên cho

người nhập cư, người khuyết tật. Với mục đích nhằm vượt qua nạn phân biệt
chủng tộc, phân biệt đối xử, tăng cường hợp tác hội nhập các nhóm yếu thế như
người khuyết tật, người dân tộc thiểu số và nhóm người nhập cư.

14


Chương trình Stockholm vạch ra chính sách và chương trình lập pháp cho
EU về di cư, hội nhập của người di cư, tị nạn và kiểm soát biên giới bên ngoài
giai đoạn 2010-2014 và thực hiện các quy định mới về di cư và tị nạn theo Hiệp
ước Lisbon. Các ưu tiên bao gồm: cải thiện quản lý biên giới bên ngoài bằng cách
tăng cường hợp tác giữa các quốc gia EU và tiến hành các biện pháp kiểm soát
biên giới nghiêm ngặt hơn để chống lại nạn nhập cư bất hợp pháp và tội phạm
xuyên biên giới; phát triển chính sách visa của EU để tạo thuận lợi cho việc tiếp
cận pháp lý với châu Âu; đảm bảo rằng những người có nhu cầu bảo vệ quốc tế
và những người dễ bị tổn thương được cấp quyền vào Châu Âu; tạo ra hệ thống tị
nạn chung châu Âu; tăng cường Frontex và điều phối công việc của mình với Văn
phòng Hỗ trợ tị nạn châu Âu (EASO); xây dựng quan hệ đối tác với các nước
không thuộc EU; và thiết kế một chính sách di cư mang lại lợi ích cho các nước
EU, các quốc gia xuất xứ và người di cư và kết hợp cả hai sáng kiến hội nhập và
chính sách hoàn trả [66].
Hơn nữa, Chương trình Stockholm công nhận sự cần thiết phải phát triển
một chính sách di cư toàn diện và linh hoạt, tập trung vào sự đoàn kết và chia sẻ
trách nhiệm, giải quyết tình hình di cư của EU. Các chính sách đảm bảo quyền và
sự hòa nhập của người nhập cư cũng được đưa ra. Một chính sách di cư chung
phải bao gồm một chính sách hoàn trả hiệu quả và bền vững, trong khi công việc
cần phải tiếp tục ngăn chặn, kiểm soát và chống nhập cư “bất hợp pháp”. Tăng
cường quan hệ hợp tác với các nước thứ 3 (cả về quá cảnh và xuất xứ) trong vấn
đề quyết người nhập cư, tăng cường quản lý biên giới và vai trò của Frontex nhằm
tăng khả năng đáp ứng hiệu quả hơn trong việc thay đổi dòng chảy di cư. Một kế

hoạch hành động cung cấp một lộ trình cho việc thực hiện các ưu tiên chính trị
được nêu ra trong Chương trình Stockholm.
Có thể nói, cho đến nay, dù liên tục được điều chỉnh nhằm hướng tới một
chính sách chung của cộng đồng nhưng về cơ bản chính sách nhập cư vẫn chịu sự
điều chỉnh của những văn bản này. Các hiệp ước là cơ sở pháp lý quan trọng nhất

15


mà các nước thành viên cam kết cùng nhau xây dựng Liên minh Châu Âu từ khi
thành lập đến nay. Sự phát triển của chính sách nhập cư chung của EU cũng gắn
liền với các hiệp ước.
1.4. Nguyên nhân của nhập cư ở Liên minh Châu Âu
1.4.1. Nguyên nhân bên ngoài:
- Thứ nhất, khủng hoảng kinh tế, chính trị, xã hội ở các nước khu vực Bắc
Phi
- Trung Đông được coi là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến khủng hoảng nhập cư
châu Âu khiến EU phải điều chỉnh chính sách nhập cư. Phong trào “Mùa xuân
Arab” từ đầu năm 2011 đã kích hoạt các cuộc biểu tình ở Syria đòi chấp dứt gần 5
thập kỷ cầm quyền của Đảng Baath, cũng như yêu cầu Tổng thống Bashar al Assad từ chức. Tuy nhiên Chính phủ Syria không chấp nhận thất bại như các quốc
gia Trung Đông và Bắc Phi khác. Syria đã triển khai quân đội để dập tắt các cuộc
nổi dậy, binh sĩ được lệnh nổ súng vào thường dân. Các cuộc biểu tình rầm rộ sau
phát triển thành một cuộc nổi dậy bạo động, lực lượng đối lập thành lập các nhóm
hoạt động có vũ trang và có tổ chức, đồng thời nhận được viện trợ quân sự từ một
số quốc gia bên ngoài. Từ chỗ bắt đầu như một phong trào cải cách và dân chủ,
cuộc khủng hoảng Syria đã mang một chiều hướng toàn cầu. Bạo lực leo thang,
đất nước rơi vào cuộc nội chiến triền miên. Theo Liên hợp quốc, có hơn 250.000
người đã thiệt mạng trong cuộc xung đột Syria. Cuộc xung đột bây giờ không chỉ
dừng lại là một trận chiến giữa Tổng thống Assad và các nhóm nổi dậy, mà chiến
sự xảy ra ở khắp nơi, trên mọi mặt trận, giữa các phe phái với nhau [91]. Bạo lực,

xung đột cũng diễn ra ở nhiều nước thuộc khu vực Trung Đông - Bắc Phi, khiến
người dân phải rời bỏ nhà cửa đi lánh nạn, tạo làn sóng di cư ồ ạt sang châu Âu và
nhiều quốc gia khác trên thế giới. Như hậu quả của hơn 5 năm chiến tranh, hơn 4
triệu người đã trốn khỏi Syria kể từ khi bắt đầu cuộc xung đột, phần lớn là phụ nữ
và trẻ em, đến trú ẩn ở các trại tị nạn (trong số những người tị nạn có tới 1 triệu
trẻ em) các nước láng giềng như Thổ Nhĩ Kỳ, Iraq, Liban, Jordan và Ai Cập. Các
quốc gia thuộc khối Vùng Vịnh giàu mạnh không hề tiếp nhận dù chỉ 1 người tị

16


nạn. Trung tâm Nghiên cứu Chính sách Syria cho rằng nền kinh tế của Syria đã
“tan vỡ và phân mảnh” [104]. Cuộc khủng hoảng người di cư Syria đã tạo ra một
cuộc khủng hoảng nhân đạo mới tại châu Âu, ước tính có 12,2 triệu người cần trợ
giúp nhân đạo ở Syria, bao gồm 5,6 triệu trẻ em [111].
- Thứ hai, sự can thiệp của các nước phương Tây núp dưới chiêu bài “cải
cách dân chủ” cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn tới khủng hoảng. Kể từ cuộc
Chiến tranh Iraq đến nay, dưới sự xúi giục của Mỹ, các nước EU liên tục lấy dân
chủ làm chiêu bài để can dự vào công việc nội bộ của Trung Đông theo “Đề án
Trung Đông lớn” của Mỹ [9]. Trước khi Mỹ và châu Âu can thiệp vào cuộc xung
đột nội bộ của thế giới Arab năm 2011, Syria đã ở trong tình trạng tốt hơn cả về
kinh tế và xã hội, khiến nước này trở thành một nơi chào đón nhiều người tị nạn
nhất. Vào năm 2012, Mỹ đã chính thức thừa nhận ủng hộ phe đối lập Syria, Pháp
cũng ủng hộ cho phe đối lập tại nước này và đồng thời thúc đẩy Liên minh Châu
Âu thống nhất lập trường chung đối với vấn đề Syria. Bạo lực, xung đột đã diễn
ra ở nhiều nước khu vực Bắc Phi - Trung Đông khiến người dân nơi đây phải rời
bỏ nhà cửa, đất nước đi lánh nạn, tạo làn sóng di cư ồ ạt sang châu Âu và nhiều
quốc gia khác trên thế giới. Phong trào của các phần tử khủng bố xuyên quốc
giam đã thành lập Nhà nước Hồi giáo (IS) - tự xưng, mâu thuẫn giữa chính phủ
quân đội với các lực lượng dân chủ, mâu thuẫn giữa phi tôn giáo và tôn giáo, mâu

thuẫn trong nội bộ các giáo phái, mâu thuẫn giữa các sắc tộc….diễn ra ở khắp nơi.
Ngày 2/8/2015, Tổng thống Cộng hòa Séc, Milos Zeman tuyên bố dòng
người tị nạn đổ xô đến châu Âu thời gian gần đây là do việc các nước phương Tây
triển khai can thiệp quân sự ở Iraq, Libya và Syria gây ra, những hành động này là
nguyên nhân dẫn đến các hoạt động cực đoan của các tổ chức khủng bố tại các
quốc gia nói trên. Chính “Mùa xuân Arab” đã đẩy nhiều nước vào cảnh bạo loạn
và khiến người dân nơi đây phải rời bỏ nhà cửa, đất nước đi lánh nạn, tạo làn sóng
di cư ồ ạt sang châu Âu và nhiều quốc gia khác trên thế giới. Trong bài trả lời
phỏng vấn của giáo sư nổi tiếng chuyên nghiên cứu về Trung Đông của Học viện

17


chính trị Paris, Jean-Pierre Filiu vẫn cho rằng các nước phương Tây thúc đẩy “dân
chủ hóa” đối với các nước Arab chưa triệt để mới dẫn đến các khu vực liên quan
liên tục rối ren, cái kiểu “Chúa cứu thế bằng dân chủ” chính là điểm mấu chốt
khiến họ đánh giá sai về thế giới Arab. Đằng sau quá trình các nhà truyền giáo
“xuất khẩu dân chủ” là việc cương quyết dùng vũ lực để tiêu diệt các nước bị coi
là “thế lực gian ác” độc tài chuyên chế như ở Afghanistan, Iraq, Libya, song về
khách quan các thế lực chính trị này lại tạo thành một bộ phận không thể thiếu
của xã hội Hồi giáo truyền thống bản địa, một khi ở vào tình cảnh bị diệt trừ tận
gốc, xã hội bất ổn, dân chúng lầm than, hoạt động khủng bố của các phần tử cực
đoạn đương nhiên sẽ diễn ra ồ ạt, người tị nạn ắt sẽ trở thành gánh nặng lớn cho
các nước châu Âu [4].
- Thứ ba, các tổ chức khủng bố lợi dụng trà trộn vào dòng người di cư để tới
khủng bố châu Âu. Hiện nay châu Âu đang phải đối mặt với một cuộc khủng
hoảng nhập cư nghiêm trọng, chủ yếu xuất phát từ các nước Trung Đông và Bắc
Phi. Làn sóng này đã và đang làm tăng thêm gánh nặng kinh tế và tiềm ẩn nguy
cơ an ninh cho EU. Làn sóng người nhập cư đã bị tội phạm và khủng bố trà trộn
nhằm tiến vào châu Âu. Châu Âu không còn được coi là mảnh đất bình yên từ sau

loạt vụ tấn công vào Pháp mà đỉnh điểm là vụ tấn công đẫm máu ở Paris ngày
13/11/2015, cướp đi sinh mạng của 130 người. Loạt vụ đánh bom liều chết tại các
địa điểm đông người ở Brussels của Bỉ vào tháng 3/2016, loạt vụ việc mới xảy ra
ở Pháp và Đức lại làm dấy lên mối lo ngại về những hình thức tấn công kiểu mới,
khó đối phó và khó ngăn chặn hơn. Thủ phạm các vụ tấn công đều là người gốc
nhập cư, đang xin tị nạn và đa phần được các phần tử Hồi giáo cực đoan kích
động. Những nguy cơ về an ninh đe dọa làm vỡ kế hoạch nhất thể hóa châu Âu
khi khiến nhiều đảng dân tộc cực đoan có tiếng nói lớn hơn trong chính quyền các
nước. Điều này một lần nữa thổi bùng những tranh cãi gay gắt về những vấn đề
vốn đã gây chia rẽ lâu nay trong nội bộ Liên minh Châu Âu, gióng lên hồi chuông

18


×