Tải bản đầy đủ (.pdf) (86 trang)

Học cách làm giàu - Bí quyết để trở thành triệu phú: Phần 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (4.32 MB, 86 trang )

D io CÔNG BĨNH - MINH Đ lic
biên soan

Bâj h°zẴđẩ trâ thành


BÀI HỌC ĐÊ TRỚ THÀNH TRIỆU PHÚ


ĐÀO CÔNG BÌNH - MINH ĐỨC biên soạn

BÀI HỌC ĐE TRỞ THÀNH

TRIỆU PHÚ

NHÀ X U Ấ T BẢN PHỤ N ữ


Ổ7I-,

ất cả chứng ta sinh ra trên trái đất này, cùng nhau đi

trên đường đồi, hướng về tương lai, kẻ nhanh, ngưòi chậm, mỗi
ngươi đều đem theo những hoài bão, những ước mơ của riêng
mình.
Để rồi, năm tháng phôi pha, kiểm lại, biết bao người thất
bại. Và thất vọng. Khi mái tóc đã trắng bụi thơi gian, sức tàn,
lục kiệt, một sô người không còn vượt được cả những thất vọng
và khổ đau của mình, đã tìm đến cái chết để giải thoát.
Cồn phần đông chúng ta, để trả lòi câu hỏi vì sao, đã bấu
víu lây lơi giải đáp làm yên lồng mình như một chiếc phao cứu


nạn: SÔ PHẬN. Sô phận đã an bài!
Hay triết lý hơn, như một nhà thơ đã viết:
B ể thảm mênh mông sóng ngập trời
Khách thuyền chèo m ột lá thuyền chơi
Thuyền a i ngược gió, a i xuôi gió?
Coi lạ i cũng nhau b ế thảm thôi.
CÓ THẬT THẾ CHĂNG?
Nhà triệu phú trong cuốn sách này bảo bạn:
A n h có b iết k h ô n g . n hữ n g gì m à m ôt con người m on g ước,
n hữ n g đ iều m à a n h ta tin tưởng. a n h ta đ ều có th ể thự c h iện
đư ợc!
H ãy k h á m p h á xem , a n h là a i, a n h thự c sự là ai?

CÓ THẮT THÊ CHĂNG?


Trong dáng vẻ của một câu chuyện tâm tình giữa một nhà
triệu phú kỳ dị, giàu sang đến tột đỉnh, với một chàng thanh
niên thất bại trong sụ nghiệp, đang giãy giụa vuợt qua khó
khăn BÀI HỌC ĐE TRỞ THANH TRIỆU PHÚ sẽ dem lại cho
chúng ta một cách nhìn khác về con nguôi mình, về những nỗi
đau trần thê của mình, chỉ cho chúng ta cách sống tích cực.
Không hiểu sao tôi cứ tin rằng, mỗi khi bạn thất vọng, mỗi
khi bạn cạn kiệt lồng tin về những ước mơ của mình, cuốn sách
này sẽ giúp bạn vượt qua mọi gian khó, nâng buớc bạn đi lên.
Và vì vậy:
Vói tất cả tấm lòng mến yêu, Nhà xuất bản trân trọng giói
thiệu với bạn cuốn sách này.
NHÀ XUẤT BẢN PHỤ NỮ



CHUÔNG 1

LẠC LÕNG

c / h ú c giấc trong căn hộ chung cư nhỏ hẹp bùa bãi của mình,
john Blake, chàng thanh niên ba mưcri hai tuổi thấp bé nhung đầy
sinh lục, mói biết rằng đã chín giờ ruõi sáng. Trễ mất rồi. Hoặc
cái đồng hồ báo thúc không chạy, hoặc chàng đã quên để giờ.
Không kịp tắm, chàng vã nưóc lạnh vào mặt, chải so mái
tóc, nuôt vội một viên vitamin

c,

rồi thây mình cần có thêm

nghị lục để chông chọi trong ngày, chàng nuốt thêm viên thứ
hai, rồi thêm viên thứ ba đê lây hên. x ỏ vội bộ quần áo đã
mặc hồi đêm mà chàng vút bừa trên ghế, và vì cái cà vạt vẫn
còn thắt quanh cổ áo, chàng đã tròng luôn trọn bộ vào đẩu như
mặc áo len.
Chiếc Mustang mui xếp đòi 65 cũ kỹ mà chàng thường chăm
chút không chịu nổ máy làm chàng cảm thấy thất vọng. Nó chỉ
chịu chạy sau bôn năm luợt đề lại. Chàng nghĩ "chắc sắp đến
lúc minh chỉ muôn nằm nướng trên giường".
Tại công ty Quảng cáo Gladstone chiếm trọn cả một cao ốc
cũ, mới tân trang trên đại lộ Madison, noi mầy năm nay ]ohn


Bài học để trở thành triệu phú


làm việc trong cuang vị một nguời soạn thảo văn bản, cô thư
ký Louise chào đón chàng vói một cái nhìn lo lắng.
"Nãy giò anh ở đâu vậy? Ông Gladstone đang giận điên.
Ồng ấy đã tìm anh khắp noi. Cuộc họp theo kê hoạch bắt đầu
trong năm phút nữa, mà ông ây chỉ muôn anh đến sóm cùng
với ông Gate".
"Đồng hồ báo thức bị hư", Ịohn thì thào rồi biến vào phòng
mình và bắt đầu lục tìm trong đông hồ so để trên bàn, cô thư
ký theo vào.
"Hồ so Cooper đâu rồi?" john hỏi, lung quay về phía cô ta.
'Ó đây này", Louise đáp, mỉm cười bình thản và trao nó cho
John. Đe làm việc có chất luạng, cô luôn luôn chuẩn bị mọi điều.
"Cảm ơn em", chàng nói và nhận lại tập hồ sơ bằng giây bìa
lớn ở trong có lô gô của công ty Cooper, một tấm hình chụp
một đôi giày phải quảng cáo, và một hình chụp một đôi nam
nữ. “Và cho tôi một tách cà phê" John nói thêm, tay chầm điếu
thuốc. Công ty giày Cooper đã ký hợp đồng thuê công ty
Gladstone quảng cáo một kiểu giày đàn ông mới, có đ ế ẩn kín
đáo giúp người đi giày cao thêm năm bảy phân. Tấm hình chụp,
dựa trên ý của John, diễn tả một phụ nữ thanh lịch và rất cao
đang đi trên đại lộ sô 5, nàng nháy mắt với một người đàn ông
được cao lên tương xứng vì đá đi giày Cooper.
Vân đề bây giờ là dòng chữ thuyết minh sẽ phải duyệt
trong cuộc họp sáng nay. Người đề xuất là Ịohn, mà chàng thì
chưa viết được chữ nào. Chàng đã không thể nghĩ được gì, dù
mấy năm nay chàng vẫn được xem là tay viết xuât sắc nhất
công ty.



Lạc lõng

9

Chàng bồn chồn bập bập điếu thuốc, cô tìm cảm hứng sáng
tạo đang rong choi đâu đó. Nhung tâm trí chàng hoàn toàn trống
rỗng, cứ như là chàng đã vắt cạn khả năng sáng tạo và tuởng
tượng từ lâu rồi. Chàng xem lại nhũng mẩu ghi chép trong suôt
tuần rồi, bao nhiêu là trang giấy ghi vắn tắt các đoạn văn, tựa
đề, đối thoại. Không ỷ tuởng nào bật ra. Nhũng hạt mồ hôi li
ti rịn trên trán. Phải có câu gì chứ, nhanh lên. Thật nhanh.
Louise vừa bưng tách cà phê đen bôc khói vào phòng thì
lão chủ Bill Gladstone, và theo sau lao là James Gate, cũng vừa
sải chân tới. Thấp lè tè và hói trụi, lão Gladstone có một năng
lực phi thường, toát ra thành nhũng tia chóp dữ dội trong đôi
mắt xanh nhỏ xíu của lão.
"Anh ỏ đâu ra vậy, john? Anh có biết mầy giò rồi không"
lao nói đôp chát, tay gõ gcxvào đồng hồ của mình. "Anh tính
giõn mặt ỏ đây hả? Vụ này là ba trăm ngàn đô la đó. Công
ty không thể để tuột mất. c ả anh cũng vậy", lao nói thêm thoáng
vẻ đe dọa: "Nào cho tôi coi anh đã làm được những gì".
John chưa kịp trả lòi, thì lầo chủ đã chồm xuống tập hồ so,
nhìn chòng chọc vào tấm hình chụp đôi nam nữ. Vừa ngạc nhiên
vừa hốt hoảng, lầo hét lên: "Thuyết minh đâu? Tỏi không hiểu
gì cả. Hai phút nữa là họp rồi!".
'Tôi chưa chac lam" john nói, tay chìa ra các trang ghi chép.
Gladstone liếc các trang ghi chép một cách cảnh giác, hàng
chục trang đặc kín nét chữ rõ ràng của John, và gầm lên "Anh
muôn tôi làm gì với nhũng cái này?"
James Gate, một gã rất đẹp trai có mái tóc vàng óng, và cặp

mắt xanh lo, cao hon Ịohn một cái đầu, bước tới nhìn vào tác


10

Bài học để trở thành triệu phú

phẩm nghệ thuật và cũng thây rằng chua có thuyết minh. Vì gầ
phải đúng ra trình bày nên dĩ nhiên gầ cũng lo đến xanh mặt.
john à, tôi không hiểu mây tuần rồi anh có làm sao không,
nhung đúng là anh không giống như xua nữa".
"Mấy tuần à..." John nghĩ. Đúng ra là mây tháng rồi - hoặc
một năm cũng nên.
Dạo này chàng có cảm giác bất an ghê gớm, cảm giác rằng
nếu chàng cứ mãi chần chừ thì sẽ trễ mất. Chàng sẽ không còn
khả năng mo mộng, như đã từng xảy ra với rất nhiều đồng
nghiệp đã "chết điếng" trên đâu trường đô thị này. Chàng chỉ
muôn mở một hãng riêng, hoặc là viết kịch bản phim, nhưng
chàng không có can đảm đi suốt con đưòng. Chàng có cảm giác
ngột ngạt và bị mắc bẫy.
"Này )ohn, nghĩ ra cái gì đi chứ, đùng để bọn này bị lún!"
Gladstone thét lên.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Gate nói.
"Còn anh nũa? Anh không nghĩ được gì à?" íão chủ độp lại
Gate không phải là nguòi để nghĩ, và cái ý tưỏng phải trình
bày một kê hoạch không trọn vẹn làm ga ta hoảng sợ.
'Tôi không biết, chúng ta có thê nói rằ...n...g".
John không để ý nghe hai nguôi nói gì. Phản xạ nghề nghiệp
đang trỏ về, và cuối cùng chàng đã tìm ra cái mình đang tìm
kiếm. Chàng cẩn thận thêm vào trong tác phẩm một đầu đề

viết tay đẹp mắt "Chỉ anh ấy biết là mình thấp. Và khi nàng
nhận ra thì đã muộn, vì họ đều đã bỏ giày ra" ... Gladstone đọc
và phá ra cười. 'Tuyệt" lao nói: 'Tuyệt thật!"


Lạc lõng

11

Gate đọc và cũng cười, tuy là một cái cuời xuôi xi, cuời vì
lịch sự mà thôi. Gã luôn luôn ghen ty với tài năng của john
nhung gã tự an ủi mình vì đuọc lãnh lương gấp đôi và thường
được tuyên dương trong công ty.
"Cầu mong khách hàng cũng thích như chúng ta", Gate nói
mà bụng vẫn hoài nghi.
John không nói gì, cảm thây nhẹ nhõm vì đã nghĩ ra được
câu thuyết minh mà lão chủ cho là tuyệt vời trong hoàn cảnh
cực kỳ cam go này, giông như con ngỗng đã đẻ được trái trúng
vàng. Đồng thời chàng cũng hơi thất vọng khi biết rằng để được
chủ khen hay chữ, chỉ cần viết ra vài dòng chữ, những dòng chữ
mà chàng cho là rất tầm thường, chẳng có gi là xuất sắc cả.
"Đi thôi" Gladstone nói, tay cầm tác phẩm. “Khách đang đợi
ỏ phòng họp".
John theo sau lão chủ và Gate đến phòng họp. Đã có ba đại
diện của công ty Cooper mặc áo vét sẫm màu ngồi nói chuyện
và nhâm nhi cà phê.
Sau màn bắt tay và giới thiệu, Gate vén tấm phủ tác phẩm
của John mà gã đã đặt trên giá lúc vào phòng, để lộ ra kế
hoạch quảng cáo mà công ty đa thảo ra. Gã đúng là bậc thầy
trong việc bán những ngôn từ sáo rỗng, biên chúng thành

những ý tưởng mới mẻ và độc đáo bằng cách chiếm đoạt ý
tưởng của người khác, phẩn lớn là của John, một cách thoải
mái đến mức không biết ngượng là gì. John uống cà phê với
nỗi khó chịu dâng đẩy, một cảm giác luôn có tại những buổi
họp như thê này.
"Ờ, các vị nghĩ sao?" Gladstone nói sau khi Gate trình bày xong.


12

Bài học để trở thành triệu phú

Ba người khách chầu đẩu to nhỏ trong vài giây căng thẳng.
Rồi George Cooper lên tiếng, "Rát hay. Chúng tôi sẽ dùng nó".
'Tốt quá" Gladstone tuyên bô "xin chào mùng quý vị đã đến
vói gia đình Gladstone", lao nói thêm, tay trao hai bản hạp đồng
quảng cáo cho khách ký tại chỗ.
Gladstone nhận lại bản họp đồng của công ty. Ba người
khách đứng dậy, bắt tay xầ giao, rồi rời phòng họp. Họ vừa
ra khỏi Gladstone đa quay sang Gate, tươi cười mãn nguyện,
và cả hai đều giơ cao hai ngón tay chiến thắng.
Thế là bỏ túi được một hợp đồng nữa, ông phó chủ tịch
quí mên của tôi ơi!"
"Phó chủ tịch ư?" Gate nói, ngạc nhiên, làm bộ không hiểu.
"Đúng vậy, kể từ hôm nay, anh là phó chủ tịch mới"
'Tôi rất vinh hạnh, thưa ngài, cảm ơn ngài"
Ai ỏ trong hoàn cảnh ]ohn lúc ấy hẳn cũng thất vọng. Nhung
chàng đã từ lâu mất đi cái cảm giác bị xúc phạm ây rồi. Trước
khi bước ra, Gladstone quay lại Ịohn: “A này John, tôi cũng chúc
mừng anh. Thấy không, tôi đã đúng khi bảo anh sửa lại vài chỗ.

Anh làm giỏi lắm. Cừ lắm".
“Cám ơn ông" John miên cuông nói.
Đã toan đến vói Gate đang đúng ngoài hành lang thưởng thúc
hương vị đuợc đề bạt của mình, lão Gladstone lại quay lại bảo John
"A, nhớ sáng thứ hai họp vói khách hàng Nga đây nhé. Vụ này lớn
đầy, có đến bảy chữ sô. Không hiểu họ kiếm đâu ra tiền nhỉ!". Lao
cuòi to, rất tự hào về câu khôi hài của mình. 'Tôi muốn phải thật
thượng thặng, đồng ý chứ?. Chắc cuối tuần này anh rảnh hả?".


Lạc lõng

13

"Vâng, rảnh" John đáp.
Lúc nào cũng vậy. Vì chàng không có vợ con gia đình bận
rộn, nên lão chủ cho rằng cuỏi tuần chàng nên làm thêm ngoài
giò, cả buổi tôi lẫn ngày nghỉ, cứ như thể chàng chỉ đam mê
có công việc quảng cáo.
Chàng có cảm giác phải bỏ đi ngay. Nhung không được.
Chàng không có dự án nào khác, và chàng cũng chang có tiền
đê làm gì khác. Trên thục tế, chàng đã nạ lút đầu.
Nhiều tháng nay chàng không dùng đuạc thẻ tín dụng đã
quá nọ của mình.
Chiều đó, việc đầu tiên John làm khi ròi công ty là kiếm
tò báo dò xổ sô, mà buổi sáng do vội va chàng đã quên khuấy.
Lại không trúng. Chàng vứt vé sô cũ đi và mua thêm hai vé
mói. Chàng cô tập trung điền các con sô như thể chàng có thê
ảnh hưởng đến vận may của mình. Rồi chàng về nhà, nách ôm
chồng hồ so dẩy cộm của nhũng khách hàng người Nga, ngán

ngẩm trước viễn cảnh phải làm việc suôt những ngày cuôi tuần.
Mầy tháng nay John vẫn thường đau khổ bải cái "hội chứng
cuối tuần" này. Tuần rồi có quá nhiều công việc nên chàng
không có thời gian đê nghĩ về đòi mình, về việc chàng vẫn
chưa có gia đình riêng ả tuổi ba mưoi hai này, không vọ
không con không cả thân hữu, chỉ rặt những người giao tiếp
qua công việc tại công ty. Tuần tiếp tuần trôi qua đê cho
chàng một cảm giác trông vắng và đau khổ. Cái cảm giác thật
thật hư hư về cuộc sông bất bình thường của mình đã dằn
vặt chàng mầi. Điều chàng cần, điều chàng thật sự cần, là một
sự thay đôi sâu sắc.


14

Bài học để trở thành triệu phú

Ba đêm liền chàng đã chợt thúc giấc, mắt ngân lệ, mỗi lần
như thê lại khiến chàng nhớ đến nguyên nhần nỗi buồn của
mình. Chàng đã mơ thây một con chim xanh lộng lầy - con chim
chàng yêu thích từ hồi còn bé thơ - với đôi cánh bị cắt cụt,
và chàng hiểu ra ngay rằng con chim mất cánh đó chính là thân
phận mình.
Nỗi cô đơn không chỉ nặng nề mà còn khó giải thích nữa.
Là một nguôi lang mạn, dù đã qua nhũng cuộc tình thất bại,
chàng vẫn tin tuỏng ở tình yêu. Có thể do chàng có yêu cầu
quá cao nên đã bỏ lỡ nhiều cơ hội - nhũng cơ hội tốt, như cha
chàng đã nói - bởi vì có nhiều cô để ý mà chàng cứ làm ngơ.
Kê cũng lạ, dường như chàng rất hấp dẫn đôi với nhũng phụ
nữ mà chàng dửng dung, trong khi nhũng người chàng si mê

thì lại không để ỷ đến chàng. Cứ như là vị thần chỉ đạo các
quan hệ của con tim đã lây việc ngăn cản nhũng nỗ lực của
chàng làm trò tiêu khiển vậy.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là chàng thích chờ "đúng"
người hơn là nhũng dan díu tạm bợ, vôn thuờng đê lại nhưng
vết sẹo sâu khi duyên không thành mà lại còn phí thời gian
nữa. Thật ra chàng đã bắt đầu hết tin tưởng ở việc tìm kiếm
người phụ nữ sẽ ăn đời ở kiếp với chàng rồi. Chàng cảm thây
tìm kiếm nữa chỉ thêm mất thời gian và vô vọng mà thôi.
Nhung chàng không thể sống mầi một mình. Việc đầu tiên
phải làm là kiếm ra tiền. Nhung bằng cách nào đây? Ai giúp
chàng đây? Chắc chắn cha chàng với quán rượu nhỏ chỉ đủ sông
qua ngày không thể giúp được rồi. Vậy là ai?
Bỗng John nhớ ra chàng còn có một ông chú giàu có, thường


Lạc lỗng

15

chỉ mỗi năm gặp được đôi lẩn trong mùa Giáng sinh hay có
công việc nào đó. Chàng quyết định tìm gặp chú. Chàng có
thê xin ông một vài gọi ý - hoặc cũng có thê hỏi mượn tiền
đê giúp chàng bỏ việc và mỏ công ty riêng, điều mà chàng
từ lâu vấn hằng mo ưóc. John lập tức gọi điện cho ông chú xin
gặp mặt trong bữa com trưa ngày mai. Xong xuôi chàng bắt
tay vào đống hồ sơ bề bộn của vị khách người Nga. Hôm sau
chàng được ông chú tiếp đón ân cần nhung ông đã từ chối cho
chàng tiền, kể cả cho vay. "Chú chỉ cho người giàu vay tiền mà
thôi" ông nói vui đê làm nhẹ bót lời từ chối. Thay vào đó, ông

khuyên John đến gặp một người bạn của ông, một nhà triệu
phú lập dị sông ở Long Island, vôn đã tùng giúp ông khi ông
còn tay trắng. John được ông viết thư giới thiệu.


CHƯƠNG 2

BƯỚC ĐỘT PHÁ
ĐẦU TIÊN

ơễL.ưò\ giờ sáng hôm sau John dùng xe truớc day cổng uy
nghi của nhà vị triệu phú, một lâu đài theo phong cách Tudor
đồ sộ. Một nguôi bảo vệ hỏi chàng có đuọc hẹn gặp không. Thay
cho câu trả lời, chàng đưa ra bức thư của ông chú. Người bảo
vệ nhấn nút mỏ cổng cho chiếc Mustang chẩm chậm chạy vào.
Chàng đậu xe, rụt rè leo khoảng ba muoi bậc thang đồ sộ
có hai con sư tử đá cổ xua đứng chầu, và bâm chuông. Một
lát sau, Henry, bác quản gia chỉnh tề trong bộ đồng phục bước
ra mả cửa. John giải thích lý do cuộc viếng thăm.
Bác quản gia báo cho ]ohn biết rằng ông chủ đang bận và
mòi chàng chò trong vườn hoa, rồi lễ phép mòi chàng đi theo.
John cảm an và theo gót ông đến một vườn hồng rộng bát
ngát. Có một ông già làm vườn, tuổi quá bảy mưoi, đang săm
soi tỉa tót một bụi hồng, đầu đội nón rom rộng vành.
john bước tới khiến ông già phải ngùng tay và đứng thẳng


Bước đột phá đầu tiên

17


dậy. Ông già mỉm cuời, cặp mắt xanh trong lấp lánh sáng làm
John phải luu ý.
"Anh làm gì ở đây?" ông già hỏi bằng một giọng êm tai và
hơi châm biếm.
'Tôi đến gặp nhà triệu phú”
"Về việc gì vậy, xin mạn phép hỏi anh?"
"À, tôi muôn xin được chỉ dẫn"
"Thế à..."
Ông già quay lại tỉa cành, ra chiều không lưu ỷ đến John.
Lát sau ông lại hỏi "Anh có thê cho tôi mượn mười đô la được
không?"
"Mười đô la? À ...” John móc túi lôi ra tất cả tiền giấy tiền
xu, tổng cộng được mười lăm đô la - chàng đã không ghé ngân
hàng đê lĩnh tiền, và như thường lệ, chàng rỗng túi.
"À, thực ra tôi chỉ còn ngần này thôi".
'Tốt rồi, nhiều hơn sô tôi cẩn", ỏng già làm vườn nói với nụ
cười thắng lợi. Bước một bước lại gần ]ohn, ông già rút tờ giấy
mười đô la trong tay John và đút luôn vào túi.
"Mười đô la là gì? Ai biết được ngày mai anh có thể là
triệu phú".
John không dám phản đôi. Dấu sao chàng chỉ là khách trong
cái lâu đài quyền quí này, và chàng không muôn phạm phải
một sai lẩm ngớ ngẩn. Nhung chàng không thể không suy nghĩ
về cuộc viếng thăm này, côt để mang về lợi lộc, hóa ra lại
không khá chút nào, vì đã mất không mười đô la. Rõ là chàng
không có sô giữ tiền.


18


Bài học để trở thành triệu phú

Ngay lúc đó ông quản gia Henry đã tới và lễ phép nói với
ông lão làm vuòn. 'Thưa ngài, có một việc nhỏ. Một anh bếp
xin nghỉ việc hôm nay và cứ đòi trả sô tiền mà chúng ta còn
thiếu anh ây. Và, ùm... chúng ta thiếu muời đô la"
Ông già làm vuòn móc túi. John rất ngạc nhiên thây ông lôi
ra một xấp tiền giây dày cộm, toàn tiền lớn - năm chục đô, một
trăm đô, và có cả vài tò một ngàn. Mỉm cuòi khôi hài ông già rút
ra tò muôi đô la ông muợn của John để đua cho bác quản gia.
]ohn nổi nóng. Chàng cảm tháy bị lừa.
'Tại sao bác hỏi mưạn tôi mười đô la? Bác đâu có cần"
'Ô có chứ' ông già làm vuờn đáp lại "Đây này" ông vùa nói
vừa xòe xấp tiền giây ra như một cái quạt. Tôi không có tò muời
đô la. Tôi không định cho anh ta một trăm hay một ngàn đô la!"
"Đùng xét nguôi qua vẻ ngoài của họ..." john chợt nhò một
câu ngạn ngữ xua:
"Bác là nhà triệu phú phải không?”
"Người ta gọi tôi như thê"
Tôi tên Ịohn, John Blake", chàng nói, chìa tay ra. Nhà triệu
phú đút tiền vào túi rồi mói bắt tay ịohn.
'Tôi rất vui đuọc tiếp anh, John", ông già nói một cách khó
hiểu, như thể ông đang đại chàng.
John nghĩ tốt nhất đừng hỏi về việc này, và chàng cũng
không có dịp đê hỏi, vì nhà triệu phú lập dị đã lên tiêng.
'Thê anh cần gì ỏ tôi?"
"Chú tôi bảo rằng bác có thê giúp tôi thực hiện uớc mo của
mình, giúp tôi thành công và làm giàu".



Bước đột phá đầu tiên

19

"Thê à. Nhung này, sao mà anh vẫn chưa giàu? Anh có tự
hỏi mình không?"
"Không, quả là không".
"A, có lẽ anh phải làm việc đó trước. Nào, hay nói ra suy
nghĩ của anh đi".
'Tôi, ơ..." ]ohn lắp bắp, quên hẳn chữ nghĩa. Tôi hiểu" nhà
triệu phú nói: "Anh không quen nói ra nhũng điều suy nghĩ.
Hoặc anh không quen suy nghĩ chút nào. À, nghe này, anh
dùng bữa trua vói tôi nhé? Nó có thê giúp anh đủ súc mạnh
đê suy nghĩ cho rõ ràng".
John nhẹ hắn người và đồng ý. Họ vào trong một phòng
ăn rộng lón, và ngồi vào một cái bàn có thể tiếp đến ba chục
khách. Hai bên tường là hai lò sưởi bằng đá cao nghễu nghện
đang lách tách lửa hồng.
Chàng đang ăn ngấu nghiên món cá hồi và xà lách thì nhà
triệu phú hỏi:
"Anh có thích công việc đang làm không?”
"Có. À, thực ra là không. Tôi làm cho một công ty mà tôi
thì muôn m ả công ty riêng".
'Trong thâm tâm anh có thực nghĩ là mình có thể thành
công trong lãnh vục này không?".
"Có"
"A, vậy vấn đề là gì?"
"Vân đề là tôi không có tiền đ ể ra làm riêng"
"Khi tôi bắt đầu tôi cũng tay trắng", ông già nói liếc nhìn

John. "Và phải nói tôi làm việc cũng không tồi".


20

Bài học để trở thành triệu phú

"Nhưng thiếu tiền thì tôi không biết làm sao"
"Vấn đề của anh là sự sợ hãi. Anh thiếu tự tin ở mình. Nêu
anh có lòng tin, lòng tin thục sự, anh sẽ thành công. Anh có
biết rằng bất cứ điều gì một người đàn ông có thể nghĩ ra anh
ta có thể tin tưởng, thì anh ta đều có thể làm được không?"
Nhà triệu phú lôi trong túi ra một đồng xu. Vừa lơ đãng
tung nó lên, ông vừa hỏi john "Nói đi, anh sẽ trả bao nhiêu để
học bí quyết thành công?"
'Tôi không còn một xu"
"Nếu anh có tiền"
'Tôi không biết, một trăm đô..."
Nhà triệu phú cười, dõi nhìn đường rơi của đồng xu "Một
trăm đô! Lạy Chúa, có việc rồi đây - Trả thêm đi"
"Một ngàn đô"
Nhà triệu phú lại bật cười "Nếu anh thực lòng tin là có một
bí quyết, anh phải trả nhiều hơn nữa kia. Nàp thử lại đi, nếu
có tiền, anh sẽ mua bí quyết với giá bao nhiêu?"
'Tôi không biết, cứ cho là hai mươi lăm ngàn đi"
T ốt, rất tốt. Không nhiều, nhung có tiến bộ”.
Hai người nói chuyện trong vài tiếng, lúc thì dạo bước vườn
hồng, lúc ngồi uông trà, và nhà triệu phú đã tiết lộ cho John
bí quyết đã giúp ông gom góp một tài sản kếch xù. Ịohn ngạc
nhiên vì nó quá đơn giản. Sao chàng đã không nghĩ tới? Có

• thê vì có bao giờ chàng ngung việc đê suy nghĩ đâu. Hoặc giả
có thê chàng đã không tin là có một bí quyết.


Bước đột phá đầu tiên

21

Sau cuộc trò chuyện kéo dài, nhà triệu phú đã hiểu john
nhiều hơn và thây thích chàng: một nguôi thông minh có thừa,
nhung xui xẻo hoài, cũng đáng đuọc sô phận đua tay ra đê
giúp đỡ. Ồng rút trong túi ra xấp tiền và nói "Đây".
Ịohn ban đẩu không hiểu.
"Bác".
"Phải. Tôi cho anh. Hai muơi lăm ngàn đô la. Có thể thiếu
có thể thừa vài trăm. Tiền túi của tôi đây".
"Hai muơi lăm ngàn đô la? Bác cho tôi hai muoi lăm ngàn
đô la?"
"À, thực ra tôi không cho anh, tôi cho anh muọn. Ngày nào
đó, năm, muôi năm sau, khi giàu rồi, anh sẽ giúp người khác
lập nghiệp giông như tôi đang giúp anh. Chuỗi dầy xích được
thực hiện, việc phải làm sẽ được làm".
Ngừng một lát, ông nói tiếp, "Cả đòi tôi ai cũng nghĩ tôi
là một doanh gia thành đạt. Ngược lại, tôi chỉ nghĩ tôi là một
người làm vườn. Nêu tôi góp nhặt được một tài sản khổng lồ
đó chỉ để cho mọi người có lòng tin đôi chút vào sức mạnh
của tư duy. Lúc nào có thể, anh hãy tập trung vào trái tim của
bông hồng. Rồi anh sẽ hiểu tôi muôn nói gì".
Sau khi trao tặng tài sản bất ngờ này, nhà triệu phú già lại
gần john, chỉ ngón tay vào giữa hai đầu chân mày và nói "Hãy

tìm hiểu anh đích thực là ai. Sự thật sẽ giải thoát anh".
Ồng để Ịohn lại một mình... John có cảm giác vừa trải qua
một giai đoạn quan trọng nhât trong đời mình, không phải vì
sô tiền bất ngờ được cho mà vì có gì đó như ma thuật trong
buổi tiêp xúc này.


22

Bài học để trở thành triệu phú

Ngay lúc ây, bác Henry bưóc vào phòng ăn và hỏi ]ohn có
muôn tắm rửa truóc khi về không. John nhận lời, biết rằng đã
đến hồi kết thúc. Chàng theo bác quản gia lên gác. Bác Henry
dùng lại ỏ cửa của một trong rất nhiều phòng và trao cho John
một phong bì. Phong bì rất lớn làm bằng một loại giấy rất đẹp
và có gan xi mang hình một đóa hồng.
"Ông chủ tôi gủi" bác quản gia giải thích khi John mỏ ra,
một mình trong phòng, chàng xúc động thây trong phong bì
có một chúc thư tinh thẩn của nhà triệu phú, dày ngót sáu chục
trang giẫy. Chàng lật giở xem qua, và khi sắp đi, chàng quyết
định cũng nên cảm on gia chủ về mọi việc.
Chàng xuông phòng ăn, băng qua phòng khách, nhung
không gặp được nhà triệu phú. Chàng nghĩ có thê ông già trở
ra ngoài vườn. Chàng đã không lầm. Nhung khi ra đến ncri, thật
là bất ngõ, ông già đang nằm sõng sượt ngay giữa lôi đi, gưong
mặt tĩnh lặng tay chắp lại trên ngực như người nằm dưói huyệt
mộ, đang cầm một bông hồng.
Hết súc đau buồn, John nghĩ rằng ông già đã chết rồi, do
đó mới trao cho chàng bức chúc thư tinh thẩn, và một sô tiền

ít phút trưởc đó.
Nhung làm sao, ông già có thê tiên đoán cái chết của mình?
Một bí mật cần có câu trả lời thật đáng kinh ngạc...
Sau vài phút, Ịohn bước tới, định lấy đi bông hồng đê làm
kỷ niệm về buổi gặp gỡ này, nhung lại đổi ý. Bông hồng này
là của nhà triệu phú, và sẽ là người bạn đồng hành cuối cùng


CHƯƠNG 3

CHẮP CÁNH BAY LÊN

c/

rong phòng họp lớn của công ty Gladstone ngày thứ hai

tuần sau, vị chủ tịch của công ty Nga, đúng dậy, vẻ mặt đầy
thất vọng về cách trình bày nghèo nàn và không sáng tạo của
James Gate, các trợ lý của ông cũng đứng dậy theo.
'Tôi nghĩ ta nên tìm một công ty khác" - vị chủ tịch tuyên
bô - “chang giông với cách nghĩ của chúng ta chút nào". Lão
Gladstone đúng chết lặng, không dám phản đôi. Không có John,
không biết sáng nay thằng ắy đi đâu, khiến cả lão lẫn Ịames
Gate, phó chủ tịch mói, chẳng làm được gì. Khi lũ người Nga
dã đi khỏi, mặt lao Gladstone - đúng hơn phải nói là cái đầu
hói của lão - vụt đỏ tía vì giận dữ. Lão hung dữ chửi bới Gate.
"Anh là thằng dốt đặc. Anh không thể suy nghĩ khá hon nữa
hay sao? Anh giỏi nói về tiếp thị, về chiến lược lắm mà. Nghe
nói anh có bằng thạc sĩ quản trị cơ mà?"
"Vậy, nhung, ý tôi muôn nói là... phải úng khẩu như vậy...

làm sao tôi biết thẳng Blake đã nghĩ nhũng gì, ông thây đúng
không?".


24

Bài học để trở thành triệu phú

"Nghe này, một thạc sĩ quản trị phải biết ứng xử trong mọi
tình huông, kể cả gặp lúc khẩn cấp. Còn việc đề bạt anh, hãy
gác lại đó đã. Một phó chủ tịch mà không biết phải làm gì khi
cục cứt sắp sửa vọt ra thì chỉ là đồ chết tiệt"
"Nhung, thưa ông Gladstone, ông không thê làm thế".
“Có chứ, tôi có thể, bằng chứng là tôi mới làm rồi đó. Còn
bây giờ, xin lỗi anh, tỏi phải đi nói chuyện với thằng ngôc
Blake. Nó phải biết ai đang điều hành ả đây, hãy đợi đẫy".
John mòi đến công ty được ít phút, chàng làm mọi nguời ngạc
nhiên vì vẻ bất cần đời của chàng đôi vói việc đi làm trễ và vì
việc chàng tặng hoa hồng cho các cô thư ký. Chua bao giò chàng
tự tin đến thế, duyên dáng đến thế, ung dung đến thế, khác hẳn
vói cái bóng vội va cặm cụi của chàng hon một năm nay.
Cô thư ký của chàng là nguôi nhận bông hồng cuôi cùng
cảm thây vừa lo vừa lạ.
"Ôi anh Blake, từ nãy đến giò anh ỏ đâu? Anh phải điện
thoại cho em mới đúng. Óng Gladstone sắp làm thịt anh đó”
'Vậy à!" john buông gọn. Chẳng nói gì thêm chàng bắt đẩu
thu dọn đồ đạc riêng vào một thùng giấy. Lầo Gladstone giận
dữ sải bước vào phòng.
"Anh ỏ lỗ nẻ nào vậy, Blake? Anh có biết anh đã làm gì
chưa? Công ty tuột mất hợp đồng với Nga, cũng là tại anh!"

"Gate có đó không?"'
"Có, nhung nó là thằng ngu. Này, anh có trả lời tôi không
đầy? Hai sáng liền anh đều đi làm trễ. Anh làm tôi phát bực
rồi đó".


Chắp cánh bay lên

25

John nhìn [ão, mỉm cười thích thú và nói, "Chắc chắn không
pnải cái tuyến tiền liệt nó hành ông đó chứ?"
Cả công ty đều biết lao Gladstone luôn luôn trong trạng thái
khủng hoảng vì bẩm sinh bị bệnh ỏ tuyến này. Họ đã kháo nhau
mây chuyện cười về bệnh của lão.
Tuyến tiền liệt của tôi chẳng dính gì đến đây cả. Anh là
kẻ gáy rối, bảo đảm với anh thế. Anh có biết rằng tôi có thể
đuổi anh vì việc vừa rồi không?"
"Không, ông không làm như vậy được"
"Ý anh muôn nói gì?" Gladstone hét lên.
"Ống không đuổi tôi được, vì tôi xin nghỉ việc"
"Anh nghỉ việc?" Gladstone lắp bắp không tin.
"Vâng, bắt đầu từ..." Ịohn ngừng nói để nhìn lại đồng hồ.
'Bắt đẩu từ mười một giò ba mươi bảy phút".
Lão Bill Gladstone không quen với việc có người xin nghỉ
việc. Lão quen đuổi người ta, đôi khi lão lại cảm thây sự thích
thú man rợ khi đuổi người ta. Ban đầu lão nghĩ chỉ là câu nói
đùa. Kẻ nào dám xin thôi việc khỏi công ty Gladstone, một công
ty tốt nhất thê giời? John quay lung lại lao chủ và tiếp tục nhặt
nhạnh những hình trang trí tội nghiệp ở trên bàn mình để cho

vào thùng. Gladstone lúc ây chỉ muôn xông vào đánh chàng
nhung lão bình tĩnh lại và suy nghĩ rât nhanh.
"Này, John anh nên nghĩ lại đi. Anh hơi vội đây. Tôi sẵn lòng
bỏ qua chuyện mây thằng Nga. Mình ngồi xuông nói chuyện
đi. Việc tăng lương mà tôi đã hứa cho anh, à, tôi không phải
là kẻ nuôt lời đâu. Bắt đầu từ tháng tới anh sẽ được tăng thêm
năm phần trăm..."


26

Bài học để trở thành triệu phú

John quay lại, nhíu mày, ngắm nhìn con ngựa nhỏ ỏ trên
tay. Thay vì trả lời, làm ra vẻ chua nghe lão Gladstone nói gì
từ lúc buớc vào phòng, chàng hỏi "Ông có thích bức tuọng này
không? Tôi không đem đi đâu."
Con giận bùng lên, Gladstone nắm lấy pho tuọng, quăng
mạnh vào tuông cho nó vỡ tan. Hiếm khi nào có kẻ giỡn mặt
vói lão, huỏng hồ là một nhân viên nhỏ bé tầm thuòng.
"Noi khác trả anh cao hon phải không?" Gladstone hỏi "Phải
đúng vậy không?"
"Không", John trả lời.
"Nghe này ", Gladstone nói, lầy lại giọng ông chủ, "anh là một
trong những nhân viên giỏi nhất công ty, anh có tài năng lón.
Do đó, tôi sẵn sàng vi phạm chính sách luông bổng của công
ty và trả anh thêm một ngàn nữa"
"Một ngàn?"
"Mỗi tháng, dĩ nhiên. Nghĩa là muòi hai ngàn mỗi năm"
'Muôi hai ngàn mỗi năm", John suy nghĩ, "Lạ quá. Mói hôm

truúc mình bắt đẩu nghĩ mình có thể kiếm đuọc rihiều hon, thì
hôm nay lầo chủ đã thêm cho mình muòi hai ngàn mỗi năm"
"Sao?" Gladstone không còn kiên nhẫn nữa.
"Muòi hai ngàn..."
"À, và dĩ nhiên anh đuọc cáp xe công ty nữa".
John không thể tin nôi. Cái này phải nghĩ đây. Chàng cũng
chỉ mong có thế. Chàng do dự. Chàng đuọc tăng luông nhiều
quá. Muòi hai ngàn! Lại còn một chiếc xe nưa chứ! Có nên nhận
không? Vói sô luong hiện giò là hai muoi lăm ngàn chàng có


×