Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (131.67 KB, 22 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Đề bài: Cảm nhận về hình ảnh đôi bàn tay Tnú trong truyện Rừng xà nu</b>
<b>của Nguyễn Trung Thành - Ngữ văn 12</b>
<b>Dàn ý chi tiết</b>
<b>1. Mở bài</b>
- Sơ lược về tác giả và phong cách sáng tác.
- Nguyễn Trung Thành đã rất thành công với nghệ thuật điển hình hóa nhân
vật, đặc biệt là Tnú với hình ảnh bàn tay mười ngón bị đốt cụt mỗi ngón một
đốt, mà nó có thể được coi là trung tâm của mọi vẻ đẹp của nhân vật này.
<b>2. Thân bài</b>
a. Đôi bàn tay của sự yêu thương sâu thẳm:
- Tnú với đơi bàn tay trắng nhảy vào giữa lịng giặc quyết tâm sống chết cùng
với mẹ con Mai.
- Đôi tay rắn chắc như lim của một người đàn ông với trách nhiệm bảo vệ gia
đình.
b. Đơi bàn tay của sự đau thương mất mát và sự kiên cường mạnh mẽ:
- Giặc đốt đôi bàn tay của Tnú nhưng anh không hề kêu rên một tiếng nào,
trong mắt anh là sự kiên cường, thủy chung với cách mạng, không chịu khuất
phục trước những trò bẩn thỉu của bọn giặc hung tàn.
- Đôi tay của Tnú cũng là đại diện tố cáo tội ác của quân giặc, là hình ảnh đau
thương ám ảnh của nhân dân ta trong những năm tháng chiến tranh ác liệt.
c. Đôi bàn tay của người anh hùng tàn nhưng không phế, của lý tưởng cách
mạng, đôi bàn tay của ký ức không bao giờ quên.
- Gợi nhắc Tnú những mối hận nước thù nhà sâu sắc làm sáng rõ thêm lý tưởng
sống và chiến đấu để trả thù.
- Bi kịch cuộc đời, đã khiến Tnú càng thêm mạnh mẽ, gan lì trong chiến đấu,
giờ đây anh chẳng cần vũ khí, chỉ một đơi bàn tay khơng lành lặn cũng có thể
giết chết quân thù.
- Tổng kết và cảm nhận cá nhân.
<b>Bài Làm 1</b>
Tây Nguyên từ lâu đã trở thành một nguồn cảm hứng cho biết bao nhiêu nghệ
sĩ sáng tạo cho nghệ thuật. Trong số đó có tác giả Nguyễn Trung Thành đã
mang tới cho chúng ta tác phẩm cây xà nu để chúng ta có thể thấy được vẻ đẹp
của Tây Nguyên, cụ thể là những nét đẹp về thiên nhiên và con người. Trong
tác phẩm này, nổi bật nhất vẫn là phẩm chất của Tnú, tiêu biểu nhất là đôi bàn
tay của anh.
Có thể nói, hình ảnh đơi bàn tay Tnú mang tới cho người đọc một ấn tượng rất
lớn, không những thế, nó cịn mang ý đồ nghệ thuật của tác giả muốn gửi gắm
qua đó. Đó là một hình ảnh thực sự đẹp. Đơi bàn tay ấy cũng có một cuộc đời,
cuộc đời ấy giống như cả cuộc đời của Tnú vậy. Cũng có những lúc anh hùng
nhưng cũng phải chịu nhiều đau thương mất mát. Thế nhưng cho tới cuối cùng
thì bàn tay ấy cũng giết chết biết bao nhiêu kẻ thù đê báo thù cho tất cả những
đau thương mà nó cũng như chủ nhân của nó phải chịu.
Bàn tay ấy đầu tiên đã cùng Mai học chữ trong rừng, bàn tay ấy nhanh nhẹn
cầm những bức thư liên lạc để vượt qua mọi gian nan thử thách với những
vòng vay của giặc để mang tới cho những người cán bộ ở trong rừng. Qua đây
chúng ta có thể thấy được hình ảnh đơi bàn tay ấy thật đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu
Bàn tay ấy cịn gan góc cầm đá đập vào đầu của Tnú khi học không học được,
cứ mỗi lần học chữ này lại qn chữ kia. Chính hình ảnh bàn tay ấy đã làm nổi
bật lên hình ảnh người anh hùng Tây Nguyên ngay từ lúc còn bé đã mang tới
một tư tưởng lớn và khi không học được chữ thì lại sợ rằng mình khơng thể
giúp ích cho đất nước cho nên mới dùng chính bàn tay của mình để trừng trị
mình.
Mặc cho những lần chỉ tay ấy lại chằng chịt vết dao chém. Có thể nói vẻ đẹp
của Tnú qua đơi bàn tay đó lại được hiện lên rất kiên cường, đó là vẻ đẹp của
sự gan góc, quả cảm khơng hề sợ những tên giặc trước mặt mình.
Và bàn tay đó khi lớn lên còn cầm cả tay Mai để hẹn hò. Đó chính là bàn tay
dịu dàng, ấm áp dắt Mai đi tới những hạnh phúc và yêu thương.
Cái đêm mẹ con Mai bị tra tấn cho tới chết thì chính bàn tay ấy cũng là cánh
tay đỡ lấy vợ mình, có thể nói đó là một cánh tay vững chãi và đầy sự yêu
thương.
Và khi bị bọn giặc bắt, chúng bỏ giẻ vào bàn tay ấy tẩm nhựa xà nu mà đốt
cháy cả mười đầu ngón tay bốc lên giống như ngọn đuốc. Đây chính là hình
ảnh đau thương nhưng lại đẹp nhất trong cuộc đời. Nó đẹp bởi nó chịu nhiều
thương đau nhưng không bao giờ chết, không bao giờ chịu khuất phục.
Bàn tay ấy tuy khơng cịn ngun vẹn nữa nhưng nó cịn đẹp hơn bởi vì bàn tay
ấy cho tới sau này vẫn có thể cầm chắc tay súng và giết chết biết bao nhiêu
quân giặc và cũng chính bàn tay đó đã giết chết thằng Dục để báo thù cho mẹ
con Mai.
Như vậy, qua đây chúng ta có thể thấy được hình ảnh đơi bàn tay của Tnú là
một chi tiết nghệ thuật thực sự đặc sắc. Có thể thấy rằng bàn tay ấy cũng có cả
một cuộc đời như Tnú vậy: hiền lành, gan dạ, biết yêu thương,, chịu nhiều đau
thương và rồi cuối cùng nó vẫn hoạt động như một đơi bàn tay bình thường.
Bàn tay ấy khơng chỉ giết giặc mà cịn để đưa cơm cho cán bộ và cũng là bàn
tay yêu thương dắt Mai đi tới bến bờ hạnh phúc của tình yêu.
<b>Bài làm 2</b>
Nguyễn Trung Thành tên thật là Nguyễn Văn Báu, sinh năm 1932, quê ở
Quảng Nam, Đà Nẵng. Có thể nói: Mảnh đất Tây Nguyên hùng vĩ với những
tập tục văn hóa lâu đời, với truyền thống đấu tranh bất khuất đã trở thành
nguồn cảm hứng dạt dào của nhà văn.
Nhân vật tiêu biểu nhất trong tác phẩm là Tnú. Hình ảnh đơi bàn tay của Tnú
mang đến những ấn tượng rất lớn trong lòng người đọc. Đặc biệt nó mang đậm
ý đồ nghệ thuật mà tác giả muốn gửi gắm qua đó. Bằng ngịi bút khắc họa nhân
vật tài tình và khuynh hướng sử thi làm chủ đạo, nhân vật Tnú hiện ra với một
góc nhìn vừa mới vừa đầy tính chất anh hùng của thời đại.
Đây là một nhân vật anh hùng, là người con vinh quang của làng Xô Man đã
được Nguyễn Trung Thành khắc họa bằng những đường nét độc đáo. Tính chất
sử thi được thể hiện rõ nhất ở chỗ cuộc đời ngỡ như có số phận riêng nhưng
thực ra Tnú lại đại diện cho số phận và con đường đi lên của dân tộc.
Bàn tay Tnú cũng gợi ra tính cách và cuộc đời của con người Tây Nguyên này.
Có những lúc anh phải chịu những đau khổ những đòn đau của địch. Bàn tay ấy
cầm chông cầm giáo, bàn tay bao bọc vợ con dù phải hi sinh thân mình. Và đến
cuối cùng bàn tay ấy cũng giết chết biết bao nhiêu kẻ thù để báo thù cho tất cả
những đau thương mà nó cũng như chủ nhân nó phải chịu.
Chi tiết đặc sắc nhất là khi bị bọn giặc bắt chúng bó giẻ vào bàn tay ấy tẩm
nhựa xà nu mà đốt cháy. Mười đầu ngón tay Tnú bốc lên như mười ngọn đuốc.
Nhưng anh không kêu thán một lời nào mà cắn răng chịu đựng, nó đẹp bởi vì
nó chịu nhiều thương đau nhưng nó khơng bao giờ là bàn tay chết cả. Bàn tay
ấy sau này vẫn cầm chắc tay súng và giết chết biết bao nhiêu quân giặc.
Chi tiết đôi bàn tay trong “Rừng Xà Nu” là một chi tiết đặc sắc và mang nhiều
giá trị về nội dung cũng như thành công về nghệ thuật của Nguyễn Trung
Thành. Cũng qua đôi bàn tay ấy, hình ảnh của một người anh hùng Tây
Nguyên cũng dần hiện ra hiền lành và gan dạ rồi đến u thương.
<b>Bài làm 3</b>
Nguyễn Trung Thành (1932), cịn có bút danh khác là Nguyên Ngọc, ông là
nhà văn trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, từng có một khoảng
thời gian dài tình nguyện lăn xả vào chiến trường Tây Nguyên trong những
năm cuộc kháng chiến chống Mỹ trở nên ác liệt nhất, để đồng cam cộng khổ
cùng với bộ đội và nhân dân, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì Cách mạng.
Thế nên với ơng mảnh đất Tây Nguyên và con người nơi đây để lại trong tâm
hồn ông nhiều kỷ niệm sâu sắc, cùng với vốn trải nghiệm chân thực của một
nhà văn, một người lính bước ra từ chiến trường đầy máu và lửa, Nguyễn
Trung Thành đã tạo ra một loạt các tác phẩm để đời xuất sắc như Đất nước
đứng lên, Đường chúng ta đi, trên quê hương những anh hùng Điện Ngọc,... Và
có lẽ xuất sắc và tiêu biểu nhất trong số đó là tác phẩm Rừng xà nu với hình
tượng người anh hùng Tnú, mang vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng cách mạng, là
đại diện cho những con người Tây Nguyên kiên cường, bất khuất trong cuộc
kháng chiến chống Mỹ tàn khốc. Nguyễn Trung Thành đã rất thành công với
nghệ thuật điển hình hóa nhân vật, đặc biệt là Tnú với hình ảnh bàn tay mười
ngón bị đốt cụt mỗi ngón một đốt, mà nó có thể được coi là trung tâm của mọi
thêm nữa mà nhảy xổ ra giữa sân, rồi dùng đôi bàn tay vững chắc của mình mà
ơm lấy mẹ con Mai, thét lên trong đau đớn và giận dữ: "Đồ ăn thịt người, tau
đây, Tnú đây!" . Có thể nói rằng đôi cánh tay rộng lớn "như hai cánh lim chắc"
của Tnú ôm lấy đôi mẹ con đang hấp hối chính là biểu hiện của tình u sâu
nặng dành cho gia đình. Bởi trước khi trở thành người anh hùng Tnú cịn là một
con người bình thường, Tnú khơng phải sắt đá, anh có một trái tim rất người,
biết yêu thương và hờn giận, anh khơng thể nhìn những người mình u thương
nhất chết đi trong đau đớn, Tnú khơng thể chịu đựng được nỗi thống khổ ấy.
Thế nên dù "chỉ có hai bàn tay trắng" như lời cụ Mết nói Tnú vẫn sẵn sàng lao
vào lũ giặc đang lăm lăm súng ống, sẵn sàng cùng sống, cùng chết với mẹ con
Mai, dù rằng anh cũng không thể cứu được họ. Như vậy vẻ đẹp của người anh
hùng trước hết là thể hiện ở tình người, tình cảm dành cho gia đình sâu sắc, đó
là vẻ đẹp xuất phát từ tư thái của người anh hùng khi đối mặt với nguy hiểm,
đó là tấm lịng thủy chung son sắt với người thân, mà tất cả đều tựu lại trong
đôi bàn tay đầy yêu thương của Tnú.
phải đền mạng, phải trả giá cho những tội ác mà chúng đã gây ta. Như vậy lần
nữa ta thấy được vẻ đẹp của người anh hùng thông qua đôi bàn tay, đó là đơi
bàn tay của sự kiên cường, chung thủy với cách mạng.
Sau những bi kịch lớn của cuộc đời, Tnú chỉ cịn lại đơi tay mà mười ngón
ngón nào cũng cụt mất một đốt, nó gợi anh nhớ về mối thù nhà sâu sắc, nhắc
nhở anh về những gì mà bọn giặc Mỹ đã gây ra cho anh và dân làng Xơ Man,
khiến lịng căm thù giặc và quyết tâm lên đường chiến đấu của Tnú càng thêm
vững chắc, lý tưởng cách mạng của anh càng thêm sáng rõ. Đôi tay ấy cũng là
lời tố cáo mạnh mẽ về sự tàn ác của giặc thù đối với nhân dân ta, đất nước ta
trong những năm tháng chiến tranh ác liệt, là bằng chứng tội ác khơng thể nào
xóa nhịa trên thân thể người anh hùng Tnú, góp phần xây dựng hình tượng
<b>Bài làm 4</b>
ra những tác phẩm đặc sắc. Mà ở đó nhân vật trung tâm của tác phẩm mang
trong mình những vẻ đẹp sử thi, lý tưởng của thời đại kết hợp với khuynh
hướng lãng mạn, đã gây dựng nên tượng đài người anh hùng kháng chiến tiêu
biểu và độc đáo, đại diện cho sức chiến đấu mãnh liệt của con người và núi
rừng Tây Nguyên trong cuộc kháng chiến chống Mỹ ác liệt. Tác phẩm Rừng xà
nu được xem là tác phẩm tiêu biểu và xuất sắc nhất trong toàn bộ sự nghiệp văn
chương của Nguyễn Trung Thành, nhân vật Tnú được xây dựng thành công
bằng nghệ thuật điển hình hóa nhân vật, từ cuộc đời, những đau thương mất
mát, lòng yêu nước, kiên trung với cách mạng,... Mà có lẽ điểm nhấn nghệ
thuật đặc sắc, khiến người ta nhớ nhiều đến Tnú hơn cả ấy chính là đơi bàn tay
vào bụng mình mà nói "ở đây này", cộng sản ở trong chính bụng của Tnú, chứ
quyết khơng hé răng lấy một lời. Có thể nói rằng đơi bàn tay chính là một hiện
thân thiết thực và rõ ràng nhất cho những vẻ đẹp tâm hồn, ý chí chí chiến đấu
mạnh mẽ của nhân vật Tnú, những hành động của đôi bàn tay thể hiện một vẻ
đẹp phẩm chất lý tưởng ấy là sự trung thành, tận tụy, một lịng vì cách mạng,
chiến đấu vì Tổ quốc, quê hương của nhân vật.
Bên cạnh hình ảnh đôi bàn tay giác ngộ cách mạng, đôi bàn tay thủy chung với
gia đình, thì hình ảnh đơi bàn tay của Tnú còn đem đến cho ta những ấn tượng
về một cuộc đời đầy đau thương mất mát và tấm lịng kiên trung của người anh
hùng. Phải nói rằng Tnú là một người anh hùng phải chịu đựng quá nhiều bất
hạnh, bởi dù đã cố gắng dùng đôi tay vững chãi để che chở, hòng mong cứu
được mẹ con Mai. Thế nhưng dù có cố đến mấy, đơi tay ấy cũng khơng thể níu
giữ được mạng sống của họ trên cõi đời, họ đã ra đi vì địn roi tra tấn của giặc,
một cái chết nhiều đau đớn và thương tâm. Đã giáng một địn chí mạng vào cõi
trong trái tim, trong huyết quản của người anh hùng tuy tàn nhưng khơng hề
phế. Chính đơi bàn tay mỗi ngón thiếu một đốt ấy vẫn có thể cầm được giáo
mác, vẫn có thể bóp cị súng giết giặc, thậm chí chính bởi đơi bàn tay ngắn cụt
ấy Tnú vẫn có thể tay khơng bóp chết được một thằng giặc to khỏe. Có thể thấy
rằng hình tượng anh hùng của Tnú đã trở nên hồn thiện, chính những bi kịch
mất mát đã tôi luyện nên một người chiến sĩ cách mạng mạnh mẽ, mang những
phẩm chất phi thường, sự gan lì, mạnh mẽ gấp bội trong chiến đấu. Ngồi việc
làm tơn lên vẻ đẹp sử thi, lý tưởng trong cộng đồng của người anh hùng Tnú, ta
cịn nhận ra rằng thơng qua hình ảnh đơi bàn tay khuyết tật của nhân vật này,
Nguyễn Trung Thành đã khẳng định một cách mạnh mẽ về tinh thần cách mạng
<b>Bài làm 5</b>
tưởng cách mạng. Hình ảnh đơi bàn tay thể hiện cuộc đời giản dị và tính cách
anh hùng của nhân vật Tnú – người con và niềm tự hào của dân làng Xơ Man
kiên cường, bất khuất.
Mở đầu là hình ảnh hai bàn tay lúc Tnú còn nhỏ. Ngày ngày, Tnú cùng cô bé
Mai lên rẫy trồng tỉa, mang gạo nuôi cán bộ Quyết hoạt động bí mặt trong rừng
sâu. Cơng việc hết sức nguy hiểm nhưng Tnú không hề sợ hãi. Khi anh Quyết
hỏi: Các em không sợ giặc bắt à? Nó giết như anh Xút, như bà Nhan đó; Tnú
đã trả lời ngay: Cụ Mết nói: Cán bộ là Đảng. Đảng còn, núi nước này còn. Sự
Bàn tay Tnú vụng về, ngượng nghịu cầm viên phấn làm bằng đá trắng lấy từ
núi Ngọc Linh về để tập viết chữ lên tấm bảng đen đan bằng nứa hun khói xà
nu. Tnú đã cầm đá đập vào đầu chảy máu vì giận mình học bài mãi khơng
thuộc, hay qn cái chữ. Hành động ấy thể hiện quyết tâm của Tnú, bởi Tnú
nghĩ: Không học chữ sao làm được cán bộ giỏi.
Bàn tay Tnú khéo léo giấu cái thư bí mật của anh Quyết mang về huyện theo
đường giao liên để nộp cho cấp trên. Khi bị giặc bắt, Tnú đã kịp nuốt luôn cái
thư. Giặc giải Tnú về làng, bắt Tnú khai ra người nào là cộng sản? Cộng sản ở
đâu? Tnú đã dũng cảm đặt tay lên bụng mình rồi nói: Ở đây này! Bị giặc bỏ tù,
ba năm sau, Thú vượt ngục trở về làng, đôi tay anh cần mẫn lấy đá trên đỉnh
núi Ngọc Linh về để dân làng mài giáo mác giết giặc.
Lớn lên, đôi bàn tay Tnú thể hiện tình yêu thủy chung với vợ con và quyết tâm
chiến đấu chống quân thù. Trong cái đêm lũ giặc hèn hạ dùng mẹ con Mai để
nhử bắt Tnú nhằm triệt phá phong trào cách mạng của dân làng Xô Man, hai
bàn tay của anh bất lực bíu chặt lấy gốc cây, bứt đứt hàng chục trái và khi từ
chỗ nấp cắn răng nhìn cảnh vợ con bị giặc tra tấn: Cây sắt thứ hai đập vào
trước ngực Mai, chị lật đứa bé ra sau lưng. Nó lại đánh sau lưng, chị lật thằng
bé ra trước ngực. Trận mưa cây sắt mỗi lúc một dồn dập. Không nghe thấy
tiếng thét của Mai nữa. Chỉ nghe đứa bé khóc ré lên một tiếng rồi im bặt. Chỉ
cịn tiếng cây sắt nện xuống hừ hự.
xông ra để cứu vợ con : Một tiếng hét dữ dội. Tnú đã nhảy xổ vào giữa bọn
lính. Anh khơng biết đã làm gì. Chì thấy thằng lính giặc to béo nằm ngửa ra
giữa sân, thằng Dục thảo chạy vào nhà ưng. Tiếng lên đạn lách cách quanh anh.
Hình ảnh hai mẹ con Mai chui vào ngực anh, hai cánh tay rộng lớn như hai
Ấn tượng khơng thể phai mờ trong lịng người đọc chính là hình ảnh đơi bàn
tay Tnú bị giặc quấn giẻ tẩm nhựa xà nu rồi đốt cháy trong cái đêm anh bị bắt.
Hình ảnh ấy vừa có ý nghĩa tố cáo tội ác dã man của kẻ thù, vừa thể hiện lịng
dũng cảm, khí phách kiên cường của Tnú. Đây là một chi tiết nghệ thuật đặc
sắc, giàu tính tạo hình, được nhà văn Nguyễn Trung Thành chủ ý tô đậm và
nhấn mạnh. Bọn giặc đốt mười ngón tay Tnú nhằm khủng bố và tiêu diệt ý chí
phản kháng của dân làng Xô Man. Thằng ác ôn Dục đã giơ cao ngọn đuốc,
cười sằng sặc và dọa: Đứa nào muốn cầm rựa, cầm giáo thì coi bàn tay thằng
Tnú đây! Kẻ thù tìm mọi cách để tiêu diệt lịng u nước của dân làng Xô Man.
Chúng tra tấn Tnú ngay trước sân nhà rơng, trong khơng khí căm thù sơi sục
của dân làng.
Tác giả miêu tả rất kĩ hình ảnh mười ngón tay Tnú bị giặc đốt cháy bằng những
câu văn gây xúc động mạnh mẽ:
Một ngón tay Tnú bốc cháy. Hai ngón, ba ngón. Khơng có gì đượm bằng nhựa
xà nu. Lửa bắt rất nhanh. Mười ngón tay đã thành mười ngọn đuốc.
Tnú nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, trừng trừng.
cộng sản không thèm kêu van…”. Tnú không thèm, không thèm kêu van.
Nhưng trời ơi! Cháy, cháy cả ruột đây rồi Anh Quyết ơi! Cháy! Không, Tnú sẽ
khơng kêu! Khơng!
Hình ảnh đơi bàn tay cháy rừng rực của Tnú thể hiện phẩm chất dũng cảm phi
thường của người anh hùng thời đại. Tuy da thịt bị thiêu đốt đau đớn tột cùng
nhũng anh khơng hề khóc lóc, kêu van. Thái độ căm thù giặc mãnh liệt hiện rõ
trong đôi mắt mở trừng trừng, trên đôi môi bị chính anh cắn nát, trong vị máu
mặn chát ở đầu lưỡi. Nỗi đau nén lại trong lồng ngực để rồi òa vỡ ra thành một
tiếng thét dữ dội. Tnú đã thét lên tiếng thét căm hờn, khinh bỉ vào mặt lũ tay sai
tàn ác. Tiếng thét ấy làm cho dân làng Xô Man bừng tỉnh, thôi thúc dân làng
vùng dậy cầm giáo cầm mác giết chết cả tiểu đội lính ngụy :
Tnú thét lên một tiếng. Chỉ một tiếng thôi. Nhưng tiếng thét của anh bỗng vang
dội thành nhiều tiếng thét dữ dội hơn. Tiếng “Giết!”. Tiếng chân người đạp trên
sàn nhà ưng ào ào. Tiếng bọn lính kêu thất thanh. Tiếng cụ Mết ồ ồ : “Chém!
Chém hết Ị”. Cụ Mết đúng rồi, cụ Mết đã đúng đấy, lưỡi mác dài trong tay.
Thằng Dục nằm dưới lưỡi mác của cụ Mết. Và thanh niên, tất cả thanh niên
trong làng, mỗi người một cây rựa sáng loáng, những cây rựa mài bằng đá Ttú
mang từ đỉnh Ngọc Linh về…
Nỗi đau đớn tột cùng và lịng căm thù sơi sục của Tnú đã truyền sang dân làng
Xô Man. Trong khoảnh khắc, cụ Mết đã lãnh đạo dân làng dùng giáo mác giết
sạch bọn thằng Dục có trang bị vũ khí đầy đủ. Mười ngọn đuốc cháy rừng rực
trên hai bàn tay Tnú khơng làm cho lịng người Xơ Man nao núng, khiếp sợ
như kẻ thù mong muốn ; ngược lại, hình ảnh đó càng nung nấu căm thù và tiếp
thêm sức mạnh cho mọi người dũng cảm vùng lên giết giặc. Sự man rợ của kè
thù là một trong những nguyên nhân thúc đẩy hành động quật khởi của dân
làng Xô Man trong cái đêm đáng nhớ ấy.
diệt, đôi bàn tay bị giặc đốt cháy của Tnú vẫn giúp anh đạt danh hiệu dũng sĩ
diệt Mĩ, diệt ngụy và anh đã trở thành niềm tự hào to lớn của dân làng Xô Man
bất khuất, kiên cường.
Bằng bút pháp sử thi, với những hình ảnh đặc tả giàu khả năng gợi cảm, tác giả
Nguyễn Trung Thành đã xây dựng nhân vật Tnú thành hình tượng tiêu biểu cho
con người Tây Nguyên dũng cảm, kiên cường trong thời đại chống Mĩ cứu
nước. Hình ảnh đơi bàn tay Tnú được nhắc đi nhắc lại trong tác phẩm như một
biểu tượng đầy ý nghĩa về cuộc đời đau thương, mất mát, hờn căm; là chứng
tích tội ác của kẻ thù, thể hiện tính chất khốc liệt của cuộc chiến tranh giải
phóng và vẻ đẹp của chủ nghĩa yêu nước, anh hùng cách mạng. Hình ảnh đơi
bàn tay Tnú tượng trưng cho sức sống mãnh liệt khơng bạo lực nào có thể tiêu
diệt được của con người Tây Nguyên. Hai bàn tay Tnú đã trở thành một chi tiết
nghệ thuật đặc biệt có giá trị thẩm mĩ và ý nghĩa khái quát lớn lao, sâu sắc.
<b>Bài làm 6</b>
Tôi đã dừng lại thật lâu bên tác phẩm “Rừng xà nu” (Nguyễn Trung Thành). Ở
tác phẩm ấy, cùng với hình tượng cây xà nu, tơi ấn tượng nhất trước hình ảnh
đơi bàn tay Tnú như điểm sáng, là biểu tượng cho ý chí căm thù giặc và tinh
thần cách mạng vô song.
Đôi bàn tay Tnú không chỉ dừng lại ở bàn tay lao động mà còn là bàn tay chiến
đấu của người chiến sĩ, bàn tay trong máu lửa khốc liệt. Bàn tay ấy hiện lên
trong những câu văn xuôi, nhưng vẫn đẹp như thơ, nổi bật khối và hình, như
chạm khắc của hội họa, của vũ, nhạc và đặc biệt hơn là gửi tới bạn đọc biết bao
điều vừa giản dị thân thương, vừa thiêng liêng, vừa cao cả.
Bàn tay Tnú còn là bàn tay của sự yêu thương, bàn tay đau đớn, căm thù, mang
chất vàng của nhân phẩm, bàn tay người chiến sĩ cộng sản. Tnú yêu Mai – cô
Mẹ con Mai chết còn Tnú thì bị giặc bắt tra tấn. Bọn thằng Dục tàn nhẫn tẩm
thứ dầu xà nu của quê hương anh vào giẻ rồi quấn giẻ lên mười đầu ngón tay
anh, mười điểm chót vót, bén nhạy nhất của hệ thần kinh. Bàn tay Tnú như
đang đỏ rực lên, lung linh, dữ dội. Nguyễn Trung Thành không miêu tả chi tiết
bằng những động từ, tính từ đặc tả mà chỉ ngắn gọn mấy câu và một hình ảnh
ví ngầm “Mười ngón tay đã thành mười ngọn đuốc” nhưng cũng đủ truyền tới
người đọc biết bao cảm xúc: Khủng khiếp, ghê sợ, đau xót rồi cảm thương, căm
giận. Nhưng “Tnú khơng thèm, không thèm kêu van”.
Từ văn tự sự chuyển thành văn trữ tình, đoạn truyện khơng cịn là lời kể của tác
giả nữa mà đã cất lên tiếng nói nội tâm nhân vật, đầy những giằng xé, quằn
quại. Ngọn lửa của âm mưu thâm độc, của tội ác dã man đã không đốt cháy
được chất vàng mười trung thành, bất khuất của người chiến sĩ trẻ tuổi Tây
Nguyên. Hai bàn tay đuốc lửa của Tnú đã châm ngòi cho phong trào Đồng khởi
Ta hóa vàng nhân phẩm, lương tâm
Chúng muốn ta bán mình ơ nhục
Ta làm sen thơm ngát giữa đầm….”
(“Việt Nam máu và hoa” – Tố Hữu)
Bàn tay lành lại, mỗi ngón tay cụt một đốt, trở thành chứng tích của tội ác
chiến tranh mà Tnú mang theo suốt cả cuộc đời. Đôi bàn tay với ngón tay chỉ
cịn lại hai đốt vẫn có thể cầm giáo, cầm súng để Tnú lên đường chiến đấu.
“Chúng nó đã cầm súng, mình phải cầm giáo!”, chân lý này giúp người ta ý
thức được tầm quan trọng của vũ khí, khơng thể khơng cầm vũ khí, nhưng cũng
khơng nên ỷ lại vào vũ khí, cái quyết định cuối cùng vẫn là đơi bàn tay con
người. Chính vì thế, Nguyễn Trung Thành đã cẩn thận kể thêm chi tiết Tnú
dùng hai bàn tay không, cụt đốt, đôi bàn tay quả báo để xiết cổ tất cả những
thằng Dục tàn ác hơn cả dã thú. Có thể nói, bàn tay Tnú biểu tượng cho sức
mạnh của khối đoàn kết cộng đồng, sự gắn bó mạch sống của mảnh đất, rừng
cây và sức sống con người. Đó là đơi bàn tay huyền thoại, vô địch trước sức
mạnh của mọi kẻ thù.
Bàn tay Tnú – một hình tượng nghệ thuật giàu tính thẩm mỹ như có một số
phận riêng, gắn bó mật thiết với cuộc đời Tnú và góp phần tơ đậm thêm những
nét phẩm chất, tính cách cao đẹp của anh. Đẹp biết bao những bàn tay chiến sĩ
Việt Nam, những bàn tay lao động ViệtNam: “Bàn tay ta làm nên tất cả…”, tôi
muốn ngân lên mãi câu thơ ấy của nhà thơ Hồng Trung Thơng. “Tay người
như có phép tiên”, tôi muốn hát lên mãi lời ca ấy của nhà văn, nhạc sĩ Nguyễn
Đình Thi. Và tơi muốn nói lại nhiều lần những vẻ đẹp của bàn tay Tnú trong
truyện ngắn “Rừng xà nu” (Nguyễn Trung Thành) bởi tự hào biết mấy hai tiếng
<b>Bài làm 7</b>
những phẩm chất nhân vật Tnú và tiêu biểu cho hình ảnh Tnú phải kể đến hình
ảnh đơi bàn tay. Có thẻ nó chi tiết, hình ảnh đơi bàn tay của Tnú mang đến
những ấn tượng rất lớn trong lòng người đọc. Đặc biệt nó mang đậm ý đồ nghệ
thuật mà tác giả muốn gửi gắm qua đó.
Có thể nói đơi bàn tay ấy cũng có một cuộc đời, cuộc đời ấy giống như cuộc
đời cảu Tnú vậy. Cũng có những lúc anh hùng nhưng cúng phải chịu nhiều đau
thương mất mát. Thế nhưng đến cuối cùng bàn tay ấy cũng giết chết biết bao
nhiêu kẻ thù để báo thù cho tất cả những đau thương mà nó cũng như chủ nhân
nó phải chịu.
Trước hết đó là một bàn tay lành lặn nhỏ bé. Bàn tay ấy đã cùng với Mai học
chữ trong rừng. Bàn tay ấy đã nhanh nhẹn cầm những thư liên lạc vượt qua mọi
gian nan và những vòng vây của giặc để mang đến cho những người cán bộ
trong rừng. qua đây ta thấy hình ảnh đơi bàn tay nhỏ bé của Tnú hiện lên thật
sự rất đẹp, nó nhỏ nhắn đáng yêu thật đấy nhưng lại rất chắc chắn khi cầm thư
và đồ tiếp tê. Một bàn tay nhỏ nhắn như vậy mà có thể cầm biết bao nhiêu đồ
như vậy, qua thật rất đáng khen. Khơng nhưng thế ta cịn thây được một người
anh hùng Tnú tuy be nhỏ nhưng đã mang sẵn bản chất anh hùng. Bàn tay ấy
khơng chỉ vậy mà cịn gan góc cầm đá đập vào đầu của Tnú khi học ngu chữ.
Theo như anh Quyết nói thì phải học cái chữ để có thể trở thành cán bộ được.
Chính vì thế mà khi khơng học được, học chữ này thì quên mất chữ kia đôi bàn
tay ấy cầm phấn học bài nhưng khi khơng học được thì cũng chính bàn tay ấy
ấy đá đập đầu khiến cho máu chảy ròng rịng. Chính hình ảnh bàn tay ấy làm
nổi bật lên hình ảnh người anh hùng Tây nguyên ngay từ bé đã mang một tư
tưởng lớn. Và khi không học được chữ sợ rằng mình khơng thể giúp ích cho đất
Khơng những thế đơi bàn tay ấy cịn mang một vẻ đẹp lớn đó là vẻ đẹp của sự
gan dạ nữa. Chính đơi bàn tay ấy vạch rừng vượt thác để đem thư mật đến cho
những người cộng sản. Và ngay cả khi bị bắt thì đơi bàn tay ấy cũng không
ngần ngại mà chỉ thẳng vào bụng mà nói “cộng sản ở đây này”.
Và đơi bàn tay ấy khi lớn lên cịn cầm tay Mai hẹn hị bên những gốc cây vả.
Đó chính là một bàn tay dịu dàng ấm áp dắt Mai đi đến những hạnh phúc và
yêu thương.
Bàn tay ấy còn rứt đứt hàng chục trái vả thể hiện sự căm thù của quân giặc
trong cai đêm mà mẹ con Mai bị tra tấn cho đến chết. Đứng nhìn vợ con bị đau
đớn đôi bàn tay ấy như thể hiện cảm xúc thay cho chủ nhân của nó.
Và khi mẹ con Mai ngã xuống chính bàn tay ấy cũng là cánh tay đỡ lấy vợ con
mình. Có thể nói đó là một cánh tay vững chải và tràn đầy sự yêu thương.
Và khi bị bọn giặc bắt chúng bó giẻ vào bàn tay ấy tẩm nhựa xà nu mà đốt cháy
tay Tnú. Mười đầu ngón tay bốc lên như mười ngọn đuốc. Đây chính là hình
ảnh đau thương nhưng đẹp nhất trong chặng đời bàn tay ấy. Nó đẹp bởi vì nó
chịu nhiều thương đau nhưng nó khơng bao giờ là bàn tay chết cả.
Nó khơng vẹn ngun nữa những nó cịn đẹp hơn khi cả vẹn nguyên. Bởi bàn
tay ấy sau này vẫn cầm chắc tay súng và giết chết biết bao nhiêu quân giặc. Và
cũng chính bàn tay đau thương ấy đã giết chết thằng Dục để báo thù cho mẹ
con Mai.
Như vậy có thể thấy hình ảnh đơi bàn tay Tnú là một chi tiết nghệ thuật đặc sắc
trong tác phẩm này. Có thể thấy rằng bàn tay ấy cũng có cuộc đời như Tnú vậy:
hiền lành và gan dạ rồi đên yêu thương và đau thương cuối cùng nó vẫn hoạt
<b>Bài làm 8</b>
Trước hết là hình ảnh con người Tây Ngun thể hiện qua đơi bàn tay của Tnú.
Có thể nói chỉ đơi bàn tay ấy thơi mà nói lên hết những phẩm chất đáng quý
của Tnú nói riêng và đồng bào người Tây Nguyên nói chúng.
Bàn tay Tnú khi còn là một cậu bé. Khi ấy cậu còn nhỏ và đôi bàn tay ấy cũng
rất nhỏ thế nhưng lại làm được rất nhiều việc. Chính đơi bàn tay ấy cầm thư
liên lạc vạch lá rừng đem đến cho cán bộ Quyết. Chính đơi bàn tay ấy đã mang
nguồn tri viện của dân làng cho cán bộ khi biết rằng việc đó rất nguy hiểm.
Anh Sút, bà Nhan những người đó đều vì tri viện cho cán bơ mà bị chặt đầu
chết. Thế nhưng Tnú thì lại khơng sợ điều đó. Khơng những thế khi bị bọn giặc
bắt lại, chính đơi bàn tay ấy đã chỉ vào bụng mình mà nói cộng sản ở đây này.
Và sau đó trên lưng là những vết dao chằng chịt. Có thể nói đôi bàn tay ấy thể
hiện phẩm chất của con người Tnú, nhỏ bé nhưng kiên trung, bất khuất, vượt
qua mọi gian nan để hồn thành nhiệm vụ được giao.
Khơng chỉ vậy cũng chính đơi bàn tay ấy Tnú học chữ mà anh Quyết dạy,
nhưng vì học mãi chẳng nhớ, anh dùng chính bàn tay của mình lấy đá đập đầu
chảy máu. Hành động ấy thể hiện anh là một người rất ham học và muốn học
cái chữ để cứu làm cán bộ cứu đồng bào Xô Man khỏi những áp bức đàn áp
của bọn đế quốc Mỹ tàn bạo kia.
Có thể thấy rằng đơi bàn tay của Tnú cũng có cuộc đời giống như chủ nhân của
nó vậy. Từ những đau thương đôi bàn tay ấy đã làm nên những chiến tích vang
dội. Đơi bàn tay của yêu thương, của chiến đấu kiên cường, của tự tôn dân tộc.
Thứ hai là hình ảnh của cây xà nu, nói đến Tây Ngun thì ta cũng khơng thể
nào qn những rừng xà nu tươi tốt ấy.
Trong cuộc sống bình thường cây xa nu thuộc họ cây thơng, nó gắn bó với
cuộc sống, sinh hoạt và đấu tranh của con người nơi đây.
Thế nhưng chính những đặc trưng tự nhiên của cây xà nu lại trở thành biểu
tượng cho phẩm chất và vẻ đẹp của con người Tây nguyên. Nếu như cây xà nu
ham ánh sáng , vươn lên sống mạnh mẽ thì người Tây Nguyên cũng ham sống,
yêu cuộc sống tự do và có nhiều niềm tin. Cây xà nu sinh sơi mãnh liệt, một
cây chết đi thì ở chỗ đó lại có những cây con mọc lên mà những cây con ấy sẽ
vươn lên tới phía ánh sáng một cách nhanh chóng và mãnh liệt. Điều đó tượng
trưng cho con người Tây Nguyên thế hệ này nằm xuống thì thế hệ khác lại mọc
lên. Trong rừng xà nu ấy những cây xà nu lớn vững chắc chính là những thế hệ
của Tnú, Mai,Cịn những cây xà nu đại thụ thì khơng ai hết đó chính là cụ Mết.
Những cây xà nu ngã xuống là anh Quyết. còn những cây xà nu con là Dít và
bé Heng. Khơng những thế khả năng tồn tại kì diệu của cây xà nu cịn thể hiện
sự kiên cường bất khuất của nhân dân Tây Nguyên. Không những thế cây xa nu
kia cũng chịu nhiều đau thương, có những vết loét ra như máu biểu tượng cho
số phận đau thương của người dân nơi đây. Mở đầu bằng hình ảnh rừng xà nu
và kết thúc cũng bằng hình ảnh ấy nhà văn muốn thể hiên được niềm tin chiến
thắng của cách mạng đánh đuổi bọn xâm lược kia.