Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (69.35 KB, 4 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Đề bài: Nghị luận về câu nói: Văn chương giúp chúng ta trải nghiệm cuộc</b>
<b>sống ở những tầng mức và những chiều sâu đáng kinh ngạc. Nó giúp con</b>
<b>người sống "Ra người" hơn, sống tốt hơn nếu ta biết tìm trong mỗi quyển</b>
<b>sách, những vệt sáng, những nguồn sáng soi rọi vào những góc khuất của</b>
<b>cuộc đời và của con người”</b>
<b>Bài làm:</b>
Từ xưa đến nay, văn chương nghệ thuật trở thành vũ khí, là món ăn tinh thần
không thể thiếu đối với con người trong cuộc sống, khi con người đến với văn
chương cũng đồng nghĩa với việc họ mang vào trong đó những câu chuyện, sự
thật đắng cay mà họ từng thấy, bản thân họ đã trải qua. Thật vậy mà Thanh
Thảo cho rằng: "Văn chương giúp ta trải nghiệm cuộc sống ở những tầng mức
và những chiều sâu đáng kinh ngạc. Nó giúp con người sống "Ra người" hơn,
sống tốt hơn nếu ta biết tìm trong mỗi quyển sách, những vệt sáng, những
nguồn sáng soi rọi vào những góc khuất của cuộc đời và của con người".
Thanh Thảo là một nghệ sĩ đa tài có thế mạnh với nhiều thể loại và đặc biệt
xuất sắc trong thể loại thơ. Trong suốt cuộc đời, ông đã cống hiến cho sự
nghiệp văn học nước nhà một số lượng văn học đáng kể, là một nhà thơ với
tâm hồn đa cảm vì vậy mà ơng cũng hay trăn trở với các vấn đề xã hội và thời
đại. Thật vậy, thanh Thảo đã cho chúng ta thấy vai trò to lớn của văn học trong
việc thay đổi tư duy và cách nhìn cuộc sống của con người. Trước hết văn học
là sản phẩm của đời sống, chỉ khi văn học phục vụ cho đời sống con người và
nêu lên được những giá trị, hiện thực cuộc sống mới có giá trị văn học. Chúng
ta có thể bắt gặp trong các tác phẩm văn học là hình ảnh những người nông dân
tần tảo, những người phụ nữ chịu thương chịu khó nhưng lại có cuộc đời trớ
trêu nhiều khổ đau. Xưa kia chúng ta thường được nghe trong những câu
chuyện cổ tích rằng ở hiền thì sẽ gặp lành thế nhưng ở đời đâu có chuyện nào
tốt đẹp như thế, những người thấp cổ bé họng thì ln chịu áp bức khổ đau,
mạng sống của họ bị coi thường và trở nên rẻ mạt, còn những kẻ trơ tráo hung
chẳng biết họ là ai, bạn cũng trở nên yêu thương và trân trọng những thứ xung
quanh mình hơn vì biết quy luật của thời gian là một qua đi sẽ không bao giờ
trở lại. Chẳng phải bạn cảm nhận được những điều đó là nhờ văn chương hay
sao, thực sự như vậy thì văn chương có tác dụng thanh lọc tâm hồn con người
và đưa chúng ta đến với thế giới của sự thật để trải nghiệm cuộc sống ở những
tần sâu hơn, khiến ta sống tốt hơn.
Văn học cũng có tác dụng giáo dục và thúc đẩy sự phát triển của con người.
Chúng ta học về đạo đức, về lòng hiếu thảo rồi học về các đức tính khác thế
nhưng có ai trong chúng ta dám tự tin mình đã nhuần nhuyễn hết những lời dạy
đó. Thế nhưng khi con người tự thả mình vào tác phẩm văn học ta lại cảm nhận
được những đức tính q báu ấy, từ đó thêm yêu quý và trân trọng lời dạy, họ
biết sửa sai và kịp thời hành động để trở nên tốt hơn. Vậy chẳng phải kaf văn
chương có tác dụng giáo dục hay sao?
Rồi cũng từ văn chương mà ta biết cảm thông với cuộc đời mịt mờ không
tương lai của những con người nghèo khổ qua tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch
Lam. Chẳng phải chúng ta vẫn thường nghĩ nạn nhân của chế độ cũ là những
người dân nghèo khổ nhưng chúng ta lại qn cịn có những đứa trẻ phải chịu
bất hạnh kia hay sao? Thời chiến thì chúng bị mất cha mẹ, sống lang bạt đói rét
khơng tình thương thế nhưng đến thời đại này thì chúng lại phải sống cuộc
sống tẻ nhạt mà khơng có ước mơ. Niềm khao khát bé bỏng và duy nhất của
Cũng là những người nông dân nghèo khổ thế nhưng đến với Chí Phèo của
Nam Cao ta lại thấy đó là một bi kịch của một con người lương thiện bị bần
cùng để rồi đánh mất nhân cách trở thành con quỷ bị xã hội loài người chối bỏ.
Chí là một anh nơng dân lương thiện có tuổi thơ bất hạnh bị cha mẹ bỏ rơi, may
thay được mọi người nuôi dạy và nhận được yêu thương từ họ. Chí vẫn lớn lên
và trưởng thành như bao đứa trẻ khác nhưng cuộc đời trí rẽ sang một ngã rẽ
khác khi trở thành anh canh điền cho nhà bá Kiến. Tại đây Chí bị vu oan dẫn
phải vào tù vì ý định sàm sỡ của mụ vợ bá Kiến dâm đãng khơng thành. Bị nhà
tù khiến chí mất đi cái thiện lương của mình lần thứ nhất, Chí đánh mất đi diện
mạo hiền lành của mình và trở thành kẻ đi đòi nợ thuê cho nhà Bá Kiến.
Cuộc sống cay nghiệt vẫn cứ thế diễn ra cho đến khi Chí gặp Thị Nở, tình u
đầu của mình. Tình u của hai kẻ dở hơi không biết trời cao đất dày cứ thế mà
tiếp diễn thế nhưng niềm hạnh phúc ấy chưa được bao lâu thì Chí bị Thị Nở
chối bỏ, đó cũng là cái khước từ của xã hội trên con đường trở về làm người
lương thiện của mình. Hắn xấu xa, hắn tội lỗi nhưng hắn cũng là con người,
hắn cũng biết rung động, cũng biết đau, vậy tại sao cái xã hội ấy lại không cho
hắn một cơ hội để làm lại từ đầu, cớ sao lại thẳng tay ném đi tấm vé cuối cùng
để hắn quay về làm chính mình. Bị phản bội đầy đau đớn, những cơn đau quặn
thặt khiến hắn tìm đến với rượu, hắn uống để quên đi thực tại thế nhưng càng
uống càng tỉnh, tim hắn đau, trái tim hắn đau lắm nhưng hắn chẳng biết phải
làm gì, cả tiền thức của hắn nhuốm màu u tối bởi đau đớn và tổn thương. Hắn
Qua Chí Phèo, chúng ta đâu chỉ thấy được sự hà khắc cổ hủ của xã hội cũ, đau
chỉ biết đến cái bất công mà con người ta phải chịu. Qua đó ta cũng cảm nhận
được tình u thương rằng tình u có thể cảm hóa được con người dù cho hắn
có xấu xa thế nào đi chăng nữa. Tình u có thể cảm hóa tất cả thế nhưng cuộc
đời có quá nhiều đắng cay và con người thì lại khó có thể tin tưởng người khác
để trao đi yêu thương của mình. Kết quả chỉ những kẻ yếu đuối, những kẻ bị số
phận trêu đùa bị tổn thương, bị cả xã hội chối bỏ, bị khước từ trên con đường
trở về làm người của mình. Bi kịch ấy thật đau đớn biết nhường nào.