Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Tải Tả cô giáo lớp 5 siêu hay (7 mẫu) - Bài văn tả cô giáo đạt điểm 9, 10

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.5 KB, 7 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Tả cô giáo lớp em lớp 5, 6, 7</b>



<b>Dàn ý tả cô giáo lớp em </b>


I. Mở bài:


Giới thiệu cô giáo.


- Cô giáo của em khoảng bốn mươi tuổi.


- Cô là người mẹ thứ hai của em.


II. Thân bài: Tả ngoại hình của cơ.


- Cơ có dáng thon thả, thướt tha trong chiếc áo dài.


- Mái tóc đen, dài xỗ ngang vai.


- Khn mặt đầy đặn, cân đối với chiếc mũi thẳng, đôi môi hồng luôn tươi
cười.


- Đơi mắt to và đen; nhìn hiền từ, thân thiện.


- Nước da trắng trẻo.


- Bàn tay nhỏ nhắn có các ngón thon dài.


- Bước đi uyển chuyển.


- Giọng nói rõ ràng, rành mạch.



III. Kết bài: Nêu cảm nghĩ về cô.


- Cô giáo thật dễ thương, gần gũi


<b>Bài tham khảo 1</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Cơ Thủy bây giờ chắc vẫn cịn trẻ đẹp như hồi nào. Ngày đầu tiên tôi gặp cô,
cô chỉ mới ngồi hai mươi tuổi, nhìn cơ hệt như một nữ sinh mới ra trường. Cô
mặc bộ áo màu hồng ngọc, dáng đi thướt tha đến bên tôi khi tơi đang đứng
ngẩn người ra nhìn chăm chú vào cơ. Cơ hỏi tơi:


- Em tên là gì?


Giọng nói của cơ thật ngọt ngào. Lúc ấy, tôi mới thấy rõ khuôn mặt cơ. Đó là
một khn mặt trái xoan với mái tóc đen nhánh chấm ngang vai. Tơi lễ phép
nói:


- Dạ em tên Lệ Quyên ạ!


Cô nở trên đôi môi đỏ hồng một nụ cười tươi rồi cầm tay tôi dắt vào lớp. Tay
cô thon thả, mềm và mát lạnh nắm lấy tay tơi, truyền cho tơi lịng tự tin của
buổi học đầu tiên và như nhắn nhủ tơi: “Hãy bình tĩnh như một người lính ngày
đầu ra trận, cậu bé ạ!” Suốt cả năm học, cô rất tận tụy dạy dỗ chúng tơi. Có
những bài cơ giảng rồi, chúng tơi chưa thật hiểu, cô từ từ giảng lại chậm hơn,
kĩ hơn cho đến lúc chúng tôi thực sự hiểu cô mới chuyển sang luyện tập.


Nhờ hiểu sâu về lí thuyết mà các bài tập thực hành, chúng tôi đều làm được cả
khiến cô rất vui. Nhưng cô cũng rất nghiêm khắc mỗi khi tụi nhỏ chúng tôi
nghịch ngợm không phải lúc, phải nơi. Các bạn trong lớp tôi ai cũng muốn làm
những điều hay điều tốt để cô vui. Tơi là một học sinh giỏi tốn của lớp nhưng


chữ viết thì vào loại tệ nhất lớp. Cơ thường viết mẫu cho tơi trước để tơi viết
theo. Có nhiều lần tôi quá ham chơi, chữ viết nguệch ngoạc, cẩu thả, cơ bắt viết
lại. Thậm chí giờ ra chơi, cơ bắt tôi ngồi viết lại bài học, xong rồi mới cho ra.
Nhờ vậy mà giờ đây chữ viết của tôi đã trở nên đẹp vào loại nhất, nhì lớp.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

những nét chữ đầu tiên. Tôi không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của cô - người
mẹ thứ hai ở trường của tôi.


<b>Bài tham khảo 2</b>


Cho mãi đến tận bây giờ, hình ảnh cơ giáo Huyền vẫn cịn in đậm trong trí nhớ
của em. Cơ Huyền - cơ giáo đã dạy em năm học đầu tiên ở trường Tiểu học,
năm lớp Một.


Cơ Huyền có dáng người thon thả, khơng mập cũng không gầy, đầy đặn và cân
đối. Em không biết chính xác cơ bao nhiêu tuổi chỉ biết rằng cơ cịn rất trẻ, trẻ
hơn mẹ em rất nhiều. Hàng ngày đến lớp, cô thường mặc những chiếc áo dài
màu nhạt, lúc thì màu xanh da trời hay đọt chuối, lúc thì hồng phấn hay tím cà,
cũng có lúc trắng tinh như màu muối biển, rất hợp với dáng hình và độ tuổi
xn xanh của cơ.


Mái tóc cơ đen huyền, óng ả như màu than đá lại mềm mại mịn màng như
những sợi tơ luôn buông xõa đến quá vai. Khuôn mặt trái xoan được trời phú
cho một cặp mắt trong xanh với đôi hàng mi dày và cong vút tưởng như cô đeo
mi giả. Chiếc mũi tuy không cao nhưng lại rất hợp với khuôn mặt. Mỗi lần cô
cười trông cô tươi và xinh hơn cả những diễn viên, người mẫu. Hàm răng trắng
như mây trời lại được tô điểm bằng một chiếc răng khểnh bên trái khóe miệng
làm cho nụ cười vốn đã rất tươi lại còn tươi hơn, hấp dẫn hơn.


Mỗi lúc cơ nói chuyện hay giảng bài trên lớp thì giọng nói cơ phát ra nghe mới


ngọt ngào làm sao. Khi thì nhẹ nhàng, êm dịu thướt tha như làn gió mát, lúc thì
trầm bổng, du dương như tiếng hót chim họa mi, khiến chúng em như lạc vào
thế giới của đàn ca. Những buổi học đầu tiên biết bao là khó nhọc. Cơ cầm tay
từng bạn uốn nắn từng chữ, từng dòng, tập cho từng em phát âm, đánh vần từng
tiếng. Những giờ giải lao, cô nắn lại gạch hàng, viết mẫu trong tập cho từng em
để chúng em viết được đúng mẫu tự, ngay hàng thẳng lối.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>Bài tham khảo 3</b>


Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Nga,
người đã dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.


Cô giáo Nga có dáng người thon thả, khơng mập cũng khơng gầy. Tuổi độ gần
bốn mươi nhưng trơng cơ cịn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cơ mặc
đến lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng trắng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù
hợp với thân hình và làn da hồng của cơ. Mái tóc cơ được uốn gọn gàng ôm lấy
gương mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hịa. Đơi mắt cơ to,
đen láy, chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt.


Cơ cười rất tươi, giịn giã, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều
tạo ra một nét đẹp thân tình, cởi mở, nhưng khơng vì thế mà kém phần cương
nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm ấm, lúc ngân vang. Cô rất thương yêu học
sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là những đứa trẻ vừa
rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn cịn ồ lên khóc khi ba
mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến
lòng em và các bạn n tâm khơng cịn sợ hãi nữa.


Thế nhưng cơ rất nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô
nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi
học đầu tiên biết bao khó nhọc, cơ cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn


cách phát âm các vần. Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho
chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn cịn yếu
khơng theo kịp. Giờ rảnh cô thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười
vang khi cơ kể chuyện vui, lúc đó em cảm thấy bầu khơng khí trong cả lớp ấm
áp tình mẹ con làm sao! Ngồi việc dạy dỗ chăm sóc chúng em, cơ cịn quan
tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo điều kiện giúp đỡ các bạn.


Tuy không học cơ nữa nhưng trong lịng em ln kính trọng và biết ơn cô. Em
tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của
cơ đối với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây


Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”


Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà ln được u q, kính
trọng. Tơi rất u mến các thầy cơ giáo của mình, nhưng người để lại cho tơi
những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cơ Kim Anh - cơ giáo chủ nhiệm của
chúng tơi.


Cơ có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm.
Đơi mắt cơ to trịn, đen láy, vơ cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần
dịu dàng. Khi chúng tơi đạt thành tích cao trong học tập, cơ ln nhìn chúng tơi
với ánh mắt trìu mến. Cịn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của
cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu
cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tơi.


Cơ cịn giúp chúng tơi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của
cơ thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho
chúng tơi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cơ hiền lành,


chính trực, cơ ln nghiêm túc với cơng việc của mình. Hàng ngày, cơ rất hay
vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với
cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê.


Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cơ cịn sử dụng cả
những đoạn "clip" ngắn về bài học, giúp chúng tơi có thể tiếp thu bài nhanh
nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cơ vẫn học, đó là sở thích của cơ. Cô
luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cơ lại tiếp
tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cơ nói thấm
thía lịng chúng tơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

vào học muộn hơn so với các bạn. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai
tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn
giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn
vở để chép bù bài. Lúc đó tơi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.


Quả thật, nghề giáo thật là cao q, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái
đị tri thức qua sơng”. Đó cũng là nghề mà tơi mong ước sau này khi trưởng
thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng:
“Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”


<b>Bài tham khảo 5</b>


Mỗi ngày đến trường, em đều gặp cô giáo chủ nhiệm nhưng hôm thứ ba tuần
trước, lớp em có tiết học kể chuyện. Trong tiết học đó, cô giáo chủ nhiệm của
lớp em, cô Châu trông thật là hiền dịu, bao dung và đầy kính mến.


Sau khi tiếng trống trường vang lên giịn giã. Cơ Châu bước vào lớp. Hơm nay
cũng như bao buổi học khác, nhìn cô thật là giản dị nhưng gần gũi và dễ mến.
Cả lớp em đứng nghiêm chào cô. Đáp lại, "Cô chào cả lớp, hôm nay chúng ta


học bài mới nhé! Cô sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện''. Kèm theo một nụ
cười, nụ cười của cô như nụ hoa sớm hé nở mới dịu dàng, dễ mến và thuyết
phục làm sao! Mái tóc của cơ được cột gọn gàng, đen óng. Khn mặt cơ hình
trái xoan cùng với nước da trắng.


Đơi mắt cơ màu đen, ln nhìn chúng em trìu mến nhưng đầy sự nghiêm khắc.
Hơm nay, cơ mặc chiếc áo dài có những hoa văn nhiều màu sắc càng làm cho
dáng cô thêm thon thả. Tiết học bắt đầu. Hôm nay chúng ta học bài "Tiếng vĩ
cầm ở Mỹ Lai'', cô giáo giới thiệu. Cả lớp em cịn đang khơng biết Mỹ Lai ở
đâu nên rất tị mị. Cơ cầm viên phấn trắng viết lên bảng. Chữ của cô mới đẹp
làm sao, cứ như được in ra từ chiếc máy in vi tính.Từ tay cơ, dịng chữ nắn nót
''Tiếng vĩ cầm ở Mỹ Lai'' hiện ra trước mắt chúng em.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Mỹ Lai. Khi cô kể đến đoạn lính Mỹ xả súng vào những người dân vô tội,
giọng cô như nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em chợt nhìn thấy cơ quay ra cửa, cơ
đưa tay vội lau giọt nước mắt lăn trên má. Không gian của lớp học như chùng
xuống. Mọi thứ xung quanh như đứng lại để nghe cô kể chuyện. Cả lớp em ai
cũng xúc động.


Rồi cô kể đến đoạn một người cựu chiến binh Mỹ đã đến Mỹ Lai kéo những
khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ tội với linh hồn những người đã khuất. Giọng
cô lại vui hẳn lên. Nghe nó sao trong trẻo, bao dung và thánh thiện quá vậy.
Lòng em cũng vui sướng biết nhường nào. Bây giờ đến phần tập kể chuyện. Cô
đi xuống dưới lớp ân cần chỉ bảo tận tình chúng em. Bạn Thủy lúng túng, chưa
nhớ rõ được nội dung câu chuyện, cô đã gợi ý bằng những lời nhẹ nhàng. Thế
là bạn ấy nhớ lại và kể được cả đoạn của mình. Bạn Thịnh học giỏi văn nên đã
kể trơi chảy và cô rất vui, cô cho bạn điểm tốt.


Cả lớp em ai cũng muốn được cô gọi kể chuyện trước lớp. Cô khen cả lớp, cô
cười rất tươi. Em ngắm nhìn cơ, thấy cơ lúc đó thật đẹp. Em biết cơ rất hài lịng


về những điều cơ đã dạy cho chúng em. Cơ Châu ơi, dù sau này em có xa ngơi
trường thân u này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cơ. Nhớ cơ đã kể cho em
nghe câu chuyện vụ thảm sát ở Mỹ Lai đau thương như thế nào. Em hứa với cô
sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng là học trị của cơ. Cơ Châu ạ, chính nhờ cơ
em thêm u đất nước Việt Nam của mình hơn.


</div>

<!--links-->

×