Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Tải Kể chuyện lớp 4: Kể chuyện em đã được nghe, được đọc ca ngợi cái đẹp cái hay, phản ánh cuộc đấu tranh giữa cái đẹp với cái xấu, cái thiện với cái ác - Giải bài tập SGK Tiếng Việt 4 tập 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.8 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Soạn bài: Kể chuyện: Kể chuyện đã nghe, đã đọc</b>



Đề bài (trang 47 sgk Tiếng Việt 4): Kể một câu chuyện em đã được nghe, được
đọc ca ngợi cái đẹp cái hay, phản ảnh cuộc đấu tranh giữa cái đẹp với cái xấu,
cái thiện với cái ác.


<b>Trả lời:</b>


<b>Bài tham khảo 1</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<b>Bài tham khảo 2</b>


* Kể lại truyện Cây tre trăm đốt.


Ngày xửa ngày xưa, ở một làng nọ, có anh thanh niên nghèo khổ tên là Khoai.
Mồ côi cha mẹ, anh phải đi làm thuê cho một lão phú hộ trong vùng.


Biết tính anh thật thà, chất phác, lão phú hộ rắp tâm lừa gạt để bóc lột sức lao
động của anh. Một hơm, lão giả bộ chân tình, vỗ vai anh bảo:


- Thấy mày hiền lành, chăm chỉ, tao thương lắm! Mày cố làm việc cho tao sẽ
gả con gái cho!


Nghe lão nói thế, anh Khoai mừng lắm. Ngày này qua ngày khác, anh làm việc
quần quật không tiếc sức, bất kể nắng mưa, khuya sớm. Lão phú hộ đắc ý, cười
thầm trong bụng.


Cô con gái lão càng lớn càng xinh. Lão nghĩ bụng: “Con gái ta phải gả cho nhà
giàu mới xứng. Đời nào ta lại để nó làm vợ cái thằng khố rách áo ôm kia!”. Thế
rồi, lão âm thầm nhận lời gả cô cho con trai một trọc phú làng bên. Anh Khoai
vẫn cần cù làm việc và không hề hay biết về âm mưu xấu xa của lão.



Ngày cưới đã đến. Lão phú hộ chuẩn bị tiệc tùng linh đình. Sợ lộ chuyên, lão
gọi anh Khoai đến, ngon ngọt nói rằng:


- Ta giữ đúng lời hứa với anh. Hôm nay, ngày lành tháng tốt, ta cho làm đám
cưới. Cỗ bàn ta đã chuẩn bị cả rồi. Có điều, anh cũng phải kiếm chút gì làm
sính lễ chứ! Anh hãy vào rừng, tìm một cây tre trăm đốt, mang về đây để vót
đũa cưới. Hãy đi nhanh lên cho kịp!


Được lời như cởi tấm lòng, anh Khoai hăm hở vác dao vào rừng. Anh tìm mãi,
tìm mãi mà khơng thấy có cây tre nào có đủ trăm đốt. Trời đã quá trưa, tủi thân,
anh ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc hu hu. Bỗng nhiên, một tiếng nói ấm áp
vang lên bên tai anh:


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Anh Khoai bàng hồng ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt anh là ông Bụt đang
mỉm cười nhân hậu. Anh kể hết sự tình cho Bụt nghe. Bụt dạy:


- Con hãy chặt đủ một trăm đốt tre đem tới đây cho ta!


Chỉ lống sau, cơng việc đã xong. Anh Khoai mừng rỡ đặt một trăm đốt tre
trước mặt Bụt. Bụt lại dạy:


- Con hãy xếp chúng nối tiếp với nhau!


Anh Khoai làm theo lời Bụt. Bụt vỗ tay ba cái và đọc câu thần chú:


- Khắc nhập! Khắc nhập! Khắc nhập!


Tức thì, trăm đốt tre dính liền với nhau thành cây tre trăm đốt trước con mắt
ngạc nhiên, thích thú của anh Khoai. Anh vui sướng cảm tạ Bụt rồi định vác về


nhà nhưng cây tre dài quá, không cách nào đem ra khỏi rừng được. Anh đang
loay hoay, bối rối thì Bụt bảo:


- Con hãy đặt nó xuống rồi đọc câu thần chú : Khắc xuất! Khắc xuất! Khắc
xuất!


Trong nháy mắt, một trăm đốt tre tách rời ra như cũ. Anh Khoai vịng tay tạ ơn
Bụt rồi bó thành hai bó, vội vã gánh về nhà.


Tiệc cưới đang linh đình, thấy anh Khoai về, lão phú hộ chạy ra quát mắng phủ
đầu:


- Tao bảo mày đi tìm cho tao cây tre trăm đốt chứ tao có bảo mày chặt một
trăm đốt tre đâu! Mau mau cút khỏi đây ngay!


Biết mình đã bị lão lừa, anh Khoai giận lắm. Anh lẳng lặng xếp một trăm đốt
tre nối với nhau trên mặt sân rồi hô lớn:


- Khắc nhập! Khắc nhập! Khắc nhập!


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

con rể nhào vào kéo giúp cũng bị dính ln. Mọi người hốt hoảng gỡ ba người
ra nhưng vơ hiệu. Họ bị dính chặt với nhau thành một đồn rồng rắn trơng thật
tức cười.


Lão phú hộ khóc lóc, van xin anh Khoai tha chết và tuyên bố gả con gái cho
anh. Lúc bấy giờ, anh Khoai mới thong thả đọc:


- Khắc xuất! Khắc xuất! Khắc xuất!


Cây tre lại rời ra thành trăm đốt như cũ. Mọi người thoát nạn vội tản về nhà.


Thế là anh Khoai cưới được vợ đẹp. Còn lão phú hộ thì bị anh cho một bài học
nhớ đời.


</div>

<!--links-->

×