Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Tải Kể chuyện cổ tích "Thạch Sanh" bằng lời của nhân vật trong truyện - 2 bài văn mẫu Kể chuyện lớp 5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (64.58 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Văn mẫu lớp 5: Kể chuyện cổ tích "Thạch Sanh" bằng lời</b>


<b>của nhân vật trong truyện</b>



<b>Kể lại chuyện “Thạch Sanh” theo lời kể của Lý Thông</b>


Tôi là Lý Thông, một người chuyên bán rượu. Trong một lần đi bán rượu ở xã
Cao Bình, ngồi nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, tôi thấy một người vác
về một đống củi to, tôi nghĩ bụng đây chắc chắc là một người có sức khỏe phi
thường, liền lấn lá làm quen. Anh ta tên là Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ cơi cha
mẹ, của cải chẳng có gi ngồi chiếc búa cha để lại. Tơi biết tên này thật thà, dễ
lợi dụng nên đã quyết định kết nghĩa anh em với nó và cho nó về nhà tơi ở.


Thật đúng là gặp phải của hớ, từ ngày có nó mẹ con tơi đỡ vất vả đi nhiều. Bấy
giờ, trong vùng có một con chằn tinh rất hung ác, phép thuật vô song, thường
xuyên bắt người ăn thịt. Để n ổn, dân làng tình nguyện nộp người cho nó để
nó ăn thịt, khơng quấy phá dân làng nữa. Lần đó, đến lượt tơi, tơi bèn nghĩ ra
cách là nhờ Thạch Sanh đi thay mình. Tối đó, tơi mời Thạch Sanh ăn uống no
say, rồi cất lời nhờ cậy đi trơng miếu thay mình vì mình cịn phải cất mẻ rượu
mới. Thạch Sanh không nghĩ ngợi nhiều liền nhận lời ngay. Tơi và mẹ vui
mừng lắm.


Đêm hơm đó, tơi đang ngủ say thì bỗng có tiếng gọi của Thạch Sanh, mẹ con
tơi nghĩ Thạch Sanh về địi mạng, ,mẹ con tôi van xin khẩn thiết. Thạch Sanh
mới kể lại chuyện giết chằn tinh, bây giờ mẹ con tôi mới an tâm. Tơi cịn nghĩ
ra một kế lừa Thạch Sanh rằng đó là con vật Vua ni, khơng giết được và bảo
thạch Sanh về lại gốc đa cũ đi, không sẽ bị trách tôi. Việc ở đây cứ để anh xử lý
cho. Lừa được Thạch Sanh, tôi liền mang đầu chằn tinh lên quan lĩnh thưởng.
Tôi được vua khen ngợi và phong làm đô đốc.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

qua, chàng bèn lấy tên bắn trúng nó 1 phát, nhưng do đại bàng quá khỏe mạnh,
nên nó vẫn bay được về hang. Chàng lần theo vết máu tìm được hang của Đại


bàng.


Tơi được vua cha giao cho nhiệm vụ đi tìm cơng chúa và hứa sẽ gả con gái,
truyền ngôi cho tôi nữa. Nhưng tơi chỉ vừa mừng vừa lo, khơng biết tìm công
chưa kiểu gi cả. Tôi liền nghĩ đến Thạch Sanh, tơi về lại gốc đa năm xưa tìm
nó. Thật vui mừng khi nó chính là người bắn trúng con đại bàng. Thạch Sanh
cịn tình nguyện xuống hang sâu để tìm công chúa. Tôi buộc dây vào thắt lưng
hắn, dặn rằng khi vào cứu được cơng chúa thì hãy lay dây để kéo cơng chua
lên, sua đó sẽ thả dây xuống để cứu em. Khi hắn cứu được công chúa, tôi đã
khơng thả dây xuống cứu hắn nữa mà vít ln của hang lại.


Từ lúc cơng chúa về cung khơng nói không rằng, vua cha rất lo lắng. Tôi đã
mời rất nhiều nhà sư, đạo gia về để lễ tế nhưng khơng có tác dụng. Một hơm,
trong từ trong tù phát ra một tiếng đàn của ai đó. Bỗng cơng chúa cất tiếng nói
và muốn gặp người đánh đàn. Vua liền truyền người đánh đàn vào cung. Trước
mặt mọi người tôi đã bị Thạch Sanh vạch mặt, Thạch Sanh vẫn thương tình tơi
nên tha cho mẹ con tơi về q làm ăn. Nhưng giữa đường do giữ lời thề năm
xưa lúc kết nghĩa anh em. Tôi đã bị sét đánh chết.


<b>Kể lại chuyện “Thạch Sanh” theo lời kể của Thạch Sanh</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tơi sinh ra trong một gia đình nghèo,
bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tơi những
tình cảm thương u, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tơi vừa mới lên
mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một
vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp,
rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tơi có
thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán
nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một
chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.



Cuộc sống của tơi có lẽ cứ như vậy trơi qua nếu như khơng có cuộc gặp gỡ với
Lí Thơng, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính tốn
để mang tơi về làm giàu cho mẹ con hắn, cịn chủ động kết nghĩa huynh đệ với
tơi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vơ cùng
cảm động vì từ nhỏ tơi đã sống q cơ đơn, ngồi bố mẹ thì hắn ta là người đầu
tiên quan tâm đến tơi. Vậy là khơng hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức
khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thơng ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào
cũng ăn nói ngọt ngào làm tơi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Tơi vẫn khơng hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào
buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tơi nghe thấy tiếng kêu cứu
của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cơ gái bị đại bàng tinh quắp mang đi.
Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động
đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn cơng, như lần trước tôi cũng
giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thơng cũng vừa đến nơi, nghe
nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng
thưởng. Một lần nữa Lí Thơng lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi
ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang,
để tơi khơng thể lên. Lúc bấy giờ tơi mới biết lịng dạ thâm độc của Lí Thơng.


Tơi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vơ tình cứu được con trai của
vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn
thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hơm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng
đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong
ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tơi đến diện kiến
nhà vua. Lúc này cơng chúa nhìn tơi và nói với vua cha rằng chính tơi đã cứu
nàng. Nhà vua đã chọn tơi làm phị mã cịn mẹ con Lí Thơng thì bị trừng phạt
thích đáng.



Khơng lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã
giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần
vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của qn giặc. Khi đã giành đc
thắng lợi tơi cịn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu
chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn
người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ
mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tơi và
cơng chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi.


</div>

<!--links-->

×