Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (169.58 KB, 5 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Cạnh nhà em có nhà bác Phúc, bác ấy là một thợ mộc lâu năm, rất nhiều kinh
nghiệm và tay nghề cao.
Năm nay, bác Phúc đã ngoài năm mươi, tóc bạc khá nhiều. Là dân lao động từ
nhỏ nên bác có thân hình vạm vỡ, chiếc ngực lực lưỡng, bắp tay săn chắc. Suốt
ngày chăm chú vào công việc, bác ít tiếp xúc với mọi người. Dù vậy, tính tình
bác rất cởi mở, em có dịp được trị chuyện và nhìn ngắm bác làm việc.
Bác có tinh thần làm việc rất cao. Bác thường bảo: "Làm nghề gì cũng phải có
cái tâm và lịng u nghề." Để hồn thành một sản phẩm như tủ, bàn ghế v.v…,
phải qua nhiều công đoạn. Công việc đầu tiên là chọn gỗ tốt rồi mang đi phơi
cho chín. Khi làm việc, cạnh bên bác có đủ thứ đồ nghề: cưa, bào, đục, búa,
kềm, đinh vít
hiện lên rất đẹp mắt. Tỉ mỉ và khéo léo nhất là lúc bác đục các mộng để ráp
khung. Rất chính xác và tài tình. Cơng việc cứ thế tiếp diễn đến khi hồn thành
sản phẩm. Chiếc tủ được khốc cái áo nâu bóng bằng lớp véc-ni được bác đánh
rất đều tay. Có nhìn tận mắt mới thấy hết cái tài của người thợ mộc.
Nghề nào cũng quý, cũng mang lợi ích đến cho mọi người, em ln q trọng
những người lao động chân chính, người ln vươn lên bằng nghị lực của
chính bản thân mình.
Bà nội em sinh được bốn người con, ba người đi làm ăn xa, chỉ cịn chú Út ở
nhà với ơng bà. Chú Út năm nay hai mươi tám tuổi, dáng người thanh mảnh,
nhanh nhẹn. Khuôn mặt vuông vức, đôi mắt trong sáng và nụ cười cởi mở. Cả
nhà duy nhất có chú nối nghiệp cha làm nghề chạm khắc và tạc tượng gỗ. Chú
cùng mấy người bạn trong ấp lập một xưởng nhỏ chuyên sản xuất đồ gỗ thủ
công mĩ nghệ.
Bước vào sân, em đã thấy những khúc gỗ đủ mọi kích cỡ đặt la liệt khắp nơi.
Dưới mái che bằng bạt, chú Út say mê tạc tượng một em bé cưỡi trâu thổi sáo.
Ba em kể rằng ngay từ nhỏ, chú đã tỏ ra rất có năng khiếu nên ông nội đã
truyền nghề cho chú. Hai cha con em thực sự bị cuốn hút vào cơng việc tỉ mỉ,
khó khăn nhưng đầy thú vị. Chú Út một tay cầm đục, một tay cầm chiếc dùi
bằng gỗ, thận trọng gõ từng nhát một. Những miếng dăm gỗ nhỏ xíu rơi lả tả
xuống đất. Chỉ một lát sau, hình thù cậu bé và con trâu đã hiện ra nhưng cịn xù
xì đơn giản. Chú Út lấy một con dao nhỉ thật sắc, gọt tỉa từng đường cong mềm
mại. Mỗi động tác của chú đều toát lên sự cần mẫn, tài hoa lạ lùng.
Đến chiều, bức tượng nhỏ đã hoàn thành. Chú lấy giấy nhám đánh cho nhẵn rồi
thoa véc ni màu nâu bóng. Từng đường vân gỗ hiện lên thật đẹp mắt. Chú Út
nâng bức tượng ngang tầm mắt, ngắm nghía kĩ lưỡng và đôi môi chú nở nụ
cười mãn nguyện. Chú bảo em muốn thành công trong mọi việc, phải có sự say
mê và tính cần cù, chịu khó.
cỏ, em càng mến phục tài nghệ của chú em và những người thợ có bàn tay vàng
như chú đang góp phần làm đẹp cho đời.
Căn nhà nhỏ bé của ông cháu tôi lúc nào cũng thơm mùi gỗ. Không gì thú vị
bằng được ngồi xem ơng làm việc. Tơi chăm chú ngắm nhìn từng động tác của
Cậu Tám của em là một thợ mộc giỏi, lành nghề. Em đã có lần được xem cậu
bào chuốt gỗ và đóng tủ.
Cậu Tám vừa đúng bốn mươi tuổi, cậu đã có hơn mười lăm năm làm nghề mộc.
Cậu em người dong dỏng cao, nước da ngăm ngăm rám nắng. Mới bốn mươi
tuổi nhưng tóc cậu đã có sợi bạc. Khn mặt cậu đầy đặn phúc hậu. Dưới đôi
lông mày to bản như con tằm nằm, đôi mắt cậu to, lông mi dài và cong. Sống
mũi cậu cao, hơi bè bè,đường nhân trung rộng làm khuôn mặt cậu có nét hiền
lành, dễ mến. Bàn tay cậu Tám to, ngón tay thon dài, lúc nào cũng cắt ngắn
sạch sẽ. Cậu có dáng đi hơi khập khiễng, kết quả của một lần bị ngã nặng. Cái
lần ngã đó làm sức khoẻ cậu giảm sút. Dù vậy, tay nghề của cậu ngày một nâng
cao.