Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Tải Kể về tâm sự của 1 cây non bị gãy cành - Bài văn mẫu lớp 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.16 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Kể về tâm sự của 1 cây non bị gãy cành</b>
<b>Bài làm 1</b>


Tôi là một loài thực vật thân gỗ, tán lá rộng thường được trồng để lấy bóng
mát, đặc biệt là thường được trồng trong các trường học, nên hình ảnh của
chúng tơi vơ cùng thân thiết, gần gũi với mọi người cũng như các bạn học sinh.
Như vậy các bạn đã đoán ra tơi là lồi cây nào chưa? Tơi là một cây bàng non,
cũng như bao nhiêu anh em, họ hàng nhà tơi, tơi được mang về trồng để lấy
bóng mát ở một ngôi trường cấp hai. Khi mới về tôi là một cây non yếu ớt, khi
ấy chúng tôi đặc biệt được quan tâm bởi những người bảo vệ, các cô lao công.
Khi đã bắt đầu cứng cáp hơn, cành lá cũng xanh mướt, phát triển dần thì tơi lại
vơ cùng buồn bã, đau đớn khi bị các bạn nhỏ vin cành, bẻ lá làm chúng tôi vô
cùng xơ xác, đau đớn. Trước khi được mang trồng ở trường học, tôi là một
trong số rất nhiều những bạn bàng non được trồng làm giống trong một khu đất
rộng, ở đây những người chủ của chúng tôi rất ân cần, quan tâm chăm sóc.
Chúng tơi được bón phân, tưới nước hàng ngày nên chúng tôi đều phát triển rất
nhanh, từ những cây bàng nhỏ, thấp chỉ bằng gang tay người lớn, chúng tơi đã
nhanh chóng cao hơn một mét. Lúc này chúng tơi đã có thể mang đi bán, ngày
ngày nhìn các bạn cùng vườn với mình được những người chủ mua và mang về
trồng, tôi ngưỡng mộ nhiều lắm, cũng thầm mong ước một ngày nào đó cũng
có người đến đón tơi đi, trồng tơi ở một nơi thống mát để tơi có thể phát triển
xanh tốt, phủ rợp bóng râm, làm cho người chủ của mình hài lịng.


Và ngày ấy cũng tới, hơm ấy có một người đàn ơng độ tuổi trung niên đến và
mang tôi cùng với năm cây bàng khác nữa về trồng. Nhưng nơi chũng tôi được
mang đến không phải khuôn viên của một ngôi nhà, cũng khơng phải trồng ở
các cơng trình cơng cộng mà là một khuôn viên rộng và đẹp của một ngôi
trường. Tôi cũng như các bạn của mình vui lắm, khơng chỉ vì chúng tơi chính
thức được trồng cố định ở một nơi, ở đó thì chúng tơi có thể thỏa sức phát triển,
vươn rộng cành xịe bung những tán lá đón ánh mặt trời, mang lại bóng râm và
khơng gian nghỉ ngơi lí tưởng cho con người, mà cịn vì nơi chúng tơi được


mang đến, đó là một khơng gian tuyệt vời.


Ngày ngày chúng tơi có thể cùng các bạn học sinh vui đùa, chứng kiến không
gian nghiêm túc mà cũng không kém phần vui vẻ của trường học. Hơn nữa,
trong suy nghĩ của tơi thì khi được trồng ở trường học thì chúng tơi có điều
kiện phát triển lâu dài hơn ở những nơi khác, chúng tôi không phải lo lắng rằng
mình sẽ bị chặt bỏ hay bị thay thế bởi cây trồng nào khác nữa. Mặt khác, ở
khuôn viên trường học các bạn học sinh rất dễ thương nên chúng tôi cũng sẽ
không bị đối xử bất công. Quả nhiên như vậy, khi mới về trường, chúng tôi
được ưu tiên trồng trong những bồn hoa lớn được xây dựng sẵn ở ngay giữa
sân trường.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

tưới nước đầy đủ, một ngày hai lần. Nhờ sự tận tình, chu đáo ấy mà chúng tôi
phát triển rất nhanh, những chiếc lá xanh mọc ra xanh tốt.


Nhưng khi đã dần trở nên cứng cáp, những chiếc nạng, chiếc cọc chống đỡ
xung quanh được tháo bỏ, chúng tơi có thể tự đứng vững, những tưởng chúng
tôi sẽ mãi xanh tốt, phát triển đều đặn như thế. Nhưng không, một biến cố lớn
đã đến với tôi, các bạn học sinh đã vô tư chơi đùa, nghịch ngợm đã bứt hết
những chiếc lá trên thân cây của tôi, những chiếc lá mà tôi cố gắng lắm mới
làm cho nó đâm chồi và phát triển xanh tốt như vậy. Hành động vô tư này của
các bạn nhỏ làm cho tôi vô cùng đau đớn, tôi phải nói lời chia li cùng với
những chiếc lá vừa mới mọc lên xanh tốt, chịu đựng những vết thương sâu khó
lành, vì chúng tơi mới là những cây non, thân thể yếu ớt mà bị bứt lá, nhựa
chảy ra đầm đìa trên cành cây.


Lúc bị bứt lá tơi đau đớn lắm, tơi rất muốn nói với các bạn học sinh đừng làm
như vậy nhưng tơi khơng nói được, và các bạn học sinh cũng không thể hiểu
được. Tôi buồn và đau đớn lắm, chỉ biết ngước mắt nhìn và chịu đựng những
nỗi đau thấu xương ấy. Tôi không chỉ đau bởi nỗi đau thể xác, khi bị các bạn


bứt lá mà nỗi đau tinh thần cũng làm tôi cảm thấy khắc khoải, khôn nguôi, bởi
tôi luôn tin tưởng các bạn học sinh, tin tưởng rằng các bạn sẽ không làm gì gây
hại cho chúng tơi, tin đây là mơi trường tốt nhất chúng tơi có thể sinh trưởng
mà khơng chịu bất kì sự đe dọa nào. Giờ đây tơi chỉ biết ơm lấy nỗi thất vọng
cho riêng mình và khóc trong đau đớn, nhưng nỗi đau ấy các bạn đâu có biết
được.


Chúng tơi ra sức quang hợp, phát triển chỉ mong có một ngày sẽ trưởng thành,
rợp bóng mát cho các bạn học sinh có thể thỏa sức chơi đùa, có thể điểm tơ cho
ngơi trường, mang những niềm hi vọng lớn như vậy nên giờ đây khi mạng sống
của chúng tơi bị đe dọa thì nỗi thất vọng càng lớn, tơi sợ mình sẽ khơng thể
chống đỡ nổi nữa, thân thể của tôi ngày càng yếu ớt. Nếu các bạn học sinh
không dừng lại hành động phá hoại này thì việc tàn úa và mất đi chỉ là chuyện
một sớm, một chiều. Thật may mắn cho chúng tôi, vì các bác bảo vệ đã phát
hiện kịp thời, các bạn học sinh không thể làm chúng tôi đau đớn được nữa. Các
bạn nhỏ đã bị thầy giám thị phạt viết kiểm điểm, từ đó mà chúng tơi khơng bị
đau đớn bởi những hành động tự nhiên, vô tư ấy nữa.


Tơi biết các bạn học sinh khơng hề có ý xấu, cũng không hề muốn làm hại
chúng tôi mà chỉ do sự hiếu động của lứa tuổi nên mới có những hành động vô
tư như thế. Tôi tin chắc rằng chỉ cần lớn hơn một chút, lắng nghe những lời dạy
của thầy cơ thì các bạn sẽ nhận thức được hành động của mình là chưa đúng.
Tơi khơng cịn giận và trách các bạn học sinh nữa, bởi chính sự vô tư, hồn
nhiên của các bạn, tôi chỉ hi vọng các bạn có ý thức hơn trong việc bảo vệ
chúng tơi, những lồi thực vật trồng trong trường cũng như ở bất cứ đâu, để
chúng ta có thể trở thành những người bạn thân thiết


<b>Bài làm 2</b>


Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tơi cịn sum suê xanh tốt, mơn


mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vây mà giờ đây, tôi không cầm
được nước mắt.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

vươn rộng tán che chở cho mấy đứa nhỏ. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ
dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.


"Rắc! Rắc!" - một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tơi
chợt tỉnh. Trời ơi! Cịn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có mội tí thơi mà lũ
trẻ đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã
vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị tụi nhỏ
giằng, kéo, giật và đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vị cái thân bàng khốn
khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng
chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá
lên cười - những điệu cười xem chừng khối trá lắm!


Chúng như cịn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào
thân mình tơi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng.
Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.


Rồi ngón tay tơi, những chiếc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng
nỡ... Tơi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ trẻ khỏi cái
nắng cái gió, mùa mưa tơi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà
giờ chúng lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tơi. Lịng tơi như se lại: "Sẽ
chẳng bao giờ, phải chẳng bao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".
Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại,
chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.
- Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trị ác độc đó nữa. Bàng là bạn của
chúng ta mà! Nếu các cậu không dừng lại tôi sẽ đi mách các thầy cơ đó!


Tơi ngạc nhiên q chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học


sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.


Tôi chợt hiểu rằng khơng phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số bạn nông
nổi đến mức chơi nghịch, chơi ác mà thôi!


</div>

<!--links-->

×