Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Một chút- rất nhẹ nhàng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (67.58 KB, 2 trang )

MỘT CHÚT ... RẤT NHẸ NHÀNG
Nguyễn Anh Phương - Lớp 10 chuyên Anh
...Vậy là hai tháng đã trôi qua kể từ ngày tôi chính thức trở thành học sinh lớp mười
trường THPT Sơn Tây. Hai tháng, không phải là ngắn ngủi, nhưng cũng không quá dài dể
tôi quên đi được những dòng cảm xúc ấm áp và tươi vui trong những ngày đầu học tại mái
trường này.
Tôi vẫn nhớ...buổi đầu tiên bước vào trường, lòng tôi khấp khởi, chộn rộn, vui
sướng biết nhường nào. Không biết đã bao lần, tôi mong mỏi được ngồi học tại đây, ao
ước được khoác trên mình bộ đồng phục, khao khát được trở thành học sinh trường cấp ba
Sơn Tây. Giờ phút này, ước mơ cháy bỏng đó của tôi đã trở thành hiện thực. Niềm vui
sướng vỡ oà trong tim, rồi lan toả khắp người, toàn thân tôi run rẩy, rạo rực đến lạ và phấn
kích đến tột cùng. Tôi như người đang lơ lửng trong giấc mơ...
Rất nhanh sau đó, sự hồi hộp, hơi căng thẳng, hơi lo lắng một tẹo ùa đến với tôi.
Thấy trường xa quá mà không hiểu rõ vì sao ! Dù đã đứng đây rồi, ngay trong sân trường
không phải là quá rộng, mà sao có cái gì xa lạ, thực sự lạ lẫm với một học sinh mới như
tôi. Một khung trời hoàn toàn xa lạ...bạn bè mới...những thầy cô mới...Tôi chợt thấy lo lắng
“ Liệu mình sẽ ra sao khi lên cấp ba ? Liệu mình có còn nhận được sự ưu ái, có còn có
được những người bạn thân thiết, những kỉ niệm đẹp nơi mái trường này ?”. Ý nghĩ ấy khẽ
len lỏi vào thâm tâm tôi, khiến tôi thấy bồn chồn, có chút bứt rứt...dù chỉ một chút xíu thôi.
Trong lúc đăm chiêu, vô tình tôi va nhẹ một người, chắc là một cô giáo trong
trường. Tôi sợ hãi xin lỗi cô rối rít, còn cô thì cười khẽ: “Không sao đâu! Em là học sinh
lớp mười hả ? Cố lên nhé !...”. Giọng cô ấm áp quá, nụ cười của cô sao mà dịu dàng đến
vậy. Bất giác, tôi nhớ lại những ngày đầu tôi vào lớp một, rồi lên lớp sáu, cũng có khác gì
bây giờ đâu: chưa quen ai, chưa biết gì cả, cũng có đôi chút e dè, lo lắng, bồn chồn, bứt
rứt...nhưng rồi thời gian đã xoá nhoà những ranh giới vô hình ấy, và tất nhiên, tôi đã có
những khoảng thời gian hạnh phúc và đáng nhớ. “Cấp ba cũng là thời khắc đáng nhớ của
mỗi học sinh”...Ừ nhỉ !...Mái trường Sơn Tây này sẽ vun đắp cho những ước mơ của mình,
sẽ là nơi ghi dấu khoảng thời gian hạnh phúc đáng nhớ nhất, thời khắc cuối cùng cuả mỗi
học sinh. “Đừng nên bỏ lỡ một giây phút nào chỉ bởi sự e ngại cái mới, bởi những nỗi lo
lắng vu vơ, để sau này lại nhớ, lại tiếc nuối và hối hận” - tôi nhủ thầm với chính mình như
vậy. Bất chợt, ngôi trường này, thấy gì đó sao mà thân thương quá ! “ Cám ơn


một người bạn không quen ! À không !...một người thân chưa rõ tên, nhớ
mặt của đại gia đình mới - trường cấp ba Sơn Tây...Cám ơn đã dành cho em một
nụ cười hiền hậu...Cám ơn đã giúp em tin rằng: mái trường này luôn tràn ngập yêu
thương !” Tôi chợt thấy tim mình ấm lại, một niềm vui nho nhỏ...nao lòng đến lạ...một
chút...một chút...rất nhẹ nhàng !
Sơn Tây, ngày tựu trường 2008.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×