Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Tải Top 5 bài đóng vai anh thanh niên kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa hay nhất - HoaTieu.vn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (418.57 KB, 10 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>1. Dàn ý đóng vai anh thanh niên kể lại Lặng lẽ Sa pa</b>


A. Mở bài


- Giới thiệu bản thân
B. Thân bài


- Kể về việc tôi làm mỗi ngày.


- Cuộc gặp gỡ giữa tôi với bác họa sĩ và cô kĩ sư.


- Tôi là anh thanh niên xởi lởi, gần gũi, rất thân thiện và rất "thèm người "( theo lời
ông họa sĩ)


- Giới thiệu căn nhà gọn gàng, ngăn nắp của tôi và mời khách đến nhà chơi.
- Tơi nói về cơng việc của tơi, nói rất cụ thể, rất chi tiết.


- Cô kĩ sư tặng lại tơi muốn tặng lại cho một vật gì đó nên kẹp lại chiếc khăn mùi soa
vào quyển sách của tôi.


C. Kết bài


- Nêu cảm nghĩ của bản thân về cuộc gặp.


<b>2. Đóng vai anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa ngắn gọn</b>


Tôi là một người thanh niên sống và làm việc tại đ nh ên ơn nơi có độ cao hai
nghìn sáu trăm m t. Chắc mọi người cũng thắc mắc tơi làm gì ở nơi cao thế này. Tôi
làm công tác khࡢ tư礘ng kiêm vật lࡢ đ a cầu. Một mình ở nơi lặng l apa này bu n
lắm, thèm người q nên tơi tìm cách để gặp gỡ mọi người mỗi khi đi qua đây. à
một lần trong số đó tơi đ quen đư礘c bác tài xế, ông họa sĩ, cô kĩ sư để lại ấn tư礘ng


sâu sắc nhất trong tôi.


Khi tôi mới lên công tác chưa quen nên rất muốn gặp gỡ mọi người. Tôi bền lăn kh c
gỗ ra giữa đường xem có xe nào đi qua khơng.Ngay sau đó, một chiếc xe đi lên, thấy
kh c gỗ chắn ngang đường liền ng lại gọi mọi người xuống đ礘y b đi. Tôi lao ra
bảo mọi người cùng đ礘y b . 礘y xong một bác tài xế ra h i Ai đ đ礘y kh c gỗ ra
giữa đường đấy . Tôi ngại quá, đ mặt, tôi bảo với họ r ng tôi mới lên công tác chưa
quen nên nghĩ ra cách này để gặp gỡ mọi người. Thế là tôi đ quen với bác tài xế và
bác h a với tôi r ng mỗi tháng có chuyến xe qua s ng lại cho tơi nói chuyện, làm
quen với mọi người. c đó, tơi rất sung sướng và ch mong một tháng trôi qua thật
nhanh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

ần đó, bác tài xế đ giới thiệu cho tơi hai người đó, họ có ba mươi ph t tôi bèn ẫn
họ lên thăm nhà. Tôi hái thật nhiều hoa để tặng cô kĩ sư, cô ấy rất thࡢch. R i tơi giới
thiệu qua cơng việc của mình cho cô kĩ sư và ông họa sĩ nghe. Tôi đưa họ vào trong
nhà. Ông họa sĩ ngạc nhiên khi ở cái nơi lặng l apa này tưởng tôi ở một mình thì
mọi th chắc bề bộn lắm. Ấy vậy mà ông lại thấy căn phòng của tôi quá ngăn nắp. Cô
kĩ sư ra tủ sách chọn lấy một quyển và ng i đọc. Tơi và ơng họa sĩ trị chuyện với
nhau. Ông h i


Quê anh ở đâu thế?


Quê cháu ở ào cai này thơi…-Tơi trả lời


Dường như, càng nói chuyện thì ơng họa sĩ càng thࡢch tơi. Cuối cùng, ơng ra quyết
đ nh s v chân ung tôi. Tôi ngư礘ng lắm, liền t chối m nh liệt. Tôi cảm thấy tơi
khơng x ng đáng để đư礘c v , cịn có nhiều người gi i hơn tơi. Ơng kĩ sư vườn rau,
đ ng chࡢ nghiên c u khoa học trên mảnh đất này, họ cũng là những nhân tài và rất
x ng đáng để đư礘c phác họa chân ung. Nhưng ông đ bắt đầu phác thảo khuân mặt
của tôi, b ng vài n t, họa sĩ đ gần như ghi xong gương mặt của tơi.



Tơi nhìn đ ng h và kêu lên
Trời ơi, ch cịn năm ph t…!


Tơi giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Tôi chạy ra nhà phࡢa sau, r i trờ
vào liền, tay cầm một cái làn. Nhà họa sĩ tặc lưỡi đ ng ậy. Cô gái cũng đ ng lên, đặt
lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già


Ơ! Cơ cịn qn chiếc mùi soa đây này!


Tôi kêu lên. ể người con gái kh i trở lại bàn, anh lấy chiếc khăn tay cịn vo trịn cặp
giữa cuốn sách tới trả cho cơ gái. Cô kĩ sư mặt đ ửng, nhận lại chiếc khăn và quay
vội đi.


Ch ng tôi tạm biệt nhau, ông họa sĩ già h a s lên thăm tôi một lần nữa.


ến lư礘t cơ kĩ sư. Cơ chìa tay ra cho anh nắm, c礘n trọng, rõ ràng, như người ta cho
nhau cái gì ch khơng phải là cái bắt tay. Cơ nhìn thẳng vào mắt tơi


Chào anh.


Tơi đưa cho cơ kĩ sư quyển sách và chiếc khăn mùi soa. Tôi nắm tay cô ấy, cả hai
ch ng tôi ường như đ cảm nhận đư礘c tình cảm của nhau.


Cái này để ăn trưa cho bác, cho cô và bác lái xe.


Tôi tạm biệt họ, tôi nghĩ r ng bao giờ mới có thể gặp lại hai người này. ặc biệt là cô
gái. à tôi cảm thấy ường như chࡢnh tôi và cơ gái ấy đều thấy có cảm tình với nhau.


à tại nơi lặng l apa này một tình yêu chớm nở giữa tôi và cô kĩ sư.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

người như cao cả hơn cả đất trời, nơi ấy tình yêu cũng đơn hoa kết trái và nơi ấy
ch ng tơi gọi là nơi lặng l apa.


<b>3. Đóng vai nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa chi tiết</b>


Tôi- kẻ đư礘c mệnh anh là cô độc nhất thế gian trong câu chuyện ặng l a Pa của
nhà văn Nguyễn Thành ong. Gọi như thế có l cũng phải thơi vì đ mấy năm trời tơi
sống quanh qu礘n làm công tác khࡢ tư礘ng trên đ nh ên ơn cao hai nghìn sáu trăm
m t; quanh năm làm bạn với mây mù và thiên nhiên lạnh l o. Tôi thèm lắm cái hơi
người ấm đư礘m giữa cái trốn mênh mông bát ngát này. Ấy thế mà trời chẳng phụ tôi
đ cho tơi có một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ đong đầy những ư v tình cảm.


Nói đến cuộc gặp gỡ đặc biệt này tôi há phải cảm ơn bác lái xe già nhiều lắm vì bác
đ giới thiệu tơi với mọi người. Nhắc đến bác lái xe già cơ uyên tôi may mắn đư礘c
gặp bác qua một lần đ礘y cây chắn ngang xe bác. Nghĩ lại thấy ngại và đáng xấu hổ vì
ước muốn nh nhen đư礘c gặp người của mình mà làm chắn đoạn đường bác đi. Thế
mà bác lại chẳng trách tôi lại thông cảm và hiểu cho tơi. T đó về sau bác hay lên
thăm tơi khi thì mua sách khi lại mua cho tơi những th tôi cần.


Hôm nay cũng như thường lệ; nhác thấy chiếc xe của bác phࡢa xa xa, tôi rạng rỡ chạy
tới ũi vào tay bác củ tam thất nh v a đào đư礘c, gửi bác về ngâm rư礘u b i bổ cho
bác gái v a mới ốm ậy. Tôi h hởi khoe với bác mà chẳng để ý bác còn ẫn thêm 2
người khách. Bác giới thiệu nhanh với tôi r ng đó là một ơng họa sĩ già và một cô kĩ
sư nông nghiệp. Theo lời g礘i ý của bác, tơi có lời mời khách lên thăm nhà và cũng
chࡢnh là nơi tôi làm việc.


Ở đây cuộc sống cô độc tơi có tr ng thêm vài cây hoa hoa ơn; hoa thư礘c ư礘c; hoa
h ng phấn;… ắc xanh đ , tࡢm đan xen rực rỡ. Không nhiều nhưng cũng đủ làm n c
lịng khách nơi xa. Cơ kĩ sư xinh đẹp cũng không n m trong ngoại lệ, cô ô lên một


tiếng đầy thࡢch th . Cô ấy là cô gái đầu tiên t Hà Nội tới thăm nhà tơi vậy chả có lý


o gì mà tơi khơng ành tặng cho cơ ấy một bó hoa thật to cả?


Bác lái xe già ch cho tôi gặp người đư礘c 30 ph t để bác khơng lỡ ở hành trình của
mình. ì thế tôi phải tranh thủ t ng giây t ng ph t quý giá của cuộc đời. Tôi xin ông
và cô 5 ph t để kể về câu chuyện của mình và 20 ph t để đư礘c nghe về chuyện ưới
xuôi. Tôi thực sự rất muốn biết ưới xuôi bây giờ tình hình kinh tế, con người như thế
nào, có gì đổi mới hay khơng?


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

l o của gió như gi ng x , nuốt trọn con người nh b . c xong việc quay trở vào
giường lại đau đáu ch n chọc không tài nào tiếp giấc đư礘c nữa.


Nói đến đây giong tơi bỗng nghẹn lại, cảm như có cái gì đó đè n n, có cái gì nghẹn
ngào đến khó tả. Tơi ng礘ng lên thấy cô gái đang chăm ch lắng nghe, ông họa sĩ già
lại ục tôi Anh kể tiếp đi . Tôi s礘 r ng kể nữa mình s chẳng kìm đư礘c cảm x c nên
lảng sang, tôi vui vẻ Thôi mời cô và ông vào trong nhà. Chè đ ngấm r i đó.


Nhà tơi thì đơn sơ có chiếc giường con; chiếc bàn học và một giá sách. ống một
mình thế có l là đủ. Tơi rót nước mời ơng, mời cơ nhưng cô gái trẻ lại đang mải mê
bên trang sách nên tôi ch lẳng lặng đặt nhẹ phࡢa trước mặt. Uống chè tôi pha, ông họa
sĩ t ra thࡢch th , ông tiếp Ta th a thuận thế này. Chuyện ưới xuôi, mười ngày nữa
trở lại đây, tôi s kể anh nghe. Tôi s trở lại, anh ự đấy. Tôi cũng muốn biết cái yên
lặng l c một giờ sáng chọn von trên cao nó thế nào. Bây giờ có cả ba ch ng ta đây,
anh h y kể chuyện anh đi. ao người ta bảo anh là người cô độc nhất thế gian? R ng
anh thèm người lắm?


Nghe đến đây tơi sững sờ, đốn biết là o bác lái xe kể, tôi vội thanh minh Không,
không đ ng đâu. Một mình thì anh bạn trên trạm đ nh Phan-xi-păng ba nghìn một
trăm bốn mươi hai m t kia mới một mình hơn cháu. àm khࡢ tư礘ng, ở đư礘c cao thế


mới là lࡢ tưởng ch .


Nói cho vui thế ch cũng có l c tơi đ t ng nghĩ mình cơ đơn nhưng ngẫm lại cho
cùng tơi nào có cơ đơn, tơi cịn có cơng việc vả lại cơng việc của tơi cịn gắn liền với
bao anh em, đ ng chࡢ ưới kia. Cịn nói về cái thèm người tơi khơng phủ nhận. Mỗi
l c như thế tơi lại nói với lịng mình r ng Mình sinh ra ở đâu và làm việc vì cái gì?
Mình phải có trách nhiệm và cống hiến hết mình. Mà đâu ch mình tơi thèm người bác
lái xe cũng thế cịn gì, những hơm bác ấn cịi inh i mà tơi khơng ch u xuống là bác
lại mị lên tận đây.


Quay sang cơ kĩ sư tơi đùa c礘t à cơ thấy đấy, tơi cịn có sách làm bạn cơ mà.
Ơng họa sĩ thắc mắc h i tôi quê anh ở đâu


Tôi cũng không ngần ngại chia sẻ Quê tôi ở ào Cai và tôi có một ơng bố tuyệt lắm.
Hai bố con tơi cùng viết đơn xin ra lࡢnh đi mặt trận. Kết quả bô tôi thắng cháu một
không. D p tết v a r i có một đồn các ch lái máy bay lên thăm cơ quan tơi ở a Pa.
Khơng có tơi ở đấy. Các ch lại cử một ch lên tận đây. Ch ấy nói nhờ có tơi góp
phần phát hiện một đám mây khô mà ngày ấy, tháng ấy, không quân ta hạ đư礘c bao
nhiêu phản lực Mĩ trên cầu Hàm R ng. ối với tôi l c đấy cảm x c như vỡ ịa, hạnh
ph c vì cũng có l c mình lại lập đư礘c chiến cơng to đến thế. Ch lái máy bay có nhắc
đến bố tơi, ơm tơi mà lắc Thế là một hịa nh ! . Ch nói thế ch tơi vẫn cịn thua
bố nhiều lắm


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Tơi biết có rất nhiều người x ng đáng hơn mình. Tơi nhanh nhảu Cháu giới thiệu
với bác ông kĩ sư ở vườn rau ưới a Pa! Ngày này sang ngày khác ông ng i im trong
vườn su hào, rình xem cách ong lấy phấn, thụ phấn cho hoa su hào. R i, để đư礘c theo
ý mình, tự ông cầm một chiếc que, mỗi ngày chࡢn mười giờ sáng, l c hoa tung cánh,
đi t ng cây su hào làm thay cho ong. Hàng vạn cây như vậy. ể củ su hào nhân ân
toàn miền Bắc nước ta ăn đư礘c to hơn, ngon hơn trước. Ông kĩ sư làm cháu thấy cuộc
đời đẹp quá. Bác về a Pa v ông ta đi, bác. Hay là, đ ng chࡢ nghiên c u khoa học ở


cơ quan cháu ở ưới ấy đấy. Có thể nói đ ng chࡢ ấy trong tư thế sẵn sàng suốt ngày
chờ s t. Nửa đêm mưa gió r t buốt, mặc, c nghe s t là đ ng chࡢ chống chồng chạy
ra. Như thế mười một năm. Mười một năm không một ngày xa cơ quan. Khơng đi đến
đâu mà tìm v礘. ng chࡢ c s礘 nhỡ có s t lại vắng mặt mình. ng chࡢ đang làm một
cái bản đ s t riêng cho nước ta. Có cái bản đ ấy thì lắm của lắm bác ạ. Của chìm
nơng, của chìm sâu trong lịng đất đều có thể biết, quý giá lắm. Trán đ ng chࡢ c hói


ần đi. Nhưng cái bản đ s t thì sắp xong r i.


ó là những con người hi sinh thầm lặng, những con người cống hiến hết mình giữa
cái chốn hoang vu, lạnh l o để ựng xây q hương đất nước. Nói đến đây tơi thống
thấy một n t đư礘m bu n, băn khoăn đầy ưu tư trên khn mặt ơng họa sĩ.


Cịn về cơ kĩ sư nơng nghiệp. Tơi khơng gi i đốn đư礘c suy nghĩ con gái. Tôi không
biết r ng cô đang nghĩ gì? ề câu chuyện tơi kể hay về những cảm x c tình u trong
cuốn sách? Hay phải chăng cịn là những quyết đ nh đ qua? Tôi không thể đốn đư礘c
nhưng tơi chắc r ng trong cơ đang ạt ào lên một ấn tư礘ng hàm ơn khó tả. à như
muốn để lưu lại ch t gì đó nơi đây cơ cố tình kẹp lại chiếc khăn tay vào giữa cuốn
sách gửi lại cho tơi.


Nhưng vì l ch sự, vì những suy nghĩ chốc lát tôi lại gào lên ô, cơ cịn qn khăn mùi
soa đây này r i cuộn trịn lại trả cho cơ. Cơ gái ngư礘ng ngùng nhận r i ngoảnh mặt
quay đi.


Tôi đ ng là vô tâm, vô tâm nên mới không hiểu ý nh của người con gái đáng yêu;
tâm tình ấy. M i đến bây giờ nhận ra thì cũng đ ch cịn là q kh .


Thời gian cũng đ hết tôi phải tiễn 2 người khách đặc biệt ra về. Ơng họa sĩ ơm chặt
vai tôi lắc mạnh đầy h a hẹn Chắc chắn r i tôi s trở lại. Tôi ở với anh ࡢt hơm đư礘c
ch ?



Cịn cơ gái nắm lấy tay tơi bng câu nhẹ nhàng "Chào anh . Một tình cảm nghẹn
ngào như hàm ch a trong đó, cảm x c âng trào đến tột cùng trong tơi và có l trong
cả chࡢnh cô gái ấy.


Tôi xách vội t i tr ng, i vào tay ông họa sĩ Cái này để ăn trưa cho bác, cho cô và
bác lái xe. Cháu có bao nhiêu là tr ng, ăn khơng xuể. Cháu khơng tiễn bác và cơ ra xe
đư礘c, vì gần tới giờ ốp r i. Thôi chào bác, chào cô. Bác s trở lại nh .


Trung thực mà nói chưa đến giờ tôi trực nhưng tôi s礘 s礘 cái cảm giác chia li ấy, s礘
phải nói lời tạm biệt, s礘 phải xa cái gọi là hơi người .


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

ó là câu chuyện của tôi câu chuyện về chuyến gặp gỡ đặc biệt nơi n i r ng lạnh l o.
Trong con mắt của ông họa sĩ già, của cô kĩ sư và của những người khác nữa, có l
đơi l c họ s tự h i tại sao tôi lại hành khổ mình đến thế? Tại sao tơi lại phࡢ hoài tuổi
trẻ đến thế? Tuổi trẻ để bay bổng cịn tại sao tơi lại chọn cuộc sống cơ đơn? Tơi khơng
bu n mà trái lại tơi cịn cảm thấy vui, cảm thấy hạnh ph c vì đ đư礘c đóng góp một
phần s c lực nh b cho quê hương, đất nước; đư礘c cống hiến nhiệt thành tuổi trẻ này
cho non sông, n i r ng, để quốc gia ngày một đi lên, phát triển hưng th nh và giàu đẹp.
Hi vọng thế hệ sau này s có những con người như tôi, như ông kĩ sư hay đ ng chࡢ
nghiên c u s t- Những con người ặng l a Pa.


<b>4. Hóa thân nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa</b>


ó khơng phải lần đầu tiên tơi rời Hà Nội qu ng đời học sinh, sinh viên của tôi đ
ghi ấu bao lần đến với Huế, Quảng Tr , Bắc Kạn, Thái Nguyên, nhưng lần này đến


ai Châu, tơi có cảm giác thật lạ. Tơi mới ra trường, đây là chuyến đi nhận công tác
của tôi. Bước qua cuộc đời học trò chật hẹp để bước vào cuộc sống mới khiến tôi
không kh i ngỡ ngàng. Trên chặng đường t Hà Nội đến ai Châu, tôi đ đư礘c quen


biết những con người thuộc những thế hệ khác nhau. Họ đ khiến tôi thấy cuộc sống
này rộng lớn và đẹp đ biết mấy. ặc biệt là qu ng đường tôi đến a Pa. a Pa, nghe
cái tên người ta đ muốn ngh ngơi nhưng ở đó có những con người làm việc hăng say,
họ nguyện hi sinh tuổi thanh xuân của mình cho đất nước. Họ để lại ấn tư礘ng đẹp
trong lịng tơi cũng như bất kì ai đặt chân lên mảnh đất này.


Ch vài cây số nữa là tới aPa bác lái xe nói vậy. Tơi bắt đầu háo h c, tị mị, mắt
nhìn xa ngồi cửa kࡢnh một cách lặng l mà say mê. au cuộc nói chuyện, giao lưu
vui vẻ giữa tơi bác lái xe bác họa sĩ già thì mọi người bỗng nࡢn bặt, vì cảnh trước
mắt bỗng hiện lên đẹp một cách kỳ lạ… Nắng bây giờ bắt đầu len tới đốt cháy r ng
cây. Những cây thông ch cao quá đầu, rung tࡢt trong nắng, những ngón tay b ng bạc
ưới cái nhìn bao che của những cây tử kinh th nh thoảng nhô cái đầu màu hoa cà lên
trên màu xanh của r ng. Mây b nắng xua, cuộn tròn lại t ng cục, lăn trên các vòm lá
ướt sương, rơi xuống đường cái, lu n cả vào gầm xe. Giữa l c đó, bác lái xe cho ng
xe để mọi người ngh ngơi. Riêng với tôi và bác họa sĩ, ông quay sang nói một cách bࡢ
hiểm s giới thiệu cho ch ng tôi một trong những người cô độc nhất thế gian . Bác
lái xe này thật vui tࡢnh khi đặt cho người đó cái tên như vậy. Bác lại còn khẳng đ nh
với bác họa sĩ một người say mê nghệ thuật r ng Thế nào bác cũng thࡢch v hắn .
Khơng hiểu sao nói đến đây, bác lái xe lại liếc nhìn tơi, khiến cho tơi bất giác đ mặt.
Cái nhìn đó có l là có hàm ý sâu xa.


Theo lời bác lái xe thì đó là một anh chàng hai mươi bảy tuổi làm công tác khࡢ tư礘ng
kiêm vật lý đ a cầu trên đ nh ên ơn cao 2600 m. Khi mới lên nhận việc, chưa quen
với khơng khࡢ tồn r ng và cây ở đây nên anh ta thèm người đến m c chắn ngang
kh c gỗ ngang đường để kiếm cớ có người nói chuyện.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

ࡢt tam thất của nhà tr ng đư礘c còn bác lái xe gửi sách mua gi p anh ta đọc cho đỡ
bu n và đỡ nhớ cuộc sống bình thường!


ng một lát, bác lái xe ắt tay người thanh niên lại chỗ ông họa sĩ và tôi để giới


thiệu. Anh mời ch ng tôi lên thăm ngơi nhà nơi anh ở. au đó, cũng như bao chàng
thanh nhiên khác anh đ mặt, luống cuống r i xin về nhà trước. Không ch riêng tôi,
bác họa sĩ hay bất kỳ ai cũng s nghĩ r ng anh chạy về trước để ọn ẹp nhà cửa, hay
gấp chăn màn vì… thanh niên mà! vậy lại ở một mình nên khó tránh kh i điều khó
nói ấy. Nhưng thật bất ngờ! Tôi nhận thấy vẻ ngạc nhiên của bác họa sĩ khi bước lên
bậc thang b ng đất thấy người con trai đang hái hoa. Cịn tơi ch lên một tiếng.
au gần hai ngày, qua ngót bốn trăm cây số đường ài cách xa Hà Nội, đ ng trong
mây mù ngang tầm với chiếc cầu v ng kia, bỗng nhiên lại gặp hoa thư礘c ư礘c, vàng,
tࡢm, đ , h ng phấn, tổ ong ngay l c ưới kia là mùa hè, đột ngột và m ng rỡ, quên
mất cả e lệ, tôi chạy đến bên người con trai đang cắt hoa. Anh rất tự nhiên như với
một người bạn đ quen trao bó hoa đ cắt cho tơi, và cũng rất tự nhiên, tôi đỡ lấy.


Tôi cắt thêm mấy cành nữa. R i cô muốn lấy bao nhiêu nữa, tùy ý. Cơ c cắt một bó
rõ to vào. Có thể cắt hết nếu cô thࡢch. Tôi không biết kỷ niệm thế nào cho thật long
trọng ngày hôm nay. Bác và cơ là đồn khách th hai đến thăm nhà tôi t Tết, và cô
gái th nhất t Hà Nội lên tới nhà tôi t bốn năm nay.


Người con trai nói to những điều đáng ra người ta ch nghĩ. Cũng là những điều người
ta ࡢt nghĩ. iệc ấy làm tôi và bác họa sĩ cảm động và cuốn h t ngay. Tơi ơm bó hoa
vào ngực, bạo ạn nhìn thẳng vào mặt anh. Anh thanh niên bắt gặp cái nhìn đó, phủi
vội giọt m hơi trên sống mũi, m m cười, hạ giọng h i


Cũng đoàn viên, ph ng?
âng Tơi nói.


Thơi, chấm t tiết mục hái hoa Người con trai bất ch礘t quyết đ nh


Bác lái xe ch cho ba mươi ph t thôi. Hết năm ph t r i. Cháu nói qua cơng việc của
cháu, năm ph t. Cịn hai mươi ph t, mời bác và cơ vào nhà uống chè, cho cháu nghe
chuyện. Cháu thèm nghe chuyện ưới xuôi lắm. Anh bắt đầu kể về công việc của


mình. R ng cơng việc của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, tࡢnh mây, đo chấn động đ a
cầu để ự báo thời tiết.


R i cả những khó khăn, trở ngại những đêm mưa b o, b o tuyết, trời nắng, mưa.
Nhưng anh vẫn làm việc rất nghiêm t c đến t ng giờ, t ng ph t. Bởi có l anh hiểu
đư礘c cơng việc của anh quan trọng như thế nào.


Tơi vẫn đ ng đó, ơm bó hoa và lắng tai nghe. Anh bỗng ng lại. Trời! Mười ph t
sao mà trơi nhanh q!


Anh nói nữa đi Bác họa sĩ giục.


Báo cáo hết! Người con trai vụt trở lại giọng vui vẻ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Thì giờ ngắn ngủi cịn lại th c giục chࡢnh ch ng tơi. Ch ng tôi bước vào căn nhà ba
gian sạch s và gọn gàng.


Bác họa sĩ h a s quay trở lại và kể anh nghe chuyện ưới xuôi. Bác v a nhâm nhi
ch n chè và nghe anh giải thࡢch cụm t cô độc nhất thế gian . R ng cịn có người cơ
độc hơn anh. ó là anh bạn trên trạm đ nh Fansipan ba trăm một trăm bốn mươi hai
m t kia cịn một mình hơn anh.


Tơi đang đọc cuốn sách trên bàn của anh và vẫn lắng tai nghe hai bác cháu họ nói
chuyện.


Càng nói chuyện với chàng trai bác họa sĩ càng có vẻ thࡢch th . Bác đề ngh v anh.
Nhưng anh t chối. Bởi theo anh anh không phải là người đáng để v . Anh khiêm
tốn giới thiệu người khác. ó là ơng kỹ sư vườn rau ưới a Pa. Nhưng cũng may
b ng mấy n t, họa sĩ đ ghi xong lần đầu gương mặt của người thanh niên.



Người thanh niên này làm tôi và bác họa sĩ suy nghĩ nhiều quá. Những điều cùng
nghe cộng với những điều tôi khám phá thấy trên trang sách đang đọc giở làm cho tôi
bàng hồng. Có phải vì ánh sáng trong quyển sách chiếu qua làm tơi hiểu thêm về
cuộc sống một mình ũng cảm tuyệt vời của người thanh niên, về cái thế giới những
con người như anh mà anh kể, về con đường tơi đi tới?


Khơng phải ch vì bó hoa rất to đi theo tôi trong chuyến th nhất ra đời mà vì một bó
hoa khác, bó hoa của những háo h c và mơ mộng ngẫu nhiên anh cho thêm tôi. Tôi
không muốn những khoảnh khắc này trôi đi vô nghĩa trong đời mình. Tơi mong muốn
để lại điều gì thật ý nghĩa nơi này. Tơi kh mở khóa chiếc xắc nh bên mình. à thế là
ch cịn năm ph t nữa. Bác họa sĩ tặc lưỡi đ ng ậy. Tơi cũng đ ng lên đi ra chỗ bác.


Ơ! Cơ quên chiếc mùi xoa đây này!


Anh thanh niên v a vào kêu lên, anh lấy chiếc khăn tay vo tròn cặp giữa cuốn sách tới
trả cho tơi. Món q mà tôi cho là một ch t c n con, u àng nhưng Tơi c i đầu
ngư礘ng ngùng khơng nhìn thẳng vào anh nhận lại chiếc khăn và quay đi.


Bác họa sĩ và anh lưu luyến r i hẹn ngày gặp lại. Cịn tơi tơi chìa tay cho anh n m,
c礘n trọng rõ ràng như người ta cho nhau cài gì ch khơng phải cái bắt tay. Tơi nhìn
anh, cái nhìn như m i m i không bao giờ gặp lại.


Chào anh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

<b>5. Đóng vai anh thanh niên kể lại chuyện Lặng lẽ Sa Pa</b>


Tôi là một người thanh niên sống và làm việc tại đ nh ên ơn nơi có độ cao hai
nghìn sáu trăm m t. Chắc mọi người cũng thắc mắc tơi làm gì ở nơi cao thế này. Tôi
làm công tác khࡢ tư礘ng kiêm vật lࡢ đ a cầu. Một mình ở nơi lặng l apa này bu n
lắm, thèm người q nên tơi tìm cách để gặp gỡ mọi người mỗi khi đi qua đây. à


một lần trong số đó tơi đ quen đư礘c bác tài xế, ông họa sĩ, cô kĩ sư để lại ấn tư礘ng
sâu sắc nhất trong tôi.


ặng l apa n mình trong sương Khi tơi mới lên cơng tác chưa quen nên rất
muốn gặp gỡ mọi người. Tôi bền lăn kh c gỗ ra giữa đường xem có xe nào đi qua
khơng.Ngay sau đó, một chiếc xe đi lên, thấy kh c gỗ chắn ngang đường liền ng lại
gọi mọi người xuống đ礘y b đi. Tôi lao ra bảo mọi người cùng đ礘y b . 礘y xong một
bác tài xế ra h i Ai đ đ礘y kh c gỗ ra giữa đường đấy . Tôi ngại quá, đ mặt, tôi
bảo với họ r ng tôi mới lên công tác chưa quen nên nghĩ ra cách này để gặp gỡ mọi
người. Thế là tôi đ quen với bác tài xế và bác h a với tơi r ng mỗi tháng có chuyến
xe qua s ng lại cho tơi nói chuyện, làm quen với mọi người. c đó, tơi rất sung
sướng và ch mong một tháng trôi qua thật nhanh.


Trong những ngày cơng tác, chán q tơi liền tự tìm th vui cho mình. Khơng ch ọn
ẹp nhà cửa ngăn nắp, tơi tr ng hoa, tr ng cây thuốc quý, đọc sách… à chࡢnh những
th này tơi đ gây cảm tình với ông họa sĩ già và cô kĩ sư.


ần đó, bác tài xế đ giới thiệu cho tơi hai người đó, họ có ba mươi ph t tơi bèn ẫn
họ lên thăm nhà. Tôi hái thật nhiều hoa để tặng cô kĩ sư, cô ấy rất thࡢch. R i tôi giới
thiệu qua cơng việc của mình cho cơ kĩ sư và ông họa sĩ nghe. Tôi đưa họ vào trong
nhà. Ông họa sĩ ngạc nhiên khi ở cái nơi lặng l apa này tưởng tơi ở một mình thì
mọi th chắc bề bộn lắm. Ấy vậy mà ông lại thấy căn phịng của tơi q ngăn nắp. Cơ
kĩ sư ra tủ sách chọn lấy một quyển và ng i đọc. Tôi và ơng họa sĩ trị chuyện với
nhau. Ơng h i


Q anh ở đâu thế?


Quê cháu ở ào cai này thôi…-Tôi trả lời


Dường như, càng nói chuyện thì ơng họa sĩ càng thࡢch tôi. Cuối cùng, ông ra quyết


đ nh s v chân ung tôi. Tôi ngư礘ng lắm, liền t chối m nh liệt. Tôi cảm thấy tôi
không x ng đáng để đư礘c v , cịn có nhiều người gi i hơn tơi. Ơng kĩ sư vườn rau,
đ ng chࡢ nghiên c u khoa học trên mảnh đất này, họ cũng là những nhân tài và rất
x ng đáng để đư礘c phác họa chân ung. Nhưng ông đ bắt đầu phác thảo khuân mặt
của tôi, b ng vài n t, họa sĩ đ gần như ghi xong gương mặt của tôi.


Tôi nhìn đ ng h và kêu lên
Trời ơi, ch cịn năm ph t…!


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Ơ! Cơ cịn qn chiếc mùi soa đây này!


Tôi kêu lên. ể người con gái kh i trở lại bàn, anh lấy chiếc khăn tay cịn vo trịn cặp
giữa cuốn sách tới trả cho cơ gái. Cô kĩ sư mặt đ ửng, nhận lại chiếc khăn và quay
vội đi.


Ch ng tôi tạm biệt nhau, ông họa sĩ già h a s lên thăm tôi một lần nữa.


ến lư礘t cơ kĩ sư. Cơ chìa tay ra cho anh nắm, c礘n trọng, rõ ràng, như người ta cho
nhau cái gì ch khơng phải là cái bắt tay. Cơ nhìn thẳng vào mắt tơi


Chào anh.


Tơi đưa cho cơ kĩ sư quyển sách và chiếc khăn mùi soa. Tôi nắm tay cô ấy, cả hai
ch ng tôi ường như đ cảm nhận đư礘c tình cảm của nhau.


Tơi ấn cái làn vào tay bác họa sĩ già và nói vội v
Cái này để ăn trưa cho bác, cho cô và bác lái xe.


Tôi tạm biệt họ, tôi nghĩ r ng bao giờ mới có thể gặp lại hai người này. ặc biệt là cô
gái. à tôi cảm thấy ường như chࡢnh tơi và cơ gái ấy đều thấy có cảm tình với nhau.



à tại nơi lặng l apa này một tình u chớm nở giữa tơi và cơ kĩ sư.


</div>

<!--links-->
Cảm nghĩ về anh thanh niên trong đoạn trích Lặng lẽ Sa Pa pdf
  • 6
  • 11
  • 86
  • ×