Tải bản đầy đủ (.pdf) (117 trang)

Hình tượng nam nhi trong sáng tác của trương hiền lượng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (934.64 KB, 117 trang )

ường
đông rực rỡ, vàng rực. Lưu lại bức tranh thủy mặc con thiêu thân bất ngờ bay đến, im
lặng xoay tròn trong phòng. Ánh mặt trời sắp hết con đường đi của mình, nhưng ngày
mai nó có thể mọc lên, y nguyên bất biến theo con đường quay tròn lặp lại; con thiêu
thân chờ không được ngày mai để chết, trở thành một hạt bụi. Trên đời muôn vật
sống rồi chết đi, có cảm giác, khơng cảm giác, nhưng đều theo đuổi sự trường tồn
hoặc vĩnh hằng thật nực cười.
7. Một ý nghĩ khác của trí thức Trung Quốc
Cuối thập niên 70 thế kỉ XX, Đặng Tiểu Bình khởi xướng phong trào “giải
phóng tư tưởng”, lịch sử tư tưởng, văn hóa Trung Quốc ngay cả lịch sử Trung Quốc
thế kỉ XX, trình độ phát triển ảnh hưởng xã hội sâu sắc, tơi cho rằng cịn vượt lên cả
“thời kì Ngũ Tứ”. Khơng phải là kiểu khai sáng, do văn hóa thiểu số tinh anh nâng
trào lưu tư tưởng “Trại tiên sinh Đức tiên sinh” trào dâng rộng lớn, một kiểu rộ lên,
sau thời gian dài bị kìm nén rộng khắp đã nở rộ; khơng chỉ bng lỏng xiềng xích tư
tưởng, xiềng xích trên tay chân cũng bị phá tan, tồn bộ xã hội đột nhiên xuất hiện
một loại sức kéo trước nay chưa từng có. Từ nhân sĩ cao cấp, tinh anh cho đến nhân
dân bình thường, hầu như người người Trung Quốc đều kể chuyện. Quan trọng hơn
không ngừng giải phóng tư tưởng, tất cả đều từ giai đoạn giải phóng con người.
Khơng có con người tự do sẽ khơng có tự do tư tưởng. Cho nên mọi người mới coi
thời đại đó là “giải phóng lần thứ hai”, và cho rằng đó mới là tự do chân chính.
8.Cụ Hình và con chó nhỏ
Con chó này và hàng nghìn con chó ở nơng thơn đều như nhau, nó cũng khơng
có đặc điểm gì nổi bật, lại khơng thuộc giống chó nổi tiếng. Đó là loại chó vàng địa
phương, có lẽ màu lơng của nó bóng hơn con chó khác một chút, cơ thể khỏe mạnh
hơn chó khác một chút, nhưng chưa hề trải qua sự việc hư cấu cảm động lịng người.
Chủ nhân của nó cũng giống như hàng tỉ nông dân ở nông thôn, nếu như ông lão
không ở đội sản xuất cùng tôi, nếu ông và con chó của ơng khơng có mối liên hệ đặc
biệt làm tôi hứng thú, tôi cũng không chú ý đến một ông lão hết sức bình thường như
113



vậy. Đó là cụ già cơ đơn khoảng chừng 60 tuổi, dáng người khơng cao khơng thấp,
lưng hơi cịng, đi hai tay duỗi về phía trước, lúc nào cũng mang theo một vẻ mặt vội
vàng mà trang nghiêm. Thời gian rãnh rỗi thì ngồi xổm dưới chân tường hay ngồi xếp
bằng ở trên giường, miệng ngậm cái tẩu đầy khói, hút liên tục. Mặt ơng ta đỏ tía vẽ ra
nhiều nếp nhăn, nhưng những nếp nhăn đều theo cơ khuôn mặt tỏa ra như hoa văn,
không giống nếp nhăn trên mặt một ơng lão trí thức vậy.
9. Con cháu của Hoàng Hà
Thời gian sau của Dương Lạc, xe lừa Ngụy Thiên Quý đi đến lối rẽ con dốc
đường quốc lộ, xuôi theo sườn núi rồi đi dọc theo bờ sông. Khi ấy tiếng ơ tơ xa dần,
hồng hơn mỏng manh, từ phía đơng bãi sơng Hồng Hà bao phủ. Một mảnh sương
chiều màu lam nhạt tựa như lọc đi mọi tạp âm. Hiện tại, chỉ có tiếng ếch kêu “ồm
oạp”, thi thoảng vang lên một hai tiếng từ nơi này nơi kia. Đi tới đây mới tính ra khỏi
thành phố, bước lên đất nơng thơn. Phía tây lướt qua đường cái như nền đường của
tường thành, có thể thấy được quần thể núi cao nhất, mặt trời lặn phác thảo hình dáng
mặt người. Nó xứng với tên thực, hé ra chân tướng mặt người. Trên đỉnh núi giống
như cái trán khơng gị bó, bên dưới một vách đá cheo leo bất ngờ nhô ra tạo nên lông
mày cao vút và đôi mắt thâm trầm. Đi xuống, triền núi nghiêng và đáy triền núi
vng góc với sườn dốc chính là cái mũi kiêu ngạo. Tiếp đến, ngọn núi vẽ ra một
đường cong hình răng cưa rõ ràng như đơi mơi thanh tú khép chặt. Cuối cùng một
mỏm núi đá cao của mái vòm làm nên phần cằm của một người bướng bỉnh trên
khn mặt n ổn, nó tồn tại trên lưng núi chẳng biết mấy nghìn, mấy chục nghìn
năm.
10. Sự chân thật của lãng mạn
Có người cho rằng viết tiểu thuyết rất khó khăn, cho rằng loại này có bí quyết
lao động trí óc khơng thể diễn đạt bằng lời, hoặc là phải có tài năng,cần vượt qua trí
tưởng tượng của người bình thường. Kì thực trong cuộc sống tùy thời tùy chỗ đều có
câu chuyện, gần như có thể sắp xếp được. Anh xem, trên con đường to lớn rộn ràng
nhốn nháo, chúng sinh chen chúc nhau mà đi tới, có thong dong tự tại, có hào hứng
hớn hở, có đơng nhìn tây, có mải miết gấp gáp trên đường, có thành đơi thành cặp kề
vai sát cánh, coi bên cạnh khơng có người mà đi... Cịn cưỡi xe đạp, ngồi xe điện,

114


đứng trên xe buýt công cộng, dựa trên ghế sôpha thư thái thì cho phép nhiều người.
Anh chỉ cần tiếp cận bất cứ cái gì của một người trong hàng vạn người, nếu như anh
nghiên cứu sâu, có sự bền bỉ, đào sâu nguồn gốc, khơng nhìn tới cùng sẽ khơng nóng
nảy cố chấp bỏ cuộc, như thế, anh nhất định sẽ tìm thấy một câu chuyện thú vị của
một người. Anh đem câu chuyện của người đó ghi chép lại từ đầu đến cuối theo tình
hình thực tế, đó chính là tiểu thuyết.

115



×