Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.29 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Đất nước này có từ hồi mới khai thiên lập địa, ở đây ban đêm trời tối đen như mực, vì
chẳng có trăng, sao chiếu sáng, bầu trời như một tấm thảm đen bao trùm khắp đất
nước.
Một ngày kia có bốn chàng trai ở đất nước này rủ nhau đi chu du thiên hạ, họ tới một
vương quốc khác, ở đây, sau khi mặt trời khuất núi thì thấy xuất hiện một quả cầu
sáng dịu treo trên một cây sồi cổ đại. Ánh sáng tỏa chiếu khắp đất nước. Tuy khơng
chói chang như ánh sáng mặt trời, nhưng dưới ánh sáng dịu ấy người ta cũng có thể
nhìn rõ và phân biệt mọi vật.
Mấy khách bộ hành dừng chân đứng ngắm, họ hỏi một người nông dân đánh xe ngựa
đi ngang, vật sáng đó là cái gì.
Người kia đáp:
– Đó là mặt trăng. Ơng trưởng thơn của chúng tơi mua ba Thalơ và đem treo ở đó.
Hàng ngày ơng ta phải đổ dầu và lau cho sạch để nó cháy đều và phát ra ánh sáng dịu.
Ơng ta nhận tiền cơng mỗi tuần một Thalơ.
Khi người nông dân đã đi khuất, một người trong bọn khách bộ hành nói:
– Loại đèn như thế này chắc chúng ta cũng cần, ở quê hương chúng ta cũng có một
cây sồi cổ đại, chúng ta có thể treo nó lên cây. Vui sướng biết bao khi chúng ta khơng
cịn phải mị mẫm đi trong đêm.
Người thứ hai nói:
– Các anh có biết khơng, những người ở đây có thể đi mua cái khác về treo, chúng ta
hãy mau mau lấy xe và ngựa chở ngay mặt trăng này đi.
Người thứ ba nói:
– Tơi trèo cây giỏi, để tơi trèo lên lấy nó xuống.
Khi quả cầu lóng lánh kia đã nằm gọn trên xe, họ lấy khăn phủ lên để cho không ai
biết chuyện, họ lấy mặt trăng đem đi.
Họ đem được mặt trăng về nước mình một cách yên ổn và treo nó lên trên ngọn cây
sồi cao. Ánh trăng chiếu sáng khắp cánh đồng, trong nhà ngoài ngõ tràn ngập ánh
trăng, già trẻ lớn bé đều vui mừng. Những người tí hon đua nhau ra khỏi hang động
để thưởng thức trăng, và trên thảo ngun các thổ cơng xúng xính trong bộ quần áo đó
cùng nhau dung dăng dung dẻ nhảy múa vòng tròn.
Bốn người hàng ngày lo đổ dầu, lau bồ hóng hàng tuần được lãnh tiền cơng.
Nhưng rồi cùng với năm tháng, họ trở nên già nua. Khi người thứ nhất ốm, biết mình
khơng qua khỏi nên căn dặn mọi người mình muốn lấy một phần tư mặt trăng đem
theo xuống chín suối. Sau khi người này chết, trưởng thôn trèo lên cây, lấy chiếc kéo
tỉa cây cắt lấy một phần tư mặt trăng, đặt nó vào trong quan tài của người quá cố. Ánh
trăng tuy không sáng như trước nhưng ít người nhận thấy điều đó. Khi người thứ hai
qua đời, một phần tư khác cũng được cắt chia cho người đó. Ánh trăng khơng cịn
sáng tỏ nữa. Nhưng khi người thứ ba chết, một phần tư nữa lại bị cắt chôn theo cùng,
giờ đây ánh trăng mờ ảo. Đến khi người thứ tư xuống mồ thì phần tư cuối cùng cũng
được lấy xuống chôn cùng người quá cố. Giờ đây ban đêm lại tối đen như mực như
khi trước kia. Mỗi khi đi đêm mọi người lại phải mang theo đèn nếu khơng thì lại
cụng đầu vào nhau.
Ở dưới địa ngục lúc nào cũng tối tăm, bốn mảnh trăng kia được ghép lại thành một
quả cầu sáng. Ánh trăng khơng chói chang như mặt trời, mà là ánh sáng dịu nên rất