Tải bản đầy đủ (.doc) (5 trang)

THƯ GỬI MẸ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (91.57 KB, 5 trang )

Mẹ kính yêu của con,
Đã bao ngày qua rồi con không được về thăm mẹ. Lúc còn đi học, con ít về
nhà do phải thi hết môn này đến môn khác. Còn khi ra trường, công việc cứ
cuốn con đi...
Tuy con chỉ cách mẹ khoảng trăm km, nhưng để về chơi với mẹ vài ngày dường
như là khó khăn với con, hay là do con quá thờ ơ chăng?
Gia đình chỉ có hai chị em con mà cả hai giờ đều đi làm xa nhà, xa mẹ, chỉ còn mẹ
và ba hàng ngày vẫn cặm cụi với cửa hàng tạp hóa như ngày nào. Chính nhờ cửa
hàng này mà ba mẹ đã nuôi hai chị em con ăn học đến nơi đến chốn để có được
một công việc tương đối ổn định như ngày hôm nay.
Một buổi chiều chủ nhật, con đi câu lạc bộ Anh văn với chủ đề: “Ngày của mẹ”.
Con được thầy hỏi một câu: “Bạn có thể mô tả về người mẹ của bạn như thế nào?”
Lúc đó, như chưa bao giờ con nhớ mẹ đến như thế, bao kỉ niệm về mẹ như tràn về
làm con nghẹn lời và con chỉ nói được một câu: “Mẹ là người vĩ đại nhất trong trái
tim của con”. Và đây cũng là những lời con muốn gửi đến mẹ đó mẹ ơi!
Lúc con còn đi học, con nào hiểu hết được những tình cảm của mẹ dành cho con,
khi bao đêm mẹ phải rơi nước mắt vì thương nhớ con. Hôm được về nghỉ lễ, con
cảm thấy mẹ rất vui, ánh mắt như tràn đầy tình thương yêu dành cho chúng con.
Hai chị em con cứ cười nói huyên thuyên làm cho căn nhà nhỏ như được vực dậy
sức sống sau bao tháng ngày êm ắng đến lạ thường.
Khi những ngày ngắn ngủi ấy trôi qua, chị em con lại ba lô lên đường, xa nhà, xa
ba mẹ để tiếp tục công việc của mình. Khi ra đi, mẹ vẫn tươi cười tiễn con ra tận
cửa với những lời dặn dò vẫn như ngày nào con đi học xa nhà. Khi vẫy tay chào
mẹ, con thấy mẹ quay mặt đi, lấy tay gạt những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên
má. Chính trong lúc đó, con mới thật sự nhận ra hết tình yêu thương của mẹ thật
nồng nàn biết bao và tha thiết đến dường nào.
Mẹ ơi! Con thầm cám ơn cuộc sống đã ban cho con một người mẹ tuyệt vời đến
như vậy, một người mẹ để yêu thương con, là chỗ dựa vững chắc cho con mãi mãi
trong cuộc đời này.
Mẹ của con! Con sẽ về thăm mẹ thường xuyên. Con muốn ánh mắt mẹ lúc nào
cũng tràn đầy niềm vui như luôn có chúng con bên cạnh.


Con hôn mẹ nhiều, mẹ yêu quý của con!
TRƯƠNG MỸ LINH, Cần Thơ
Mẹ!
Con biết mẹ đang rất buồn vì con, buồn lắm... Vì con vẫn chưa báo hiếu được
với cha mẹ! Con vẫn là một thằng con lêu lổng, ham chơi, ham những thứ mà
mẹ cho là vô bổ, không thực tế. Ngày lễ Vulan hằng năm con biết mẹ không hề
biết rằng trên đời này lại có một ngày như thế dành cho những người làm mẹ,
để những đứa con yêu có dịp báo hiếu với mẹ. Mẹ không hề trách con, nhưng
con thì cảm thấy có lỗi với mẹ nhiều, nhiều lắm! Cả phần đời đã qua chưa một
lần con tặng mẹ một bông hoa, kể cả dịp mồng 8 tháng 3 hàng năm. Con thật
có lỗi rất nhiều. Cũng có những lần con mua hoa về cắm trong nhà nhân dịp
ngày quốc tế phụ nữ để thầm nói lên lời cám ơn mẹ. Con biết mẹ không hiểu ý
con, mẹ tưởng con mua hoa về để tối lại mang đi tặng bạn gái, mẹ mừng thầm
vì con đã chịu yêu. Mẹ không hề đòi hỏi ở chúng con bất cứ một điều gì, chỉ
mong cho chúng con sớm hạnh phúc. Mẹ luôn mong con sớm có bạn gái, mẹ đi
hỏi lần bạn con xem con đã có bạn gái ở đâu chưa mà sao mãi không thấy nó
nói gì với mẹ. Con làm con nhưng con không thể hiểu hết được tấm lòng của
mẹ, vì con là con trai, sao mẹ có thể nói với con những điều mà đàn ông không
thể nghe. Mẹ chỉ âm thầm chịu đựng và làm việc. Con biết cứ mỗi sáng mẹ lại
thức dậy sớm một mình vào bếp nấu cơm, lo buổi sáng cho con đến trường.
Trong khi đó cha và con vẫn còn ngon giấc ngủ. Những công việc đó mẹ không
nề hà, nhưng có lẽ mẹ cảm thấy cô đơn trong căn nhà này lắm? Từ khi chị đi
lấy chồng là lúc mẹ mất đi một người bạn thân để chia sẻ mọi tâm sự của
những người phụ nữ. Con nhớ ngày chị còn ở nhà, có những hôm con dậy sớm
đã thấy chị và mẹ ngồi bên bếp lửa, nấu cơm, sưởi ấm và chia sẻ bao chuyện
hằng ngày từ chiếc áo mới, đôi dép cũ hay những chuyện thời con gái ngày
xưa của mẹ.
Bây giờ, con đang được sống bên mẹ mà con vẫn chưa có thời gian ngồi nghĩ
lại mẹ đã giành cho con những gì trên đời này. Còn thật là có lỗi với mẹ nhiều
lắm. Thời gian trôi qua thật mau, mới ngày nào đó mẹ của con vẫn là một

thiếu phụ trẻ trung đầy sức sống, mà giờ đây mẹ đã là bà nội bà ngoại của 4
đứa cháu, đứa cháu đầu đã là học sinh lớp 8 rồi. Thời gian cướp đi của mẹ
tuổi trẻ, để lại trên trán mẹ những nếp nhăn, những vết hằn sâu của một đời
cực nhọc vì chúng con. Hơn 60 tuổi, cái tuổi đã được nghỉ ngơi nhưng chưa
một ngày mẹ hết lo, phần vì công việc gia đình, phần lo cho các anh chị, phần
khác lại lo cho đứa con trai út đã ngoài 30 mà vẫn chưa yên bề gia thất. Ôi,
con biết trái tim và tấm lòng mẹ bao la đến nhường nào, mẹ giành tất cả sức
lực và cuộc đời mình cho con cháu, không hề đòi hỏi lấy một chút gì cho bản
thân.
Những lúc con đau, mẹ chạy đôn chạy đáo lo thuốc thang, cơm cháo. Còn lúc
mẹ đau con chẳng giúp được mẹ chút gì ngoài việc đi mua cho mẹ mấy viên
thuốc, còn quần áo mẹ vẫn phải cố dậy để giặt giũ. Mẹ nghĩ và nói là con trai
không phải làm công việc đó. Ôi, chuyện gì chẳng phải làm và tại sao không
thể làm được khi mình là con của mẹ. Chỉ tại con không chịu khó đấy thôi mẹ
ạ. Con thật tệ quá! Nhưng cái tệ đó còn quá nhỏ bé so với chuyện con chưa lấy
vợ. Con biết đó là tội bất hiếu nhất của người làm con đối với cha mẹ. Nhưng
con chưa, và cũng rất có thể con không làm được chuyện đó... Cuộc sống của
con chưa biết rồi sẽ như thế nào mẹ ạ! Hãy tha thứ cho con vì con vẫn chưa
thực hiện được điều mong ước cuối cùng của cha mẹ, mẹ nhé!
Ngàn lần con xin lỗi cha mẹ vì con chưa thể yêu ai được nữa. Và bây giờ con
rất khó để tìm được một người con gái con yêu như mối tình con đã từng đi
qua. Sau mối tình ấy con dường như mất tất cả. Không phải con là kẻ yếu
đuối, ngàn lần không phải như vậy. Chỉ vì con là người đàn ông có trái tim
chung thủy, và con sẽ trọn đời chung thủy để minh chứng cho tình yêu của
mình, để "trả ơn" và "trả thù" một cách ngọt ngào nhất với người con gái đã
yêu con và con đã yêu.
Con yêu mẹ! Đó là lời con muốn nói với mẹ, dù chưa một lần con nói lên điều
ấy. Sống bên mẹ mỗi ngày con luôn cảm thấy yên ấm lòng mình. Những hôm
mẹ đau ốm, lòng con trĩu lại, chỉ mong sao mẹ nhanh chóng bình phục để con
nhìn thấy gương mặt tươi vui của mẹ mà thôi. Bây giờ con vẫn còn sống bên

mẹ nhưng con đã lo sợ một ngày nào đó mẹ rời xa con, xa thế giới này. Con sẽ
tiếc thương và nhớ mẹ lắm! Sẽ chẳng có bước chân của mẹ lúc nửa đêm đến
bên gường canh chừng giấc ngủ của con, lắng nghe tiếng con thở có đều
không, muỗi có vào trong mùng không? Con luôn ngồi bên máy tính, mẹ lo
cho sức khỏe của con và luôn nhắc nhở con đừng ngồi bên máy tính quá nhiều
mà ảnh hưởng tới sức khỏe. Những ngày đi xa nhà mẹ luôn ngóng về con, gọi
điện hỏi thăm con có ăn uống và ngủ điều độ không? Ở tuổi con mà mẹ vẫn coi
con như là một đứa trẻ. Con không buồn bực mà chỉ thấy hạnh phúc vì có mẹ.
Đến bao giờ mẹ mới hết lo cho con? Có bao nhiêu điều mà con không thể nói
hết về tình yêu bao la của mẹ giành cho chúng con và cả cha nữa. Con còn nhớ
ngày con đi nghĩa vụ quân sự, mẹ đã khóc suốt 3 tháng trời vì thương nhớ, cha
thì nâng niu từng lá thư của con, và cha viết cho con những bức thư đầy tình
thương yêu và nước mắt, nhận những lá thư cha viết con phải chạy đến chỗ
không người để đọc và khóc cho thỏa. Và có khi nhận thư rồi nhưng mãi sau
con vẫn không mở, con phải kìm lòng lắm để có thể mở nó ra và đọc, vì con
thấy sợ những điều cha kể trong thư ấy rất nặng tình.
Không hiểu vì sao lúc đi xa hình ảnh con nhớ về quê nhà đầu tiên ấy là hình
bóng mẹ, lúc ở nhà con đi đâu về thì câu hỏi đầu tiên cũng là: Mẹ đi đâu hả
cha? Xa mẹ, con nhớ lắm bữa cơm mẹ nấu, mùi hương từ nồi canh bốc hơi
thơm phức... Có lẽ đó là vì mẹ mang nặng đẻ đau, vất vả với con nhiều vô tận,
tình thương yêu của mẹ không thể đong bằng bất cứ thứ gì nên con giành tình
cảm đầu tiên cho mẹ đấy thôi! Cám ơn mẹ nhiều lắm! Mong sao cho mẹ sống
mãi bên con.
Con yêu của mẹ!

Hà Tĩnh, ngày 3 tháng 9 năm 2009 (15/7al).
Quốc Bảo.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×