Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Tải Đã gọi là hi vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Người ta đi mãi thì thành đường thôi viết đoạn văn nêu suy nghĩ của em về câu nói trên - Bài văn mẫu lớp 9

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.75 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Đã gọi là hi vọng thì khơng thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng</b>
<b>như những con đường trên mặt đất, kì thực trên mặt đất vốn làm gì có</b>
<b>đường. Người ta đi mãi thì thành đường thoi. Viết đoạn văn nêu suy nghĩ</b>
<b>của em về câu nói trên</b>


<b>Bài làm 1</b>


Đó chính là tâm trạng của một con người sau bao nhiêu năm xa q, từng hình
ảnh, từng kĩ niệm của tuổi thơ có lẽ sẽ không bao giờ quên được. Và cũng cái
tâm trạng ấy, con người ấy còn đi vào các tác phẩm văn học. Một trong những
tác phẩm văn học có để lại dấu ấn sâu sắc trong tôi là Cố Hương của Lỗ Tấn.
Và trong truyện, có lẽ hình ảnh “con đường” được tác giả nhắc đến để lại cho
người đọc nhiều cảm xúc nhất, nổi bâng khuâng, suy nghĩ chất chứa trong lòng.
Truyện ngắn kể về một chuyến đi về quê cũ của nhân vật “Tôi” sau hơn 20 năm
xa cách với không gian và thời gian vô cùng đặc sắc. Có thể đây là lần cuối
cùng anh về thăm lại quê. Lần này, nhân vật tôi trở về để đưa gia đình đi nơi
khác định cư. Trên con thuyền trong một chiều hồng hơn, nền trời vàng như
lớp mỡ gà. Con đường về quê lần này đã không như mong đợi, những làng
xóm thưa thớt, tiêu điều cùng với cái không gian trông im lặng và hoang vu
khiến tâm trạng của “tôi” lại càng buồn hơn. Về đến nhà gặp mẹ, gặp lại những
người đã từng là một phần tuổi thơ của “tôi”. Được mẹ kể về “Nhuận Thồ”
người bạn cùng lứa. Trước kia Nhuận Thồ là một đứa trẻ mụ mẫm, lanh lợi,
nhưng giờ đây gặp lại, hắn là một người ốm yếu với làn da đen sạm, nhà thì
đơng con. “Tơi” thấy thật buồn cho cậu ấy. Cịn thím Hải Dương trước kia
được mệnh danh là nàng Tây Thi đậu phụ, hàng đậu bán đắt vô cùng nhờ có chị
ta. Chị ấy bảo “lúc cậu cịn nhỏ tơi bế cậu hồi mà cậu khơng nhớ tơi à?” Có lẽ
là vì thím ấy thay đổi q nhiều, những kí ức đẹp đẽ kia đã bị lấn át ra ngoài
hết. Trước kia thùy mị nết na là thế cịn bây giờ ngược lại hồn tồn: chanh
chua, đanh đá, thơ lỗ, gian xảo,… cứ thấy nhà tơi thấy có cái gì lạ là tìm cách
xin cho bằng được.



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

thân phải xác định được con đường riêng cho mình và cố gắng theo mục tiêu
ấy. Và con đường mà tác giả nhắc tới cuối bài còn là con đường của niềm tin,
hi vọng, không chỉ một người làm nên mà là cả một dân tộc, một thế hệ góp
sức cùng xây dựng.


Tất cả mọi thứ đến như xuất phát từ sâu thẫm đáy lòng yêu quê hương của anh.
Hình ảnh làng quê trẻ thơ sẽ chẳng bao giờ phai nhạt. Một con người luôn
mong ước người khác được ấm no- hạnh phúc. Có những con đường xa, đường
gần, con đường khổ đau, con đường trắc trở nhưng ta cứ dũng cảm đi thì mọi
con đường đều trở nên tốt đẹp và hạnh phúc.


<b>Bài làm 2</b>


Con đường không tự nhiên mà có, khơng do thần linh hay Chúa trời ban tặng
mà do chính con người, nhiều người đi mãi, đi nhiều, góp phần tạo dựng nên.
“Hy vọng” là cái chưa có, càng khơng phải là cái đã có. Nhưng nó là cái có khả
năng thành hiện thực. Đi mãi thì thành đường. Mong ước mãi thì thành hy
vọng. Vấn đề là phải có được hi vọng mới cho một hế hệ mới, và làm cho
người ta tin vào hy vọng nhiều hơn. Hình ảnh “con đường” trong đoạn văn trên
thuần nghĩa biểu trưng, biểu tượng, khái quát triết lí về cuộc sống con người,
hiện tại đến tương lai. Đó là con đường đến tự do, hạnh phúc của con người,
con đường của tự thân hành động, dựng xây và hy vọng của con người. Thông
qua sự so sánh “hi vọng” với “con đường” của Lỗ Tấn, chúng ta có thể hiểu
được hàm ý của tác giả là: Tuy hi vọng chưa có thể nói là thực hay hư, nhưng
nếu cố gắng kiên trì thực hiện thì vẫn có thể thành cơng. Hình tượng con đường
ở phần cuối tác phẩm chứa đựng những suy ngẫm về thực trạng xã hội Trung
Hoa lúc bấy giờ. Con đường mà tác giả cảm nhận được về thực tại là sự phân rẽ
của các tầng lớp xã hội, một điều đáng buồn và ray rứt tâm tư của nhà văn.
Nhiệt tình cải tạo xã hội đã thành câu kết đầy triết lí thể hiện sâu sắc tư tưởng
nhà văn: kì thực trên mặt đất làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường


thơi. Đó là sự khẳng định cho quyết tâm vượt qua những định kiến xã hội lạc
hậu. Con đường mà nhà văn muốn nói chính là con đường chung – thay đổi số
phận, thay đổi nếp nghĩ để kết lại tình bạn như thuở nào tốt đẹp vơ tư, để người
sống với người hoà đồng thân ái.


</div>

<!--links-->

×