Tải bản đầy đủ (.docx) (22 trang)

Top 18 mẫu kể về một người thân của em hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (131 KB, 22 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Kể về người mẹ của em</b>


<b>1. Dàn ý kể về người mẹ của em</b>
I. Mở bài


Ví dụ:


Gia đình em bao gồm 4 thành viên, mọi người đều rất yêu thương và quan tâm, chăm
sóc lẫn nhau. Nhưng người mà ln hy sinh và u thương gia đình nhiều nhất chính
là mẹ của em. Mẹ là người chăm sóc em từng li từng tí và ln đồng hành cùng em
trên mọi chặng đường.


II. Thân bài


1. Kể bao quát về mẹ của em
- Mẹ em năm nay 44 tuổi


- Mẹ em là một người nội trợ của gia đình
- Mẹ em rất u thương và chăm sóc gia đình
2. Kể chi tiết về mẹ của em


a. Kể về ngoại hình của mẹ em
- Mẹ em rất xinh đẹp


- Mẹ em có mái tóc dài đen óng ả
- Khn mặt mẹ ốm


- Đôi mắt mẹ long lanh
- Mũi mẹ cao


- Miệng mẹ ln cười chum chím


- Mẹ có dáng người thấp nhỏ


- Mẹ hay mặc đồ kín đáo và chừng mực
b. Kể về tính tình của mẹ em


- Mẹ em rất hiền
- Mẹ dịu dàng


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Mẹ được mọi người yêu mến và thương yêu
c. Kể về hoạt động của mẹ em


- Mẹ em làm công việc nội trợ


- Mỗi ngày mẹ đi chợ, mẹ nấu ăn, giặt đồ,…
- Mẹ có ni một đàn gà


- Mẹ chăm sóc thửa rau bên nhà
- Mẹ tất bật với mọi công việc
III. Kết bài


Ví dụ:


Mẹ em là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, vất vả chăm sóc gia đình,
ni nấng chúng em. Vì vậy em sẽ ln nghe lời mẹ, học tập thật giỏi để không bao
giờ làm phiền lòng mẹ


<b>2. Kể về người mẹ của em - Mẫu 1</b>


Mỗi người chúng ta đều có mẹ, mẹ như vầng dương chói lịa, soi bước chân con trên
mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết bao nhiêu cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ


thuở thơ bé đến khi lớn khôn.


Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngồi 30 tuổi nhưng hình như vẫn cịn rất trẻ. Mẹ
không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã
qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã
giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn
gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ khơng trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng
hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy,
trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần
đầu gặp mặt, bố kể lại rằng, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của
mẹ. Với đơi lơng mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen
láy như chứa bao điều tâm sự ln nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi
môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp.
Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tơi những nét chữ
đầu tiên, dìu dắt tơi bước đầu trên đường đời.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy!” Câu trả lời này lại
càng làm em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ?” Lần này thì cây bàng rung rung muốn
nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cơ bé!”.


Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu
tơi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:


“Dù con lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
<b>3. Kể về người mẹ của em - Mẫu 2</b>


Năm tháng trôi qua bên khung cửa nhỏ, giờ đây tơi đã trưởng thành cịn mẹ tơi đã già
đi khá nhiều vì bao lâu nay mẹ tần tảo vì tơi và vì gia đình nhỏ của mình. Hình ảnh
người mẹ vẫn ln tồn tại trong tâm trí tơi với bao kỉ niệm đẹp đẽ.



Mẹ tơi cũng như bao người mẹ khác, thương con và sẵn sàng hi sinh, đánh đổi cả
cuộc đời mình cho con. Nhưng đối với tôi, mẹ tôi đặc biệt hơn một chút, cũng có thể
vì tình u thương, q trọng của tơi dành cho mẹ mà tôi nhận thấy sự khác biệt đó.
Mẹ tơi có cuộc sống vất vả, gian trn hơn bất kể người mẹ khác. Bố tôi đi làm xa nên
chuyện gia đình, cơng việc, con cái đều một tay mẹ tôi gánh vác, cáng đáng. Mẹ tôi
chỉ là một người nông dân nghèo, ngày ngày đầu tắt mặt tối với công việc đồng áng.
Nhất là vào những ngày mùa, mẹ tôi bận rộn, lúc nào cũng luôn chân luôn tay, khi đi
gặt, lúc phơi thóc, phơi rơm rồi khi thóc đã khơ mẹ tơi lại cần mẫn rê từng thúng thóc,
sao cho nó sạch bóng và khơng bám bụi đất nữa. Với tôi, mẹ không chỉ là một người
nông dân chăm chỉ cần lao, mẹ còn là một người phụ nữ tuyệt vời. Mẹ chăm lo rất
nhiều cho gia đình mà ln im lặng một mình gánh vác tất cả.


Từ khi tơi cịn bé, mẹ chăm sóc tơi từng chút một, khơng bao giờ để tơi phải đói hay
ốm đau, cho tơi những thứ tơi địi hỏi mà khơng trách mắng một lời. Tơi thấy lúc ấy
mình thật ích kỷ khi không nghĩ đến mẹ vất vả như thế nào. Khi lớn dần, tôi luôn nhắc
bản thân phấn đấu để không phụ công sinh thành của mẹ. Mẹ là người ln bên cạnh
tơi những lúc khó khăn, động viên tôi những lúc tôi buồn. Mẹ luôn quan tâm đến chị
em chúng tơi, vì vậy dù chỉ là một biểu hiện mệt mỏi, một chút chán nản thì mẹ tơi sẽ
đều nhận ra ngay. Như khi tơi buồn vì được điểm thấp mơn tốn, dù đã chạy ra mái
hiên để khóc, tơi khơng muốn mẹ đi làm cực nhọc mà lại phải lo lắng gì cho tơi nữa.
Nhưng khi đang chìm vào nỗi buồn của bản thân ấy thì một cánh tay dịu dàng đặt lên
vai tôi, bàn tay khác thì ơm tơi vào lịng mà vỗ về. Mẹ hỏi tơi có việc gì xảy ra, lúc ấy
tơi cảm thấy tủi thân vơ cùng, tơi ịa khóc trong lịng của mẹ và nói ra mọi chuyện.
Mẹ khơng những khơng trách mắng tơi mà an ủi tơi rất nhiều, mẹ nói được điểm thấp
thì lần sau cố gắng lên là được, vì khóc cũng khơng giải quyết được vấn đề gì. Và câu
nói làm tơi cảm động nhất của mẹ, đó là: “Mẹ tin con gái của mẹ sẽ làm được”. Mẹ
tôi tin tưởng tôi như thế, tại sao tôi chỉ ln làm mẹ thất vọng, tơi tự hứa với mình là
phải luôn cố gắng, nỗ lực để không phụ niềm tin ấy của mẹ.



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>4. Kể về người mẹ của em - Mẫu 3</b>


Nếu có ai đó hỏi tôi rằng đối với tôi ai là người quan trọng nhất thì câu trả lời sẽ là:
Mẹ. Dù khơng phải là người đẹp nhất nhưng trong mắt tôi, mẹ thật hoàn hảo.


Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài ba mươi tuổi nhưng hình như vẫn cịn rất trẻ.
Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ
đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng. Nó đã
giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trơng rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn
gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ khơng trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng
hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy,
trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần
đầu gặp mặt, bố đã bị thu hút bởi đơi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đơi lơng
mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đơi mắt to, đen láy như chứa bao
điều tâm sự ln nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy u thương. Đơi mơi dày, đỏ thắm
lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên
được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tơi
bước đầu trên đường đời.


Với gia đình, mẹ ln quan tâm, chia sẻ vui buồn với mọi người. Khi con ốm, mẹ là
bác sĩ. Khi con học, mẹ là cô giáo. Nhiều lúc, con mắc lỗi không những mẹ không
quát nạt, mẹ chỉ dạy bảo nhẹ nhàng để tôi dần hiểu ra. Thường ngày, mẹ ăn mặc giản
dị nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng vốn có. Dù gia đình khơng giàu sang nhưng mẹ
vẫn tạo điều kiện cho tôi bằng bè bằng bạn.


Tơi ước gì, thời gian quay lại để tơi khơng bao giờ mắc sai lầm, để nỗi buồn khơng
cịn hiện trên đơi mắt mẹ u. Tơi ước gì, thời gian ngừng lại để mẹ không bao giờ già
đi, tôi luôn bé bỏng trong vịng tay đầy tình u của mẹ. Tơi ước gì, tơi có đủ sự mạnh
mẽ như mẹ để vượt qua mọi chơng gai phía trước. Nhưng ước chỉ là ước. Ngay bây
giờ, hành động thiết thực để mẹ tự hào về tôi là tôi cố gắng học giỏi, chăm ngoan.


<b>5. Kể về người mẹ của em - Mẫu 4</b>


“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
Mẹ ru yêu thương con tha thiết...”


Khi nghe ca khúc này, tôi chợt nhớ đến hình dáng đấng sinh thành, người đã sinh ra
tôi, đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Và đó chính là mẹ, người ln đứng vị trí
quan trọng nhất trong tâm trí tơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Mặc dù vất vả đến thế nhưng mẹ tôi chẳng than lấy một lời, mẹ quả thật là người
cứng rắn, biết cam chịu một cách đáng khâm phục. Mẹ luôn cẩn thận trong mọi việc,
hoàn thành tốt và biết chịu trách nhiệm từ những việc mình làm để làm gương tốt cho
con cái. Tuy nhiên trong việc dạy dỗ con, mẹ là người rất nghiêm túc. Mẹ luôn chỉ
bảo cho chị em tôi những cái hay cái tốt, từ những việc nhỏ nhặt như công việc nhà
đến việc lớn như cách ăn nói sao cho đúng mực, thái độ và cách cư xử với mọi người
sao cho phù hợp. Mẹ quan tâm đến mọi việc tơi làm, nếu có việc gì khơng vừa lịng
mẹ liền trách và phân tích rõ cho tơi hiểu vì sao tơi khơng nên làm như vậy, tuy vậy
tôi cũng không giận mẹ mà ngược lại, tôi thấy kính trọng mẹ nhiều hơn.


Trong gia đình là thế nhưng ngồi xã hội, mẹ là người hiền lành, dễ hịa đồng, biết
cách ứng xử trong mọi tình huống và điều đặc biệt ở mẹ khiến nhiều người quý mến
là mẹ rất biết cách ăn nói cho vừa lịng mọi người. Và tơi thấy mình thật may mắn khi
được làm con của mẹ.


<b>6. Kể về người mẹ của em - Mẫu 5</b>


Vào một lúc nào đó, khi khơng gian n tĩnh, tơi ngồi bên cửa sổ và những dịng suy
nghĩ về mẹ chạy qua tơi.


Mẹ tơi là hiệu phó của một trường Mầm non. Mẹ rất đẹp và còn rất trẻ nhưng đôi bàn


tay đã dần xuất hiện những vết chai. Hằng ngày, với đôi bàn tay ấy, mẹ đã dắt tơi đến
trường, nấu cho gia đình những bữa ăn ngon lành… Mẹ luôn bận rộn chẳng mấy khi
được nghỉ ngơi. Hồi tơi cịn nhỏ, chưa có em nên bao nhiêu thời gian, tình cảm, mẹ
dành hết cả cho tơi. Khi mẹ sinh em bé, nhìn mẹ chăm em, tơi đã nghĩ rằng hình như
mẹ chỉ lo cho em, khơng quan tâm tới tôi. Lúc ấy, tôi đã giận mẹ. Bây giờ nghĩ lại, tơi
thấy mình thật buồn cười và trẻ con q. Tơi mong mẹ có thật nhiều thời gian dành
cho chị em tôi. Tôi muốn kể cho mẹ nghe nhiều chuyện vui chỉ để nhìn thấy nụ cười
trên mơi mẹ. Tơi muốn mẹ có nhiều thời gian rỗi để nghe nhạc, bởi đó là sở thích của
mẹ. Nhưng mẹ nào đâu có thời gian.


Tơi nhớ, có một lần, sau khi đi làm về, mẹ có vẻ căng thẳng và chợt nổi cáu với tôi.
Tôi tức lắm và “trả thù” lai bằng cách không học bài, không làm bài tập. Thâm tâm,
tơi sợ mẹ mắng, nhưng mẹ khơng nói gì, chỉ buồn bã một mình. Đêm ấy, tơi chợt
nghe tiếng mẹ khóc. Mẹ khóc vì tơi. Tơi bắt đầu hối hận, nước mắt chảy dài, thấm lên
trên gối. Đó là đêm tơi khó ngủ nhất, với bao suy nghĩ day dứt trong đầu. Hơm sau,
mẹ xin lỗi tơi vì vơ ý cáu giận. Nhưng cịn tơi, tơi cũng có lỗi cơ mà. Tôi day dứt quá,
tôi thầm hứa phải cố gắng chuộc lỗi với mẹ. Và các bạn biết không, tơi đã làm được
điều đó.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

đời, chúng tơi khơng được thấy mẹ nữa. Nghĩ đến đó tơi bật khóc, và tơi cầu nguyện,
cầu cho mẹ ln ở bên tôi, tôi luôn bên mẹ. Hai mẹ con cứ thế, dắt tay nhau đi vào
cuộc sống.


Tơi muốn nói với mẹ tơi: “Mẹ ơi, khi con cịn nhỏ, mỗi khi vấp ngã, mẹ đã đỡ con
dậy, nâng bước con đi. Giờ đây, con đã trưởng thành, con đang đi từng bước chắc
chắn trên đôi chân mẹ đã dạy con đi. Con sẽ đi thật xa nhưng mẹ luôn ở trong trái tim
con. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều”.


<b>Kể về bố của em</b>



<b>1. Dàn ý kể về người bố của em</b>
I. Mở bài: giới thiệu về bố (cha) của em
Ví dụ:


Tơi sinh ra tại một vùng quê nhỏ với những cánh đồng thẳng cánh cò bay, với những
cánh diều vi vút gió, những dịng sơng chảy dào dạt. Nơi đây gắn bó tuổi thơ tơi, gắn
với bao kỉ niệm thân thương về gia đình tơi. Gia đình tơi rất u thương nhau và q
mến lẫn nhau. Trong gia đình tơi u nhất là ba, ba ln u thương và chăm sóc tôi.
II. Thân bài: kể về bố ( cha) của em


1. Kể bao quát về ba của em
- Ba em năm nay 44 tuổi
- Ba em là một công nhân
- Ba em rất yêu thương gia đình
2. Kể chi tiết về ba của em
a. Kể về ngoại hình của bố em
- Ba em cao khoảng 1m6


- Ba em có gương mặt thân thiện
- Ba em có mái đầu bạc muối tiêu
- Ba em có mắt long lanh


- Mũi ba em cao


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

b. Kể về tính tình của ba em
- Ba em rất thật thà


- Ba luôn yêu thương và chăm sóc mọi người
- Ba em rất thân thiện với tất cả mọi người
- Ba em rất thích đánh cờ và xem bóng đá


c. Kể về hoạt động của ba em


- Mỗi sáng sớm ba em đều đi làm


- Ba em thường chăm sóc khu vườn bên nhà
- Ba em thường giúp đỡ mẹ làm việc nhà


- Bà thường đi đánh cờ với mấy người hàng xóm
III. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về ba


Ví dụ:


Em rất yêu thương ba em. Ba là một người đàn ông mà em luôn quý trọng và yêu
thương nhất.


<b>2. Kể về người bố của em - Mẫu 1</b>


Gia đình em có 4 người, mẹ em, bố em, anh hai và em. Mẹ em lúc nào cũng dễ dãi,
nng chiều con cái, cịn bố em thì ngược lại, rất nghiêm túc. Thế nhưng em vẫn kính
u bố em vơ cùng.


Nhìn bố, ít ai nghĩ rằng ba đang ở vào độ tuổi bốn mươi lăm. Vì tóc bố vẫn cịn đen,
chỉ có lơ thơ vài sợi tóc trắng. Người bố hơi cao, khơng mập lắm, nên có vẻ khỏe
khoắn. Sở dĩ được như vậy là do bố em năng tập thể dục vào mỗi buổi sáng. Nghe bà
nội em kể rằng, thuở nhỏ bố em rất thích chơi thể thao; bóng chuyền, bóng bàn mơn
nào bố cũng giỏi. Gương mặt bố hao hao hình chữ điền, trông đầy nét cương nghị.
Hàng ngày, sau giờ làm việc ở cơ quan về, bố em còn cuốc đất vun gốc cho mấy cây
trồng xung quanh nhà. Cho nên, tuy vườn khơng phải là rộng lắm nhưng có nhiều thứ
hoa quả. Cây nào cây nấy thẳng lối ngay hàng, đẹp chẳng khác chi một công viên nho
nhỏ.



</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Những lúc rảnh rỗi, bố em thường dắt chúng em đi dạo quanh làng. Vừa đi, bố vừa kể
chuyện hay giảng giải những điều thắc mắc chúng em thường gặp. À, mà sao cái gì bố
cũng biết, biết nhiều thứ lắm. Anh Hai và em cứ nhờ bố giảng cho bài văn, hướng dẫn
cho bài tốn. Bố đúng là ơng thầy thứ hai, ở nhà.


Em rất kính yêu bố em. Nhờ có bố mà cả gia đình sống trong cảnh ấm no, hạnh phúc.
Cho nên, lúc nào, em cũng cố gắng học thật giỏi để ba em được vui lòng.


<b>3. Kể về người bố của em - Mẫu 2</b>


Tôi đang ngồi học, đêm đã buông xuống tĩnh mịch từ lâu, chợt nghe đâu đây tiếng gió
thổi lao xao lùa vào gian phịng khe khẽ. Chợt, nhìn sang chiếc hộp gỗ trên bàn học,
đó là hộp đựng bộ que tính bố đã tự tay làm cho tơi. Trong lịng tơi bỗng dưng dưng
một niềm cảm xúc yêu thương bố lạ kì, mãnh liệt hơn bao giờ hết.


Bố tôi năm nay đã ngồi 40 tuổi, mái tóc cũng đã điểm bạc. Nước da ngăm đen, rám
nắng, và có chút chai sạn. Mỗi lần nhìn vào gương mặt ấy, khóe mắt tơi lại thấy cay
cay, những tháng năm lăn lộn, không quản nắng mưa đã bôn ba trên mọi nẻo đường
chở hàng nuôi tơi khơn lớn. Có những lúc, nhìn người ta đi ngồi đường, quần là áo
lượt xe ơ tơ hạng sang tơi lại xót xa nhớ về người cha ấy của tơi. Lẽ ra giờ này bố
cũng có thể như thế, nhưng vì tơi, vì đàn con thân u, bố đã hi sinh cả thanh xuân và
sức lực của mình để gắng sức nuôi chúng tôi nên người. Tôi tự nhủ mình sẽ phải học
thật tốt để khơng phụ lịng mong mỏi của bố. Những cánh tay to, chắc khỏe, gân guốc
đã lo toan, chèo chống cho gia đình này khơng biết bao phen sóng gió. Tơi cũng
khơng dám tưởng tượng nếu khơng có bố, cuộc đời chị em tơi sẽ đi về đâu.


Bố tôi là người rất hiền lành và tốt bụng. Nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc
bố để chị em tơi được dễ dãi. Ơng rất u các con của mình. Có gì ngon bố cũng để
giành phần chúng tôi, vậy mà những đứa trẻ non nớt không hiểu chuyện như chúng


tôi lại chưa làm được điều ấy. Cơng việc bên ngoại, bên nội, của hàng xóm láng giềng
có ai nhờ đến bố đều giúp đỡ rất nhiệt tình. Có lẽ chính vì vậy mà bố được rất nhiều
người quý mến, kính trọng, tin tưởng. Bố hay kể cho tôi nghe về tổ tiên tôi ngày
trước, nhắc tôi phải biết uống nước nhớ nguồn. Những bài học nhân sinh, bài học về
cách làm người của bố đã lớn dần lên cùng tháng năm, cho tôi những hiểu biết sâu sắc
hơn về truyền thống, cội nguồn dân tộc.


Bố là cả một khoảng trời để chú chim non bé nhỏ là tôi được thỏa sức vẫy vùng. Thuở
ấu thơ, tôi hay cùng bố ra bờ sông câu cá, bố dạy tôi tập bơi, dạy tôi cách thả diều,
cách làm những chiếc đèn kéo quân vui tết trung thu. Tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng
ấy của tôi đã được làm hồng lên bởi tình yêu thương, sự chỉ bảo ân cần của bố. Thỉnh
thoảng, nhìn chiếc áo phai màu, sờn vai bố đang mặc tôi lại ùa về kỉ niệm những đêm
đông bố đã chịu lạnh để tôi được cuộn trịn trong chiếc chăn bơng ấm áp và ra ngồi
làm việc. Bố đã hi sinh cho tôi nhiều lắm, tuổi thanh xn, sức lực và cả tình u bao
la vơ bờ ấy, bố dồn cả vào trái tim non nớt của tơi, che chở, ủ ấm nó để nó khơng bao
giờ chịu những vết trầy xước gì. Tơi cảm thấy mình thật sự là một đứa trẻ may mắn vì
được lớn lên trong tình phụ tử thiêng liêng, cao đẹp như vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

<b>4. Kể về người bố của em - Mẫu 3</b>
“Lưng cha thì đội nắng gầy


Ơi tóc bạc tựa trăng soi...”


Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta là được sống trong
vòng tay yêu thương của bố. Bố luôn là người che chở, bảo vệ cho ta trong suốt cuộc
đời. Càng lớn lên và thấu hiểu những cay đắng, nhọc nhằn, tôi càng cảm thấy biết ơn
vì những hi sinh lớn lao mà bố đã dành cho mình.


Bố tơi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người bố cao gầy. Trong mắt tơi, dáng
hình ấy lúc nào cũng thật to lớn và vững chãi để che chở cho cả gia đình. Làn da bố


rám nắng vì phơi nắng dầm sương, trải qua đủ khó khăn, khổ cực vì cuộc mưu sinh
vất vả. Khn mặt bố vng chữ điền, tốt lên vẻ hiền lành và nhân hậu. Đôi mắt bố
đen láy, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả bầu trời yêu thương bố dành cho các con. Mỗi
khi mỉm cười, đôi mắt bố thật đỗi dịu dàng, thể hiện sự trìu mền pha chút nng
chiều. Mái tóc bố khơng cịn đen nữa mà đã lấm tấm bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy,
tơi càng thương bố nhiều hơn vì những gian lao, vất vả bố phải trải qua để nuôi chúng
tôi khôn lớn. Tơi thích nhất là những lúc bố cười. Nụ cười ấy mới ấm áp làm sao.
Những lúc như thế, tôi tự nhủ phải chăm ngoan hơn nữa để nụ cười ấy có thể xuất
hiện nhiều hơn trên đơi mơi của bố. Đôi bàn tay bố chai sần, thô ráp nhưng tôi vẫn
luôn yêu đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay khó nhọc vì gia đình. Đơi bàn tay hi sinh vì sự
bình n, hạnh phúc của các con.


Trong kí ức tuổi thơ của tôi luôn đong đầy những kỉ niệm về bố. Ngày mới biết đi, bố
dắt tay tôi đi trên con đường làng quen thuộc. Cái bóng liêu xiêu trải dài trên mặt
đường trùm lên cái bóng bé nhỏ của tôi. Mỗi khi tôi vấp ngã, bố dịu dàng đỡ tôi dậy,
đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc khi tơi bật khóc. Bố là người kiệm lời, ít nói
nhưng tơi biết tình u thương bố dành cho các con lúc nào cũng dạt dào và chan
chứa. Bố cùng tôi đến trường trong ngày đầu đi học, dạy tơi làm những phép tính đầu
tiên. Những đêm thức khuya học bài, lúc nào bố cũng chờ tôi đi ngủ rồi mới an giấc.
Bố luôn yêu thương và chiều chuộng tôi nhưng vẫn nghiêm khắc chỉ bảo mỗi khi tôi
mắc lỗi. Bố dạy tôi cách sống, cách làm người, hiểu được những giá trị tốt đẹp trong
cuộc sống, ý nghĩa của sự trung thực, ngay thẳng, lòng khoan dung và biết ơn. Cả
cuộc đời bố đã vất vả hi sinh vì gia đình, thế nhưng, vẫn có lúc tơi vơ tình làm bố
buồn, chẳng thể đáp ứng được sự kì vọng và tin tưởng của bố.


Sau này lớn lên, rồi tơi sẽ phải rời xa vịng tay của bố nhưng tôi tin rằng bố sẽ mãi là
người che chở, dõi theo và bảo vệ cho tôi trong suốt cuộc đời. Những bài học của bố
sẽ là hành trang theo tơi suốt cuộc đời, tình u của bố sẽ là động lực để tơi tiến lên
phía trước.



<b>5. Kể về người bố của em - Mẫu 4</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Bố em tên là Nguyễn Đình Phong năm nay 40 tuổi. Thân hình bố to, cao vạm vỡ. Một
phần là bởi bố là bộ đội được rèn luyện trong môi trường quân ngũ nên rất khỏe và
cường tráng. Làn da ngăm đen vì những buổi luyện tập trên thao trường hàng giờ
đồng hồ. Em yêu nhất là đôi mắt bố. Dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt to, luôn ánh
lên sự yêu thương và quan tâm đến mọi người. Nhìn vào ánh mắt ấy em cảm nhận
được cả một bầu trời yêu thương. Mỗi khi mắc lỗi, ánh mắt ấy lại ánh lên sự nghiêm
nghị khiến em phải tự nhìn nhận lại bản thân để rút kinh nghiệm và không phạm phải
sai lầm nữa. Nhưng những khi em vấp ngã, thất bại khi đã cố gắng hết sức thì bố cũng
khơng hề trách móc, ánh mắt lại tốt lên sự bao dung, động viên và an ủi để em vững
bước. Trán của bố em cao vng. Chính vầng trán ấy đã bao đêm thao thức, suy tư để
tìm ra những hướng giải quyết hay cho gia đình. Theo năm tháng thì mái tóc bố đã
dần pha sương. Bão tố cuộc đời đã in hằn trên mái đầu với những mái tóc điểm bạc và
những nếp nhăn trên khuôn mặt vuông chữ điền.


Vào thời gian rảnh rỗi bố em rất thích đọc báo và xem thời sự. Vì vậy mà bố có vốn
hiểu biết uyên thâm về mọi lĩnh vực của đời sống từ kinh tế, chính trị đến văn hóa,
giáo dục. Vì vậy mà từ khi biết nhận thức và tiếp thu, bố đã dạy em nhiều điều hay lẽ
phải, cách đối nhân xử thế với mọi người để rồi em khôn lớn hơn mỗi ngày. Giọng
của bố lúc dạy dỗ các con rất trầm ấm, dứt khoát mà đầy yêu thương, trìu mến.


Ở cơ quan, bố là người rất mẫu mực và nghiêm túc. Bởi vậy mà mọi người trong cơ
quan đều yêu quý và kính nể bố. Khi làm việc nghiêm túc là vậy nhưng vào những
giờ giải lao bố lại rất vui vẻ và trẻ trung. Cầm cây đàn ghi ta trên tay, bố cùng các
đồng nghiệp hát vang bài ca: “ đời lính có khi thật nhớ nhà, nhờ gió đem lời yêu
thương, gửi tới nơi quê nhà, nơi có những vì sao đợi mong…”. Giọng hát của bố nghe
rất hay, lúc trầm, lúc bổng khi lại du dương.


Bố là người rất khéo tay. Mọi đồ đạc trong nhà hầu hết là do bố tự tay làm từ chiếc


bàn học, cái kệ sách đến cái nôi ngày nhỏ em nằm. Nhờ bàn tay của bố mà mọi đồ đạc
trong nhà đều rất đẹp đẽ. Tối tối thì bố lại dạy em học bài. tính bố em rất ân cần, chu
đáo, khi thì hiền lành nhưng cũng có lúc rất cương quyết, nghiêm nghị.


Nếu mẹ là người ân cần chu đáo tần tảo sớm hôm lo cho gia đình thì bố lại chính
người đàn ơng đầy nghị lực, gánh vác mọi công việc lớn nhỏ trong nhà. Cha như cây
đại thụ che chở mọi người khỏi những giông tố.


Bố đã vất vả nhiều vì cuộc sống này. Em ln tự nhủ với lịng mình sẽ học thật giỏi
để khơng phụ lịng cha mẹ.


<b>Kể về người bà kính u của em</b>
<b>1. Dàn ý kể về bà của em</b>


I. Mở bài: giới thiệu bà của em
Ví dụ:


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

đình tôi tất cả mọi người đều yêu thương nhau và tôi cũng yêu tất cả mọi người. một
trong những thành viên trong gia đình tơi rất u q đó là bà tôi.


II. Thân bài: kể về bà em
1. Kể bao quát về bà của em
- Bà em năm nay 73 tuổi


- Bà em rất yêu thương và chăm sóc bọn em chu đáo
- Bà cực khổ cả đời


2. Kể chi tiết về bà của em
a. Kể về ngoại hình của bà em
- Bà em có chiều cao 1m5


- Bà em có làn da nhăn nheo
- Mái tóc của bà em bạc trắng
- Mũi của bà cao


- Đơi mắt bà có dấu chân chim
- Đơi mơi móm mém


- Bà thường mặc đồ bà ba
b. Kể về tính tình của bà em
- Bà em rất hiền hậu


- Bà em luôn yêu thương mọi người
- Bà em ln chăm lo cho gia đình cả đời
c. Kể về hoạt động của bà em


- Bà em đi chung quanh xóm để giúp đỡ mọi người
- Bà thường nhai trầu


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

Bà em là một người phụ nữ đảm đang, hi sinh cả đời vì con cháu. Em rất yêu thương
và quý trọng bà.


<b>2. Kể về bà của em - Mẫu 1</b>


Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tơi cũng vậy, ngồi tình u thương mà
bố mẹ dành cho, tơi cịn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều
kiện gia đình, tơi phải chuyển nhà, khơng được ở bên bà nhưng hình ảnh bà ln khắc
sâu trong trái tim tơi.


Bà tơi năm nay đã ngồi bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu
chuyện cổ tích. Lưng bà cịng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi


mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm ni nấng mẹ
và các dì tơi. Đơi mắt bà khơng cịn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như
ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đơi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất
vả kiếm cơm áo cho các con.


Ngày còn thơ bé, tơi được sống trong vịng tay u thương vơ bờ bến của bà. Đêm
nào tơi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng
sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi" luôn
làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng
trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa
tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vơ cùng.


Có lần bị ngã, tơi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà lấy con lật đật và bảo: "Con lật đật luôn
biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu
được như con lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tơi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười
móm mém "Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào". Những hôm học khuya,
buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tơi thấy
mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở
được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi.
Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà khơng
nghe. Tơi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao
thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà


Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng ln sẵn
sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tơi nhưng khơng
nng chiều. Có lần, tơi khơng nghe lời bà. Cả tuần, bà khơng nói với tơi một câu
nào. Sang tuần sau, bà gọi tơi vào phịng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ
phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tơi tự hứa với mình,
khơng bao giờ được phụ cơng lao tình cảm của bà.



</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

Tối tối, khi đi ngủ, bà thường kể chuyện cho tôi. Nghe các câu chuyện của bà, tơi như
được hố thân vào các nhân vật, khi thì là cơ Tấm dịu hiền, khi lại là cô tiên tốt bụng.
Bà mua cho tơi rất nhiều sách, nhờ đó kiến thức của tơi được rộng mở hơn.


Giờ đây, khi Hà Nội vào đông lạnh giá, ở nơi xa, tơi ln lo bà có mặc đủ ấm khơng,
bà ngủ có ngon giấc khơng… Tơi mong bà sống mãi bên tôi. Bà ơi, cháu yêu bà nhất
trên thế gian này. Bà là người bà tuyệt vời nhất.


<b>3. Kể về bà của em - Mẫu 2</b>


Trong gia đình, người tơi u mến và kính trọng nhất là bà nội tơi.


Năm nay, đã ngồi bảy mươi tuổi nhưng bà còn rất khoẻ. Da bà nhăn nheo, ngăm đen.
Tơi vẫn đùa, đấy là chứng tích của thời gian. Khác với những người bà cùng tuổi, bà
tơi có mái tóc đen, dài, lúc nào cũng được búi gọn sau gáy. Vầng trán cao, đơi mắt to
đã có phần mờ đục. Đặc biệt nụ cười với hàm răng nhuộm đen làm bà thêm phúc hậu.
Đôi bàn tay xương xương với những vết chai sần vì làm lụng vất vả. Bà ăn mặc rất
giản dị, nhiều khi chỉ là những bộ đồ nâu đã cũ. Mỗi khi mẹ tôi biếu tiền để mua quần
áo, bà thường lắc đầu và bảo: "Mẹ già rồi, không cần nhiều quần áo, con để tiền đó lo
cho bọn trẻ".


Bà nội tơi rất thích chăm sóc cây xanh. Sáng sáng, bà thường tự tay tưới tắm và bắt
sâu cho cây. Một lần, cái Anh, em họ tôi hỏi bà: "Bà ơi, tại sao bà quý những cái cây
này thế. Có khi nào bà yêu chúng hơn bọn cháu khơng?". Bà nhìn chúng tơi, bảo:
"Sao thế được, tất nhiên là bà phải yêu các cháu bà hơn rồi. Những cái cây này chỉ là
thú vui của bà thôi. Đây là những cái cây ông để lại khi mất. Bà thay ơng chăm sóc
chúng".


Bà rất u chúng tơi. Hồi tơi cịn bé, bà đã thay mẹ, chăm bằm tơi từng li từng tí.
Hằng đêm, bà đưa tơi vào giấc ngủ qua những khúc hát ru. Mỗi lần tôi ốm, bà xuống


chăm nom tôi để mẹ đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho tơi từng thìa cháo
nhỏ. Suốt những năm tuổi thơ, tôi đã lớn lên trong vịng tay u thương của bà. Sau
này, khi khơng cịn ở bên tơi thường xun nữa nhưng cứ mỗi lần xuống nhà tôi chơi,
bà lại mang rất nhiều quà q lên cho tơi và hàng xóm láng giềng. Ai cũng u q và
kính nể bà.


Bà rất nhân hậu. Có lần, nhìn thấy một em bé ăn xin từ xa, bà vội bước lại cho bé tiền
và bảo bé đi mua gì ăn cho đỡ đói. Đợi em đi khỏi, bà nói với tơi: "Cháu đã nhìn thấy
em đó chưa? Bà đốn chắc em bé đó chỉ tầm tuổi cháu thôi, thế mà đã phải ra đường
ăn xin. Thật tội nghiệp. Nếu từ nay về sau, cháu gặp ai cơ nhỡ, khó khăn, cháu nhớ
giúp người ta. Họ cũng là người như chúng ta, chẳng qua cuộc sống của họ khơng
được may mắn, cháu khơng bao giờ được kì thị, chế giễu người ta".


Vì rất u q bà nên tơi rất thích được về q. Tơi chỉ mong ln được gặp bà, được
nghe những câu chuyện cổ tích của bà, được nằm trong lòng bà, thiu thiu ngủ qua
tiếng ru à ơi của bà. Tôi rất yêu bà, Tôi mong sẽ không bao giờ phải xa bà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

Mỗi lần thấy những túi bánh đa tôi lại nhớ đến người bà kính u của tơi. Bà tơi năm
nay đã gần bảy mươi nhưng vẫn còn minh mẫn và rất yêu thương con cháu. Da mặt
nhăn nheo, cái miệng móm méo lúc nào cũng nhai trầu đỏ tươi, mái tóc bà đã bạc gần
hết.


Ngày tơi cịn bé, ngày đó bà vẫn còn khỏe lắm. Bà thường đi chợ và mua q bánh
cho tơi. Tơi ln ngóng bà về vào những buổi chiều. Bà tơi ngày đó bán hàng mã và
cau trầu. Bánh đa- là món mà khơng chỉ tơi mà bọn trẻ con thời đó đều rất khối khẩu,
bởi nó được nướng trên những hòn than đỏ lòm, ngọn lửa xanh lè của các bà cụ hành
nghề lâu năm rất giịn và ngon. Mỗi lần thấy bà thấp thống ở đầu ngõ, tơi đã chạy ịa
ra ơm lấy bà và đón lấy xâu bánh đa giịn rụm.


Bây giờ bà đã già, chỉ ở nhà đi đi lại lại để con cháu chăm sóc. Bà cịn kể cho tơi nghe


vơ số chuyện cổ tích có cơ Tấm, nàng Tiên, ơng Bụt. Cả những lúc khó khăn bom
đạn, những lúc ba bữa mới được một bát cơm, cuộc sống cực khổ, khắc nghiệt cũng
được bà tôi kể lại giúp tôi hiểu rõ hơn về cuộc đời cơ cực của nhân dân ta trong thời
kì bom đạn. Bà tơi kể, vào thời bình bà cũng đi bán bánh đa nhưng vì nhiều lí do mà
bà chuyển sang nghề bán hàng mã, và cho đến giờ bà vẫn bán. Nhưng tơi có được biết
qua mẹ tơi, đó là bà tơi cũng nướng bánh đa rất ngon và giịn, khơng bao giờ bị cháy
cả.


Có lẽ vì vậy mà sự gắn bó của tuổi thơ tơi với những túi bánh đa thật ngon. Bà tôi thật
hiền và nhân hậu. Bà rất yêu thương con cháu, luôn có những lời khun đúng đắn đối
với tơi. Mỗi lúc buồn phiền chuyện gì đó tơi hay kể với bà, được bà âu yếm và nói
điều hay lẽ phải, cái đúng cái sai, tôi thấy thật thoải mái và yêu bà hơn.


Tình cảm gia đình, tình cảm máu chảy ruột mềm mà khó có gì có thể sánh nổi. Bà
ln là người tơi u q, kính trọng và biết ơn. Người đã cho tôi tuổi thơ tươi đẹp,
tất cả đều hiện lên trong kí ức của tơi. Ở bên bà tơi ln có cảm giác ấm áp, được an
ủi chở che, một cảm giác thật an tồn. Tình u của bà dành cho con, cho cháu thật
bao la. Tình cảm đó tơi khơng thể nào đền đáp hết. Tuổi thơ tơi thật đẹp, trong câu
chuyện đấy có bà, người đã góp phần quan trọng tạo nên một tơi của bây giờ.


Tôi đã lớn và đi học nhưng vẫn muốn bà âu yếm và vuốt ve như hồi bé. Bây giờ bà tơi
đã già đi nhiều, sức khỏe cũng khơng cịn được như trước. Tôi mong sao bà tôi sống
thật lâu và mạnh khỏe. “Cháu yêu bà nhiều lắm”.


Mỗi khi nhớ lại những kỉ niệm về bà, lịng tơi khơng sao khỏi bồi hồi về những kỉ
niệm đã gắn bó với bà trong suốt thời gian tôi bên cạnh bà, khi lớn lên bà đã quan tâm
và chăm sóc tơi mỗi ngày, hình ảnh về bà tơi khơng bao giờ có thể qn được, bà ln
tần tảo, chăm sóc và chăm lo cho tơi, hình ảnh đó sẽ giúp tơi nhớ mãi về bà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

Bà tôi người phụ nữ của gia đình, cả cuộc đời bà ln hết mình với gia đình nhỏ bé


của mình, ln tần tảo chỉ bảo con cháu khi mà có ai làm gì đó sai. Bà hiền lành, nhẹ
nhàng và từ tốn, không bao giờ bà cáu gắt với chúng tôi. Tôi rất yêu q bà của tơi.
<b>Kể về người ơng kính u của em</b>


<b>1. Dàn ý kể về ông của em</b>
I. Mở bài


- Giới thiệu về người ơng của em: Ơng em là người mà em yêu nhất trong nhà và
cũng là người chăm sóc, cưng chiều em nhất khi em cịn nhỏ.


II. Thân bài
1. Tả hình dáng:


- Ơng bao nhiêu tuổi, khoẻ hay yếu, có những nét gì đặc biệt?


(Ơng năm nay đã ngồi bảy mươi tuổi nhưng vẫn cịn nhanh nhẹn. Ơng thường mặc
áo ơng ba trắng với quần dài đen rất giản dị)


- Những biểu hiện của tuổi già qua mái tóc, nếp nhăn trên mặt, ánh mắt, miệng, răng,
lưng, da dẻ, dáng đi...


- Dáng người nhỏ nhắn, thanh tú.


+ Mái tóc ngắn nhưng bạc phơ giống như những ơng tiên trong truyện cổ tích. Khn
mặt có nhiều nếp nhăn, mỗi khi ơng cười những nếp nhăn đó hằn lên rất rõ.


+ Đơi mắt ơng cịn rất sáng.


+ Nước da đã chuyển sang màu nâu có điểm những chấm đồi mồi.
+ Ông tay nổi rõ những đường gân xanh.



2. Tả tính tình:


- Những thói quen và sở thích của ông: mặc dù đã lớn tuổi, nhưng ông vẫn thích đi xe
đạp, dạo bộ. Ơng thích ăn trầu mặc dù chỉ cịn vài cái răng. Ơng thích trồng cây và
chăm sóc cây cối trong nhà.


- Mối quan hệ của ơng với con cháu, hàng xóm.
III. Kết bài: Tình cảm của em đối với ông.


- Em yêu quý ông, mong ông sống thật lâu, thật khoẻ mạnh bên gia đình em. Em cố
gắng học giỏi, nghe lời người lớn để ông vui lịng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

Ơng nội tơi, một người thầy cao cả nhất, người đã khiến tôi yêu quý nghề giáo hơn bất
kỳ nghề nghiệp nào khác.


Cho tới bây giờ, tơi vẫn khơng thể nhớ nổi người ơng mà mình yêu quý nhất đã xa từ
lúc nào, chỉ biết là đã rất lâu tơi khơng được nhìn thấy khn mặt ấy, giọng nói ấy,
khơng cịn được làm nũng và địi ông đưa đi mua quà vặt lẫn đồ dùng học tập nữa.
Thực sự tơi ln có cảm giác rằng ơng vẫn theo bước tôi đi, vẫn bên cạnh tôi bất cứ
lúc nào.


Có lẽ, những ngày tháng ở với ơng, tơi cịn q nhỏ để có thể hiểu được và trân trọng
những gì ơng đã làm cho mình. Ơng nội là thầy giáo dạy tốn ở trường đại học, ơng
có cả một lớp dạy thêm tốn ở nhà. Ngày cịn nhỏ, thỉnh thoảng tôi hay chạy lại đứng
cạnh cửa sổ và xem ông dạy học, những lúc như thế ông thường đuổi tơi ra vì khơng
muốn tơi làm các anh chị mất tập trung.


Lúc đấy, tôi thấy giận ông lắm. Trong đầu tôi cứ hiện ra những suy nghĩ: “Tại sao ông
không dành thời gian ở bên tôi, ông quý tôi nhất mà, quý tôi hơn những anh chị đang


ngồi đằng kia. Vậy mà tại sao ngày nào ông cũng dành rất nhiều thời gian để dạy học,
hết lớp này đến lớp khác, để rồi ông chẳng đưa tôi đi mua được thứ gì”.


Ngày đó, tơi q ơng lắm vì ơng hay đưa tôi đi mua hết thứ này đến thứ khác, những
gì địi mẹ mua khơng được, tơi đều vịi ông đưa đi mua. Ông chẳng bao giờ từ chối tơi
bất cứ thứ gì cả. Nhiều lần tơi bị mẹ mắng vì cứ suốt ngày địi ơng mua lung tung, mẹ
nói ơng làm gì có tiền mà cứ nhõng nhẽo. Tơi thấy mẹ nói dối, ơng khơng có tiền làm
sao mà sẵn sàng mua cho tôi nhiều thứ như vậy được. Bà tơi thì hay mắng ơng vì ơng
chiều q đâm nó sinh hư, vì thế nên mỗi lần đi mua gì hai ơng cháu cũng đi bí mật,
khơng cho ai biết. Ơng bảo tơi sau khi mua phải giấu đi kẻo bà thấy lại mắng ông,
những lúc ấy tôi thấy vừa buồn cười, vừa thương ông. Ngày ấy, ông hay ngủ ở nhà
bác tôi để trông nhà hộ bác, thế mà từ ngày ông chuyển đi, cả đống sách vở ông cũng
đem theo luôn, rồi tôi cũng gặp ông ít hơn, chỉ thỉnh thoảng ơng mới về vì ơng đi dạy
ở trường suốt. Thỉnh thoảng ông đèo tôi đi học bằng xe đạp, từ nhà tôi đến trường
phải đi qua một con dốc rất cao, cứ mỗi lần đạp xe đến gần dốc là ông lại phải xuống
để dắt bộ. Lúc ấy, tôi nhận ra rằng sức khỏe của ơng khơng cịn tốt nữa. Tơi nói ơng
để tơi xuống rồi dắt xe đi cho nhẹ nhưng ơng ln nói rằng “cứ ngồi đấy ông sẽ dắt
lên được”, nhưng mỗi lần dắt lên dốc, tôi lại thấy ông thở rất nhiều. Từ sau lần ấy, tôi
đều tự động nhảy xuống để dắt xe cùng ơng, tơi đẩy đằng sau, cịn ông dắt. Có lần, tôi
đã hỏi ông rằng ông dạy lớp mấy, ơng bảo ơng dạy cấp 3, tơi nói rằng vậy khi nào tơi
lên cấp 3 thì ơng lại đèo tơi đi học nhé, rồi ơng cịn phải dạy tốn cho tơi nữa, ơng
cười rồi và trả lời rằng tất nhiên rồi, ơng sẽ dạy học cho tơi. Đó là lời hứa duy nhất
của ông mà tôi chưa bao giờ quên. Rồi một ngày tôi biết tin ông bị ung thư đại tràng,
mọi người phải chạy chữa cho ông ở viện này tới viện khác.Tơi nghe lén cuộc nói
chuyện của bà với mẹ, bà bảo những ngày ở nhà bác, ông hay đi dạy về muộn, rồi
thức đêm, chỉ ăn qua loa bánh mì, khơng ăn đầy đủ chất.


</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

nào cũng ăn. Tôi ăn cùng ông rồi cũng nghiện món ấy, chẳng có gì, tơi và ơng chỉ
thích ăn bánh mì khơng, vừa ăn hai ơng cháu vừa trị chuyện rất vui vẻ. Rồi ơng được
viện trả về, tôi không biết tại sao, chỉ thấy mọi người bảo thế, tơi thấy thích lắm vì tơi


sẽ được ở cạnh ông nhiều hơn. Rồi mọi người muốn cho ông đi du lịch, chuyến du
lịch dài ngày, ông trở về với tâm trạng thoải mái hơn. Cho tới giờ tôi mới biết đó là
chuyến du lịch cuối cùng của ơng.


Những ngày tháng cuối đời, dù bị những cơn đau bụng quằn quại, tôi thấy ông vẫn cố
chịu đựng. Những lúc đau, ơng lại đuổi tơi về vì khơng muốn tơi thấy ơng như thế.
Ơng cịn bảo tơi đem sách vở tốn sang ơng dạy, những ngày ơng dạy tơi chỉ đếm trên
đầu ngón tay. Dù đau bụng nhưng ơng vẫn cố ngồi dạy tơi làm tốn. Tơi thấy thương
ơng lắm mà chẳng làm gì được. Rồi cái ngày đáng sợ nhất cũng đến, ông ra đi trong
sự thương tiếc của gia đình và học trị. Cho tới những giây phút ấy, tơi cũng khơng tin
vào mắt mình rằng người ơng mà tôi yêu quý nhất đã bỏ tôi mà đi. Cịn lời hứa với tơi
thì sao? Ơng cịn chưa thực hiện lời hứa với tôi mà đã ra đi như thế, tơi ghét ơng lắm
vì ơng đã khơng giữ lời hứa với tôi.


Sau này khi đã lớn, tôi mới biết ơng thực ra khơng thích ăn bánh mì, ơng chỉ ăn vì nó
giúp ơng đỡ đau bụng hơn mà thơi. Cái giá sách của ông nào là sách triết, nào là sách
tốn các loại, nào là giấy khen, giờ nó đã đóng bụi hết cả. Tơi tự nhủ với lịng mình
rằng tơi sẽ cố gắng học tốt để khơng phụ công lao của ông, tôi vẫn thường hay mượn
sách tham khảo từ giá sách của ông để tự học môn tốn.


Vậy đấy, người ơng cao cả của tơi, người ln hy sinh thầm lặng cho học trò cũng
như cho gia đình, người đã khiến tơi thêm trân trọng nghề giáo biết nhường nào.
Nhiều lúc bản thân tôi thấy rất ghen tị với những người cịn có ơng bên cạnh, tơi chỉ
mong các bạn hãy trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng đó mà biết q trọng người
ơng của mình.


<b>3. Kể về ông của em - Mẫu 2</b>


Được sinh ra trên cuộc đời này tôi đã thấy rất hạnh phúc rồi, nhưng được những người
sinh ra mình quan tâm chăm sóc mình thì thơi càng cảm thấy u cuộc sống này biết


bào. Và tôi muốn cho cả thế giới này biết rằng tơi rất hạnh phúc. Đặc biệt ngồi sự
u thương của cha mẹ, anh chị em trong gia đình thì tơi cịn được sự u mến của
ơng nội tơi. Ơng như một tấm gương sáng để tôi noi theo về phẩm chất và tích cách
tuyệt vời ấy.


Ơng có một khn mặt rất đẹp theo như nhiều người nhận xét là như thế. Khuôn mặt
của ông mang một vẻ đẹp rất riêng rất đàn ơng và lịch lãm. Cũng chính vì vẻ đẹp ấy
mà bà nội tơi đã phải lịng ơng. Gị má hơi cao cộng thêm đơi mơi đẹp và chiếc mồm
rộng khiến cho ông tôi thật đẹp cả đến khi ông già đi như bây giờ mà tôi vẫn thấy
được vẻ đẹp đó. Người ta nói đàn ơng mồm rộng thì sang phải chăng ơng tơi sang
trọng lịch lãm nhờ cái mồm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(18)</span><div class='page_container' data-page=18>

mới ít tuổi đầu mà đã cận trong khi ông tôi mắt sáng mở to trịn khi nào mà bị ơng dọa
cho thì sợ phải biết. ông rất hiền chả bao giờ chùng mắt với tơi, nhưng khi ơng dọa ma
thì nhìn đơi mắt to của ơng hơi sợ. Ơng tơi gầy lắm chỉ có bốn lăm cân thơi, nhìn thân
hình ơng chỉ cịn có da bọc sương thế nhưng ông vẫn ngày ngày tập thể dục thường
xun để giữ gìn sức khỏe.


Trên khn mặt ơng cịn có điểm nhấn là bộ râu. Ơng tơi để râu trông thật hiền lành,
bộ râu ấy cũng bạc phơ như mái tóc trơng thật như phật sống. Đơi lơng mày cũng
chuyển sang màu trắng nhìn ơng với mái tóc bộ râu đơi lơng mày cùng nước da hồng
hào ấy nhìn thật đẹp lão biết bao. Ơng là một người liêm khiết nhất mà tôi từng thấy.
Khi nhà nước tặng ơng một mảnh đất trên thủ đơ thì ơng lại từ chối. Ai cũng bảo rằng
ông quá liêm khiết nếu như ơng nhận miếng đất ấy thì bây giờ con cháu có thể sung
sướng trên hà nội rồi. Bởi dẫu gì có một mảnh đất trên thủ đơ cũng rất có giá. Thế
nhưng ơng nhất định khơng nhận, ơng quả thật là liêm khiết hết mức. Và điều đó rất
đáng để tôi học tập và noi theo. Mỗi khi buồn tơi thường đến bên ơng để vuốt ve mái
tóc bạc trắng ây, vuốt râu của ông và nghe giọng cười khanh khách giòn giã của nội.
Những nét đẹp trên khuôn mặt nội hay vẻ đẹp tâm hồn đều làm cho tôi thấy yêu quý
và khâm phục trân trọng nội tôi nhiều hơn.



<b>4. Kể về ông của em - Mẫu 3</b>


Trong gia đình có ơng bà và bố mẹ, đơi khi người mà ta dành tình cảm nhiều nhất lại
khơng phải là bố mẹ mà là ông hay bà. Bởi vì ơng, bà là người chăm sóc chúng ta có
khi nhiều hơn cả bố mẹ. Bản thân em cũng vậy, trong gia đình ơng nội là người em
kính trọng và u q nhất vì ơng ln lo lắng, chăm sóc em mỗi khi bố mẹ bận bịu
với công việc của mình.


Ơng nội em năm nay đã bảy mươi tuổi, cái tuổi vẫn còn khá trẻ so với các cụ già.
Dáng ông thấp và hơi gầy, chắc tại do ông hơi cịng nên nhìn mới thấp như vậy. Ơng
kể trước kia lúc cịn trẻ ơng khơng gầy như bây giờ, cũng có thể tại tuổi già ơng
khơng ăn được nhiều nên mới thế. Mặc dù tuổi khá cao nhưng da dẻ ông vẫn rất hồng
hào chứ không nhăn nheo, thỉnh thoảng có những chấm đồi mồi biểu hiện của tuổi
già. Tóc ông cũng đã bạc khá nhiều, tuy vậy nhưng răng vẫn cịn chắc và mắt cịn rất
tỉnh chứ khơng như các cụ ơng khác là răng rất yếu hoặc có thể đã bị rụng một vài cái.
Ơng với cặp kính của mình vẫn có thể đọc rành mạch từng chữ trong một tờ báo hay
quyển sách mặc dù chữ khá nhỏ.


Bố mẹ em đều rất mừng vì điều đó. Ơng mặc rất giản dị, ông hay mặc bộ quần áo nâu
và có đơi dép xốp vào mùa hè, mùa đơng thì ơng mặc áo bơng, đội mũ len và vẫn đơi
dép ấy nhưng có đeo tất. Ơng có sở thích là cắt tỉa cây cảnh, biết được sở thích của
ơng nên bố em có thói quen sưu tầm cây cảnh vừa để làm phong phú khu vườn và
cũng giúp ông vơi đi phần nào nỗi cô đơn của tuổi già.


</div>
<span class='text_page_counter'>(19)</span><div class='page_container' data-page=19>

Lớn hơn một chút ông cho em theo ông ra vườn tỉa cây cảnh với ông. Ông tỉa cây cịn
em thì nhổ cỏ, ơng bảo nhờ có em mà lúc nào ông cũng cảm thấy vui và bớt hiu
quạnh. Bây giờ em đã đi học, những lúc bà bận việc ơng lại ở nhà một mình chỉ biết
làm bạn với vườn cây. Biết ông buồn, tan học là em về với ơng, nhổ tóc sâu cho ơng
và kể cho ơng nghe những chuyện trên lớp học của mình. Những ngày em được nghỉ


học em và ông hay đi bộ tập thể dục buổi sáng, em bảo ông tập thể dục sẽ rất tốt cho
sức khỏe nhưng ông bảo những hơm em đi học có một mình nên ơng khơng tập.
Trong gia đình ơng ln dạy con cháu những điều hay, lẽ phải trong cuộc sống,
khuyên răn con cái khơng được làm điều gì sai trái, đi ngược lại với đạo lí con người.
Em rất yêu quý và kính trọng ơng, mong ơng ln khỏe mạnh để cịn chăm sóc cháu
nữa. Cháu sẽ thường xuyên đi tập thể dục với ông, học cách tỉa cây cùng ông để ông
không cảm thấy buồn những lúc bà vắng nhà nữa ông nhé!


<b>Kể về chị của em</b>


<b>1. Dàn ý kể về chị của em</b>
I. Mở bài: Giới thiệu người cần tả


Gia đình em gồm có bốn người, ba mẹ, em và chị của em. Gia đình em rất hạnh phúc
và thương yêu em. Ba mẹ em là nông dân nên rất đỗi bình dị và thân thương. Ba mẹ
ln làm lụng vất vả để lo cho chị em của em. Chị em là một sinh viên đang học trên
thành phố. Chị cũng là người xa nhà, sống thiếu thốn tình thương của ba mẹ, lâu lâu
chị mới về quê thăm gia đình. Chính vì thế mà em rất u chị của em.


II. Thân bài
1. Tả bao quát


- Chị em bao nhiêu tuổi?
- Chị em học ở đâu?
- Chị em học trường gì?


- Em thương chị em như thế nào?
2. Tả chi tiết


a. Tả hình dáng



- Dáng người cao, thon gọn cao 1m6


- Gương mặt đầy đặn, mũi cao, môi trái tim xinh đẹp


- Mái tóc dài đen mượt, khi làm việc nhà ở thường buộc tóc gọn sau gáy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(20)</span><div class='page_container' data-page=20>

- Chị có đơi mắt đen long lanh rất đẹp. Mỗi khi chị bảo ban em, ánh mắt ấy rất dịu
dàng và thân thiện.


b. Tả tính tình


- Chị là người chu đáo, chỉnh chu trong công việc


- Chị học rất giỏi, luôn được ba mẹ và thầy cô yêu thương
- Chị có tính tình rất ơn hịa, nhã nhặn


- Chị ln biết quan tâm đến mọi người trong gia đình và mọi người xung quanh
- Chị là người luôn nổ lực và biết vươn lên trong cuộc sống


III. Kết bài: Nêu cảm nghĩ về chị em


Chị em là một người hết sức đặc biệt chị là người luôn quan tâm chăm sóc em, em rất
yêu chị của em


<b>2. Kể về chị của em - Mẫu 1</b>


Là người bé nhất trong gia đình nên lúc nào em cũng được cả nhà yêu thương, chăm
chút. Lần nào đi công tác xa về, mẹ cũng mua cho em rất nhiều quà bánh, đồ chơi,
quần áo. Còn bố, bố rất hay mua cho em những cuốn sách hay



Chả thế mà mới học lớp sáu mà tủ sách của em có nhiều sách lắm! Em rất yêu cha
mẹ, chỉ tội cha mẹ hay phải đi công tác dài ngày. Nhưng ở nhà em cịn có chị My
Trang. Riêng đối với chị My Trang, em lại có một tình cảm thật là đặc biệt.


Nhà em chỉ có hai chị em, bố mẹ lại thường xuyên vắng nhà, thế mà mọi việc ở nhà
chị My


Trang lo lắng như người lớn. Chị chỉ hơn em ba tuổi nhưng đã rõ thật là một người
chị mẫu mực trong gia đình. Chị My Trang học sáng còn em học chiều nhưng vì là
con trai, nên em chẳng biết làm gì ngồi việc học ở trường, về nhà lại xem ti vi và đọc
sách ấy vậy mà dù 11 giờ mới tan trường, chị vẫn lo cho cậu em trai bữa cơm trưa
tươm tất trước khi đi học.


Buổi chiều về nhà, chị vừa học bài lại vừa dọn dẹp tất cả những cơng việc gia đình.
Thời gian học ngắn ngủi, vậy mà năm nào chị cũng là học sinh giỏi toàn diện của
trường. Chị thật là đáng nể!


Một hôm nhân lúc cùng ngồi học em hỏi chị:
- Chị à! Chị làm thế nào mà học giỏi như vậy!


</div>
<span class='text_page_counter'>(21)</span><div class='page_container' data-page=21>

Buổi tối chị học rất nhanh rồi còn kèm em học bài cũ. Gần chị, em đã học được rất
nhiều điều. Chẳng cần ai bảo, em tự nguyện giúp chị những công việc nhà mỗi khi mẹ
và cha đi vắng. Đặc biệt, lúc nào em cũng tự nhắc nhở mình phải ln cố gắng để
được như chị My Trang. Chưa hết đâu các bạn ạ! Bận như vậy mà chị vẫn dành thời
gian chăm sóc cho bố vườn hoa cảnh ở ngồi vườn. Những giỏ phong lan đủ màu
kheo sắc, những cây khế, cây cảnh xanh non trông đến là mát mắt khiến bố em mỗi
lần đi xa về tỏ ra hài lịng lắm.


Dù chẳng nói ra nhưng những việc làm của chị My Trang làm em thấy kính yêu và nể


phục lắm. Em biết các bạn có điều kiện hơn nhiều nhưng lại mải chơi, học hành
khơng tốt. Cịn đối với riêng em, lúc nào em cũng ước được ở bên chị My Trang mãi
mãi để được chị dạy bảo nhiều hơn.


<b>3. Kể về chị của em - Mẫu 2</b>


Trong gia đình, bố mẹ em sinh được hai người con, chị gái em và em. Chị em tên là
Trang, năm nay chị 15 tuổi. Chị là người em luôn tôn trọng và quý mến.


Chị Trang có mái tóc dài và đen bóng, ai cũng khen tóc chị đẹp. Mặc dù là hai chị em
nhưng em và chị Trang không giống nhau. Chị em có dáng người cao mà mảnh.
Ngồi mái tóc dài và đen, chị cịn có nước da trắng nên trông chị lúc nào cũng nổi bật.
Chị Trang rất hay cười, gặp mọi người chị luôn chào hỏi rất lễ phép nên ai cũng yêu
quý chị. Bố em mẹ rất vui và hài lịng về thành tích học tập của chị. Ở lớp, chị là lớp
trưởng gương mẫu, 8 năm liên tục chị đạt học sinh giỏi và được giấy khen của nhà
trường. Ngồi ra, chị cịn tham gia rất nhiều các chương trình văn nghệ do trường tổ
chức. Chị Trang khơng chỉ học giỏi mà cịn rất khéo tay. Ở nhà, chị thường xuyên nấu
cho bố mẹ và em những món ăn rất ngon. Lần nào chị Trang nấu cơm em cũng ăn rất
ngon miệng. Biết em thích ăn bánh mì, sáng nào chị cũng dạy sớm và đi chợ mua
bánh mì cho em ăn sáng rồi đi học. Có những lúc em mách mẹ là chị đi chơi, về chị bị
mẹ em mắng nhưng chưa bao giờ chị quát hoặc nặng lời với em bởi vì chị biết em là
trẻ con và chị lớn hơn em nhiều tuổi nên chị luôn nhường nhịn em.


Buổi tối ở nhà, chị thường chỉ bảo em học. Chị dạy em viết sao cho thật đẹp và ngay
ngắn. Những bài tốn khó, em không làm được, em thường hỏi chị và chị hướng dẫn
em làm rất nhiệt tình. Những lúc em ngủ quên không đắp chăn, chị lại cẩn thận mắc
màn và đắp chăn cho em. Trước khi đi ngủ, em thường đòi chị kể chuyện cho em
nghe. Dù bận học hoặc buồn ngủ nhưng chị chưa bao giờ chị từ chối yêu cầu của em.
Em rất yêu quý chị Trang bởi vì chị luôn yêu thương và dạy dỗ em. Chị là người con
hiếu thảo của gia đình và là người chị mẫu mực của em. Em rất mong muốn học giỏi


như chị để bố mẹ em luôn tự hào và hãnh diện về chị em.


<b>4. Kể về chị của em - Mẫu 3</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(22)</span><div class='page_container' data-page=22>

Năm nay, chị gái em vừa tròn 17 tuổi. Cái tuổi 17 trẻ trung, khỏe khoắn và tràn đầy
nhiệt huyết. Dáng người chị dong dỏng, khuôn mặt trái xoan với nước da trắng hồng
và đôi mắt dài, đen nháy long lanh như hai giọt nước. Chị có hai má lúm đồng tiền
nên mỗi khi cười trơng chị rất duyên.


Đối với em, chị là một người rất hiền lành và tốt bụng. Có lần, em mách mẹ là chị đi
chơi, khi về chị bị mẹ mắng nhưng chưa bao giờ chị quát và nặng lời với em bởi vì
chị biết em cịn nhỏ nên chị ln nhường nhịn em. Bố mẹ em rất vui và hài lòng về
thành tích học tập của chị. Ở lớp, chị là một học trị giỏi, được các bạn và thầy cơ rất
yêu quý. Nhờ siêng năng và chăm chỉ nên năm học nào chị cũng đạt được học sinh
giỏi và được giấy khen của nhà trường. Ngoài ra, chị em là người rất năng động, chị
thường xuyên tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường. Chị em khơng chỉ học
giỏi mà còn rất khéo tay. Ở nhà, chị là một đứa con ngoan, chị luôn giúp bố mẹ làm
việc nhà và chăm sóc em mỗi khi bố mẹ đi vắng. Chị nấu ăn rất ngon nên món ăn nào
chị nấu em cũng ăn rất ngon miệng. Buổi tối, chị thường dạy em học bài. Chị giúp em
luyện từng nét chữ, giảng cho em từng bài tốn khó và giúp em phát âm từng câu
tiếng anh. Nhờ có tính kiên nhẫn của chị mà em đã bỏ được rất nhiều tật xấu như ham
chơi, lười học và hay ỷ lại. Thành tích học tập của em cứ thế tiến bộ theo từng ngày.
Tuổi ấu thơ là những tháng ngày em cùng chị vui đùa. Những buổi sáng đến trường
em được chị chở trên con xe đạp nhỏ, hai đứa vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Những
mùi vị hương sắc của tuổi thơ em đều cùng được trải qua với chị, được chị yêu
thương và dạy bảo như người bạn chứ khơng phải là lời lẽ khơ khan khó nghe.


Em vẫn nhớ có lần mình bị ốm mà bố mẹ lại đi vắng, chỉ có hai chị em ở nhà. Hơm
đấy là vào buổi chiều, đã có dự báo thời tiết trời sẽ mưa to, chị đã dặn dò em phải
mang áo mưa đi vậy mà em đã mải chơi rồi quên lời chị dặn. Kết quả là hôm ấy em bị


dính mưa và đêm đến sốt cao. Chị đã vô cùng lo lắng cho em. Ánh mắt của chị nhuốm
đầy ưu tư lo lắng. Nằm trên giường, em miên man chìm vào giấc ngủ say, đầu óc
quay cuồng trống rỗng. Em lim dim mắt thấy bóng dáng chị thấp thoáng bên chiếc
giường, thi thoảng chị lại sấp khăn lau trán cho em. Một lát sau, chị ân cần bón cho
em ăn từng thìa cháo. Một đêm dài, mệt mỏi và khó chịu đã qua đi, nhờ có bàn tay kì
diệu và tình yêu thương của chị em đã đỡ sốt hơn. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy em
không thấy chị đâu nhưng khi bước xuống nhà em đã thấy chị đang chuẩn bị bữa sáng
cho em. Nhìn bóng lưng tiều tụy của chị, em chỉ muốn chạy đến ôm chị và nói với chị
một câu cảm ơn.


</div>

<!--links-->

×