Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

Tải Bài văn mẫu Lớp 8: Bài viết số 2 (Từ Đề số 1 đến Đề số 4) - Bài tập làm văn mẫu số 2 lớp 8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (257.06 KB, 16 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bài viết số 2 lớp 8</b>



<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 : Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật ni mà em</b>
<b>u thích.</b>


<b>Bài tham khảo số 1</b>


Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một lồi vật ni đáng yêu, đó có thể là chú rùa, chú chim hay
chú mèo... Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.


Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tôi đã... nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách
đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt
nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tị mị, tơi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu
ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không ngờ, lúc
mang Phi Phi về bố mẹ không những khơng trách tơi mà cịn giục tơi đi lấy sữa cho chú uống
nữa!


Bây giờ thì Phi Phi đã lớn lắm. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc nào
cũng dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như
đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Khi tối trời, chú luôn ra ngồi hiên nằm canh.
Có Phi Phi ở ngồi, cả nhà tôi rất yên tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia
đình tơi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.


Đó là một đêm mùa đơng gió rét. Như mọi hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngồi hiên. Cả nhà tơi
đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội
vàng bật dậy rồi nnẹ nhàng cầm gậy lách ra ngồi. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang
di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hịng thốt ra ngồi. Bố vừa hơ hốn hàng xóm
vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi
theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc
ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao
đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng


kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa đến trói gơ
tên trộm lại. Mẹ tơi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa
chú vào nhà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tơi cho đến bây giờ. Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu quý,
đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng
không các bạn!


<b>Bài tham khảo số 2</b>


Bun là một chú mèo rất dễ thương. Chả là năm lớp 4, do đạt thành tích cao trong học tập nên bố
mẹ đã mua tặng cho tôi một chú mèo xám vằn, loại vật mà tơi u thích. Lúc mới về chú rất nhút
nhát, chỉ biết nằm ở góc tường thu lu người và buồn. Đến bửa chú chỉ ăn vài miếng rồi tiếp tục
hành trình ngủ đơng của mình. Được một thời gian khi đã thích nghi với môi trường xa lạ Chú lại
trở thành một chú hề cho cả nhà. Lắm lúc Chú đẩy banh, rồi lấy mũi đẩy viên bi vờn qua vờn lại.
Tuy hơi hề nhưng Bun biết suy nghĩ lắm! Tôi và Chú là hiểu nhau nhất. Mỗi khi học bài Chú đều
quanh quẩn bên tơi, lúc thì trèo lên bàn đẩy đẩy cây viết, lúc thì cuộn trịn mình ngủ sát bên đùi
tơi. Ôi, Bun thật đáng yêu làm sao! Lắm lúc tôi ngồi ngắm Bun và thấy Chú có một vẽ đẹp riêng.
Bộ lơng chú óng mượt xám xám lại xen vào vài cái vằn đen. Hai cái tai vểnh lên lâu lâu lại cọ
quậy như chú ý lắng nghe gì đó.


Cặp mắt tròn long lanh nổi bật là hai con ngươi đen nhánh hiện ra. Cái mủi hồng hồng lúc nào
cũng ươn ước đánh mùi rất tài. Chân của Chú thì thoăn thoắt mỗi khi có báo động ở đâu chú đều
khẩn cấp lao tới liền nhưng chẳng bao giờ nghe tiếng động cả bởi lớp chân có những đệm thịt rất
êm và mịn. Tính tình của chú lại càng đáng mến hơn. Mỗi lần tôi vui chú chú chạy nhãy với tôi.
Chú trèo lên cây lại nhảy xuống, chạy xung quanh thỉnh thoảng lại cào tôi một cái nhẹ, lúc thì
cắn quần rồi chạy y hệt sợ tơi rượt. Những lúc âu yếm, chú nằm gọn trong lịng tơi địi tơi vuốt
ve bộ lơng từ khóe mắt xuống tai.


Những lúc tơi buồn hay bị bệnh nhìn vẽ mặt tơi dường như Bun hiểu. Nó như muốn chia buồn


với tơi. Nó nằm xuống cạnh tôi lặng im, chẳng đùa giởn như mọi hơm nữa. Tơi mỉm cười nói
<i>khẽ: "Chị khơng giận em đâu mèo cưng ơi!". Nhưng cu cậu vẫn chẳng vui mà còn lại làm nũng</i>
nữa cơ. Đúng thiệt là con mèo lắm trị! Suốt thời gian đó Bun là một người bạn thân của tôi lúc
vui cũng như lúc buồn. Phải nói là người bạn tri kỉ của tơi thời học cấp I. Từ khi hồn thành
chương trình cấp I phải di cư vào trường nội trú thân yêu tôi phải xa Bun. Trước hôm đi tôi cùng
cả nhà và mèo Bun nữa, cùng nhau quây quần bên mâm cơm ấm cúng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

rồi tôi phải đi, nhưng kìa mèo Bun và nũng nịu như khơng muốn cho đi. Lúc này tơi khóc càng to
và chạy thật nhanh lên xe mặc cho mèo Bun ngơ ngác đứng nhìn rồi bng một tiếng "meo".
Thời gian qua, tơi cứ ngóng từng ngày để được về với gia đình và mèo Bun dù chỉ hai ngày. Mỗi
lần về Bun mừng lắm, nó lúc nào cũng ở bên tơi khơng rời, thậm chí lúc tơi ngủ nó cũng trèo lên
giường chui vào chăn ngủ cùng. Thời gian cứ thế đi cho đến một ngày tơi nhận được tin mèo
Bun qua đời vì bệnh tự dưng sống mũi tôi cứ cay cay, tôi núp vào một góc, nước mắt giọt ngắn
giọt dài, tơi cứ thế nức nở nhớ mèo Bun. Một người bạn tri kỉ, luôn bên tôi lúc tôi vui tôi buồn
mà bây giờ lại bỏ tôi một cách thản nhiên như vậy. Và tôi cũng thầm chúc Bun "ở bên kia thế
giới" sẽ luôn vui vẻ như những ngày cùng chơi với tôi.


<i>"Bun ơi! Chị yêu em nhiều"</i>


Đến tận bây giờ, những khi buồn tôi lại nhớ đến Bun. Và cứ nghĩ đến những ngày bên Bun lịng
<i>tơi thắt lại. "Tại sao trên đời lại có con vật đáng yêu như vậy nhỉ?"</i>


<b>Bài tham khảo số 3</b>


“Meo…meo…meo” hôm nào cũng vậy, cứ khi em ngồi vào bàn học là chú mèo lại đến nằm dụi
đầu vào chân em. Đó là chú mèo bà ngoại đã tặng em hồi năm ngoái.


Con mèo vừa trịn một tuổi tên là MiMi. Nó là giống mèo cái. MiMi khốc lên mình bộ áo màu
vàng điểm thêm vài vết trắng làm cho chiếc áo của cô càng thêm xinh đẹp. Cơ rất thích chơi với
trái banh ten-nit của em. Cái đầu tròn như trái vú sữa. Đơi mắt long lanh như hai hịn bi ve và


sáng như đèn pha. Cái mũi nhỏ xinh màu hồng lúc nào cũng ươn ướt. Miệng cơ chúm chím dễ
thương.


Tuy vẻ bề ngồi là vậy nhưng bên trong có hàm răng nhọn hoắt, lúc nhe răng trông thật đáng sợ.
Đôi tai hình tam giác ln vểnh lên để nghe ngóng. Tai cơ mới thính làm sao! Chỉ một tiếng
động nhỏ cơ đều phát hiện được. Hai bên má có bộ ria mép trắng muốt, trông MiMi thật oai
phong. Bốn cái chân thon thon giúp cô đi lại nhẹ nhàng như người mẫu đang trình diễn thời trang.
Nhưng lúc cần MiMi chạy rất nhanh. Dưới bàn chân là tấm nệm êm nhỏ, trong tấm nệm nhỏ ấy
cất giấu một bộ vuốt sắt bén, và đó là vũ khí lợi hại nhất của cơ ta. Đã có lần những chiếc vuốt
ấy đã để lại dấu vết trên tay em khi em nghịch với cơ. Ơi! cái đi mới dẻo làm sao! Chiếc đi
như một dấu ngã chẳng giấu vào đâu được.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

nhảy phóc lên bộ sa lơng đánh một giấc ngủ no say. Đặt biệt lúc ngủ MiMi luôn nhịp cái đuôi
trông ngộ nghĩnh làm sao!


Xinh đẹp là thế nhưng những lúc rình và bắt chuột trơng cơ như một chiến binh. Một hôm em
thấy MiMi nằm sau thùng gạo để rình bắt chuột. Một con chuột nhắt mon men đến bên nồi cơm
đang để hớ hênh. Bất chợt, phóc một cái, MiMi đã vồ chú chuột nhắt nằm cứng ngắt trong đơi
móng vuốt sắc của cơ. Vậy là MiMi có một bửa ăn ngon lành và đầy tự đắc.


Em rất yêu quý MiMi và xem cô như người bạn thân thiết. Sau những lúc học hành căng thẳng
em hay chơi với cô. Em luôn chia sẻ những buồn vui của mình với MiMi. Nó khơng chỉ là con
vật kỉ niệm của bà ngoại tặng cho em mà còn được em phong là “Dũng sĩ diệt chuột” giỏi nhất
mà em từng nuôi.


<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 : Hãy kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn.</b>
<b>Bài tham khảo số 1</b>


Câu chuyện đáng buồn ấy xảy ra từ năm học trước, vậy mà mỗi lần nhớ lại, em cảm thấy như
vừa mới đây thôi. Giờ kiểm tra Tốn hơm đó, em sẽ nhớ suốt đời. Đầu đi câu chuyện là thế


này:


Thầy giáo dạy Tốn lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích mơn Tốn một phần cũng vì thầy dạy vừa
dễ hiểu, vừa hấp dẫn. Từ đầu năm đến giữa học kì I, em liên tục được điểm 9, điểm 10. Bố em
cũng là giáo viên dạy Toán trong trường, thường hãnh diện về cậu con trai cưng của mình.
Bất ngờ, thầy Thảo bị ốm phải nằm bệnh viện và bất ngờ hơn nữa người được Ban Giám hiệu
phân cơng dạy thay lại chính là… bố em. Mọi rắc rối bắt đầu từ đấy.


Mặc dù bố là giáo viên dạy giỏi nhưng học bố, em thấy thế nào ấy. Cứ đến giờ Toán là em
ngượng nghịu, mất tự nhiên hẳn. Hồi thầy Thảo còn dạy, em hay xung phong lên bảng giải bài
tập và lần nào cũng được thầy khen. Bây giờ khác hẳn, bố giảng bài, em chăm chú nghe nhưng
im lặng, chẳng tỏ thái độ gì. Hình như hiểu tâm trạng của em nên bố khơng vui.


Em cịn nhớ là trước hơm kiểm tra mơn Tốn giữa học kì I, em có trong tay cuốn Tuyển tập
truyện ngắn hay 2004 mà anh Đức con bác Hải mang đến cho mượn với lời khen nức nở rằng
không thể cố cuốn sách nào hấp dẫn hơn. Thế là em lén đọc mê mải cho đến khuya, bất chấp lời
nhắc nhở ôn bài của bố. Kết quả là sáng hôm sau, khi làm bài, em không thể nào tập trung tư
tưởng, lúng túng mất một lúc khá lâu. Cuối cùng, em đã tính sai đáp số.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

trả bài, cầm trên tay bài kiểm tra bị điểm 3 to tướng, quả thật là em choáng váng. Em vừa xấu hổ,
tủi thân lại vừa giận bố. Bố có thể sửa điểm được mà sao bố nỡ thẳng tay như vậy? Đã thế, sau
bữa cơm chiều, trước mặt cả nhà, bố buồn bã bảo rằng vì em chủ quan, bướng bỉnh không nghe
lời nên mới ra nơng nỗi.


Ngẫm nghĩ, em thấy bố nói rất đúng. Em chỉ có thể tự trách mình mà thơi. Điểm 3 đầu tiên và
duy nhất ấy như một tời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Không được kiêu căng, tự mãn trong
học tập và phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi cơng việc, dù là việc nhỏ.


Sau đó, em nhanh chóng xố đi mặc cảm, lại say mê mơn Tốn và cũng mê “thầy giáo bố” chẳng
khác gì thầy Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Hôm lĩnh


phần thưởng và giấy khen, em trịnh trọng đưa cho bố bằng cả hai tay. Bố khen em cố gắng như
vậy là tốt, xứng đáng là con trai của bố. Em xúc động không nói nên lời.


Chuyện ấy giờ đã thành kỉ niệm, dẫu là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vơ cùng thấm thía,
bền lâu. Nó khơng chỉ là bài học sâu sắc cho em trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích
suốt cuộc đời.


<b>Bài tham khảo số 2</b>


Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm
khiến ta ln ray rứt mãi. Đó là trường hợp của tơi. Đến tận bây giờ tơi vẫn cịn nhớ như in
chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cơ buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tơi tin
rằng Cô sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

cách làm bài. Thời gian đã hết, tơi nộp bài mà lịng cứ thấp thỏm, khơng n. Tôi nghĩ đến lúc
phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cơ giáo khiển
trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện
tranh của tôi cho mà xem. Tơi phải làm gì đây? Tơi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt
ra khiến tôi càng lo lắng hơn.


Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cơ để phát cho các bạn. Liếc
qua bài mình, con số ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố khơng để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt
thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật
là chuyện chưa từng có. Tơi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ? Tôi lo
nghĩ và bất chợt nảy ra một ý... Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng
to "Tám ạ!". Cơ giáo dường như khơng phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ: "Chắc cơ
khơng để ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!". Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi
làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm "tám" theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến
lúc cơ giáo địi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời "tiên tri", trời xui đất khiến
làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tơi vì điểm tám không khớp với con số cô tổng


kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi.
Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên
và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tơi như bị bao trùm bởi cái khơng khí nặng nề, khơ
khốc ấy. Cơ chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tơi khơng cịn tâm
trạng để học các mơn khác. Tơi cảm thấy "ghét" cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi
mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cơ. Sự việc tiếp
theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tơi làm bài tập Tốn
miệt mài. Tơi lại càng "ghét" cô hơn... Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, các
bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay
của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng... Tơi thấy cơ quay lại lớp tìm và thơng báo cho cả lớp.
Nhưng không một ai biết... Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cơ cậu học trị bé bỏng
của cơ. Đúng như tơi dự đốn, cơ phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị
nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô
phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ... Tôi cảm thấy bất ngờ q. Thì ra cơ đã rất chăm
chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cơ viết về bài kiểm tra Tốn gần đây của
<i>lớp. Tơi hết sức ngạc nhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi: "Không hiểu sao con bé Trinh</i>


<i>làm bài tệ q nhỉ? Hay nó gặp chuyện gì khơng vui? Mình phải tìm hiểu ngun nhân xem có</i>
<i>giúp em ấy được gì khơng? Thường trị này rất chăm ngoan, ln giúp đỡ bạn bè và lễ</i>
<i>phép..."Đọc những dịng tâm tình của cơ, tơi thấy khóe mắt mình cay cay, lịng tơi như thắt lại.</i>


Giờ đây tơi mới biết cơ ln xem tơi là đứa trị ngoan, ln lễ phép và tơn trọng cơ. Cơ ln nghĩ
vì lí do nào đó khiến tơi khiến tơi khơng làm bài được chứ có nghĩ vì tơi lười học bài đâu. Cơ cho
tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tơi khiến tơi phải nhắc nhở mình... Tơi biết làm gì
để chuộc lỗi ngồi việc đem trả sổ cho cơ và xin lỗi cơ. Mong sao cơ có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ
vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cơ thì hay tin cơ phải về q gấp vì mẹ cơ đang bệnh
nặng khơng có người chăm sóc. Cơ đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời gian... Cái tin ấy làm tôi
sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn cịn ngun trong cặp của tơi. Tơi khơng biết làm thế nào để liên lạc


với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi khơng sửa điểm thì có lẽ tơi sẽ khơng
gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rứt như bây giờ. Tôi
chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vị chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi
muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tơi lại có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi
bây giờ ân hận mãi. Tơi khơng cịn gặp cơ nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tơi chỉ cịn
biết gìn giữ quyển sổ của cơ và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm
lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi...


Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có người thầy khác.
Tơi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tơi chỉ mong tìm lại
bóng dáng của cơ ngày nào. Tơi mong có thể gặp lại cơ để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao
dung của cô. Cô ơi, con thật lịng xin lỗi cơ...


<b>Bài tham khảo số 3</b>


Trong cuộc sống, mỗi chúng ta khơng ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra khơng bao
giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy
trong lịng mình ray rứt vì đã vơ lễ với cô.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tơi khơng thấy ai tốt bụng và thương tơi ngồi
mẹ tơi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung
quanh. Trong mắt tơi, lồi người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tơi hết lịng
thương u và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm,
thờ ơ với mọi người xung quanh.


Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo
giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết
thực để cho chúng tơi thấy đấy là lịng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp
viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tơi.
Cơ gọi tơi lên và hỏi: "Tồn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài


à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?"


Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tơi. Tơi gân cổ lên trả lời cơ: "Em
khơng làm vì em khơng thèm làm chứ khơng phải khơng hiểu. Tồn là nói dối, bịa đặt, trên đời
này làm gì có lịng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như
thế là đúng cơ chứ?" Tôi nói mà khơng biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn
nén từ lâu hơm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tơi. Cịn cơ giáo
thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp.
Tơi biết cơ rất giận. Cơ sợ khơng kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngồi chăng? Tơi thống ân
hận vì q lời với cơ nhưng tơi khơng thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: "Tại sao
cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!" Tôi giận dữ: "Tớ khơng nói sai. Tớ khơng có lỗi!".
Sau sự việc trên, tơi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tơi chỉ lo mẹ sẽ
buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cơ. Tơi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tơi bước
vào phịng giáo viên, cơ ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cơ cịn ngân
ngấn nước. Tơi đốn cơ vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cơ khơng
trách mắng tơi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã
luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã luôn quan tâm và yêu thương tôi,... Tôi vô cùng ân hận. Tơi lí
nhí xin lỗi cơ. Cơ dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo: "Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất
niềm tin vào tình người như thế! Cơ khơng giận em đâu". Dù cơ nói vậy nhưng tơi vẫn thấy mình
thật có lỗi khi vô lễ với cô.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 3 : Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng.</b>
<b>Bài tham khảo 1</b>


Có một lần, tơi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được việc tốt nên trong
lịng thấy vui lắm, vì lúc ấy tơi mới học lớp bốn thơi.


Hơm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp không gian chiếu lên những giọt sương
cịn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một ngày được nghỉ ngơi thư giãn
<i>sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi người. "Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì</i>



<i>thật là lãng phí thời gian", chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng</i>


<i>khách vừa hát "Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón...là...la...lá...lá...la.." thì thấy ba mẹ</i>
<i>lăng xăng làm chuyện gì đó, tơi tị mị hỏi "Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?""À! Ba mẹ chuẩn bị đi</i>


<i>thăm bạn cũ, đã lâu rồi khơng cịn gặp con à" ba tơi đáp. Mẹ nói với thêm vào "Hơm nay con</i>
<i>trơng nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về có quà cho con". Nghe mẹ nói xong</i>


tôi cảm thấy cụt hứng, những dự định được đi chơi tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mệt
mỏi. Trước giờ tơi có động tay, động chân vào mấy việc này đâu, có thời gian rảnh là đi chơi với
đám bạn nên mệt mỏi là phải rồi.


<i>Ba mẹ tơi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tơi chạy ùa vào "Linh ơi! Đi thôi!", một đứa trong bọn la lên,</i>
<i>tôi ngạc nhiên hỏi "Đi đâu?" "Mày không nhớ hơm nay là ngày gì à?" Ngân hỏi lại, nó nhìn cái</i>
<i>mặt ngơ ngác của tơi và nói tiếp "Hơm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy" Tơi chợt</i>
<i>nhớ ra và nói "Chút xíu nữa là qn mất, cảm ơn các bạn nha". Tôi mời các bạn vào nhà và nói</i>
<i>"Chờ tao một chút, đi thay quần áo". Bước vào trong nhìn thấy nhà cịn bề bộn, dơ bẩn tôi chợt</i>
<i>nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng "Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, với lại</i>


<i>buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi". Tơi đắn đo cân nhắc có nên đi hay khơng, nếu đi thì tất cả việc</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Tơi bắt tay vào cơng việc. Bắt đầu là phịng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn
phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp đến phòng khách phải quét bụi trên tủ,
bàn, rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đủa ăn
sáng còn ngổn ngang trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp cịn bề bộn xoong nồi, tơi
hít một hơi dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại
lời mẹ dạy, miệng ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong
đời tơi thấy mồ hơi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mệt mỏi xen lẫn niềm vui. Thành quả
lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, bây giờ


làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất tốt cơng việc được giao, trong lịng thấy vui sướng
làm sao! Hạnh phúc biết bao! Thật sung sướng khi mình đã chiến thắng bản thân để vượt lên
chính mình.


<i>Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen "Con gái của ba rất</i>


<i>ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều". Tôi bẽn lẽn "Dạ con đã lớn rồi phải khơng</i>
<i>mẹ". Mẹ nói "Con mẹ đã lớn rồi, q của con đây này" vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con</i>


<i>gấu bông xinh xinh tặng cho tôi "Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm". Mẹ làm cơm chiều thật ngon để</i>
đãi tơi vì thành quả lao động của một ngày "làm việc".


<i>Sau ngày hơm đó tơi suy nghĩ nhiều về bản thân "Mình có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa,</i>


<i>tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình". Hồn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lịng</i>


và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng
giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn
một mốc son trong đời và là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.


<b>Bài tham khảo số 2</b>


Bố mẹ đã có cơng sinh thành và ni dưỡng tơi nên người, vì vậy ơn nghĩa của họ tôi sẽ không
thể trả hết được. Nhưng tôi lại có thể làm cho bơ mẹ vui,làm trịn bổn phận của một người con.
Tôi vẫn nhớ ngày mà nụ cười trên gương mặt đấng sinh thành của tôi rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Đó chính là khi bố mẹ biết tơi đã nhặt được ví tiền của một người lạ và đem đến nộp chú công an.
Khoảnh khắc được nhìn thấy nụ cười ấm áp của bố mẹ thật hạnh phúc biết bao!


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Vào buổi sáng Chủ nhật, trên đường đi học thêm về, qua một cái ngõ hẻm, tơi thấy có một vật gì
đó nằm ở giữa đường – một chiếc ví màu đen. Tơi nhặt chiếc ví đó lên rồi vừa đi chầm chậm,


vừa nhìn xung quanh xem có ai đó muốn tìm chiếc ví này khơng.


Một lúc sau, tơi vẫn khơng thấy có ai đến tìm. Tơi nghĩ chắc người đó đã đi xa rồi hoặc khơng
biết mình đánh rơi chiếc ví. Dù có biết chăng nữa, thì người đó cũng chỉ loay hoay tìm kiếm ở
gần chỗ họ đứng . Hàng loạt những câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi : Người ấy là ai? Người đó là
cơng nhân, nơng dân hay là một người giàu có? Trong chiếc ví có những gì? Dù rất tị mị nhưng
tơi khơng muốn mở ra xem.


Tôi nghĩ ngợi , phân vân mãi mà không xác định đc mình sẽ trả lại hay khơng trả. Nếu khơng trả
thỳ chẳng có ai biết mình ăn cắp của rơi mà lại có tiền để mua được nhiều thứ. Tưởng tượng đến
lúc đó, tơi thích lắm nhưng nghĩ lại nếu mình trả cho người ta thì sẽ làm đc một việc tốt và không
phải ân hận. Tôi đã quyết định trả ví tiền này. Chủ nhân của chiếc ví này sẽ rất mừng khi tìm lại
đc nó. Nhưng biết ai đánh rơi chiếc ví này mà trả lại? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Tôi mag chiếc ví đến trụ sở cơng an phường. Các chú cơng an nhìn tơi thập thị ở cửa, liền hỏi:
– Có việc gì vậy cháu bé ?


Tơi ngại ngùng đáp:


– Dạ! thưa chú trên đường đi học về cháu nhặt đc chiếc ví này. Cháu đem nộp, nhờ các chú trả
lại cho người bị đánh mất ạ!


Một chú công an cầm lấy chiếc ví rồi đến chỗ tơi, chú cười xoa đầu tơi, nói:


– Chái rất ngoan và thật thà khơng dám lấy cắp của rơi. Nào! Chú cháu mình xem trong này có
những gì để ghi vào biên bản nhé!


Rồi chú lấy ra từ trong ví: một giầy chừng minh nhân dân, cá giấy tờ quan trọng và hơn 5 triệu
đòng tiền mặt . Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu tôi ghi tên và địa chỉ xuống phía
dưới biên bản. Có tên tuổi, địa chỉ các chú sẽ thuận lợi trong việc trải lại cho người đánh mất.
Buổi tối hơm đó , nhà tơi có một người khách lạ đến chơi. Đó chính là chủ nhân của chiếc ví.


Bác kể chuyện cho bố mẹ tôi nghe và cảm ơn tôi mãi. Bố mẹ tôi nghe xong đã khen tôi làm đc 1
việc tốt, lúc đó bố mẹ tơi rất vui và hành diện vì có một đứa con ngoan.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 4 : Nếu là người được chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó</b>
<b>với ơng giáo thì em sẽ ghi lại câu chun đó như thế nào.</b>


Tơi chồng tỉnh giấc, dậy từ khi mặt trời cịn chưa treo ngọn tre. Đó là một thói quen bình
thường của người làm nghề nơng. Cả cái làng Vũ Đại này, có ai khơng làm nghề nơng chỉ trừ
ơng Bình giáo ra. Ơng ấy là người học rộng lại hiểu sâu, chính vì vậy mà tơi định đến nhà ông
giáo để viết một số giấy tờ nhà đất.


Con đường làng dài và hẹp. Gió thổi vi vu khiến cho những rặng tre xào xạc, đung đưa. Quanh
nhà ông giáo, những hàng râm bụt lá vàng úa vẫn còn tồn tại sau trận bão khủng khiếp. Vừa thấy
tôi, ông giáo liền nói: “Chào bác”. Tơi đáp lại:


– Vâng, chào anh! Hôm nay tôi sang đây là muốn nhờ anh viết một số giấy tờ đất đai!
– Vậy mời bác vào nhà nhà xơi nước cái đã!


Ơng giáo mời tơi ngồi trước thềm nhà, chúng tơi đang bàn bạc thì bỗng đâu có tiếng nói hớt hải
vọng tới:


Cậu Vàng đi đời rồi ơng giáo ạ!


A! Thì ra là lão Hạc, lão mặc bộ quần áo xộc xệch, đầu tóc rồi bù trơng có vẻ kham khổ lắm. Lão
là người hàng xóm của tơi. Vợ lão chết, con lão thì đi làm đồn điền cao su không biết khi nào về.
Lão cứ sống như vậy cơ đơn, thui thủi một mình ngày này qua ngày khác. Nhưng có điều khiến
tơi thấy rất lạ. Hơm trước, tơi cịn sang xin nhà lão mấy củ gừng về pha nước thì thấy lão cưng
nựng con chó lắm kia mà; Một điều “Cậu” này, hai điều “cậu” nọ. Khi ăn thỉnh thoảng lão còn
gắp thức ăn cho con chó của lão. Vậy mà giờ lại phải bán nó đi sao? Ơng giáo hỏi:



– Thế nó cho bắt à?


– Lúc bấy giờ thì mắt lão Hạc đã ầng ậc nước. Những nếp nhăn sô vào với nhau, ép cho nước
mắt chảy ra, trông lão giờ già đi đến hơn chục tuổi.


– Khốn nạn! nó có biết gì đâu ơng giáo ơi! Nó thấy tơi gọi thì chạy ra. Cùng lúc đó thì chúng nó
tóm gọn con chó rồi lôi đi xềnh xệch.


Tôi bắt đầu hiểu ra câu chuyện của lão Hạc và mườn tượng cảnh thằng Mục, thằng Xiên dốc
ngược con chó lên, trói chân, trói tay nó lại rồi mang đi. Lão Hạc mếu máo nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

Lão Hạc chua chát bảo:


– Ơng giáo nói phải! Ta hóa kiếp cho nó để nó được đầu thai thành kiếp khác may ra có là kiếp
người. Như ông với tôi chẳng hạn!


Tôi nghe mà không kìm được nước mắt. Tơi cảm thấy đau khổ và xót thương cho lão Hạc quá!
Lão chỉ có mỗi con chó để bầu bạn hằng đêm. Có con chó đó cũng đỡ buồn và bù đắp được cho
sự thiếu thốn tình cảm của lão. Vậy mà giờ lão phải bán nó đi để lấy tiền để dành cho con sao!
Lão Hạc quả là một con người tốt và có tình thương u con sâu sắc mà hiếm ai có được. Ơng
giáo nói:


– Khơng có kiếp gì là sướng cả!Để tơi vào nhà pha ấm nước chè rồi ba ơng con mình vừa rít
thuốc lào vừa uống, thế là sướng!


– Ơng giáo dạy phải! nhưng giờ tơi có việc gấp phải đi bây giờ ơng giáo ạ!
– Cịn sớm mà, cụ hẵng ở lại chơi với chúng tơi cái đã!


– Ơng giáo cho tơi xin khất chứ hơm nay thì nhất quyết khơng được.



Vậy là lão Hạc lại lạng chạng ra về trong sự ái ngại của tôi và ông giáo. Thuốc lào đã được vo
viên mà không ai thèm đụng đến. Tôi nghĩ đến lão Hạc, một con người đầy tình thương và giàu
lịng tự trọng. Một người vì con mà sẵn sàng bán đi thứ yêu quý nhất, kỷ vật của mình. Một
người mà đã mếu máo, khóc hu hu như trẻ con vì nỡ lừa một con chó. Một người đáng kính như
vậy mà phải sống khổ, sống sở như vậy sao? Cuộc đời thật bất công đối với những con người tốt,
chỉ tồn khổ đau, bất hạnh. Tơi từ biệt ơng giáo đi về mà lịng đau như cắt.


Tơi, ông giáo và lão Hạc, những người nông dân nghèo khổ, bị xã hội dồn đến đường cùng mà
vẫn phải sống, vẫn phải tồn tại trên cái thế giới này. Cảm ơn lão Hạc, lão đã cho tơi hiểu được
tình thương và lòng tự trọng quý giá của một con người. tôi sẽ mãi khắc sâu bài học này trong
tâm can và ý chí của mình đến cuối đời!


<b>Bài tham khảo số 2</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

Chiều nay, lão sang chơi sớm hơn mọi khi. Vừa thấy ông giáo, lão báo ngay:
– Cậu Vàng đi đời rồi, ơng giáo ạ!


Ơng giáo ngạc nhiên:


– Cụ bán nó rồi ư? Sao cụ bảo là...?


Lão Hạc gật đầu, cố lấy giọng vui vẻ nhưng miệng méo xệch và mắt thì đỏ hoe. Ơng giáo nhìn
lão ái ngại, lịng đầy thương xót:


– Thế nó để cho bắt dễ dàng hả cụ? Bất chợt, lão Hạc bật khóc hu hu, khn mặt co rúm lại vì
đau khổ.


– Khốn nạn... ơng giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tơi gọi thì chạy ngay về, vẫy đi mừng.
Tơi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng
sau dốc ngược lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay một lúc là trói


chặt cả bốn chân nó lại. Đấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!... Này! ông giáo ạ! Cái giống nó
cũng khơn! Nó kêu ư ử và nhìn tơi, như muốn trách tơi rằng: "A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão
như thế mà lão đối xử với tơi như thế này à?". Thì ra tơi già bằng này tuổi đầu rồi mà cịn đánh
lừa một con chó. Nó khơng ngờ tơi nỡ tâm lừa nó!


Ơng giáo vỗ an, an ủi lão:


– Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu gì đâu! Vả lại, ai ni chó mà chả để bán hay giết thịt! Ta
giết nó chính là hố kiếp cho nó đấy, hố kiếp để cho nó làm kiếp khác cụ ạ!


Lão Hạc cố gượng cười:


– Ơng giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hố kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may
ra sung sướng hơn một chút... Kiếp người như kiếp tôi đây chẳng hạn!


Biết lão đang tự mỉa mai, ơng giáo nói:


– Kiếp ai thì cũng thế cả thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng? Thơi, bây giờ có cái
này là sung sướng: Cụ ngồi xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai, nấu ấm nước chè, rồi tôi
với cụ vừa ăn khoai, uống nước hút thuốc lào vừa nói chuyện, thế là sướng!


Vẻ mặt lão Hạc nghiêm trang hẳn:


– Xin phép ông giáo để cho khi khác! Tôi muốn nhờ ông giáo giúp cho một việc.
– Việc gì thế cụ?


– Chuyện là thế này, ông giáo ạ!


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

sào để sau này, con trai lão về thì có sẵn đất đấy mà làm ăn. Còn chuyện thứ hai là lão gửi ông
giáo giữ hộ ba mươi đồng bạc dành dụm từ việc bán chút hoa lợi còm cõi và tiền vừa bán chó.


Lão bảo rằng lão đã già yếu, lại nay ốm mai đau, chẳng biết thế nào. Rủi có nằm xuống thì sẵn
số tiền ấy, nhờ ơng giáo đứng ra lo liệu cho, thiếu đâu đành trông cậy vào hàng xóm. Lặng nghe
lão Hạc nói, ơng giáo trầm ngâm suy nghĩ. Lão Hạc vốn là người khái tính, ít chịu phiền ai.
Khơng biết lão có ý định gì mà hôm nay lại nhắc đến những chuyện hệ trọng như thế?! Ông giáo
động viên lão Hạc:


– Gớm, cụ cứ lo xa làm gì cho mệt? Cụ cịn khoẻ lắm, chết là chết thế nào? Cụ cứ để tiền mà ăn,
khi nào chết hãy hay, tội gì có tiền mà lại chịu nhịn đói?!


Lão Hạc vẫn năn nỉ:


– Mong ơng giáo thương tình tơi già nua tuổi tác mà nhận cho! Được vậy thì tơi cảm ơn lắm!
Khơng thể từ chối, ông giáo đành nhận lời, nhưng vẫn băn khoăn hỏi lại:


– Có bao nhiêu tiền dành dụm, cụ gửi tơi cả thì từ mai lấy gì mà ăn?
Lão Hạc xua tay tỏ ý khơng cần:


– Ơng giáo đừng lo, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi ạ! Xin phép ông giáo, tôi về!
– Vâng! Cụ lại nhà!


Lão Hạc chậm chạp lê từng bước chân ra cổng, ông giáo nhìn theo cái dáng lịng khịng, lam lũ
của lão mà động lịng thương. Dạo này, cà làng đói. Có người cả tháng không biết đến hạt cơm,
chỉ củ khoai, củ sắn, mớ rau lang, rau má... sống lay lắt qua ngày. Lão Hạc cũng thế, nhưng lão
thà nhịn đói chứ nhất quyết không bán mảnh vườn để dành cho con. Lúc bóng lão Hạc đã khuất
sau rặng tre đầu ngõ, ông giáo thở dài quay vào nhà, trong tay vẫn giữ chặt chiếc túi nhỏ màu
nâu cũ kĩ đựng mấy chục đồng bạc của lão Hạc gửi. Ông giáo lắc đầu, lẩm bẩm một mình: "Rõ
khổ!".


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16></div>

<!--links-->

×