Tải bản đầy đủ (.pdf) (11 trang)

NHỮNG CÂU CHUYỆN SONG NGỮ ANH-VIỆT DÀNH CHO TRẺ EM 5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (231.46 KB, 11 trang )

NHỮNG CÂU CHUYỆN SONG NGỮ ANH-VIỆT
DÀNH CHO TRẺ EM

Sự hoàn hảo của Chúa
Tại Brooklyn, New York có ngôi trường Chush là
nơi chuyên dành phục vụ những trẻ em thiểu năng trí
tuệ. Sau một thời gian ở đây, ngoài những trẻ tham
gia toàn bộ khoá học của trường thì số khác có thể
chuyển sang tiếp tục học tại các trường bình thường
khác.

Trong một bữa tối gây quỹ do trường Chush tổ chức, người cha một học sinh
đang theo học tại đây đã có những lời phát biểu mà bất cứ ai tham dự hôm
đó đều không thể quên được.

Sau khi hết lời ca ngợi ngôi trường cùng đội ngũ giáo viên tận tuỵ, người
cha nói lớn: “Đâu là sự hoàn thiện với Shaya, con trai tôi? Chúa tạo ra mọi
thứ đều hoàn hảo, nhưng sao con trai tôi không thể hiểu được những điều mà
mọi đứa trẻ khác đều có thể. Sao con trai tôi lại không thể nhớ được chính
xác mọi điều như các đứa trẻ bình thường khác. Vậy thì sự hoàn hảo của
Chúa là ở đâu?”


Tất cả đám đông đều xúc động trước câu hỏi của người cha, họ đau đớn và
sững sờ bởi nỗi thống khổ cũng như lời chất vấn đầy nhức nhối của ông.
“Tôi tin rằng,” người cha tiếp tục, “khi Chúa tạo ra một đứa trẻ trong thế
giới, sự hoàn thiện cho đứa trẻ mà Người mong mỏi chính là cách thức
những người khác đối xử với đứa trẻ ấy”.

Sau đó, ông liền kể cho mọi người nghe câu chuyện về con trai mình:
Một buổi chiều nọ, Shaya cùng bố đi bộ qua khu công viên, lúc đó một vài


đứa trẻ Shaya quen đang chơi bóng chày. Shaya hỏi, “Bố có nghĩ là chúng sẽ
cho con chơi cùng không hả bố?” Bố Shaya hiểu rằng, con trai mình không
thực sự khoẻ mạnh và có lẽ tất thảy lũ trẻ đang chơi đó đều không muốn cho
nó vào đội của chúng. Nhưng ông cũng biết, nếu được cho phép chơi cùng,
Shaya của ông sẽ rất hạnh phúc.
Thế là ông tới gần một trong số những cậu bé trên sân và xin cho Shaya
được chơi cùng chúng. Cậu bé liếc nhìn xung quanh tham khảo ý kiến của
các bạn chơi khác trong đội. Không có ý kiến phản đối, cậu bèn tự quyết
định và nói: “Hiện tại, chúng mình đang thua sáu run (điểm trong bóng
chày) và trận đấu đang ở lượt thứ tám. Tớ cho là Shaya có thể tham gia cùng
đội mình và chúng mình sẽ thử thách cậu ấy ở lượt đánh thứ chín tới”.
Bố của Shaya đã rất phấn khởi khi nhìn cậu con trai há rộng miệng cười hết
cỡ. Lũ trẻ bảo Shaya đeo găng tay vào và ra sân đảm nhiệm vị trí giữa sân.
Cho tới cuối lượt thứ tám thì đội của Shaya cũng ghi thêm được một số run
nữa nhưng vẫn thua tới ba run. Và khi gần kết thúc lượt thứ chín, đội của
Shaya tiếp tục ghi điểm và lúc này hai thành viên của đội tấn công đã bị loại,
chỉ cần loại một người nữa thì đội của cậu sẽ giành chiến thắng. Theo dự
kiến thì lúc này Shaya sẽ được tham gia trò chơi.
Nhưng liệu đội bóng có để Shaya chơi vào thời điểm quyết định này không,
liệu họ có sợ sẽ vuột khỏi tay cơ hội chiến thắng đã gần kề?
Thật bất ngờ, Shaya đã được chọn là người đánh bóng. Gần như ai cũng hiểu
điều đó là không thể vì Shaya thậm chí còn không biết cầm gậy chứ nói gì
tới chuyện đánh bóng. Thế nhưng, khi Shaya bước tới đĩa nhà (khu vực đánh
bóng) người ném bóng phía đối phương đã bước thêm lên vài bước để tung
bóng nhẹ nhàng giúp Shaya ít nhất có thể chạm tới được. Dẫu thế thì khi cú
giao bóng đầu tiên bay tới, Shaya vung gậy vẫn rất vụng về và đã đánh trượt
bóng. Lần giao bóng tiếp theo, một cậu bé cùng đội tiến tới cạnh Shaya và
cùng em nắm gậy, hướng về phía đối phương ném bóng chờ đợi.
Cậu bé giao bóng một lần nữa lại tiến thêm vài bước và ném bóng nhẹ
nhàng về phía Shaya. Thế là Shaya với người đồng đội cùng vung gậy lên và

đánh vào quả bóng đang từ phía người ném chầm chậm bay tới. Liền sau đó,
người ném bắt được bóng và hoàn toàn có thể dễ dàng ném về phía căn cứ
thứ nhất. Nhưng nếu làm như thế thì Shaya sẽ bị loại và trận bóng sẽ kết
thúc. Thế là cậu bé ném bóng giữ lấy quả bóng vừa bắt và ném bổng vòng
cung lên phía sân bên phải, rất xa vị trí của người đồng đội đang đứng ở căn
cứ thứ nhất.
Mọi người bắt đầu thét lớn cổ vũ, “Shaya, hãy chạy tới căn cứ thứ nhất.
Chạy đi!”. Thế là chưa từng chạy một lần trong đời nhưng lần này Shaya vụt
lao tới căn cứ thứ nhất, mắt mở to thoáng chút lo sợ. Khi cậu chạy tới được
căn cứ thứ nhất thì người chặn bóng bên phải đã bắt được bóng. Bình thường
ra, cầu thủ chặn bóng sẽ ném bóng cho người chốt giữ căn cứ thứ hai và
người này sẽ cố chạm được vào người Shaya để loại cậu. Nhưng cậu bé chặn
bóng hiểu ngay ý đồ của người ném, thế là cậu liền ném bóng lên cao, vượt
qua đầu của người đang chốt giữ căn cứ thứ ba.
Lúc này mọi người lại hô to, “Chạy tới căn cứ thứ hai đi Shaya, chạy đi.”
Thế là Shaya lại dốc sức chạy tới căn cứ thứ hai trong khi những người chạy
trước cậu đã quây tròn phấn khích quanh các căn cứ hướng về phía đĩa nhà.
Lúc Shaya chạy tới được căn cứ thứ hai rồi, một cậu bé đội bạn chặn Shaya
lại, lái Shaya theo hướng về căn cứ thứ ba và la lên, “Chạy mau về căn cứ
thứ ba.”
Khi Shaya đã chạy tới căn cứ cuối cùng, tất cả các cậu bé của cả hai đội đều
chạy sau Shaya và la lớn: “Shaya, chạy về đĩa nhà đi!” Thế là Shaya chạy về
đĩa nhà, bước lên đĩa nhà và cả 18 cậu bé liền công kênh Shaya trên vai, biến
cậu thành một anh hùng như thể cậu vừa đánh một cú quyết định thắng lợi
cho đội nhà.
“Và ngày hôm đó tôi nghĩ rằng,” người cha kết thúc câu chuyện khi nước
mắt đã lăn dài trên khuôn mặt, “18 cậu bé kia đã đạt tới cái ngưỡng hoàn hảo
mà Chúa dành cho các em”.
Translated by Duong Kim Thoa (Dan Tri




×