Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (99.77 KB, 5 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>upload.123doc.net mời các bạn theo dõi bài dự thi vượt qua hơn 100.000 bức thư, lá thư gửi</b>
<b>người mẹ đã khuất của thí sinh Nguyễn Anh Thư (học sinh lớp 9, trường THCS Anh Sơn, huyện</b>
<b>Anh Sơn) đã khiến nhiều người rơi nước mắt.</b>
Gửi mẹ hiền yêu dấu!
Mẹ ơi, hôm nay trời lại mưa rồi mẹ ạ. Những hạt mưa cứ rả tích rả rích từng giờ khơng ngớt. Khuya,
con ngồi lại viết thư cho mẹ, bức thư đầu tiên con viết bằng tất cả tâm hồn dành tặng cho mẹ. Mẹ, con
nhớ mẹ vô cùng, nhớ mẹ nhiều lắm. Con sợ mưa đêm, bởi đó cũng là lúc con cơ đơn nhất, con sợ ở cái
thế giới xa xôi ấy mẹ bị ướt, mẹ bị lạnh vì mưa. Mẹ à, mẹ cứ yên giấc nhé, con ở nơi này bình yên
lắm.
Thời gian cứ thấm thoắt thoi đưa, biết bao đêm rồi, đơi mi con cứ ướt nhịe đi vì nước mắt, đôi mắt
buồn của mẹ, bờ vai ấm áp của mẹ cứ hiện lên trong kí ức con. Con nhớ, nhớ biết bao những ngày
mưa như thế, mẹ cùng con ngồi lại với nhau bên chiếc cửa sổ thân thuộc ấy để trị chuyện. Nào là
"Khơng biết giờ này, bố đã ngủ chưa con nhỉ?", nào là "Mẹ ơi, hồi sáng con vừa được điểm 10 môn
Văn". Chuyện vui, chuyện buồn, con với mẹ đều tâm sự cùng nhau. Những hạt mưa tí tách như cùng
vui, cùng buồn với ta, mẹ nhỉ! Ấm áp thật. hớ lại, con cứ ngồi cười một mình vì khi đó, con ngây thơ
q. Hì hì. Nhưng mẹ à, đó mãi mã và mãi mãi chỉ là dĩ vãng thôi mẹ, mẹ với con sẽ chẳng bao giờ lấy
lại những điều đó một lần nữa. mẹ bỏ con đi rồi! Bỏ con cô đơn một mình để về với ơng bà, tổ tiên nơi
xa xơi ấy rồi. Để con bơ vơ, lạnh lẽo trên cái thế giới thực tại quá xa vời với mẹ như thế này rồi. Con
mệt mỏi! Con gục ngã! Con biết dựa vào ai đây?
Mẹ! Mẹ trả lời con đi!
Mẹ ơi, vậy là đã hai năm mười ba ngày ba tháng tháng rồi mẹ. Cái khoảng thời gian thực sự không
ngắn đâu mẹ ạ. Mẹ bỏ con đi nhanh quá. Ở nơi ấy, mẹ có nhớ con khơng, nhớ bố, nhớ chị Hương
khơng? Mẹ có mệt có sút cân khơng? Mẹ có bị căn bệnh quái ác kia hành hạ nữa không. Con thương
mẹ nhiều lắm nhưng con hận. Con hận căn bệnh suy gan cấp ấy. Nó đã làm con mất đi một người quan
Mẹ, con thực sự mệt mỏi, sao chẳng có ai chịu ở lại với con vậy mẹ. Bố thì đi làm tận ở Phú Quốc, chị
Hương thì tận ở trong kia, rồi ông bà nội cũng về với mẹ nơi ấy rồi! Con mệt, con khóc, con buồn, con
nhớ, con đau, con biết tâm sự cùng ai đây. Mẹ ơi!
Năm tháng dần trôi, trôi nhanh lắm, từ khi mẹ ra đi, mẹ có biết rằng, cuộc sống con gần như là quá vô
vị không hả mẹ? Đi học về, con vất lên hai tiếng gọi mẹ, sao con không được nghe giọng nói rất đỗi
thân thuộc ấy nữa. Những bát cơm canh đạm bạc sao mẹ không cho con ăn thêm lần nữa. Áo con rách,
sao mẹ không khâu lại cho con nữa. Mẹ ích kỉ q! Vơ tâm với con, với bố, với chị quá! Con ghét mẹ.
Nhìn những đứa cùng tuổi, được mẹ chúng âu yếm, yêu thương, được nằm trong lòng mẹ để nghe mẹ
kể về những câu chuyện ngày xửa ngày xưa, sao mà con cạnh lòng thế! Hơn hai năm trước, con cũng
được vậy mà. Sao bây giờ chỉ cịn mỗi con thơi! Mẹ bỏ con đi thật rồi mẹ ơi. Con lại khóc.
xót xa q! Mẹ à, con khơng hay thể hiện những hành động, cử chỉ yêu thương. Con ngang bướng và
đôi khi cãi lời mẹ. Chưa một lần con cầm tay mẹ rồi nói "Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi".
Để rồi, mẹ đã đi mãi rời xa con, bước ra cuộc đời con, nhưng trong suy nghĩ con lúc nào mẹ cung là
quan trọng nhất. Xin lỗi mẹ vì những lúc con hư, xin lỗi mẹ vì chưa lần nào làm mẹ mỉm cười, nhưng
đối với con mẹ là tất cả.
Mẹ của con ơi, bây giờ con trưởng thành nhiều rồi mẹ ạ! Con đã biết chăm sóc bản thân, biết chăm sóc
những người thân khi họ ốm và đặc biệt là tự tay nấu những món ăn cho gia đình. Mà khi mẹ cịn
sống, con chưa bao giờ làm được. Hồi đó, nhìn mẹ đớn đau vì căn bệnh hiểm nghèo mà con xem như
"Trị đùa ý mà". Kệ. Eoofi mẹ bị chuyển xuống viện tỉnh vì trầm trọng hơn, con càng cảm thấy bình
thường vì con được sống tự do một mình. Rồi đến lúc ra đi, con cũng khơng khóc, con khờ khạo q,
vơ tư q, có mẹ cũng như khơng có mẹ. Rồi một ngày, con bỗng nhận ra, con đã mất đi một thứ tình
cảm quan trọng và thiêng liêng lắm, con cố ngoảnh lại đi tìm, về những nơi quen thuộc, gắn với kỉ
niệm con và mẹ để tìm. Nhưng, mẹ à, tất cả chỉ là hư vô, chỉ là thất vọng mà thôi. Mẹ ơi, mẹ hãy là
Hàng đêm, khi những ánh đèn ngoài kia vụt tắt, con lại đến bên chiếc giường quen thuộc và chợp mắt.
Nhưng mẹ à, sao con cứ ướt mi vậy, con nhớ mẹ nhiều lắm. Không được ngủ với người mẹ bằng da
bằng thịt con chỉ biết giở chiếc album ra xem rồi đặt trước ngực, ơm vào lịng, rồi nhẹ nhàng chìm vào
giấc ngủ. Mẹ ơi, con yên giấc lắm, ngủ ngoan lắm ạ. Mẹ vui không? À, mẹ, chị Hương nhà ta cũng
hay khóc vì nhớ mẹ đó, chị hay mơ mẹ. Mơ mẹ ngồi trước cửa đợi hai chị em về ăn cơm, mơ mẹ xếp
quần áo để chị đi xa. Cuối năm nay, chị lập gia đình rồi mẹ kìa. Con nhớ mãi lời hứa mẹ nói với chị
khi mẹ cịn sống "Khi mơ con Hương lấy chồng tau sẽ một mình đi vơ trong nớ để trao nhẫn cho bay".
Mẹ ơi! Mẹ là người xấu, mẹ không biết giữ lời hứa với chị em con. Mẹ bỏ 2 chị em con mà đi thật rồi
ư? Mẹ có biết rằng, lúc Tết đến xuân về bọn con cô đơn thế nào không. Tủi thân, con chỉ biết đứng
trước bàn thờ mẹ, tâm sự rồi khóc. Con cơ đơn vơ cùng. Mẹ ạ, Nước mắt con, bất giác lại rơi.
Mẹ ơi, mẹ khổ nhiều quá rồi, sao mẹ không để bọn con kịp đáp đền rồi mẹ ra đi cũng được. Cả cuộc
đời mẹ dành cho con tất cả, dành trọn tình thương và sự sống chỉ mong cho con lớn khôn. Mẹ cho con
tất cả, rồi mẹ nhận lại được cái gì? Chưa kịp cho mẹ bát canh con tự nấu, chưa kịp cho mẹ món quà tự
tay con làm ngày 8/3, mẹ đã bỏ con rồi. Mẹ ạ, nếu kiếp sau, con được chọn con vẫn chọn là con của
mẹ. Mẹ con ta sẽ yêu thương và bù đắp cho nhau mẹ nhỉ? Ở trên này, con ít khi thành công ắm, nhưng
khi con mệt mỏi, con thất bại, con sắp ngục nga, con đã biết đi tìm mẹ. Ra nơi mẹ ở, đứng cạnh nấm
mồ của mẹ, sao mà con thấy bình n vậy. Con đứng đó, con khóc, con hét, con nói chuyện với mẹ,
lịng con vơi đi nhiều lắm. Khi đó, con như được bàn tay mẹ đặt sau lưng mà nói "Con yêu à, cố lên đi
con, mẹ vẫn thương và yêu con nhiều lắm, đứng dậy và lau nước mắt đi cô bé, mạnh mẽ lên con, con
sống tốt nhé" Con ngoảnh lại thì bàn tay ấy đã vụt đi. Con hụt hẫng nhưng cố nén nỗi đau để nơi ấy
mẹ được thanh thản. Từng nét viết đến đây àm con nhớ tới đoạn thơ:
<i>Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ</i>
<i>Mẹ khơng ở trong mồ mẹ có ngủ đâu con</i>
<i>Mẹ là cánh chim hịa vào cơn gió nhẹ</i>
<i>Mẹ là mặt trời trên lúa vàng chín mọng</i>
<i>Mẹ là mưa thu thân thương</i>
<i>Khi chúng đang vòng vòng bay thơi thả</i>
<i>Mẹ là ánh sao mềm rọi sáng suốt ban đêm</i>
<i>Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ</i>
<i>Mẹ khơng ở trong mồ mẹ có ngủ đâu con con</i>
Con chỉ nhớ mang máng vậy thôi. Nhưng mẹ à, đoạn thơ đó, chính là mẹ đó. Mẹ ấm ấp lắm. Mẹ của
con ơi.
Bốn ngày nữa là sinh nhật con rồi mẹ ạ. Nhớ lắm, mấy năm trước, mẹ tự tay làm bánh cho con ăn, mẹ
làm thịt gà cho con ăn, làm nhiều lắm, ngon lắm. Mà bây giờ con chỉ biết để những chiếc bánh con
vụng về làm trên bàn thờ mẹ. Mẹ ích kỉ lắm. Mẹ khơng cho con ở bên mẹ sinh nhật lần này nữa rồi.
Vậy là đã ba sinh nhật, vắng bóng mẹ hiền của con.
Mẹ ơi, con nhớ!
Mẹ à, nếu mẹ đọc được bức thư này mẹ hãy về trong giấc mơ của con nhé mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm.
Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ ơi, con chỉ mong rằng linh hồn mẹ sớm được siêu thoát, nên từ bây giờ
con sẽ cố gắng khơng khóc, sẽ làm cho mẹ vui, làm cho mẹ nhanh khỏi bệnh. Nơi ấy, mẹ hãy giữ gìn
sức khỏe, mẹ của con nhé. Và một điều cuối cùng con nói rằng "kiếp sau dù sao đi nữa, mẹ sẽ mãi là
mẹ của con. Con thương mẹ nhiều"/ Con cảm ơn mẹ.
Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với Mẹ rằng con yêu Mẹ, con
thương Mẹ. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của Mẹ. Nhưng
trong sâu thẳm tim con, Mẹ là người quan trọng nhất, người con thương yêu nhất…
Con biết, con là niềm tự hào của Mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của Mẹ.
Ngay từ nhỏ, con đã được Mẹ chăm chút, lo lắng hơn em. Mẹ kể, lúc mới sinh con như con mèo ướt,
chỉ nặng có 2,8 kg, nhỏ xíu, đỏ hỏn. Đã vậy cịn ngặt nghẽo, khó ni. Có lần con bị sốt phát ban st
chết, Mẹ chỉ biết ơm con quặt quẹo mà khóc ngất, bác mua ve chai đi ngang nhà biết chuyện, chữa cho
con bằng bài thuốc gia truyền nên conqua khỏi. Con được cứu thoát khỏi tay tử thần nhờ bác ấy, và
nhờ tình thương của Mẹ…Lo con khơng nhanh nhạy như bạn bè cùng lứa, Mẹ buồn, vì con vốn khơng
lanh lợi, hoạt bát như em. Ấy vậy mà con rất ngoan, lại học rất tốt. 6 tuổi, con là học sinh duy nhất
trường mầm non đoạt giải “Bé khỏe bé ngoan” vịng huyện. Nhưng con khơng được thi tiếp vịng tỉnh
vì lý do tưởng chừng vơ lý, nói khiêm tốn là con khơng xinh, nói thẳng ra là con q xấu. Ngày đó vơ
tư con có biết gì đâu, chỉ Mẹ buồn, Mẹ tủi vì con Mẹ thua thiệt hơn con người ta về hình thức…
Ngày con chở Mẹ tới trường nhận giấy báo đậu đại học, Mẹ mừng rơn. Mẹ ln miệng khoe với hàng
xóm mà ánh mắt hấp háy niềm vui. Con ngại với niềm vui của Mẹ vì thật tâm con khơng háo hức, vui
mừng như Mẹ. Mẹ có biết đâu con thi ngành ấy chỉ vì Mẹ thích, muốn Mẹ vui lịng. Mẹ muốn con trở
thành cô giáo, sau này về dạy gần nhà, tạo dựng cuộc sống bình yên với một anh thầy giáo nào đó là
Mẹ n lịng. Ước mơ của Mẹgiản đơn chỉ có thế…Vậy mà đến giờ vẫn là nỗi lo thẳm sâu trong lịng
Mẹ. Mẹ khơng nói ra nhưng con biết, Mẹ mất ăn mất ngủ, người gầy nhom cũng vì tương lai lâu dài
của con. Nhưng Mẹ ơi, xin một lần Mẹ thấu hiểu cho con, đừng mãi bảo bọc, chở che con theo cách
đó. Con đủ lớn để biết rõ con đang làm gì và tương lai con đi đúng hướng. Xin Mẹ đừng lo.
Con đi học xa nhà, Cha Mẹ dặn dị con đủ thứ. Hơm ấy, chỉ Mẹ đưa con ra đón xe, Cha chỉ vẻn vẹn:
“Lên tới nơi gọi về liền nghen con”, nhưng con biết Cha nằm quay mặt vào trong khóc thầm. Nhìn
dáng Mẹ còm cõi dõi mắt theo chiếc xe đò chở con đi khuất dần trong ánh đèn đường heo hắt, nước
mắt con lăn dài. Con bắt đầu biết nghĩ, biết cốgắng vì ai. Giá như lúc đó con có thể nói con thương
Cha, thương Mẹ biết bao nhiêu… Nhưng năm đầu tiên khơng tốt đẹp như con nghĩ. Con khóc như một
Hơm nay đi chơi với bạn bè, con chạnh lịng nhớ đến Mẹ và em. Con miên man, không biết Mẹ và em
ở quê bao giờ mới đến được những nơi như thế này, có mắt trịn mắt dẹt xt xoa “Sài Gịn đẹp q,
rộng q, xe đơng q, sợ bị lạc đường Mẹ không dám đi đâu”… Con luôn muốn Cha Mẹ có ngơi nhà
thật đẹp để an hưởng tuổi già, có cuộc sống thật an nhàn, sung túc. Nhưng con chỉ tồn làm cho Mẹ
buồn, Mẹ khóc. Nước mắt Mẹ cứ rơi kể từ những ngày con xa nhà đi học, vì nhớ con, lo lắng cho con
và vì những lời trách móc của Cha mỗi khi say xỉn “ mày hại con, mày để con đi xa, mày không
thương con, mày ham danh lợi,…”. Đến tận bây giờ, con cũng chỉ làm Mẹ phiền lòng, lo lắng vì con
cãi Mẹ khơng muốn về q, vì con mãi không khôn ra, con không biết suy nghĩ. Mơ ước những điều
lớn lao đâu đâu mà những việc cỏn con ở nhà con không hề để ý, từ tấm phên nham nhở giấy dán bong
ra, cái chày đâm tiêu Mẹ để ở đâu hay chiếc xe Mẹ hay chạy có êm ru, nhẹ đạp như Mẹ nói…
Thật sự con thấy mình vơ tâm, thậm chí vơ tình với Mẹ. Chưa một lần con nói câu con thương Mẹ, để
con làm cái này cho, con làm cái kia cho Mẹ. Thậm chí chưa một lần con mở miệng xin lỗi Mẹ dù con
biết mình sai, tính con ngang bướng, cố tình làm trái ý để Mẹ buồn giận triền miên. Nghĩ lại con thấy
mình càng ngày càng tệ. Ngày trước, mỗi khi Cha Mẹ đi mua dừa về, thấy con cơm nước đâu ra đó, có
thêm bình thủy nước nóng, pha sẵn bình trà để trên bàn là Mẹ chỉ cười cười, cố giấu niềm vui trong
ánh mắt. Giờ chỉ thấy mình lười biếng, làm khổ Mẹ thêm. Những niềm vui giản đơn với Mẹ dường
như rất ít. Đời Mẹ buồn nhiều hơn vui, chỉ có con cái làm an ủi. Vậy mà…
Con khơng hứa điều gì cả, vì con sợ mình sai lời, mình thành kẻ nói dối, thất bại. Cảm ơn Mẹ vì Mẹ là
Mẹ của con. Và con xin lỗi vì những muộn phiền, lầm lỗi con đã gây ra cho Mẹ. Thật tâm, con yêu Mẹ
thật nhiều.