Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Top 6 mẫu cảm nhận khổ thơ cuối bài Vội vàng siêu hay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (107.76 KB, 7 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>1. Dàn ý cảm nhận khổ cuối bài Vội vàng</b>
<b>a) Mở bài</b>


- Giới thiệu vài nét về tác giả, tác phẩm:


+ Xuân Diệu là một trong những cây đại thụ lớn của nền thi ca Việt Nam, được mệnh danh là
“ơng hồng” của những bài thơ tình cháy bỏng, nồng nàn.


+ Bài thơ Vội vàng là một sáng tác rất tiêu biểu của Xuân Diệu nói lên tiếng lòng của một trái
tim đang khát khao, cuồng si với lẽ sống cuộc đời.


- Khái quát nội dung khổ cuối: Thể hiện khát vọng sống, khát vọng tình yêu cuồng nhiệt và
hối hả của cuộc sống được cảm nhận qua các giác quan cơ thể hết sức tinh tế và sâu sắc.
<b>b) Thân bài</b>


* Luận điểm 1: Bức tranh thiên nhiên được hiện lên một lần nữa


- Các hình ảnh mây, gió, nước, bướm, cây cỏ… hiện lên với sức sống căng tràn, tươi mới
=> Cái “mơn mởn” của sự sống khiến tác giả như tham lam “muốn ôm” lấy tất cả.


- “mau đi thôi” : câu cảm thán thể hiện sự tận hưởng thiên nhiên, tận hưởng thời gian và cuộc
sống


=> Khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng được yêu thương.


* Luận điểm 2: Biểu hiện của cách sống vội vàng, hối hả, cuồng nhiệt


- Câu thơ "Ta muốn ơm" chỉ có ba chữ được đặt ở vị trí đặc biệt: chính giữa hàng thơ


-> Hình ảnh một cái tôi đầy ham hố, đang đứng giữa trần gian, dang rộng vịng tay, nới rộng
tầm tay để ơm cho hết, cho khắp, gom cho nhiều mọi cảnh sắc mơn mởn trinh nguyên của


trần thế này vào lòng ham muốn vơ biên của nó.


- Từ ơm đến riết, đến say, đến thâu, đến cắn...


- Rất nhiều cảm giác: chuếnh choáng, đã đầy, no nê...
-> Cái gì cũng ở cường độ cao, ở trạng thái mê say, ứ tràn.
- Sử dụng nhiều điệp từ: ta (5 lần), và (3 lần), cho (3 lần)


=> Nhà thơ muốn ơm ghì, siết chặt cuộc sống trong vịng tay của mình vì sợ mất nó, muốn
tận hưởng cuộc sống đó ở những cảm giác cuồng nhiệt, mãnh liệt nhất, tận hưởng những gì
non nhất, ngon nhất của sự sống: mây đưa, gió lượn, cánh bướm với tình yêu, non nước, cây
và cỏ rạng.


=> Sự vội vàng, hối hả, cuồng nhiệt đến với cuộc sống của nhà thơ.
* Luận điểm 3: Sự cảm nhận của tác giả qua các giác quan của cơ thể.


- Tác giả cảm nhận cuộc sống và thiên nhiên qua thị giác, khứu giác, thính giác,…
+ Thị giác: cảm giác mơn trớn của thiên nhiên


+ Khứu giác: cảm nhận mùi hương đẹp đẽ của thiên nhiên
+ Thính giác: cảm nhận được âm thanh của thiên nhiên


- Tác giả tận hưởng bằng tất cả các giác quan để rồi lịm đi trong niềm mê đắm ngây ngất:
"Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi"


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Giọng thơ yêu đời vồ vập thấm vào từng câu từng chữ
- Câu ngắn dài đan xen linh hoạt, nhịp thơ nhanh mạnh
- Hàng loạt các điệp từ, điệp ngữ tuôn trào hối hả, dồn dập
<b>c) Kết bài</b>



- Khái quát ý nghĩa của đoạn thơ cuối đối với tác phẩm.
- Cảm nhận của bản thân.


<b>2. Cảm nhận về khổ thơ cuối trong bài Vội vàng</b>


Thời gian chẳng bao giờ chiều lịng người, con người thì nhỏ bé nhưng khát khao lại lớn lao,
càng yêu đời, yêu người bao nhiêu thì lại càng thảng thốt khi nhận ra quy luật khắc nghiệt của
tạo hóa. Là một nhà thơ mới có cái nhìn tinh tế và trái tim dễ say đắm nhưng cũng bộn bề lo
sợ - Xuân Diệu hơn ai hết luôn dằn dặt trước sự trôi chảy của thời gian và tuổi xuân. Có lẽ thế
mà nhà thơ luôn sống vội vàng, sống gấp gáp và cũng yêu đắm say. Bài thơ Vội vàng được
xem là châm ngôn sống của Xuân Diệu cũng là tác phẩm thể hiện cái tôi mãnh liệt trong cảm
xúc và nhiều khám phá mới mẻ ở hình ảnh thơ. Trong đó khổ thơ cuối bài với tiết tấu nhanh
và mạnh như một lời kết luận cho châm ngôn sống vội của ông.


<i>Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,</i>
<i>Ta muốn ôm</i>


<i>Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;</i>
<i>Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,</i>
<i>Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,</i>
<i>Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều</i>


<i>Và non nước, và cây, và cỏ rạng,</i>


<i>Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng</i>
<i>Cho no nê thanh sắc của thời tươi;</i>


<i>- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”</i>


Ông hồng thơ tình Xn Diệu ln khao khát sống và sống gấp, sống vội. Nếu ở khổ thơ đầu


và khổ thứ hai là tình yêu mãnh liệt cùng với sự nuối tiếc chia lìa thì đoạn thơ cuối bài là lời
giải đáp cho câu hỏi: sống vội vàng là như thế nào. Cụm từ “mau đi thôi” như một lời thúc
giục khi tác giả nhận ra rằng vẫn còn kịp để yêu thương và sống trọn vẹn với tuổi xuân cho
đến phút cuối cùng. Phải rồi! “mùa chưa ngả chiều hơm”, xn vẫn cịn đó, người đang u
tha thiết thì tại sao phải nghĩ nhiều đến chia lìa để hao hụt niềm vui hiện tại. Vì thế mà Xuân
Diệu bừng tỉnh và giọng điệu thơ trở lại sự nồng nhiệt thiết tha.


Điệp từ “ta muốn” tạo thành một cấu trúc câu đều đặn, hối hả như thúc giục mọi người hãy
yêu quý tuổi trẻ của mình, hãy làm những điều mà chỉ có tuổi trẻ mới làm được và trước hết
là say đắm với thiên nhiên, tình yêu của mùa xuân. Thêm vào đó là các động từ chỉ tâm thế:
ơm, riết, say, thâu, cắn diễn tả được tình cảm vồ vập và niềm khao khát tận hưởng đến tham
lam. Các động từ này có sự tăng tiến rõ rệt trong ước muốn. Ban đầu chỉ là một cái ôm nhẹ
nhàng nhưng ôm nào đủ cho sự khát khao, phải siết mạnh thì mới cảm nhận được tình yêu.
Khi gần bên, nhà thơ say sưa thâu tóm tất cả vào mình và cuối cùng là hành động mạnh nhất
là cắn, như muốn chiếm hữu làm của riêng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

nhiên, cuộc sống. Không phải chỉ vừa đủ mà để cuộc đời hóa thân thành tâm hồn, tâm hồn thì
chan chứa tình yêu.


Sự cộng hưởng của điệp từ “và” tạo nên sự rộng lớn, bao qt như chính vịng tay tham lam
muốn ôm trọn tất cả của nhà thơ. Bài thơ khép lại trong sự hóa thân từ cái tơi cá nhân nhỏ bé
thành cái ta chung. Nhà thơ đi từ những khát vọng riêng tư vươn lên thành khát vọng muốn
được sông đẹp và cống hiến trọn vẹn với vũ trụ, đất trời. “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào
người“, câu thơ mới lạ và táo bạo. Cảm xúc được cụ thể hóa bằng hành động cũng là điều
hợp lí trong trái tim của nhà thơ đang yêu điên cuồng.


Khổ thơ cuối của bài khép lại bằng những sáng tạo độc đáo trong cách dùng từ, đặt câu. Nhà
thơ bôc lộ quan điểm sống của mình cũng là quan điểm chung của tuổi trẻ: sống là phải biết
tận hưởng, yêu đời nhưng cũng phải dâng hiến và trân trọng những điều tốt đẹp mà cuộc đời
ban tặng.



<b>3. Cảm nhận khổ thơ cuối bài Vội vàng - mẫu 2</b>


Xuân Diệu được mệnh danh là ơng hồng thơ tình Việt Nam, là “nhà thơ mới nhất trong các
nhà thơ mới” (Hoài Thanh). Ông đem đến cho thơ ca đương thời một sức sống mới, một
nguồn cảm xúc mới mẻ, thể hiện quan niệm sống mới, quan niệm thẩm mĩ độc đáo cùng
nhugnữ các tân nghệ thuật táo bạo. Được in trong tập “Thơ thơ”, “Vội vàng” là bài thơ tiêu
biểu cho nhịp sống vội vàng, cuống quýt của Xuân Diệu. Là người yêu đời, ham sống tha
thiết, mãnh liệt nên trong bất cứ hồn cảnh nào, Xn Diệu khơng bao giờ bỏ cuộc, vẫn cứ
bám chặt vào cuộc đời. Trong tâm thế sống “Chẳng bao giờ chán nản”, Xuân Diệu đã có giải
pháp tích cực khi ước muốn níu giữ mùa xuân không thành. Sau lời hối thúc, giục giã phải
sống mau, sống vội, Xuân Diệu say sưa cụ thể hóa lẽ sống vội vàng bằng lẽ sống thiết thực.
Với thi sĩ, vội vàng không đơn thuần chỉ là sống gấp sống vội mà còn là sống với cường độ
cao nhất: “Sống tồn tâm, tồn trí, tồn hồn”:


<i>Ta muốn ơm</i>


<i>Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;</i>
<i>Ta muốn riết mây đưa và gió lượn;</i>
<i>Ta muốn say cánh bướm với tình u</i>
<i>Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều</i>


<i>Và non nước, và cây, và cỏ rạng</i>


<i>Cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng</i>
<i>Cho no nê thanh sắc của thời tươi</i>


<i>– Hỡi xuân hồng! Ta muốn cắn vào ngươi”</i>


Mở đầu khúc thơ cuối là câu thơ ba chữ được tách riêng ra đặt chính giữa khổ thơ. Câu thơ


làm nổi bật lên hình ảnh một cái tơi ham hố đang dang rộng cánh tay ôm hết, ôm khắp, ôm
trọn tất cả sự sống mơn mởn non tơ đang bày ra trước mắt. Điệp ngữ “ta muốn” còn lặp đi lặp
lại với mật độ dày đặc ở những câu tiếp theo. Khát khao tận hưởng cuộc sống non tơ đang
trào dâng mãnh liệt ngày càng nồng nàn và cháy bỏng hơn trong trái tim yêu đời đến tham
lam của Xuân Diệu. Đại từ nhân xưng “tơi” bất ngờ chuyển hóa thành “ta”. Trước sự sống
rộng lớn bao la của vũ trụ, thi sĩ cần xưng ta chăng? Hay ở đây thi sĩ đang nói lên khát vọng
của bao người, hối thúc, lay tỉnh bao người hãy sống mãnh liệt, hãy sống tận độ trong từng
phút giây cho nên phải xưng “ta”?


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

mọng, quyến rũ. Điều ấy có nghĩa là Xuân Diệu tham lam, ham hố tận hưởng tất cả những gì
ngon nhất, đẹp nhất của sự sống. Nàng xuân mà Xuân Diệu đắm đuối hết sức thanh tân quyến
rũ, rạo rực xuân sắc, đắm đuối xuân tình. Đến với thiên nhiên, dến với mùa xuân như đến với
ngừoi tình tuyệt vời của mình, thi sĩ tình tự với thiên nhiên, ái ân cùng sự sống. Hàng loạt
động từ mạnh theo trình tự tăng tiến lần lượt xuất hiện trong các dòng thơ: “ôm”, “ riết”,
“say”, “thâu”, “cắn” là biểu hiện của tình u ngày càng say đắm mãnh liệt. Ơm chọn khắp,
riết thật chặt, say sưa mê đắm và đỉnh điểm là cắn. Xuân Diệu đã tận hưởng thiên nhiên như
tận hưởng ái tính. Hình ảnh “thâu trong một cái hơn nhiều” rất Tây. Đi liền đó là câu thơ thừa
thãi liên từ “và”: “và non nước, và cây, và cỏ rạng”. Chính sự lặp lại có vẻ như thừa thãi ấy
lại là một sáng tạo rất hiện đại của Xuân Diệu. Sự lặp lại liên tiếp liên từ “và” trong một dòng
thơ đã truyền đến ngừoi đọc một cảm xúc hăm hở cuồng nhiệt của một gã suy tình trước tình
nhân đắm đuối.


Xuân Diệu tận hưởng sự sống mơn mởn như tận hưởng ái tình và phải đạt đến độ no nê, đã
đầy, chênh choáng. Nghĩa là phải thỏa thuê, ngây ngất, mê đi, lịm đi:


<i>Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng</i>
<i>Cho no nê thanh sắc của thời tươi</i>


Xuân Diệu hiện ra đúng là một gã si tình chếnh chống men say. Hàng loạt điệp từ “cho” liên
tiếp lặp lại dồn đầy cảm xúc yêu đương cuồng nhiệt, mãnh liệt đến vơ biên, tuyệt đích. Lời


u cháy bỏng khơng thể kìm nén trong lịng, thì thầm trong trái tim mà vang lên thành lời
đối thoại dõng dạc, trực tiếp: “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”. Đọc câu thơ, ta
tưởng nhu thi sĩ đang muốn hét lo lên để cả đất trời, vũ trụ hiểu được niềm cuồng nhiệt của
mình. Ơm, riết, say, thâu chưa đủ, no nê, đã đầy, chếnh choáng vẫn chưa thỏa mà phải cắn
vào xuân hồng, phải tận hưởng bằng cả tâm hồn, bằng cả trái tim đắp đuối, ham hố mới thỏa
niềm khát khao. Ở đây, dường như có để biều đạt niềm u đời cuồng nhiệt vơ biên của
mình, Xuân Diệu đã dùng đến yếu tố phi lí, phi hiện thực. Cũng chính vì thế mà câu thơ:
“Hỡi xn hồng, ta muốn cắn vào ngươi!” trở thành một trong những vần thơ độc đáo, táo
bạo nhât trong thơ hiện đại. Cùng với “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”, Xuân Diệu
đã làm cả một cuộc cách mạng lớn trong thi ca để trở thành nhà thơ mới nhất trong các nhà
thơ mới.


“Với những nguồn cảm hứng mới, yêu đương và tuổi xuân, dù lúc vui hay lúc buồn, Xuân
Diệu cũng ru thanh niên bằng giọng yêu đời, thấm thía”. Và khúc thơ cuối trong “Vội vàng”
là một trong những khúc thơ tiêu biểu trong giọng thơ yêu đời nhát. Đọc đoạn thơ, ta như
nghe thấy giọng nói, hơi thở, nhịp đập sôi nổi bồng bột trong trái tim thi sĩ. Qua bài thơ “Vội
vàng”, ta thấy được phần nào cái nhịp sống vội vàng, niềm say mê cuộc đời mãnh liệt của
Xuân Diệu. Đồng thời, ta còn thấy được một thông điệp vô cùng ý nghĩa, sâu sắc của Xuân
Diệu: Hãy sống vội vàng, sống hết mình trong những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhưng lại mong
manh của tuổi thanh xuân bởi thời gian trôi đi sẽ kéo theo mùa xuân và tuổi trẻ, cả những ước
mơ, khát vọng.


<b>4. Cảm nhận của em về khổ cuối của Vội vàng - mẫu 3</b>


“Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu trích trong tập thơ “Thơ và Thơ” của nghệ sĩ tài năng Xuân
Diệu. Bài thơ là tiếng nói tâm hồn yêu đời, yêu cuộc sống, thiết tha với tuổi trẻ của Xuân
Diệu. Mười câu thơ cuối bài chính là khúc hát khép lại bài thơ với những quan niệm nhân
sinh sâu sắc.


<i>“Ta muốn ôm</i>



</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Nếu như ở những vần thơ trên tác giả dùng “tơi” thì ở đây Xn Diệu lại dùng “Ta”. Theo
như Chu Văn Sơn lý giải: “Ở trên, tác giả xưng "tôi” để đối thoại với đồng loại, ở dưới lại
xưng “ta” để đối diện với sự sống”. Dưới con mắt của tác giả, sự sống hiện lên “mơn mởn”.
Từ láy “mơn mởn” miêu tả sức sống căng tràn, tươi mới. Chính cái “mơn mởn” của sự sống
khiến tác giả như tham lam “muốn ôm” lấy tất cả. Sự sống ấy rộng lớn lắm, bao la lắm nhưng
nghệ sĩ ấy vẫn muốn ôm lấy, giữ chặt lấy.


Nhịp thơ như gấp rút, giọng thơ như dồn dập, cảm xúc như dâng trào bật lên thành những ước
nguyện cao đẹp:


<i>“Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,</i>
<i>Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,</i>
<i>Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều</i>


<i>Và non nước, và cây, và cỏ rạng, “</i>


Những gì thi sĩ muốn là được giao cảm với thiên nhiên, với sự sống: từ mây, gió, cánh bướm
đến tình yêu, cỏ cây, non nước. Mức độ giao cảm cũng dần mãnh liệt hơn: từ “ôm”, “riết”,
đến “say”, “thâu”, và sau cùng là “cắn”. Từng lần từ “Ta muốn” vang lên là từng ước nguyện
được nói lên. Nhân vật trữ tình như muốn ơm hết vào lịng mình “mây đưa và gió lượn”,
muốn đắm say với “cánh bướm tình yêu”, muốn gom hết vào lồng ngực trẻ trung ấy “một cái
hôn nhiều”. Muốn thu hết vào hồn nhựa sống dạt dào “Và non nước, và cây, và cỏ rạng”.
Điệp từ “ta muốn” cùng nhịp thơ dồn dập như diễn tả hơi thở gấp gáp của thi nhân và nhịp
điệu hối hả của trái tim vội vàng. Phải chăng thi sĩ Xuân Diệu của chúng ta đang nồng nhiệt
đối rối rít, cuống qt, như muốn cùng lúc giang tay ơm hết cả vũ trụ, cả cuộc đời, mùa xuân
vào lòng mình? Phải chăng sống vội vàng, sống hối hả, sống nhiệt huyết như thế với Xuân
Diệu mới được gọi là sống trọn vẹn?


Lí giải cho những ham muốn của mình, thi nhân có viết:



<i>“Cho chếnh chống mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,</i>
<i>Cho no nê thanh sắc của thời tươi”</i>


Điệp từ “cho” với nhịp độ tăng tiến diễn tả Xuân Diệu muốn tận hưởng cuộc sống cho đến
“no nê”, “chếnh choáng”, “đã đầy”. Trong cảm xúc dạt dào, trước cuộc sống “mơn mởn” ấy,
Xuân Diệu nhận ra cuộc đời chỉ đẹp khi sống hết mình, khi đam mê hết mình, khi hồ hết
mình vào cái khoảnh khắc tươi đẹp nhất của tuổi đời con người – tuổi trẻ.


Mỗi một lần khao khát “Ta muốn” thì lại đi liền với một động từ chỉ trạng thái yêu đương
mỗi lúc một mạnh mẽ, nồng nàn hơn và rồi đến cuối cùng, tác giả phải thốt lên:


<i>“– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”</i>


“Xuân hồng” hai từ thôi mà nghe sao mềm mại thế, nghe đằm thắm thế. Mùa xuân không chỉ
còn là tên gọi mà mùa xuân trong thơ Xuân Diệu trở nên có hồn, có sức sống. Mùa xuân ấy
đẹp, ngọt ngào như đôi môi người thiếu nữ khiến “Ta muốn cắn vào ngươi”. Mùa xuân là cái
hữu hình, làm sao thi nhân có thể cắn? Đúng, thi nhân khơng thể cắn nhưng thi nhân có thể
hồ mình vào mùa xn, có thể say đắm trong cơn tình dịu ngọt của mùa xuân.


Khổ thơ cuối với ngôn từ đậm chất thơ Mới, thoát khỏi những vi phạm của quy luật chặt chẽ
thơ ca trung đại đã diễn tả không chỉ cảm xúc mãnh liệt của Xuân Diệu trước cuộc đời, trước
tuổi trẻ mà còn ẩn ý về một cái tơi trữ tình tràn đầy sự thèm khát được sống, được tận hưởng
một cách cuồng nhiệt những thanh sắc của cuộc đời.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Xuân Diệu người được mệnh danh là một trong ba đỉnh cao của phong trào thơ mới giai đoạn
1932-1941, cùng với hai người bạn khác là Nguyễn Bính và Hàn Mặc Tử. Nếu như Nguyễn
Bính thường thiết tha với những bức tranh quê giản dị đơn sơ, với những vần thơ "quê mùa",
còn Hàn Mặc Tử bận rộn với những vần thơ kỳ dị, điên cuồng, có lúc đớn đau như nhỏ máu
thì Xn Diệu lại mang đến cho độc giả những cảm nhận hoàn toàn khác biệt. Đó là một hồn


thơ rất đỗi nồng nàn, đắm say và tha thiết với cuộc sống, với tình u vơ ngần, người bộc lộ
cái "tơi" của mình một cách mạnh mẽ bằng nhiều hình thức. Từ tình yêu với thiên nhiên, với
mùa xuân hay nỗi khát khao với tuổi trẻ người ta đều nhìn ra một cái gì đó rất đằm thắm, sơi
nổi và trẻ trung, kể cả lúc ông mới 20, hay khi đã độ 40 tuổi đời. Vội vàng có thể xem là đỉnh
cao, là bài thơ xuất sắc nhất trong sự nghiệp sáng tác của Xuân Diệu và cũng là tác phẩm
đáng chú ý nhất trong một giai đoạn thơ Mới kéo dài gần 10 năm. Đặc biệt ở 9 câu thơ cuối
chính là kết quả của sự nhận thức về những triết lý về mùa xuân, tuổi trẻ, tình yêu và cả quy
luật tuần hồn của thời gian tạo hóa. Tất cả đã trở thành lời giục giã, ý niệm hành động cổ vũ
từng con người hãy sống và tận hưởng khi cịn có thể.


Ngay sau khi phát hiện ra những quy luật lạnh lùng và tàn nhẫn của thời gian, của tạo hóa
"Khơng cho dài thời trẻ của nhân gian", Xuân Diệu đã lập tức đưa ra cho bản thân cũng như
độc giả những giải pháp để tận hưởng cuộc đời trong 9 câu thơ cuối bài.


<i>"Ta muốn ôm</i>


<i>Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;</i>
<i>Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,</i>
<i>Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,</i>
<i>Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều</i>


<i>Và non nước, và cây, và cỏ rạng,</i>


<i>Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng</i>
<i>Cho no nê thanh sắc của thời tươi;</i>


<i>- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!"</i>


Sự trôi chảy và vận động hối hả không ngừng nghỉ của cuộc sống là nỗi đau lớn nhất của đời
của Xuân Diệu, bởi đối với một con người khao khát và tiếc nuối mùa xuân khi nó cịn chưa


tàn thì sự lụi tàn, tan biến của mùa xuân cũng như tuổi trẻ chính là điều mà người thi sĩ khó
có thể chấp nhận. Tuy nhiên một người yêu đời và ham sống như Xuân Diệu cũng chẳng bao
giờ chịu bất lực trước trái ngang của tạo hóa, người đã cố gắng tìm cho mình một giải pháp
để chiến thắng được cái dòng chảy lạnh lùng của thời gian. Nếu như trong phần mở đầu bài
thơ Xuân Diệu chọn cách liều lĩnh, táo bạo chặn đứng bước đi của thời bằng việc "tắt nắng",
"buộc gió" để lưu giữ lại những phần hương sắc tuyệt vời của mùa xn. Tuy nhiên cái "tơi"
ngơng cuồng đó của tác giả đã không đủ khả thi để ngăn chặn bước đi đầy quyền năng của
tạo hóa, đặc biệt là sau những nhận thức về triết lý nhân sinh cũng như quy luật của thời gian
thì Xn Diệu đã có những sáng tạo mới, giải pháp mới.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

những gì hữu hình và vơ hình của sự sống thơng qua một ngụm "cắn" mạnh mẽ, giịn tan. Có
thể nói thơng qua những động từ thú vị này, Xuân Diệu muốn nhắn nhủ với độc giả rằng thay
vì chỉ sống một cuộc đời duy nhất thì ta hãy hành động, hãy sống thật nhiệt tình gấp hai ba
lần như thế, hãy căng mở tất cả các giác quan mà lâu nay ta vẫn nghĩ nó chỉ có thể làm những
nhiệm vụ thông thường để tận hưởng một cách tràn trề, sung sướng cái mùa xuân tuyệt vời
đang lan tràn ngoài kia.


Và Xuân Diệu không chỉ chọn ra cho chúng ta những động từ mạnh mẽ, bộc lộ niềm khao
khát thúc giục, mà ở sau mỗi động từ ấy tác giả còn sắp thêm những bổ ngữ vô cùng đặc sắc,
tựa như một bàn tiệc đầy đủ cao lương, mỹ vị tuyệt vời của cuộc sống. Người muốn ôm "cả
sự sống mới bắt đầu mơn mởn", muốn "riết"chặt lấy những mây đưa và gió lượn đầy tự do,
hương sắc, lại cũng muốn say sưa trong những cánh bướm dập dờn, trong sự ngọt ngào của
tình u đơi lứa. Và khi có tình yêu rồi thi sĩ bất chợt muốn có nhiều hơn muốn thâu tóm trọn
vẹn vào lịng bàn tay, vào tâm khảm bằng một cái "hôn nhiều" nồng nàn, say đắm, và cuối
cùng chỉ một cái hôn làm sao cho đủ. Xuân Diệu đứng trước sự căng tràn sức sống của mùa
xn, người cũng kìm lịng khơng đặng mà "cắn" lấy một ngụm, để hoàn toàn được thưởng
thức cái vị "ngon" hiếm có của thế gian này. Và khi đứng trước bàn tiệc cuộc đời với đủ món
mỹ vị từ mùa xuân, từ tình yêu Xuân Diệu cũng lại giống như một kẻ "quê mùa" bỗng trở nên
bối rối "Ta chỉ là một cây kim bé nhỏ/Mà vạn vật là muôn đá nam châm", tất cả đều có sức
hút vơ cùng mãnh liệt với thi nhân, không biết phải hướng vào đâu để tận hưởng cho hết sự


tuyệt vời đang buổi sung túc ấy.


Bên cạnh đó điểm đặc sắc của đoạn thơ này còn nằm ở việc tác giả sử dụng nhiều các liên từ
"và", "cho" chỉ trong ba ý thơ "Và non nước và cây và cỏ rạng/Cho chếnh choáng mùi thơm,
cho đã đầy ánh sáng/Cho no nê thanh sắc của thời tươi". Nếu như trong thơ trung đại thì đây
là một điều tối kỵ trong thi ca, tuy nhiên đối với Xn Diệu thì đó lại là một sự cố ý có nghĩa
vơ cùng. Việc lặp các liên từ đem đến cho độc giả một cảm nhận về sự đa dạng, phong phú,
dồi dào của bàn tiệc mùa xuân, của cuộc đời, mang đến cảm giác đầy ăm ắp, nhiều không sao
tả xiết, khiến bản thân Xuân Diệu phải liên tục gọi tên mà vẫn không thể kể hết. Một loạt các
tính từ láy "chếnh chống", "đã đầy", "no nê" lại diễn tả sự thỏa mãn tột cùng khi tác giả căng
mở hết tất cả các giác quan để đón nhận vẻ đẹp của cuộc đời. Mà đơi lúc người ta có thể
tượng tượng ra Xuân Diệu như một chú ong "tham lam" đang say sưa, ngây ngất, lảo đảo
trong chính vườn hoa đậm thanh, đậm sắc mang tên cuộc đời này.


Cuối cùng sau tất cả những mong muốn mạnh mẽ, nồng nhiệt của mình Xuân Diệu đã chốt
bài thơ bằng câu "Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!". Tất cả những vẻ đẹp của mùa
xuân đã được tác giả gói lại bằng một lời gọi thật nồng nàn, cháy bỏng "hỡi xuân hồng", ở
đâu mùa xuân đã khơng cịn là một cái gì đó trừu tượng nữa mà nó trở thành một thực thể có
màu sắc, có hình dạng, tựa như một người bạn mà tác giả cất tiếng gọi. Sự tinh tế trong việc
chuyển đổi cảm giác từ mùa xn vơ hình sang "xn hồng" hữu hình, tựa như một trái đào
chín mọng nước, thơi thúc tác giả có khát khao, có xúc động muốn cắn vào cho thỏa tấm lòng
mong ước.


</div>

<!--links-->

×