Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Tải Bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật - Văn mẫu kể chuyện tưởng tượng lớp 6 hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (204.58 KB, 10 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bài văn mẫu</b>

<b>lớp 6: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành</b>


<b>một con vật</b>



<b>Dàn ý chi tiết - Mẫu 1</b>
<b>1. Mở bài</b>


- Nguyên nhân mắc lỗi bị biến thành con vật nào? (con chuột)
<b>2. Thân bài:</b>


- Lúc bị biến, cảm giác của em.
- Nêu những điều thú vị và rắc rối.
+ Thú vị


Gặp cộng đồng loài chuột
Tha hồ phá phách, gặm nhắm.
Được đi du ngoạn khắp nơi.
+ Gặp những rắc rối nào?


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Khi tỉnh dậy vẫn là một con người.


- Cảm nghĩ của mình khi bị biến thành chuột.
- Lời hứa.


<b>Dàn ý chi tiết - Mẫu 2</b>
<b>1. Mở bài:</b>


Nguyên nhân em bị biến thành con mèo


Nói dối mẹ, vi phạm luật giao thơng, xem trộm nhật kí của bạn bè, khơng vâng
thời thầy cô, ghét mèo và thường xuyên đánh mèo.



- Chẳng hiểu sao tơi lại thích chó và ghét mèo đến thế. Chắc có lẽ vì hồi tơi học
lớp một, bị một con mèo hoang cắn chảy máu cả chân nên từ đó tơi rất sợ và ghét
bỏ lồi vật hay kêu meo meo và thích nhõng nhẽo này. Hơm đó, chú tơi đem một
con mèo lơng đen tuyền đến gửi nhà tôi, cái con vật đáng ghét ấy đã ăn mất cả túi
xúc xích của tơi, tơi đi học về và lấy chân hất mèo ta rất xa, khiến chú ấy va phải
tường nhà và kêu đau đớn. Tôi có xót một chút nhưng mặc kệ, khơng ngờ tối hôm
ấy tôi bị biến thành mèo trong suốt ba ngày.


<b>2. Thân bài:</b>


Tâm trạng sau khi thức dậy và thấy mình đang trong thân xác của một con mèo
mun đen


+ Hoang mang, khơng tin vào mắt mình
+ Lo lắng, hoảng sợ nghĩ mình đang nằm mơ


+ Mọi thứ đều khác lạ khiến tơi muốn khóc ịa với mẹ, tơi gọi mẹ nhưng mẹ khơng
trả lời, tơi đến phịng tìm ba mà ba vẫn không nhận ra tôi, tôi cố hết sức thét lên
chỉ có những con thằn lằn, chuột và dế là để ý đến.


Những điều thú vị khi biến thành mèo


+ Sau một hồi quay cuồng trong lo sợ, tôi chấn tỉnh và tìm ra điều thú vị trong
thân xác một con mèo


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

+ Mọi thứ trong mắt tôi trở nên to lớn hơn và đâu đâu cũng mang hình những con
cá tươi ngon của mẹ trong tủ lạnh.


+ Tơi có thể leo trèo, phá phách và ăn xúc xích món tơi u thích nhất khi cịn là
con người



+ Tôi trở thành một vị mèo chúa tể khu vực vì thân hình chắc khỏe, nhanh nhẹn lại
thêm trí thông minh của con người, đều mà tôi luôn khao khát khi còn đi học.
+ Những con vật như chuột, gián, dế, cả con cún nhà hàng xóm cũng nể sợ tơi.
Những bất lợi, khó khăn


+ Được một ngày thoải mái, tôi bỗng nhớ các bạn, muốn được đi học, muốn được
ngủ trên chiếc giường ấm của tôi, tôi bắt đầu sợ cảm giác người thân của mình
khơng nhận ra mình.


+ Nếu lồi mèo là khắc tinh của lũ chuột thì lũ chó đáng ghét lại là kẻ thù khiến tơi
chạy trốn.


+ Tơi len lỏi đi tìm thức ăn trong đêm tối và gặp con chó già của nhà mình, nó
khơng nhận ra tơi nên cắn tơi rất đau. Tơi chạy đi thật xa và lạc đường, tôi sống
lay lắt trong những góc chợ dơ bẩn, chuột gián nhiều và khơng dám ra ngồi vì sợ
chó.


+ Tơi bị con người bẫy bằng mồi ngon và suýt chết vì rơi vào tay họ.
+ Bị một đứa bé trạc tuổi tôi dụ thức ăn ngon rồi lại dùng cây đánh tôi.
- Hối hận, sợ hãi


<b>3. Kết bài:</b>


Sau ba ngày biến thành mèo, tơi thấm thía những khó khăn mà lũ mèo phải đối
mặt và thấy thương chúng hơn. Tôi nhận ra bài học ý nghĩa cho cuộc sống của
mình.


<b>Bài tham khảo - Mẫu 1</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Hồi nhỏ, sinh ra tôi đã nghịch, khi lớn lên cũng thế. Tơi chỉ thích trêu chọc bạn, và
đánh bạn, không quan tâm đến việc học. Tơi có rất nhiều khuyết điểm: ở trên lớp
tơi tồn ngủ gật, thầy giáo đã ghi những khuyết điểm của tơi vào trong sổ liên lạc
và bắt xin chữ kí của bố mẹ. Tôi sợ bị mẹ đánh nên về nhà tơi giấu nó vào trong
giá sách. Hơm đó, tơi di học về nhìn thấy mẹ đang dọn dẹp giá sách, bất chợt
quyển sổ liên lạc rơi ra và mẹ biết được khuyết điểm của tơi trên lớp. Mẹ có vẻ
giận lắm. Mẹ gọi to, tên tôi lại và mắng:


- Đức, con có đi học nữa khơng, bố mẹ đã nhắc bao nhiêu lần nữa con mới chịu
nghe hả.


Biết mình sai, nhưng tôi vẫn gân cổ cố cãi và lủi đi chơi với mấy đứa bạn đang
thập thị ngồi cổng. Tôi chơi đến chiều tôi mới về. về nhà, cơm nước xong, tôi lại
phải vào bàn học. Không hiểu sao, ngồi ngoài nhà ăn cơm rõ tỉnh táo, lúc vào đến
bàn học tôi đã ngáp ngắn, ngáp dài rồi. Một lúc sau, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không
biết. Đang trong lúc ngủ say, bỗng có một tiếng nói kì lạ văng vẳng bên tai tơi.
Người đó nói:


- Ngươi thật không đáng làm người, bố mẹ ngươi sớm hôm bận bịu làm việc để lo
cho ngươi ăn học, mà bấy giờ ngươi lại đây mà ngủ. Thật là đứa con bất hiếu. Ta
phải cho ngươi một sự trừng phạt thích đáng. Bởi ngươi ham ngủ, nên ta sẽ biến
ngươi thành con lợn.


Tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay lên gãi thì đã thấy tay mình là một cái
chân lợn. Thân tơi bắt đầu phình ra, chân tay ngắn tủn lại, tơi lại soi gương và st
nữa thì ngất. Tơi la lên:


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

la lên và nói: “Mẹ ơi! mẹ ơi là con đây mà." Nhưng bây giờ tiếng nói của tơi chỉ là
tiếng “ủn,... ủn”.



Mẹ vẫn khơng ngừng tay, tiếp tục đánh và đuổi tơi ra ngồi chuồng. Nằm với lũ
lợn tôi sợ quá, nhân lúc không ai ở nhà tơi phải trốn ra ngủ ngồi đường. Sáng
hôm sau, mấy đứa bạn đi qua, tôi reo lên và chạy lại cầu xin các bạn giúp tôi về
nhà. Vì khơng hiểu tiếng tơi, chúng nó reo lên: "Ném chết con lợn bẩn thỉu đó đi
các cậu!”. Nghĩ lại chuyện đó, tơi lại rơm rớm nước mắt....


Khơng thể lang thang mãi ngồi dường tơi cố gắng lẻn về nhà. Mở cửa ra, tơi giật
mình khi thấy con chó béc-giê nhà tôi đứng trước cửa. Tôi sợ và chạy đi, nó đuổi
theo tơi với ánh mắt dữ dội.


Tơi la to lên, vung tay mạnh một cái và tơi giật mình tỉnh dậy, trán đẫm mồ hơi,
tay cịn run cầm cập. Ngồi định thần một lúc, hoá ra, đây là một giấc mơ, một giấc
mơ kinh khủng nhất đời tôi mà tơi gặp. Tơi hoảng sợ, nếu thành lợn thật thì sao
nhỉ: khủng khiếp q, từ đó tơi chú ý vào việc học, cố sửa cái thói ngủ gật rất xấu
của mình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Trời ơi! Đó là một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã lười biếng nên
lĩnh trứng ngỗng, đã vậy còn cãi mẹ. Mẹ rất phiền lịng và đã khóc.


Đêm ấy, tơi chợt tỉnh giấc thì thấy mình biến thành một chú chó con. Tôi kêu lên:
“Mẹ ơi!” nhưng chỉ thành những tiếng “gâu, gâu” vô nghĩa. Tôi buồn bã bỏ nhà ra
đi, lang thang. Ngồi những tiếng “gâu gâu, ăng ẳng”, tơi khơng thể nói gì thêm.
Mệt q tơi lả đi.


Tơi bừng tỉnh giấc và thấy mình nằm trong một cái ổ rơm xinh xinh. Bên cạnh là
một chút sữa đựng trong bát nhựa. Nhìn xung quanh, tơi thấy trong căn phịng có
cơ bé đang ngồi ôn bài. Thấy tôi tỉnh giấc, cô bé mỉm cười chạy lại bế tôi. Cho dù
rất được cô bé thương yêu nhưng tôi vẫn nhớ nhà da diết. Ban đêm, khi bóng tối
bao trùm cả thành phố, tôi thấy lạnh lẽo, cô đơn. Tôi nhớ lại những giây phút mẹ
âu yếm ôm tôi trong cái se lạnh của gió thu. Những đêm lạnh giá, mẹ đem chăn


ấm cho tôi. Mẹ an ủi tôi những lúc tôi buồn. Tơi thèm ăn những món ăn mẹ nấu,
thèm được thấy nụ cười của mẹ. Đối với tôi, mẹ là tất cả, là người mẹ, là ngưịi
bạn, là cơ giáo.


Bình minh lên, những tia nắng tinh nghịch gọi tơi đón chào ngày mới. Tơi gặp
những chú chó cũng đáng u như tôi và cùng chơi đùa với chúng. Một chiếc xe
máy chạy qua phá tan cái yên tĩnh của góc phố nhỏ. Hố ra là hai tên chun bắt
chó ban đêm. Chúng đi chậm lại rồi bất chợt vung lưới ra. Những con chó kia đã
rơi vào bẫy. Chúng kêu la thảm thiết. Chỉ cịn mình tơi, tơi cố vùng chạy mãi, chạy
mãi… Tôi dừng lại trước một bức tường. Một người đàn bà đứng đó. Tơi ngẩng
lên. Ơi! Mẹ tơi!


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Con đã biết hối lỗi rồi chứ? Ta biết con yêu quý bố mẹ con rất nhiều. Vậy từ nay
đừng làm bố mẹ phiền lịng nữa nhé!


Tơi lại biến thành một cô bé xinh xắn. Mẹ vui mừng ôm hôn tôi. Những dòng
nước mắt của mẹ làm tim tơi đau nhói. Mẹ! Mẹ ơi! Con u mẹ!


<b>Bài tham khảo - Mẫu 3</b>


Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mùa hạ đẹp và trong đến kì lạ đang chơi đùa trên
hiên nhà. Tơi mở mắt trong sự bình an và vui vẻ, ngáp một tiếng: “Meo”. “Gì thế
này?”: “Meo… Meo…” Tôi đã thành mèo ư?


Tôi không thể tin nổi chuyện này. Tơi đã cố thử lại, nhưng mình vẫn chỉ thoát ra
những tiếng “meo” như nhau. Rồi mới để ý, mọi thứ xung quanh đều rất quen
thuộc, có lẽ là nhà mình, nhưng sao lại to lớn thế này. Tất cả đều to hơn tôi rất
nhiều. Cả nơi tôi đang ngồi nữa, chẳng phải ổ của con Mi Mi sao. Sao tôi lại ở chỗ
Mi Mi, vậy Mi Mi đâu rồi, và chuyện gì đã xảy ra?



Cố gắng để trấn tĩnh lại, “Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra sự thật”. Thế là tôi
đứng lên để đi làm cái việc mà tơi gọi là truy tìm sự thật ấy. Nhưng trời ơi, tơi đi
bằng bốn chân. Tơi có những bốn chiếc chân để di chuyển, để nâng cái thân béo
trịn mình chuyển động. Mỗi lần tơi bước đi là chiếc thân lại nhẹ nhàng uyển
chuyển lắc lư theo. “Cũng thú vị đấy chứ”- Tơi suy nghĩ tích cực lên chút. Bỗng
tơi lùi lại, mình vừa đi qua cái gì đó. Một chiếc gương, và trước mặt tơi chính là
hình dáng của Mi Mi. Hay nói đúng hơn, tơi đang là Mi Mi. Tôi đang là con mèo
mà hằng ngày tơi ln né tránh và ghét bỏ. Bởi nó khơng chịu nghe lời gì cả, ăn
uống thì bẩn thỉu, là mèo mà không chịu bắt chuột, chẳng được việc gì cả, nên tơi
rất ít khi tiếp xúc với nó. Phịng của tơi chính là cung cấm với Mi Mi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Nhưng những gì tơi phát ra chỉ là những tiếng “meo” hồn tồn vơ nghĩa. Nghe
thấy tiếng, ơng quay lại, mỉm cười:


Mi Mi đã đói rồi à? Ơng đi lấy cơm cho Mi Mi ăn nhé!


Meo, không phải thế mà. Ơng lại nghĩ là tơi đang cảm ơn nên cười vui vẻ vào
trong bếp. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của con Mi Mi khi nó cứ meo meo cịn tơi thì
ln mắng nó chỉ kêu những điều vơ nghĩa. Bởi nó có biết kêu gì khác đâu!


Ơng đem ra một bát cơm nhỏ, với vài con cá kho nhỏ. Tôi sẽ phải ăn cái này á,
cơm cho mèo, chỉ có cơm thừa và cá mặn. Khơng, tơi sẽ không ăn đâu. Tôi quay
người với bát cơm, ngoảnh mặt đi. Ơng tơi lại càng khơng hiểu: “Vừa mới địi ăn
giờ lại khơng ăn, là sao?” Ơng làm sao có thể hiểu được.


Rồi tơi lại trở về giường của Mi Mi. Bỗng tôi thấy một con chuột đang ăn vụng.
Nó nhìn tơi, tay cịn cầm miếng bánh đang cắn dở. Tơi hét tống lên một tiếng:
“Meoooo”. Con chuột giật mình chạy mất, cả tơi cũng chạy ln. Tơi chạy bán
sống bán chết đến chỗ ơng: “Meo meo meo”- “Ơng ơi! Có, có con chuột trong bếp,
ơng mau bắt nó đi!” Ơng tơi vẫn ngơ ngác khơng hiểu hơm nay tơi bị vấn đề gì.


Tơi đành bất lực đi ra ngồi, vì khơng thể về giường nữa rồi. Và trước mắt tơi là
một con chó, con chó hung dữ nhà hàng xóm. “Meoooo” Tơi lại hét tống lên. Con
chó lao tới ...


Tơ bừng tỉnh. “Thì ra chỉ là mơ, sợ chết mất” Tôi chạy ngay trước gương để kiểm
chứng, tôi vẫn là tôi. Và tôi thấy con Mi Mi đang đứng gần đó, nhìn tơi sợ sệt. Lần
đầu tiên tơi đến gần để ơm nó. Vì tơi hiểu cảm giác của nó như thế nào mà.


<b>Bài tham khảo - Mẫu 4</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Vì quá lo lắng sẽ bị mọi người phát hiện, tôi bèn bỏ đi. Tôi nhảy ra khỏi ô cửa vốn
dĩ rất bé nay lại dễ dàng đi lại, đứng trên mái lán tầng một, cất lên tiếng kêu cứu
đầy bất lực nhưng âm thanh cuối cùng tôi nghe được chỉ là tiếng “meo meo”. Tôi
lang thang trên con đường quen thuộc, tuy lồi mèo khơng sợ bóng tối, nhưng tơi
sợ hãi vơ cùng. Chợt thấy từ xa tiếng những chú chó phốc nhà bác Tư vang lên, tơi
hốt hoảng trốn vội, sợ mình sẽ bị chúng bắt nạt. Khơng dám đi ra đường ngồi, tơi
phải men theo mép cống mà đi, mùi hôi thối bốc lên thật kinh khủng, tơi lợi dụng
đặc điểm hình thể, phóng thật nhanh đi. Nhưng đến đoạn đầu cống, tôi thấy một
bóng đen đang lừ đừ di chuyển, từ người nó bốc lên thứ mùi hôi tanh kinh khủng.
Và càng đáng sợ hơn là nó đang dần đi đến phía tơi, phát ra những tiếng kêu chít
chít thật đáng sợ. Tơi giật mình nhận ra đây là một con chuột cống, thân hình nó
cịn to hơn tơi với hai chiếc răng dài và nhọn. Phía sau là những con chó, phía
trước là lồi chuột mà tơi chúa ghét, sợ hãi bủa vây, tôi chỉ dám cất lên những
tiếng meo meo yếu ớt. Sau cùng, vì quá sợ hãi và vội trốn chạy mà tôi đã trượt
chân rơi xuống con sông cạnh đường cống, tôi không biết bơi như thế nào, đặc biệt
là trạng thái một con mèo tôi càng luống cuống, sợ hãi. Khơng biết chơi vơi bao
lâu trên dịng sơng mà tôi dần lịm đi. Làn nước lạnh lẽo bủa vây khiến tôi rét run
lên, trong tâm thức cứ vang vọng mãi lời nói: “Mẹ ơi con xin lỗi, con biết lỗi rồi
mẹ ơi, mẹ ơi cứu con, mẹ ơi…”



</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

lắng quá.” Dần dần mọi người cũng tỏa bớt đi để về nhà. Tôi ôm mẹ để tỉ tê đủ thứ
chuyện, kể về những sợ hãi mà mình trải qua, tôi xin lỗi mẹ rất nhiều, mẹ cũng gạt
nước mắt cho tơi và nói rằng sẽ tha thứ cho tơi lần này. Trong lịng tơi vẫn cịn rất
sợ hãi, tôi không ngừng run rẩy mà ôm chặt mẹ, trong lịng tự nhủ sẽ khơng bao
giờ nói dối mẹ nữa, đây là bài học rất đáng giá cho lỗi lầm mà tôi gây ra, nhắc nhở
tôi phải không ngừng cố gắng hồn thiện mình hơn nữa.


</div>

<!--links-->

×