Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Tải Bài văn mẫu lớp 8: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy (cô) giáo buồn - Những bài văn mẫu hay lớp 8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (160.73 KB, 10 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy (cô) giáo buồn</b>
<b>Dàn ý chi tiết 1.</b>


<b>Mở bài:</b>


Thứ hai tuần trước vì ở nhà ham chơi, không học bài để kiểm tra môn Lý nên tơi đã
có hành động sai trái là mở sách và tập trong giờ kiểm tra. Chính điều này đã làm cho
cô giáo buồn.


<b>Thân bài</b>


<i><b>1/ Sự việc mở đầu:</b></i>


- Đi học về, ăn cơm xong, tơi định lên phịng học bài chuẩn bị cho giờ kiểm tra Lý
ngày mai.


- Thằng bạn bên cạnh nhà qua rủ tôi đi chơi điện tử - một trị chơi tơi rất thích – tơi
đi ngay, định chơi một lát rồi về nhà học bài.


<i><b>2/ Sự việc diễn biến:</b></i>


- Trị chơi hấp dẫn q nên tơi về nhà khá trễ.


- Tôi bị bố mắng: đi học về không lo học bài mà lại đi chơi (may là bố không biết tôi
đi chơi điện tử, nếu không thì tơi ốm địn). Bố bảo tơi về phịng học bài.


- Tơi lí nhí xin lỗi bố và nhanh chân về phịng. Lúc đi ngang qua phịng anh trai, tơi
thấy ti vi đang chiếu phim “Hiệp sĩ bóng đêm”. Sao lại nhiều thứ hấp dẫn thế này?
Làm sao đây? “Xem một tí thơi rồi về học bài” – tơi tự trấn an mình.


- Phim kết thúc khá muộn, hai mắt tơi díu lại. Tơi ngủ một mạch đến sáng.


- Tơi choàng tỉnh và quáng quàng chạy đến lớp.


- Tiết đầu là giờ kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc vì ai cũng chăm chú làm bài.
- Tơi vơ cùng bối rối. Đầu óc trống rỗng khơng một chữ thì làm sao? Trong đầu tơi
hiện rõ điểm khơng trịn vo như giễu cợt và cây roi mây trên tay bố. - Thôi, đành liều
vậy. Tôi mở vở bài tập và sách giáo khoa ra. Mặt lấm lét vừa chép vào bài kiểm tra
vừa canh chừng cô giáo.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<i><b>3/ Sự việc kết thúc:</b></i>


- Cơ bảo tơi xuống phịng giám thị và viết bản kiểm điểm.
- Tôi vô cùng ân hận, xin lỗi cô và hứa không bao giờ tái phạm.


- Cô tha lỗi cho tôi và khuyên tôi nên chăm học và phải trung thực nhận lỗi.
<b>Kết bài</b>


- Tôi vơ cùng ân hận trước lỗi lầm của mình.


- Tự hứa với bản thân sẽ bỏ hết trị chơi vơ bổ, chăm lo học hành để bố mẹ vui lòng
và thầy cơ khơng buồn nữa.


<b>Dàn ý chi tiết 2</b>


Lấy ví dụ là việc em làm thầy cô buồn là quay cóp trong giờ kiểm tra.
<b>I. Mở bài</b>


- Là học sinh chắc hẳn ai cũng đã từng có lỗi lầm khiến thầy cô giáo phải buồn.


- Lần mắc khuyết điểm mà tơi mắc phải đó là lần tơi quay cóp tài liệu trong giờ kiểm
tra.



<b>II. Thân bài</b>
<b>1. Hồn cảnh</b>


- Hơm sau có giờ kiểm tra mơn Văn nhưng tơi lại nghĩ là mình điểm đã rất cao, tuần
trước mới học bài rồi và cịn có bạn bè chí cốt tâm giao xung quanh sẽ chỉ bài giúp
mình.


- Tơi dửng dưng với các bài học cho buổi kiểm tra ngày mai. Tôi xem ti vi suốt đêm và
sau đó đi ngủ một cách ngon lành.


<b>2. Trong giờ kiểm tra</b>


- Cô bước vào lớp với câu nói: “Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra”.


- Tơi quay ra sau nhìn mấy đứa bạn chí cốt của mình, nhưng ơi thơi, sao đứa nào cũng
làm lơ mình hết vậy?


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Cơ đọc đề xong, tôi thấy ai cũng cắm cúi làm bài.


- Cịn tơi, nhìn vào đề, nó biết tơi cịn tơi thì mù mờ chẳng biết nó ra thế nào.
- Thế là tôi bạo dạn mở cặp lấy tài liệu để quay cóp, chẳng cịn cách nào khác.
- Lần kiểm tra ấy, tôi đạt điểm 10 to tướng.


- Tôi rất vui và tự hào vì điều đó.


- Tơi đi khoe khắp nơi: bạn bè, ba mẹ, anh chị của mình,..


- Tối đó, tơi ngủ khơng được khi nghĩ về những gì mình đã làm. Tơi trăn trở, trằn trọc
khó ngủ vì dù sao đi chăng nữa con điểm 10 ấy đâu phải do sức lực của tơi mà có.


- Tơi đắn đo, suy nghĩ rất nhiều; khơng biết tơi có nên nói ra sự thật hay khơng?
- Cuối cùng, tơi quyết định sẽ gặp cơ vào sáng mai để nói tất cả sự thật.


- Cơ nghe tơi nói sự thật, cô đưa ra những lời khuyên nhẹ nhàng và bảo tơi khơng được
tái phạm nữa. Bên cạnh đó, cơ cũng khen tơi vì đã trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng
trân trọng.


- Tôi hối hận rất nhiều về những gì mình đã làm và hứa sẽ khơng bao giờ tái phạm.
<b>III. Kết bài</b>


- Đó là lần mắc khuyết điểm sâu sắc trong cuộc đời tôi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>Bài làm 1</b>


Trong cuộc sống, mỗi chúng ta khơng ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra
khơng bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm
lớp bảy, tôi lại thấy trong lịng mình ray rứt vì đã vơ lễ với cô.


Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tơi ln nghĩ về bản thân mình như vậy.
Mẹ tơi sinh ra tơi nhưng tơi khơng có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh
khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi.
Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tơi khơng
thấy ai tốt bụng và thương tơi ngồi mẹ tơi. Hai mẹ con tơi sống trơ trọi không họ hàng
trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tơi, lồi người thật xấu xa
và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tơi hết lịng thương u và kính trọng. Đến tuổi
đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung
quanh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Sau sự việc trên, tơi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi
chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cơ. Tơi biết mình sẽ bị khiển trách


rất nặng. Tơi bước vào phịng giáo viên, cơ ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đơi
mắt đen lay láy của cơ cịn ngân ngấn nước. Tơi đốn cơ vừa khóc và thấy ngạc nhiên.
Tơi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tơi
thấy rằng tơi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã
luôn quan tâm và yêu thương tôi,… Tôi vơ cùng ân hận. Tơi lí nhí xin lỗi cơ. Cô dịu
dàng xoa vào đầu tôi và bảo: “Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin
vào tình người như thế! Cơ khơng giận em đâu”. Dù cơ nói vậy nhưng tơi vẫn thấy
mình thật có lỗi khi vô lễ với cô.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

<b>Bài làm 2</b>


Cách đây hai tuần, em đã phạm một lỗi lầm mà em khơng bao giờ qn được. Đó là lần
em đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra. Việc làm đó đã khiến cho cơ chủ
nhiệm của em phải buồn lịng rất nhiều.


Buổi tối trước hơm đó, em đã xem thời khóa biểu và biết rằng ngày mai khơng có gì
phải làm cả, chỉ riêng mơn Văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, xem lại tất cả các bài
tập làm văn cơ cho. Nhưng vì hơm đó có bộ phim rất hay nên em mải mê xem phim mà
qn khơng học bài gì cả. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn em đã rất ngạc nhiên khi
nghe cơ nói rằng: “Ơn lại bài năm phút rồi lấy giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Lúc
đó, trên trán em tốt cả mồ hơi, ướt cả tóc. Em khơng biết phải làm sao nếu như điểm
kém thì sẽ bị bố mẹ la rầy cịn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một lúc lâu thì cơ
giáo bắt đầu đọc đề. Cơ vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng em thì
loay hoay hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ em cả. Nhìn lên đồng hồ em thấy khơng cịn kịp
thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em đánh liều một phen thử xem sao. Em lấy cuốn tài liệu
ra và chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, các bạn ríu rít
hỏi xem nhau có làm được khơng, cịn em chỉ ngồi cười mỉm một mình vì em biết chắc
rằng mình sẽ được điểm cao thơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

khơng nói gì chỉ im lặng sửa điểm trong sổ. Nhưng em biết rằng, thẳm sâu trong đơi


mắt cơ là sự buồn lịng và thất vọng khi có một học sinh như em. Cuối giờ học, cơ gọi
em lên và nói : “Cơ mong rằng sẽ khơng có lần thứ hai em quay cóp tài liệu trong giờ
kiểm tra nữa. Đó là việc làm khơng đúng. Em cần khắc phục. Tuy vậy, cơ cũng có lời
khen ngợi vì em đã biết trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa với cô
sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và đừng làm như vậy nữa em nhé!”. Nghe cơ nói
xong, tự dưng hai khóe mắt em cay cav, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cơ mà trong lịng
chan chứa bao cảm xúc khó tả. Trong lòng em giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì mình đã
can đảm nói ra sự thật.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

<b>Bài làm 3</b>


Mỗi con người, chắc chắn ai cùng sẽ có những lúc lầm lỗi, khơng có ai là hồn hảo dù
người đó có giỏi đến đâu. Tơi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ
qn được. Lúc ấy tơi cịn là học sinh vừa học hết lớp bảy.


Hồi đó, do ba mẹ nói tơi có năng khiếu vẽ và chính tơi cũng thích được trở thành nhà
thiết kế thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu.
Cơ tên Dương, dù đã ngồi cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền
lắm! Khuôn mặt cô điềm tĩnh, hiền hậu khiến tơi ln có cảm giác như cơ là mẹ tơi vậy.
Mái tóc của cơ đã ngả bạc trắng. Cơ ln tốt bụng giúp đỡ mọi người nên hàng xóm
xung quanh ai cũng q cơ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường đầy gian nan phía
trước.


Tơi vơ cùng biết ơn cơ. Bây giờ, nếu có thể nói với cơ, tơi sẽ nói lên một điều mà tơi
rất muốn nói: “Con cảm ơn cơ rất nhiều, vì cơ đã dạy cho con những điều hay lẽ phải,
giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con u cơ nhiều lắm, cơ ơi”.


<b>Bài làm 4</b>



Là học sinh, chắc hẳn ai ai cũng đã một lần lầm lỗi, phạm sai lầm khiến cho thầy cô
phải buồn phiền. Ngay cả tôi cũng vậy, chỉ vì một lần khơng học bài mơn Lý, tơi đã bị
điểm kém khiến cho cơ giáo phải buồn lịng rất nhiều về tôi. Mặc dù cô đã tha thứ cho
tôi nhưng tơi cũng khơng thể nào qn được việc mình đã làm ngày hơm ấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

cùng thì thời gian làm bài cũng qua đi, các bạn ai cũng nộp bài với bài làm đầy chữ và
gương mặt tự tin cịn riêng tơi thì chỉ có tờ giấy trắng. Tơi bỗng nhiên thấy mũi mình
hơi cay cay, khóe mắt từ từ trào ra những dòng lệ muộn màng nhưng tơi cũng cố gắng
kìm nén lại vì khơng muốn cơ và các bạn thấy điều tệ hại đó. Tối hơm đó, về nhà, trong
lịng tơi rối như tơ vị với biết bao lo âu không yên, không dám đối diện với ba mẹ của
mình. Tơi lẳng lặng đi ngủ.


Sáng hơm sau, tôi vào lớp với gương mặt vẫn vui vẻ như ngày nào. Nhưng đến khi cô
phát bài ra tôi mới sực nhớ chuyện hôm qua và bắt đầu lo lắng cho số điểm của mình.
Tơi cầm bài làm trên tay, nhìn vào số điểm. Con số 0 thật là to tướng, cô bắt đầu ghi
điểm, cô đọc tên các bạn rồi đến lượt tơi. Lúc đó, tim tơi giật thót lên. Tơi đứng dậy và
mạnh dạn nói: “Dạ thưa cơ, tám ạ!”.Cơ khơng nghi ngờ gì mà cứ ghi vào sổ. Tôi thở
phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Nhưng rồi tơi lại cảm thấy bồn chồn, khó chịu trong lịng.
Cảm giác ấy làm tơi bứt rứt đến khó chịu.


Vài ngày sau, tơi gặp cơ, nói với cơ sự thật sau bao ngày tơi suy nghĩ, đắn đo. Cơ
khơng nói gì, chỉ sửa điểm lại cho tôi đúng với con số thật của mình. Lúc ấy, trơng nét
mặt cơ khá nghiêm trang pha lẫn trong đó là một chút buồn rầu, thất vọng. Tôi xin lỗi
cô lần nữa và quay về chồ ngồi. Trong suốt buổi học đó, tơi có cảm giác như lúc nào cơ
cũng nhìn tơi. Nhưng tơi cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã dám dũng cảm nhận lỗi và sửa
chữa sai lầm.


</div>

<!--links-->

×