Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Tải Bài văn mẫu lớp 9: Tưởng tượng bé Đản khi đã lớn kể lại cuộc đời oan khuất của mẹ - Những bài văn mẫu hay nhất lớp 9

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (136.52 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bài văn mẫu</b>

<b>lớp 9:</b>



<b>Tưởng tượng bé Đản khi đã lớn kể lại cuộc đời oan khuất của mẹ</b>



<b>Dàn ý đóng vai bé Đản kể lại Chuyện người con gái Nam Xương</b>
<b>a. Mở bài</b>


- Giới thiệu tình huống kể chuyện: Sống thiếu vắng tình yêu và sự chăm sóc của
mẹ.


- Nhiều lần hỏi cha, cha hứa lúc khôn lớn cha sẽ kể.
<b>b. Thân bài</b>


Kể về cuộc đời của mẹ:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Kể về những ngày cha đi lính, một mình mẹ vừa sinh và ni Đản, chăm sóc bà
nội ốm và lo ma chay chu đáo cho bà.


- Những ngày cha mới trở về, cha buồn vì bà mất, Đản lại vơ tình nói chuyện cái
bóng làm cha hiểu lầm mẹ. Thanh minh không được mẹ đi nhảy xuống sơng tự
vẫn.


- Sau cũng vì vơ tình, Đản lại chỉ cái bóng trên vách, giải được nỗi oan cho mẹ
nhưng mẹ lại khơng cịn.


- Cha đau khổ, ân hận, lập đàn giải oan cho mẹ. Mẹ trở về trong chốc lát rồi quay
lại chốn thủy cung cùng Linh Phi. Cha không đi bước nữa mà ở vậy nuôi Đản
trong nỗi day dứt khôn nguôi.


Những cảm xúc và suy nghĩ của Đản (có thể đan xen trong khi kể):
- Bây giờ thương mẹ, ân hận vì vơ tình đẩy mẹ đến cái chết.



<b>c. Kết bài</b>


- Khẳng định tình yêu thương và kính trọng với mẹ.


- Bày tỏ mong muốn khơng ai phải chịu nỗi đau như gia đình Đản.
<b>Đóng vai bé Đản kể lại Chuyện người con gái Nam Xương</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

thể trả lời bé như vậy. Nó cịn q nhỏ, q bé bỏng để có thể hiểu mọi việc. Tôi
đã quyết định đến một ngày nào đó, khi bé đã khơn lớn, tơi sẽ kể cho nó nghe tất
cả những gì mà nó đang thắc mắc – câu chuyện về người mẹ thùy mị, nết na. Nghĩ
đến đây, khóe mắt tơi đã ngấn lệ, và bao nhiêu kí ức lại ùa về…


Một buổi sáng trong lành, từng chú chim nhảy nhót trên cành và líu lo cất tiếng ca,
từng cây lá khẽ đung đưa theo lời ru của chị Gió, mọi vật xung quanh đều tươi tắn,
vui mừng như gửi ngàn lời chúc phúc cho cuộc hôn nhân của tôi - Trương Sinh –
và nàng – Vũ Nương. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc và vui sướng biết bao khi lấy
được nàng làm vợ. Nàng tên thật là Vũ Thị Thiết, cùng sống ở huyện Nam Xương
quê tôi. Từ lâu, tôi đã mến mộ tư dung tốt đẹp của nàng. Vẻ đẹp của cả tâm hồn và
vóc dáng ấy đã khiến khơng biết bao nhiêu chàng trai mơ ước, và trong đó có tơi.
Tơi quyết định bàn việc với bố mẹ và mang trăm lạng vàng đến hỏi cưới nàng.
Cha mẹ hai bên đều ưng thuận, tôi quyết mang đến cho nàng một cuộc sống êm
ấm. Thế nhưng, có lẽ nàng đã khơng nhận được những gì mà nàng tưởng tượng và
xứng đáng được nhận, bởi tôi là một kẻ vô học, bất tài vô dụng, và theo như tơi tự
nhận thấy thì tơi rất hay ghen. Biết vậy nên cô vợ khôn khéo của tôi ln ln giữ
gìn đúng khn phép, làm tơi cũng rất n lịng. Thế mà ơng trời lại khơng cho
chúng tơi được hạnh phúc. Thành thân với nàng không bao lâu thì tơi lại nhận lệnh
phải đi lính, giúp triều đình chống giặc. Tôi không nỡ nào bỏ lại mẹ già ốm yếu và
người vợ mà tôi hết mực yêu thương. Nhưng số trời nào có thể tránh, tơi đành
ngậm ngùi tịng qn giúp nước trong nỗi buồn chia li vơ hạn, bởi tơi biết mình


chẳng học hành gì nên khơng có cách chối từ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4></div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

mình trên vách để giải đáp cho con về cha nó – cũng như tơi đang dối nó bây giờ.
Tơi quyết định đi hỏi cặn kẽ từng người thân, hàng xóm và cuối cùng lại phải ân
hận đến tận xương tủy khi biết thêm nhiều điều về nàng trong thời gian tơi đi
lính… Vợ tơi ngày ngày chờ mong tơi quay về trong nỗi buồn tủi mà khó ai thấu
hiểu được. Nàng ln giữ lịng chung thủy, một mình ni dạy con, chăm sóc mẹ
tơi và lo toan mọi việc trong gia đình… Nhưng giờ đây, dù tơi có biết chuyện và
hối hận thì nàng cũng khơng thể quay trở về được nữa rồi!


Một hôm, trong lúc tôi đang dạy con học bài thì bỗng có một người đàn ơng đến
nhà và xin gặp. Anh ta tên là Phan Lang, người cùng làng với tôi. Theo lời anh ấy
kể, anh được Linh Phi – vợ vua Nam Hải – cứu giúp khi bị rơi xuống sơng Hồng
Giang. Anh ta gặp vợ tôi ở đây và nhận gửi lời nhắn của nàng cho tôi. Lúc đầu, tôi
cũng không tin Phan Lang, bởi ở đời làm gì có chuyện lạ kì đến vậy. Nhưng sau
khi anh đưa tôi xem một chiếc hoa vàng lấp lánh, tôi nhận ra ngay đây là kỉ vật mà
tơi đã mua tặng cho nàng trước khi tơi tịng quân đánh giặc. Tôi nghe theo lời anh,
lập đàn giải oan cho vợ bên sơng Hồng Giang, cúng tế ba ngày ba đêm. Quả thật,
đến ngày thứ ba thì Vũ Nương đã trở về. Nàng ẩn hiện giữa dịng sơng, cờ hoa
võng lọng rực rỡ. Nàng trao gửi tấm lòng mình cho tơi và dặn tơi sống tốt. Vì phải
chịu ơn Đức Linh Phi nên nàng không thể về được nữa. Tôi ngậm ngùi nhận lời
nàng. Nàng mỉm cười với tôi và biến mất, để lại tôi bao nỗi tiếc thương và day dứt.
Có lẽ tơi sẽ khơng thể nào tha thứ cho lỗi lầm mà mình đã gây ra!!!


</div>

<!--links-->

×