Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Phiếu học tập môn Kể chuyện lớp 4 - Bài "Những chú bé không chết" (Tuần 26)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (739.16 KB, 6 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>TRƯỜNG TIỂU HỌC TRẦN BÌNH TRỌNG – KHỐI 4 </b>



<b>HƯỚNG DẪN HỌC PHÂN MÔN KỂ CHUYỆN. </b>



<b>NHỮNG CHÚ BÉ KHƠNG CHẾT </b>



<b>QUY-RA-XKÊ-VÍCH </b>


<i><b> NỘI DUNG CÂU CHUYỆN THEO TỪNG TRANH: </b></i>



➢ <b>Tranh 1:</b> Phát xít Đức đem quân sang xâm
lược Liên Xô. Đi đến đâu, chúng cướp phá, bắn
giết tàn bạo. Một buổi chiều chúng bất ngờ xông
vào một làng nọ, không gặp một sự chống cự nào.
Nào ngờ, trời vừa tối, tiếng súng nổ ran. Bọn
chúng hốt hoảng. Một tên lính hấp tấp chạy vào
nói: “Bắn nhau ở cánh rừng bên kia kìa! Bắt được
một tên du kích”.


➢ <b>Tranh 2: </b>Mấy tên lính áp giải một chú bé đến


trước mặt tên chỉ huy. Chú bé độ mười ba
mười bốn tuổi mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc
trắng. Tên sĩ quan hỏi:


– Mày là ai?


Chú bé kiêu hãnh trả lời:
– Tao là du kích!


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

➢ <b>Tranh 3: </b>Đêm hôm sau, đội du kích tấn



cơng vào chính khu vực đóng quân của bọn Đức
làm kho tàng của bọn phát xít nổ tung nhưng
chúng cũng bắt được một em bé. Tên sĩ quan
kinh ngạc hỏi em bé:


– Mày là ai?


Chú bé kiêu hãnh trả lời:
– Tao là du kích!


Tên sĩ quan không vào mắt mình nữa. Trước
mắt hắn vẫn là chú bé mặc áo sơ mi xanh có
hàng cúc trắng mà hắn đã hạ lệnh xử bắn đêm
hơm trước. Hắn rên rỉ:


– Ơi, lạy chúa! Đất nước này thật là ma quỷ!
Rồi hắn gào lên, hạ lệnh treo cổ cậu bé.


➢ <b>Tranh 4: </b>


Sang đêm thứ ba, đội du kích đánh thẳng
vào sở chỉ huy của bọn Đức và bắt sống
tên sĩ quan đưa về khu căn cứ ở trong
rừng. Khi người ta cởi khăn bịt mắt hắn
ra, trước mắt hắn là một người du kích
đứng tuổi và cạnh bác ta là một cậu bé
mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng.
Hắn quỳ phục xuống dưới chân cậu bé,
lảm nhảm như một kẻ loạn trí:



– Xin tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi! Tơi
đâu biết Ngài có thể chết đi sống lại như
phù thủy thế này!


Người phiên dịch chỉ vào bác du kích,
bảo hắn:


– Đây là cha của hai đứa trẻ bị ngươi giết đêm hôm kia. Trước mặt ngươi là đứa con thứ ba của
bác ấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3></div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>NHỮNG CHÚ BÉ KHƠNG CHẾT</b>



<b>QUY-RA-XKÊ-VÍCH</b>
Năm ấy, phát xít Đức kéo quân sang xâm lược Liên Xơ. Cứ đi đến đâu thì chúng lại cướp bóc,
bắn giết hết sức dã man. Lịng dân vơ cùng oán hận. Một buổi chiều nọ, bọn phát xít bất ngờ
xông vào một ngôi làng kia. Khắp làng không một bóng người. Khơng thấy du kích chống cự,
chúng tưởng chừng đã được yên thân. Nhưng trời vừa tối, bỗng có tiếng súng vang lên. Bọn
phát xít hốt hoảng hỏi nhau:


– Bắn ở đâu thế?


Một tên lính từ ngồi chạy vào, nói:


– Bắn nhau ở cánh rừng kia kìa! Đã bắt được một tên du kích.


Một lát sau, mấy tên lính dẫn một chú bé đến trước mặt tên chỉ huy. Chú bé chừng mười ba
hoặc mười bốn tuổi, chú mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Tên sĩ quan hỏi:


– Mày là ai?



Chú bé kiêu hãnh trả lời:
– Tao là du kích!


Tên sĩ quan quát lớn:


– Đội du kích của chúng mày đang ở đâu?
Chú bé trả lời bằng giọng khinh bỉ:


– Tao không biết.


Tên sĩ quan nổi giận, ra lệnh cho bọn lính hành hạ, tra tấn chú rất dã man, nhưng chú không
tiết lộ nửa lời. Gần sáng, bọn chúng đem chú bé ra bắn.


Đêm hôm sau, du kích tấn cơng vào chính khu vực bọn phát xít đóng quân. Kho của chúng bị
nổ tung, nhưng chúng cũng bắt được một em nhỏ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Chú bé kiêu hãnh trả lời:
– Tao là du kích!


Tên sĩ quan khơng cịn tin vào mắt mình nữa. Trước mặt chúng vẫn là chú bé mặc áo sơ mi
xanh có hàng cúc trắng mà hắn đã ra lệnh cho bọn lính bắn chết đêm qua. Tên sĩ quan rên rỉ:
– Ôi lạy chúa! Đất nước này thật ma quỷ!


Rồi hắn gào lên:


– Treo cổ nó lên! Treo cổ!


Mệnh lệnh của hắn lập tức được thi hành.



Sang đêm thứ ba, du kích đánh thẳng vào sở chỉ huy của chúng, chính tên sĩ quan độc ác đã bị
bắt sống đem về khu du kích trong rừng. Khi người ta mở băng bịt mắt, hắn nhìn thấy trước
mặt là một người du kích đứng tuổi và bên bác ta là một chú bé mặc áo sơ mi xanh có hàng cúc
trắng. Hắn quỳ phục trước chân chú bé, miệng lảm nhảm cầu xin chú bé.


– Xin tha tội cho tôi! Tha tội cho tơi! Tơi đâu ngờ ngài có thể chết đi sống lại như phù thủy thế
này!


Người phiên dịch đã chỉ vào bác du kích và cho hắn biết sự thật:


– Đây là cha của hai đứa trẻ mà ngươi đã giết trong hai đêm qua. Trước mặt ngươi là đứa con
thứ ba của bác ấy.


Tên sĩ quan phát xít kêu lên một tiếng rồi gục xuống sát đất. Trước khi đền tội, hắn cũng đã bị
khuất phục bởi tinh thần dũng cảm của các chiến sĩ nhỏ tuổi của đội du kích đang xả thân chống
phát xít xâm lược.


<i><b> Ý NGHĨA CÂU CHUYỆN: </b></i>



</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

<i><b> EM CÓ BIẾT: </b></i>



✓ Truyện được đặt tên là “Những chú bé khơng chết” là vì để thấy được sự trân trọng của


tác giả trước sự hy sinh của các chiến sĩ nhỏ tuổi, những chú bé tuy là đã mất rồi nhưng
hình ảnh cùng tinh thần quả cảm của các chú bé vẫn còn sống mãi trong trái tim những
người cịn sống. Đó cái chết cao cả, chết mà như cịn sống mãi.


* Ngồi tên “Những chú bé khơng chết”, ta cịn có thể đặt tên khác cho câu chuyện như:
“Những chú bé dũng cảm”, “Những con người quả cảm”, “Những người con bất tử”, …



</div>

<!--links-->

×