Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Download Biểu cảm về bài thơ Hương Nhãn - quang dũng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.45 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>H¬ng</b>

<b> nhãn</b><i> Nguyễn Quang Dũng </i>


---Giữa xuân, mưa bụi bay lất phất. Cữ này, hoa nhãn vẫn bé tí xíu kết thành chùm
hoa trắng ngà như chiếc mâm xôi xinh xắn trên nền lá xanh thẫm. Hương nhãn man mát,
dịu ngọt lan toả trong không gian thanh bình, yên ả. Suốt dải đất màu mỡ của đất Hồng
Châu xưa, trên những con đường liên xã, liên thôn từ Văn Giang xuống Đông Tảo, Dạ
Trạch, Khoái Châu, Kim Động, Phố Hiến nhãn được trồng hai bên đường, toả tán trịn
như những chiếc ơ xanh mát. Những năm gần đây, người dân quê tôi đã làm quen với
những vườn quất cảnh, cam Canh, bưởi chiết cành nhưng nhà ai cũng giữ lại vài ba cây
nhãn. Trong tâm thức của họ, nhãn là lồi cây khơng thể thiếu trong vườn nhà, để làm
quà cho con cháu và cho những người xa quê.


Vườn nhà vẫn thống rộng như xưa. Để chân trần, tơi chạy hít căng lồng ngực
hương vườn. "Cụ" nhãn của tôi ở bờ ao đã bị đổ sau trận lụt. Hàng nhãn chiết mới được
3 tuổi đang vươn cành xanh tốt, bao quanh khu vườn.Ngày tơi cịn bé, ngoại dành hẳn
cho tôi một cây nhãn lồng. Buổi trưa, cơm nước cho ngoại xong, tôi thường trèo lên trạc
ba, nằm ngắm những mảnh trời xanh qua kẽ lá hoặc ngắt một cành lá kết thành những
con chim đang bay. Cũng có khi nhớ bố mẹ q, tơi cũng thì thầm nói chuyện với cây
nhãn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Tuổi thơ, bước chân chưa đi xa, nhưng "hồn" chân quê được giáo dưỡng từ lời
ông bà, từ hương quê - hương nhãn máu thịt. Và đến hôm nay, q tơi vẫn giữ gìn, vun
xới cho nhãn lồng thêm sai quả. Cây nhãn lồng cổ thụ ở Phố Hiến 400 tuổi đã trở thành
"bảo tàng sống" của giống nhãn lồng mà từ thời Lê Quý Đôn, ông đã ghi chép vào sách
"Phủ biên tạp lục", nhưng "chút chít" của nó có mặt trên khắp xứ Hồng Châu màu mỡ. Từ
bao đời nay, mạch sống của đất đai con người vẫn ngầm chảy không ngưng nghỉ như thể
để tạo nên sắc thái riêng của quê hương, xứ sở cho chúng ta một "cõi nhớ" không thể
quên nơi chốn sinh thành.


Nhìn những chú ong mật cần mẫn lấy phấn hoa nhãn để làm nên mật ong vàng
dịu, trong veo, thơm hương nhãn, càng thêm thương người dân quê tôi cũng hệt như đàn


ong mật kia, một nắng hai sương làm đẹp cho đời từ cây nhãn. Quả nhãn lồng thơm
ngon, long nhãn, mật ong nhãn - những vị thuốc bổ được ưa chuộng, đều là những đặc
sản của vùng đất sa bồi vốn được mở mang từ thuở Vua Hùng thứ 18.


Nàng công chúa Tiên Dung mến cảnh, yêu người, kết duyên cùng chàng Chử
Đồng Tử nghèo khổ giúp dân khai hoang, lập ấp, cấy trồng. Nhưng đất Hồng Châu ngày
xửa, ngày xưa bạt ngàn lau sậy, lăn, lác, vịt giời, le le... nàng Tiên Dung chưa được
thưởng thức hương vị thơm mát của nhãn lồng. Phải trải đời đời, lớp lớp con cháu suốt
hơn mười thế kỷ mồ hôi đổ xuống cánh đồng, cây nhãn mới bén rễ và chung thuỷ với đất,
với người. Và cũng chỉ có đất ấy, nước ấy mới cho hương nhãn lồng thơm ngon như
thế... sang vùng đất khác, hương nhãn đã kém đi rồi.


Trong nắng gió xuân hây hẩy, trong tiếng trống hội làng tế lễ Chử Đồng Tử và nhị vị phu
nhân (Tiên Dung công chúa và Tây Sa cơng chúa), tơi bỗng nhớ câu ca tình tứ:


<i>Cơ kia cắt cỏ ven sơng</i>


<i>Có muốn ăn nhãn thì lồng sang đây... </i>


</div>

<!--links-->

×