Tải bản đầy đủ (.docx) (12 trang)

Tải Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện cảm động mà em gặp ở trường - Bài tập làm văn số 1 lớp 7 - Đề 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.19 KB, 12 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Kể cho bố mẹ câu chuyện cảm động em gặp ở trường</b>


<b>1. Kể cho bố mẹ câu chuyện cảm động em gặp ở trường - Bài tham khảo 1</b>


Hơm nay, lúc đi học về, nhìn thấy em có vẻ trầm tư, khác với mọi ngày, Mẹ
em liền hỏi: “Con gái của mẹ hơm nay ở lớp có chuyện gì vậy? Kể cho mẹ nghe với
nào”. Nghe mẹ hỏi vậy, em liền kể cho mẹ nghe về chuyện xảy ra ở lớp sáng nay.


Tình hình là sắp tới, lớp em sẽ tổ chức một buổi hoạt động ngoại khóa, đến
tham quan ở Bảo tàng dân tộc. Vậy nên, cơ giáo thơng báo mỗi bạn sẽ đóng một
khoản lệ phí. Nghe vậy, chúng em ai cũng vui vẻ lắm. Vì vừa được vui chơi, lại cịn
được biết thêm nhiều điều lý thú. Trong lúc mọi người hân hoan bàn tán về những
thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi, thì em và các bạn chợt nhìn thấy Linh chạy theo cơ
giáo ra ngồi hành lang với vẻ mặt rất buồn bã. Thế là em và một bạn nữa đi theo để
xem có chuyện gì xảy ra. Thì ra, Linh đã xin cô không đi trải nghiệm cùng với lớp.
Em vơ cùng ngạc nhiên, khơng hiểu vì sao, rõ ràng lúc cô giáo thông báo, cậu ấy rất
vui vẻ mà. Thế là, em chạy về nói chuyện này cho cả lớp.


Sau khi em kể xong, Mai - bạn thân của Linh im lặng một chút rồi mới giải
thích lý do cho mọi người. Hoàn cảnh của Linh rất tội nghiệp, bố cậu ấy mất sớm,
một mình mẹ cậu ấy đi làm nuôi cả nhà. Cuối tuần trước, mẹ Linh bị ốm nặng đến
bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, nên vẫn chưa đi làm lại được. Tiền thuốc men thì đắt đỏ,
nên gia đình Linh đang túng thiếu lắm. Vì thế Linh quyết định xin cô giáo không
tham gia hoạt động lần này để đỡ phần nào gánh nặng cho mẹ. Nghe vậy, mọi người
ai cũng thương Linh lắm. Chợt lớp trưởng lớp con tập hợp mọi người lại, và nói
rằng:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

qun góp 5.000 đồng thì sẽ đủ để giúp cho bạn Linh. Không biết ý kiến của các bạn
thế nào?


Nghe lớp trưởng nói xong, chúng con ai cũng đồng ý cả. Thế là, chúng con


mỗi người đưa cho lớp trưởng 5000 đồng. Một lát sau, số tiền thu được đã đủ, lớp
trưởng liền mang số tiền ấy đến nộp cho cơ giáo, và xin đăng kí cho bạn Linh đi
cùng với lớp. Lúc ấy, cô giáo đã rất cảm động. Đến lúc vào học, Linh vào lớp, im
lặng ngồi xuống ghế với vẻ mặt rất buồn bã. Và rồi, cô giáo thông báo tin mừng với
bạn ấy. Thế là Linh ịa khóc nức nở. Mọi người cùng tập trung lại, vỗ vai an ủi bạn
ấy. Một lát sau, Linh ngừng khóc, cậu ấy đã cười rất tươi, cúi mình cảm ơn rất cả
mọi người. Con và các bạn trong lớp liền cười vang và nói: “Chúng mình là bạn mà.”


Nghe em kể xong, mẹ liền dịu dàng vuốt tóc em và nói:


- Con gái của mẹ giỏi lắm. Các bạn học của con ai cũng là những đứa trẻ tốt
bụng. Các con biết yêu thương bạn bè như vậy là rất ngoan.


Đến tối hôm ấy, trước lúc đi ngủ, em vẫn ln nghĩ đến hồn cảnh của Linh.
Em thương bạn ấy lắm. Mong rằng, sức khỏe của mẹ bạn ấy sẽ nhanh chóng tốt lên,
để gia đình Linh luôn được hạnh phúc và vui vẻ.


<b>2. Kể cho bố mẹ câu chuyện cảm động em gặp ở trường - Bài tham khảo 2</b>


Hôm nay, như thường lệ, khi cả nhà cùng nhau ăn tối, em lại kể cho mọi người
nghe về chuyện đã xảy ra ở lớp mình. Bố mẹ và anh trai cùng nhau tập trung lắng
nghe em kể.


Sáng hôm nay, vào tiết sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm vào lớp với vẻ mặt
nghiêm túc. Vừa ngồi xuống, cô đã gọi:


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Nghe cô gọi, Long đứng dậy với vẻ mặt xấu hổ. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống,
im lặng không trả lời cô. Thấy vậy, cơ giáo lại nói:


- Nếu em khơng trả lời được, vậy thì cơ sẽ liên lạc với mẹ em để hỏi lý do.


Đến lúc này tự nhiên Long hoảng hốt lắc đầu, cậu ấy nghẹn ngào xin cô:
- Thưa cô, cô đừng gọi cho mẹ em ạ.


- Vậy thì em hãy giải thích lý do mà em đi muộn đi nào.


Thấy Long vẫn còn ngập ngừng, cả lớp cùng động viên cậu ấy. Một lát sau,
Long mới nói:


- Thưa cô, suốt mấy hôm nay mẹ em bị ốm, nên buổi sáng, em phải dọn dẹp
nhà cửa, nấu cháo cho mẹ ăn và uống thuốc rồi mới đi học, nên đã đến trễ ạ.


Cơ giáo hoảng hốt:


- Trời, thì ra là như vậy, thật tội nghiệp cho em quá. Thế bố của em đâu, sao
em lại chăm sóc mẹ một mình như thế?


Nghe cơ giáo hỏi vậy, tự nhiên Long ịa khóc:
- Bố em đang ở nhà khác rồi cơ ơi!


Thì ra, bố mẹ Long đã ly dị rất lâu rồi, chỉ có hai mẹ con bạn ấy sống nương
tựa vào nhau. Lần này mẹ ốm, một mình Long vừa học vừa chăm sóc mẹ nên mới
thường xuyên đi học muộn như vậy. Đến đây, cô giáo liền đi xuống, ơm Long vào
lịng và an ủi cậu ấy:


- Cơ xin lỗi vì đã trách nhầm em. Em thật là một đứa con hiếu thảo.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

chăm sóc mẹ nhưng cậu ấy không bỏ lỡ một buổi học nào và luôn làm bài tập đầy
đủ. Cậu ấy thật tuyệt vời. Cuối buổi học, cô giáo cùng lớp trưởng và một số bạn
trong lớp đến nhà Long thăm hỏi và động viên gia đình cậu ấy. Cịn em vì nhà xa nên
phải đi về trước.



Sau khi em kể xong, cả nhà ai cũng trầm tư, suy nghĩ. Một lát sau, mẹ bảo với
em rằng:


- Long đúng là một cậu bé hiếu thảo và chịu khó. Đến lớp con hãy thường
xuyên quan tâm đến bạn ấy nhé!


- Vâng ạ! - Em dạ ran.


Tối hôm ấy, ngay sau khi dùng cơm, em liền vào bếp phụ mẹ dọn dẹp. Thấy
vậy, mẹ em vui lắm. Sau khi làm xong, em lên phòng và học bài. Bởi em đã quyết
tâm trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thảo như bạn Long vậy.


<b>3. Kể cho bố mẹ câu chuyện cảm động em gặp ở trường - Bài tham khảo 3</b>


Tối hôm nay, khi cả nhà đang ngồi xem ti vi, thì em ngồi im lặng một chỗ,
trầm tư như đang suy nghĩ về điều gì đó. Thấy vậy, bố liền hỏi em:


- Con trai của bố có chuyện gì vậy? Con hãy kể ra để mọi người chia sẻ cùng
nào. Đừng ngồi buồn một mình như thế.


Nghe vậy, em liền ơm chầm lấy bố, một lúc sau, em mới từ từ kể cho bố
chuyện xảy ra ở lớp sáng nay.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

- Đây là Hùng, học sinh mới vừa chuyển đến lớp ta, cậu ấy bị ốm nên nghỉ học
một năm, bây giờ mới đi học lại. Các em hãy quan tâm giúp đỡ bạn ấy nhé.


- Dạ vâng ạ - cả lớp đồng thanh trả lời.


Suốt tiết học, mọi người ai cũng rất quan tâm tới cậu bạn với vẻ ngoài kì lạ


này. Chng ra chơi vừa điểm. Mọi người ùa lại, vây quanh Hùng và hỏi han đủ
chuyện. Chợt, có một bạn hỏi:


- Hùng ơi, sao cậu lại khơng có tóc vậy?


Nghe thế, chợt khơng khí n tĩnh lại. Em và các bạn rất tức giận vì câu hỏi
thiếu tế nhị ấy. Thế nhưng, Hùng lại rất thoải mái và nói:


- Mình bị ung thư, phải xạ trị nên tóc rụng hết cậu ạ.


Lúc ấy, em cảm thấy giật mình và thương Hùng lắm. Các bạn trong lớp cũng
vậy, có một vài bạn nữ đã rơm rớm nước mắt. Thấy vậy Hùng bật cười an ủi:


- Khơng sao đâu, đó chỉ là một khối u lành tính thơi,với lại, tớ đã khỏe mạnh
để đi học rồi mà. Mọi người không phải lo lắng thế đâu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

được khỏe mạnh đến trường. Những lời nói ấy của Hùng khiến em rất cảm động và
thêm yêu mến, cảm phục cậu ấy.


Sau khi nghe em kể, mẹ em đã nghẹn ngào, còn bố em thì khẽ trầm tư. Một lát
sau, bố mẹ em mới khẽ ơm lấy em và nói:


- Vậy là nãy giờ con ngồi im lặng như vậy là vì nghĩ đến bạn Hùng ư?
- Vâng ạ - em trả lời.


- Con của bố biết quan tâm đến bạn như vậy là rất tốt. Vậy thì khi ở lớp, con
hãy quan tâm đến bạn nhiều hơn nhé - bố dặn dị em.


Buổi tối hơm ấy, lúc học bài, em cảm thấy dường như việc làm bài tập trở nên
bớt khô khan và thú vị hơn nhiều. Lần đầu tiên em làm hết tất cả bài tập mà không hề


cảm thấy chán chường. Có lẽ bởi em đã được Hùng truyền thêm cho rất nhiều tình
yêu đối với việc học tập. Em cảm ơn Hùng rất nhiều vì đã giúp em cảm nhận được
niềm vui sướng của việc được đến trường mỗi ngày.


<b>4. Kể cho bố mẹ câu chuyện cảm động em gặp ở trường - Bài tham khảo 4</b>


Mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho ta những câu chuyện khác nhau, chuyện
vui có, chuyện buồn cũng có. Mỗi ngày, trường học đều để lại cho tôi một câu
chuyện. Hôm nay cũng như vậy, chỉ có điều nó khơng phải câu chuyện hài hước hay
vui vẻ ở lớp mà là một câu chuyện cảm động. Tôi chỉ mong được về nhà, chia sẻ
cùng bố mẹ như thường ngày.


Căn nhà thân quen ở ngay trước mắt, tôi dắt xe, lễ phép chào hỏi bố mẹ rằng
mình đã đi học về. Bữa cơm tối trôi qua yên tĩnh trong ánh chiều muộn, mẹ thấy tơi
khơng nói chuyện nhiều như mọi khi, nhẹ nhàng hỏi:


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Nghe giọng nói ấm áp của mẹ, tơi liền nhào vào lịng mẹ, vừa khóc vừa mếu
máo kể lại câu chuyện cảm động mà tôi gặp ở trường.


Hôm nay trường học bất ngờ tổ chức một buổi ca nhạc do một hội người
khuyết tật ở miền Trung biểu diễn với chủ đề về người khuyết tật, đặc biệt là những
bệnh nhân bị nhiễm chất độc màu da cam. Buổi biểu diễn bất ngờ mà không hề báo
trước.


Chúng tôi kéo nhau xuống sân xếp ghế, đùa nhau bảo rằng không cần học hai
tiết, quá tốt. Nhưng khi buổi biểu diễn bắt đầu, nhìn người dẫn chương trình là một
chị gái, khuôn mặt xinh đẹp nhưng dáng người thấp bé như một đứa trẻ con và hai
tay thì ngắn ngủn, chúng tôi chợt im lặng. Lần đầu tiên, tôi được gặp những người
sinh ra đã không may mắn như họ.



Chị ấy giới thiệu mình tên Ngọc Anh, dù cơ thể khuyết thiếu, chị vẫn tự tin
mỉm cười và dẫn chương trình như một MC chuyên nghiệp. Các tiết mục âm nhạc
lần lượt được biểu diễn bởi từng người, từng nhóm trong đồn. Họ đều là những
người cơ thể bị khuyết thiếu phần này phần kia, thoạt nhìn xấu xí và rất tội nghiệp.
Mỗi bài hát họ biểu diễn đều là những bài hát hướng về cuộc sống, tràn ngập niềm
tin và hi vọng, khát khao sống.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

- Em rất ngưỡng mộ các anh chị, dù em khơng nhìn thấy nhưng em nghĩ các
anh chị ở đây chắc hẳn đều hạnh phúc. Các anh chị được đi học này, có bạn bè, thầy
cơ và có bố mẹ yêu thương nữa. Các anh chị phải trân trọng vì những thứ đó rất quý
giá.


Nghe bé nói xong, rất nhiều người đã khóc, thương cậu bé bất hạnh, sinh ra đã
khơng nơi nương tựa, và khóc vì cảm thấy mình thật may mắn. Tơi cũng đã khóc,
khóc vì lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được bản thân hạnh phúc như thế nào.
Nghĩ lại nhiều lần tỏ ra khó chịu trước sự quan tâm của bố mẹ mà ân hận.


Buổi biểu diễn nhanh chóng đi đến hồi kết thúc, cả đồn diễn viên khơng
chun nghiệp, khơng hồn hảo, khơng có vẻ ngồi hào nhống như nghệ sĩ trên tivi
mà mang trong mình nghị lực và sức hút hơn người chào tạm biệt chúng tôi. Họ
thiếu hụt nhiều thứ nhưng lại mang đến cho những người vốn đủ đầy hơn chúng tôi
những điều quý giá mà chúng tôi không dễ dàng nhận ra. Họ bất hạnh nhưng ngược
lại sống có ý chí và hi vọng hơn những người bình thường chúng tơi


Cả hai tiết học sau đó, lớp chúng tơi ai cũng còn vấn vương cảm giác trong
buổi biểu diễn, ánh mắt nhiều bạn còn đỏ hoe. Chỉ trong chốc lát, chúng tôi dường
như hiểu ra rất nhiều chuyện.


Nghe hết câu chuyện tôi kể, bố mẹ cũng im lặng một lát, nhẹ nhàng vuốt tóc
tơi, mẹ vỗ về an ủi, thầm thở dài. Câu chuyện cảm động hơm nay có lẽ sẽ cịn theo


tơi đến mãi sau này nữa, nhắc nhở tôi sống vươn lên, biết cố gắng và biết trân trọng,
“sống như những đóa hoa...”


<b>5. Kể cho bố mẹ câu chuyện cảm động em gặp ở trường - Bài tham khảo 5</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

chứng kiến nhưng qua những lời mà tơi thường kể ba mẹ có thể hình dung ra ở
trường tôi đã học hỏi được biết bao điều thú vị đường nào và câu chuyện hôm nay
mà tôi kể cho bố mẹ nghe đã làm cho bố mẹ không khỏi xúc động.


Hôm nay tôi kể cho bố mẹ nghe về tiết tốn đáng nhớ của tơi. Hồng là một
học sinh cá biệt trong lớp của tôi. Cậu ấy rất nghịch ngợm và ham chơi chính vì thế
tình hình học tập của Hồng lúc nào cũng đứng top cuối của lớp. Mặc thầy cô đã
khuyên nhủ kèm cặp như thế nào Hồng cũng khơng chịu tiến bộ. Ấy vậy mà hơm
nay trong tiết tốn khi thầy trả bài kiểm tra đọc đến tên Hoàng thầy đã dừng lại.
Hoàng được mười điểm tốn và đó là điều khơng thể tin nổi trong mắt thầy và cả lớp.
Thầy bước xuống phía Hồng ngồi nghiêm giọng hỏi cậu ấy:


- Hồng! Em nói thật với thầy đi, bài kiểm tra này là sao?


Hoàng cầm lấy bài kiểm tra được mười điểm của mình lặng lẽ khơng nói câu
nào. Cậu ấy cứ lặng lẽ cúi mặt xuống tay cầm chắc bài kiểm tra. Thầy nhìn Hồng
nói tiếp:


- Hồng, thầy hi vọng em sẽ là một cậu học trò trung thực cố gắng tiến bộ chứ
khơng phải là đứa trẻ nói dối như thế.


Nói rồi thầy lắc đầu, nhìn Hồng với ánh mắt thất vọng. Cả lớp tơi cũng nhìn
Hồng trầm lặng. Thỉnh thoảng có vài tiếng xì xào nho nhỏ.


- Hồng mải chơi học hành chểnh mảng như thế làm sao có thể làm hết bài


kiểm tra này được.


- Thật không thể tin được Hoàng lại gian lận như thế.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

- Thế Hồng khơng nói gì với thầy hả con - Mẹ tôi hỏi.


- Không mẹ ạ - Tôi đáp. Nhưng mẹ biết không, giờ ra chơi hôm nay khi con
lên văn phịng để nộp sổ sao đỏ, con đã tình cờ nghe được đoạn trị chuyện giữa
Hồng và thầy. Con thầy Hồng lấp ló ở cửa tay cầm chắc quyển vở gì đó. Hồng
tiến vào văn phịng xin nói chuyện với thầy. Con thấy Hoàng đưa cho thầy quyển vở
và nói:


- Thầy ơi, em khơng phải đứa học trị như thế! Ba mẹ em li thân, họ đều có
cuộc sống riêng mình. Em sống với bà nội. Bà em đang ốm nặng, em thương bà em
lắm, bà lúc nào cũng mong em cố gắng chăm chỉ học hành. Em đã cố gắng rất nhiều
để mang điểm mười về khoe với bà là em đã cố gắng như thế nào. Em đã lại hết tất
cả bài tập và ôn thêm nhiều dạng bài tập để cải thiện lực học của mình. Em khơng hề
gian lận.


Hồng đã bật khóc mẹ ạ. Con thấy thầy vừa mở những trang vở vừa nhìn
Hoảng với ánh mắt kinh ngạc. Thầy xoa đầu Hoàng mỉm cười, nói:


- Em đã rất cố gắng. Thầy xin lỗi vì đã hiểu lầm em. Em làm tốt lắm, cứ cố
gắng học tập như thế này nhé. Thầy tin nhìn thấy được sự cố gắng của em bà em sẽ
mau chóng bình phục thơi mà. Ngày mai thầy sẽ nói trước cả lớp để các bạn không
hiểu lầm em và sẽ cùng các bạn đến thăm gia đình em. Thầy tự hào về em lắm,
Hoàng ạ.


Mọi chuyện là như vậy mẹ ạ. Con rất khâm phục Hoàng, Hoàng thật là một
người cháu hiếu thảo và có sự nỗ lực đáng khâm phục mà con phải học hỏi bạn


nhiều.


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Sáng thứ sáu tuần qua, ở lớp 7C trường Trung học cơ sở Hồng Hoa Thám,
quận Tân Bình xảy ra một câu chuyện thật là cảm động.


Chúng em vừa vào học tiết văn của cô chủ nhiệm được khoảng hơn mười phút
thầy giám thị bảo là bạn Thúy ra ngay cổng trường có người cần gặp. Một lát sau,
Thúy trở vào với gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe. Cô Thanh gặng hỏi, Thúy
run run cắn chặt môi để kìm tiếng khóc rồi cho biết rằng vừa nhận được tin cha bị tai
nạn giao thơng.


Cả lớp lặng đi vì xúc động, vì thương Thúy. Nhà Thúy nghèo lắm! Cha mẹ rời
quê hương từ Quảng Ngãi vào đây lập nghiệp mới được vài năm. Sáng sáng, mẹ
quẩy gánh xôi đi bán dạo. Ba Thúy mướn chiếc xích lơ chở khách kiếm tiền nuôi các
con ăn học. Thúy là chị lớn trong nhà, vừa lo học, vừa lo phụ giúp gia đình. Chúng
em đi học bằng xe đạp, cịn Thúy đi bộ. Em để ý thấy Thúy chỉ có hai bộ quần áo để
thay đổi hàng ngày. Tuy vậy, tinh thần vượt khó và kết quả học tập của Thúy thật
đáng nể!


Tai nạn đột ngột của ba Thúy quả là một tai họa đối với gia đình bạn ấy. Từ
nay, mấy mẹ con của Thúy biết nương tựa vào đâu?!


Trong lúc Thúy thu xếp sách vở, cơ Thanh đã nhanh chóng họp với ban cán bộ
lớp. Cô cử bạn Quốc lớp trưởng chở Thúy đến bệnh viện, thêm bạn Liên tổ trưởng tổ
hai đi kèm cho an tâm. Khi các bạn đã đi, cơ khun chúng em qun góp tiền để
giúp đỡ gia đình Thúy. Cả lớp hưởng ứng lời cơ. Bạn nào có nhiều góp nhiều, bạn
nào có ít góp ít. Bạn nào khơng có thì hẹn đến mai...


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

cha: Thương người như thể thương thân và muốn nói với Thúy rằng: "Thúy ơi! Hãy
đứng vững! Bên cạnh bạn đã có chúng tơi!"



</div>

<!--links-->
Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó. 
  • 1
  • 18
  • 18
  • ×