Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Tải Chứng minh rằng trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long, Sa Pa không lặng lẽ - Tài liệu Ngữ văn lớp 9

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (157.48 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Chứng minh rằng trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long, Sa Pa </b>
<b>không lặng lẽ.</b>


<b>Bài làm</b>


Nguyễn Thành Long chuyên viết truyện ngắn và kí, ơng được khẳng định thể loại này với hơn chục tập sách đã
in trong khoảng những năm 60-70. Rất cẩn mẩn và nghiêm túc trong lao động nghệ thuật, lại rất chú trọng thâm
nhập thực tế đời sống, nhiều sáng tác của nhà văn là kết quả trực tiếp của những chuyến đi như thế. Nhưng Lặng
lẽ Sa Pa lại là trường hợp đặc biệt. Mùa hè năm 1970, ông cùng nhà thơ Yến Lan quyết định đi nghỉ ở Sa Pa.
Bởi vậy hai người không vào các cơ quan, đơn vị địa phương tìm hiểu các điển hình tiên tiến như những lần đi
thực tế khác. Nhưng chính điều may mắn là ở chỗ khơng lăm le tìm hiểu thực tế theo lối khá cơng thức bấy giờ
của văn nghệ sĩ nước ta mà nhà văn đã tình cờ gặp câu chuyện thú vị này (chỉ với 6 dòng tin ngắn trên một tờ
báo tỉnh Lào Cai). Bằng sự nhạy cảm nghề nghiệp, kịp thời nắm bắt chất liệu thực tế ấy, bồi đắp thêm bằng sức
tưởng tượng sáng tạo và truyền vào đó những quan niệm và suy ngẫm về nghệ thuật, về đời sống con người của
một nghệ sĩ từng trải đã tạo thành một truyện ngắn hay.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Cốt truyện thật đơn giản, xoay quanh tình huống gặp gỡ bất ngờ giữa ông họa sĩ già, cô kĩ sư vừa mới ra trường
với anh thanh niên một mình sống và làm việc trên đỉnh Yên Sơn trong trạm khí tượng kiêm vật lí địa cầu. Cuộc
gặp gỡ chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng cũng đủ để các nhân vật xuất hiện, gây được ấn tượng và gợi những suy
nghĩ cảm xúc với nhiều âm vang. Sáng tạo tình huống ấy và lựa chọn điểm nhìn trần thuật từ cái nhìn và tâm
trạng của người họa sĩ già – một nghệ sĩ nhiều từng trải và chiêm nghiệm về cuộc đời và nghệ thuật, thì có thể
nói tác giả đã nắm chắc thành cơng của đứa con tinh thần của mình.


Truyện có 4 nhân vật thuộc hai thế hệ: già và trẻ, nghề nghiệp khác nhau nhưng ở họ lại có những đặc điểm rất
gần gũi mà trước hết là trong suy nghĩ, trong thái độ với cuộc sống, với công việc và với những người khác. Tất
cả những nhân vật ấy đều không được tác giả đặt tên. Ấy là vì nhà văn muốn thể hiện họ là những con người
bình thường, bình dị, trong cuộc gặp gỡ bất ngờ trên hành trình một chuyến xa khách, như là chúng ta có thể gặp
những con người như thế ở nhiều nơi trên đất nước ta. Những nhân vật trong truyện đều ít nhiều có màu sắc lí
tưởng mang vẻ đẹp của một thời kì lịch sử.


Nhân vật chính- anh thanh niên- chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng vẫn để lại ấn tượng, điểm sáng nổi bật của


bức tranh mà tác giả tập trung thể hiện. Để chuẩn bị cho sự xuất hiện này, tác giả đã để nhân vật bác lái xe giới
thiệu về anh cho bác họa sĩ già và cô kĩ sư trẻ một vài đặc điểm đầy hứng thú. Cách giới thiệu ấy chuẩn bị tâm
thế cho hai người khách và cho câu chuyện thêm hấp dẫn. Khi xe dừng, người thanh niên nhỏ bé, người thanh
niên xuất hiện dường như khơng có gì đặc biệt. Sức thu hút của nhân vật là ở thái độ và những suy nghĩ về cuộc
sống và những công việc của một người trẻ tuổi sống và làm việc một mình giữa cái lặng lẽ của thiên nhiên. Cái
mà tác giả muốn làm nổi bật ở nhân vật này không phải là những cơng việc khó khăn địi hỏi phải có tinh thần
trách nhiệm cao mà là một hồn cảnh sống và làm việc thật đặc biệt: Một mình trên đỉnh núi cao Yên Sơn quanh
năm suốt tháng giữa cái lặng lẽ, cỏ cây, mây núi. Cái khó khăn thách thức lớn nhất với anh chính là sự cơ độc.
Cái gì đã giúp anh vượt qua được hồn cảnh ấy?


Trước hết, đó là ý thức trách nhiệm và tình u đối với công việc. Công việc hằng ngày của anh là đo gió, đo
mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự báo trước thời tiết hằng ngày phục vụ sản xuất, chiến đấu.
Anh hiểu rõ công việc thầm lặng của mình là cần thiết và có ích cho mọi người và đất nước, nó gắn liền anh với
công việc chung của nhân dân. Anh rất yêu công việc của mình.


Cơng việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ nếu cất nó đi, cháu buồn đến chết mất.


Nét đẹp của nhân vật này không chỉ là cách sống có lí tưởng mà cịn là những suy nghĩ sâu sắc về công việc và
cuộc sống. Chẳng hạn, về sự cô độc, anh đã nghĩ thế nào?


Hồi chưa vào nghề, những đêm bầu trời đen kịt, nhìn kĩ mới thấy một ngôi sao xa, cháu cũng như
ngôi sao kia lẻ loi một mình. Bây giờ làm nghề này, cháu khơng nghĩ như vậy nữa. Và khi ta làm việc,
ta với cơng việc là đơi, sao gọi là một mình được? Huống chi, việc của cháu gắn liền với việc của bao
anh em đồng chí dưới kia.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Nhưng nỗi nhớ người của anh quyết không phải là nỗi nhớ phồn hoa đô thị. Trong cuộc sống lẻ loi của mình,
anh cịn tìm thấy một nguồn vui, đó là sách, mà anh thấy lúc nào đọc cũng như có người bạn để trị chuyện.


Chính vì tất cả những điều ấy mà cuộc sống của người thanh niên trên núi cao giữa mây mù không buồn tẻ. Anh
tổ chức cuộc sống một mình ở trạm khí tượng thật ngăn nắp và chủ động: trồng hoa, trồng rau, nuôi gà, đọc sách


và ngồi giờ làm việc có mối giao lưu thân thiết với bác lái xe, những cuộc gặp gỡ với mọi người. Ở anh còn nét
rất đáng mến nữa là sự cởi mở, chân thành với mọi người, khao khát được gặp gỡ, trị chuyện với những người
khác. Tình thân và thái độ ân cần của anh với bác lái xe, thái độ chu đáo, chân thành của anh với ông họa sĩ và
cơ gái lần đầu gặp gỡ đã nói lên điều đó.


Trong truyện, các nhân vật phụ khơng chỉ tham gia vào câu chuyện, làm rõ nét hơn cho nhân vật chính, mà cịn
làm phong phú và sâu hơn cho chủ đề truyện. Đáng chú ý nhất là nhân vật ông họa sĩ già. Tác giả như nhập vào
cái nhìn và tâm trạng của ơng để quan sát, miêu tả, suy ngẫm, bình luận. Qua cái nhìn của họa sĩ, chân dung anh
thanh niên như hiện ra đẹp hơn, rõ hơn và khơi gợi những suy ngẫm về cuộc sống, con người và nghệ thuật.
Ngay từ phút đầu gặp gỡ, bằng sự từng trải của một nghệ sĩ, ông xúc động đến bối rối vì đã gặp một điều thật ra
ông vẫn ao ước được biết, một nét thôi đủ khẳng định một tâm hồn, khơi gợi một ý sáng tác. Với ông, người con
trai ấy đáng yêu thật, nhưng làm cho ông nhọc quá? Với những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh và về
những điều anh nghĩ. Đúng như suy nghĩ của họa sĩ: Những suy nghĩ đúng đắn bao giờ cũng có những vang âm,
khơi gợi bao suy nghĩ về nghệ thuật với sức mạnh và cả sự bất lực của nó so với cuộc đời, về con người và mảnh
đất Sa Pa.


Cịn với cơ kĩ sư trẻ mới ra trường thì cuộc gặp gỡ này đã khiến cơ bàng hồng. Cơ hiểu thêm cuộc sống một
mình dũng cảm tuyệt đẹp của người thanh niên, về cái thế giới của những con người như anh. Quan trọng hơn,
cô hiểu và tin hơn vào con đường mà cô đã lựa chọn.


Như vậy, qua cảm xúc và suy nghĩ của các nhân vật khác, hình ảnh người thanh niên như được soi rọi dưới một
ánh trăng trong trẻo, rực rỡ khiến nó như đẹp hơn, ánh nhiều màu sắc hơn. Đó là thủ pháp “vẽ mây nẩy trăng”.
Lặng lẽ Sa Pa chưa phải là một truyện ngắn xuất sắc. Có thể thấy những chi tiết chưa thật đắt, những chỗ tác
giả thay nhân vật, phát biểu quá lộ liễu chủ đề tác phẩm. Dù sao, truyện ngắn cũng là một thành công đáng ghi
nhận của Nguyễn Thành Long.


</div>

<!--links-->

×