Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.25 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
BÀI SÁNG TÁC-HOA ĐẦU MÙA
<i><b>Hoa vàng ,lá rụng</b></i>
<i><b>Thời gian trơi...</b></i>
<i><b>Tưởng dịng đời vơ tình,</b></i>
<i><b>Ngược xi!</b></i>
<i><b>Rồi một ngày</b></i>
<i><b>Em đến</b></i>
<i><b>Gợi nhắc bao kĩ niệm</b></i>
<i><b>Ấm lịng cơ giáo trẻ,</b></i>
<i><b>Mới vào nghề</b></i>
<i><b>Gìơ cũng đã mười năm!</b></i>
<i><b>Thời gian trôi...</b></i>
<i><b>Đã bao mùa mưa nắng</b></i>
<i><b>Cô nhiều đêm thức trắng</b></i>
<i><b>Chấm điểm ,soạn bài</b></i>
<i><b>Tóc bạc bụi thời gian.</b></i>
<i><b>Em bây giờ lớn khơn</b></i>
<i><b>Tương lai càng rạng rỡ</b></i>
<i><b>Cô ơi!Em mãi nhớ!</b></i>
<i><b>Người mẹ hiền năm xưa!!!</b></i>
<i><b>Tơi biết, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói lời xin lỗi!Chẳng hiểu vì </b></i>
<i><b>sao với tơi,lời nói đó lại khó thế!Mà chỉ xin lỗi thơi thì chưa đủ...</b></i>
<i><b>Thế là,một tờ giấy “vèo”qua trước mặt-đồ con gái ‘nhỏ mọn” to tướng.Bây giờ thì </b></i>
<i><b>biết mặt ông,ha ha...</b></i>
<i><b>Tôi đang vênh cả mặt lên sung sướng thì bổng “bụp” ngay vào mặt “Kiêu...</b></i>
<i><b>điêu...tiêu???”.</b><b>Đang tức tối chưa biết phải làm sao,mặt tơi đỏ phừng lên thì...</b></i>
<i><b>-Hưng!Trả lời câu hỏi của thầy!</b></i>
<i><b>-Dạ...dạ...</b></i>
<i><b>-Em đang làm gì thế?</b></i>
<i><b>-Dạ...</b></i>
<i><b>Một giờ C to tướng rơi vào sổ đầu bài,phen này tôi chết chắc,bọn con gái được thể </b></i>
<i><b>lại vênh mặt lên khiêu khích,tơi chỉ cịn biết ngậm đắng nuốt cay trong lịng.</b></i>
<i><b>Ngày mai,có tiết của cơ giáo chủ nhiệm,cơ mà nhìn vào sổ thì nguy to.</b></i>
<i><b>Lâu nay tơi chưa nghĩ buổi học nào,bây giờ nhân cơ hội này,giả bộ đau,khỏi bị cơ </b></i>
<i><b>trách tội.Nghĩ là làm,tính tơi lâu nay vẫn vậy!</b></i>
<i><b>Chờ cho mấy đứa bạn đạp xe đến trường được 30 phút,tơi phóc lên xe vào qn chơi</b></i>
<i><b>điện tử.</b></i> <i><b>Đang hăng hái “đột kích” thì một bàn tay vỗ nhẹ từ sau vai.</b></i>
<i><b>Hưng!Không phải em đang ốm à?</b></i>
<i><b>Trong lúc đuổi bắt tên tội phạm, qn nhìn cả ai đang hỏi mình,tơi hô to:</b></i>
<i><b>-Trốn này!Trốn này!</b></i>
<i><b>Bắt được “ địch thủ”,tôi thở phào nhẹ nhõm,ngã người ra ghế-thư giản.</b></i>
<i><b>-Thế nào?Xong rồi chứ?Về thôi!</b></i>
<i><b>Lúc này tôi mới nhận ra là cô đang đứng sau lưng mình.</b></i>
<i><b>Sao mình lại bất cẩn đến vậy,mãi chơi mà không biết cô đến lúc nào.Mà sao cô lại </b></i>
<i><b>biết mình ở đây?Hay có đứa nào đó lại mách lẻo...</b></i>
<i><b>Hình như đọc được mọi suy nghĩ của tơi,cơ nói tiếp</b></i>
<i><b>-Về thơi chứ!</b></i>
<i><b>Gời thì chẳng cịn cách nào.Tơi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất,lặng lẽ trả tiền rồi </b></i>
<i><b>lên xe về nhà như những chú ngỗng ngoan ngoãn y hệt mấy đứa trẻ con nhà đại tá </b></i>
<i><b>của M.Gorki.May mà lúc ấy bố mẹ tôi đi làm chưa về,nếu khơng,chứng kiến cảnh </b></i>
<i><b>này chắc phải một trận địn nên thân.Thơi thì tạm nghe bài ca giáo huấn của cơ </b></i>
<i><b>cũng được.Nhưng ngồi dự tính của tơi,cơ khơng nói gì,chỉ bảo nhẹ nhàng:</b></i>
<i><b>-Chơi mệt rồi,vào nhà nghĩ đi!Cô về đây!</b></i>
<i><b>Lúc ấy tơi rất muốn nói lời xin lỗi nhưng tự nhiên miệng tơi như bị băng keo dính, </b></i>
<i><b>Mấy ngày trôi qua tôi không đủ can đẩm để đối mặt với cơ,với bao cái nhìn khiêu </b></i>
<i><b>khích của lũ con gái đáng ghét!</b></i>
<i><b>về cô chẳng trách mắng gì nhĩ,bình thường ai mắc lỗi gì là cơ trách ngay,hay chỉ vì </b></i>
<i><b>mình là học sinh giỏi,là cán sự lớp?Không phải,cô vốn là người công tư phân minh </b></i>
<i><b>mà!Thật không sao hiểu nỗi.Suy nghĩ miên man rôi tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.</b></i>
<i><b>Tỉnh dậy khi mặt trời sắp đứng bóng,</b><b>đầu chống váng ,khơng sao dậy nỗi.</b></i>
<i><b>Nhìn lên sân trường vắng tênh.Trời làm sao đây,giờ này chắc bố mẹ đi làm về rồi.</b></i>
<i><b>Chợt có tiếng xe chạy lại ,khơng là ai khác mà chíng là Cơ.</b></i>
<i><b>-Sao em lại ở đây?Vẫn câu hỏi đó ,nhẹ nhàng và lo lắng.</b></i>
<i><b>Mặt đỏ như quả gấc,tơi chưa biết nói gì.</b></i>
<i><b>-Thơi,lên xe,về nhà Cơ.</b></i>
<i><b>-Nhưng...em</b></i>
<i><b>-Khơng sao!Cơ sẽ gọi qua nhà để bố mẹ khỏi lo.</b></i>
<i><b>Tơi chỉ cịn biết làm theo mệnh lệnh.</b></i>
<i><b>Chiều ấy,tơi cảm nặng,Cơ đã sốt sắng vì tơi.Bình thường Cô nghiêm khắc là thế , </b></i>
<i><b>đến giừo này tôi mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương chẳng </b></i>
<i><b>khác gì tình mẹ mặc dù Cơ cịn q trẻ,chỉ bằng tuổi chị tơi.Cịn tơi lúc đó cũng </b></i>
<i><b>chẳng khác gì đứa trẻ lên ba...</b></i>