Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (29.74 KB, 2 trang )
Lời tự bạch
Tôi vào nghề đã 20 năm , 20 năm không phảI là ngắn ngủi so với nghề giáo
dục .trong những năm tháng ấy niềm vui không phảI ít mà nỗi buồnccũng không
phảI là không có .
Nếu nh ngợc dòng thời gian về những năm tháng của một thời đáng nhớ -Các
bạn có biết không : Lúc ấy tôi chỉ là một cô bé còi cọc , chỉ biết học và học để bù
lại cho cái vẻ tiều tuỵ của mình mà thôi : Đến khi học cấp ba rồi mà tôi vẫn chỉ là
một cô bé còi cọc !
Một lần tôi còn nhớ mãi đến bây giờ: Năm ấy tôI học lớp 12 trong giờ trả bài
môn sinh học , một điều không và không bao giờ có thể xảy ra với tôi đó là : trớc
mặt tôi là con điểm 4(sa lông )! Khi ấy không kìm nén đợc sự bực tức tôi đứng
phắt dậy nh bị điện giật và cùng một câu hỏi thật ngớ ngẩn tai sao lại 4
điểm? .Lúc ấy cả lớp 12 a với bao nhiêu con mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía tôi
nh muốn hỏi : tại sao vậy ? -Bấy giờ tôi là lớp tr ởng của lớp 12a.
Trong lúc cha ai hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi thì cô Sự- Giáo viên dạy sinh
học lớp 12a lên tiếng bài của bạn T bị điểm 4 không phảI là do chất l ợng bài làm
mà do bạn ấy bị phạt vì tội cho bạn Nga nhìn bài các em ạ .Lúc ấy cả lớp ồ lên
một tiếng thật to. Còn tôi tự nhiên mặt xa sầm lại , đất dới chân tôi nh sụt lún
.Tôi đứng lên đi ra khỏi lớp không xin phép cô giáo và cứ thế tôi đi thẳng về nhà
năm vật xuống giờng .Bố tôi đi làm về thấy con đi học nửa buổi về thì thấy
lạ ,ông vào xoa đầu tôi và hỏi con ốm phải không ? -Bố rất hiểu tôi chỉ có ốm
thì tôi mới nghỉ học-lúc ấy tôi mới oà lên khóc nức nở vì tủi thân . Tôi nói trong
tiếng nấc con bị điểm 4 bố ạ . Bố xoa đầu tôi và bảo: - thôi con , nín đi , đừng
khóc nữa , bố tin con !
Sáng hôm sau , tôi ốm thật , không đi học đợc : dầu tôi đau nhức , toàn thân ê
ẩm , bố tôi không đi làm nh mọi khi nữa ông ở nhà chăm sóc tôi và lần ấy tôi
ốm một tuần .
Khi khỏi ốm bố bảo đi học tôi không đi .Bố hỏi vì sao con không đi học ? tôi
chỉ rơm rớm nớc mắt Tôi nghỉ đ ợc 3 tuần thì thầy giáo chủ nhiệm tôi thầy
Hoàn vào nhà cùng các bạn cán sự lớp động viên tôi đi học .Lúc ấy nhìn g ơng
mật của thầy chân thành tới mức tôi không bao giờ có thể quên đợc !tôi nói với