Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

Buổi chia tay kỳ lạ - Trường học thân thiện - Thân Thị Thanh - E-Learning, Website trường THCS Suối Ngô, Tân Châu, Tây Ninh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (90.91 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Buổi chia tay kỳ la



<b>Đến tận bây giờ, khi đã là những cô sinh viên năm cuối bậc đại học, chúng tôi vẫn kể cho nhau </b>
<b>nghe kỷ niệm của buổi chia tay ấy.</b>


 Cuộc thi Kỷ niệm học trò: Chúc mừng tác giả nhận quà tháng 5


Ngày ấy, chúng tôi học lớp chuyên khối C duy nhất của Trường THPT Quỳnh Lưu I. Chủ nhiệm
cả ba năm học là cô Kính - giáo viên dạy sử giỏi nhất và lâu năm nhất trường. Cô cũng được
đánh giá đẹp nhất trường, mặc dù khi chúng tôi vào lớp 10 cô đã 53 tuổi.


Năm chúng tôi học lớp 12, thời điểm kết thúc học kỳ 1, cả lớp nháo nhào với bao nỗi lo về kỳ thi
tốt nghiệp sắp tới cùng những băn khoăn chọn trường thi đại học. Hôm ấy là thứ bảy, lớp có tiết
lịch sử của cô chủ nhiệm. Vì đây là môn chuyên của lớp nên cả lớp nghe bài rất chăm chú. Bài
học hôm ấy là “Việt Nam sau Hiệp định Giơnevơ năm 1954”. Khi giảng tới phần tình hình hai
miền Nam Bắc sau năm 1954 thì cô giáo đột ngột dừng lại. Giọng cô nghẹn ngào và cô đã khóc.
Cả lớp tôi bất ngờ, ai nấy đều yên lặng. Tiết học tạm dừng mấy phút, sau đó cô tiếp tục giảng bài
nhưng đôi mắt vẫn ngấn lệ.


Cuối ngày hôm đó cũng là tiết sinh hoạt lớp, sau khi báo cáo tình hình lớp tuần qua và nghe cô
giáo phổ biến nhiệm vụ của tuần mới, cả lớp yên lặng. Chưa bao giờ tiết sinh hoạt của lớp tôi lại
yên ắng và có cảm giác man mác như vậy. Rồi, đột nhiên cô giáo nói: “… Cô xin lỗi vì đã làm
gián đoạn bài học của cả lớp... Cô đã không thể không khóc vì cô sắp xa các em... Hôm nay là
buổi cuối cùng cô dạy các em. Các em sẽ có cô chủ nhiệm mới. Cô cũng muốn gắn bó với các
em hết năm lớp 12 và nhìn các em ra trường nhưng đã đến lúc cô phải đi...”.


Nghe cô nói đến đây, cả lớp tôi khóc nức nở, bao tiếng gọi “Cô ơi, cô ở lại đi! Cô ơi, cô đừng
đi!” vang lên. Ai nấy gục vào vai nhau mà khóc. Chúng tôi lấy làm xấu hổ vì đã suy diễn linh
tinh khi thấy cô khóc mà không hề biết rằng cô quá yêu những cô học trò bé bỏng của mình.
Gần 3 năm gắn bó, cô như mẹ hiền của chúng tôi vậy. Bây giờ, mỗi lần về thăm cô, chúng tôi
đều ôn lại kỷ niệm ngọt ngào ngày ấy của mình. Thật ấm áp với tình cô trò bao la!



<b>Đánh giá của bạn về bài viết</b>


 Bình thường


 Hay


 Rất hay


</div>

<!--links-->
Kiểm tra Vật lý 9 học kỳ II trường THCS Lam Sơn, Đà Lạt
  • 6
  • 1
  • 20
  • ×