Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Bai viet ve guong sang nha giao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.22 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

C©u chuyện nhỏ của tôi


Trần Xuân Thành


Trong cuc sống ,đã có lần tơi gặp phải những khó khăn tởng nh không thể
vợt qua. Những lúc nh vậy, tơi thờng rất bi quan và chán nản.Tơi nhớ có lần đọc Kim
Dung-Nhà văn viết kiếm hiệp nổi tiếng của Trung Quốc,tôi thấy gã Quách Tĩnh cứ ỷ vào
cái không biết của mình,thản nhiên đi vào Đào hoa đảo,cời ngơ nghê gõ nhịp theo tiếng
sáo thiên ma của Đông Tà mà khơng hề biết rằng mình đang lắt lẻo trên bờ vực tử sinh.
Gã Quách Tĩnh thật khờ khạo,đáng trách giống tôi.Một sự so sánh khập khiễng? Không !
Thực tế là không.


Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê công giáo.Tuổi thơ của tôi trôi qua êm
đẹp dới mãi trờng làng,trong bầu khơng khí trong lành của đời sống nơng thôn,trong
tiếng chuông ngân nga của những buổi lễ nhà thờ và cùng những “khúc ca ngọt ngào”
trên cánh đồng cói xanh biếc.Nhng cuộc đời thật trớ trêu,trị đùa của số phận thật nghiệt
ngã.Bố tơi-một ngời cha vì muốm làm Phạm Thái ,Tản Đà mà quên đi trách nhiệm đối
với con cái.Ơng ln ln tìm đến rợu để gửi lời tâm sự,tìm đếm những cơn say để nói
lời u thơng khiến tơi vơ cùng đau khổ. Mẹ tôi- ngời mẹ nhân từ yêu thơng con một
cách vụng về vì giận cha mà mắc bệnh,sức khoẻ rất yếu,đau ốm quanh năm.Tơi là con
thứ chín trong một gia đình rất đơng anh em đợc ăn học một cách tử tế.Bởi vậy tôi luôn
khao khát sẽ làm việc gì đó đem lại vinh dự cho gia đình nên ngay từ khi ngồi trên nghế
nhà trờng THPT tôi đã mơ ớc nghề s phạm để sau này làm một thầy giáo. Niềm mơ ớc
ấy khiến tôi không quản ngày đêm “dùi mài kinh sử”,ra sức ôn luyện và cuối cùng tôi đã
thi đỗ vào trờng Đại học s phạm Hà Nội.Sau bốn năm học,tôi cầm tấm bằng trên tay với
bao dự định,nửa muốn tự nguyện lên miền núi công tác,nửa muốn xin về gần nhà để có
thời gian chăm sóc bố mẹ.Cuối cùng tôi đã lựa chọn phơng án thứ hai.Song trái hẳn với
điều mong muốn,tôi chẳng làm đợc gì đã thế lại cịn mắc phải một sai lầm không thể tha
thứ khiến bố mẹ tôi rất khổ tâm. Tôi thật là là đáng trách. Sai lầm ấy của tơi tơi khơng
tiện kể chỉ biết rằng nó đã để lại trong trái tim tôi một mũi dao, thỉnh thoảng lại nhấn sâu
thêm một chút nữa.Tơi mang nó suốt cả cuộc đời và coi đó là một hình phạt đối với


mình.


Thật là thảm hại! tơi cảm thấy mình nh ngời mộng du đang trên cuộc hành
trình trở về cõi chết.Quả là “Biển cả đã gây những cuồng phong báo tố.Cũng để qn
mình vì lỡ đã thẳm sâu”.Tơi !sau trận cuồng phong dữ dội ấy chuyển công tác đến một
ngôi trờng mới-BC Nga Sơn.



§


Õn với ngôi trờng mới này ban đầu tôi rất nản vì công việc tuyển sinh của


trng gp rt nhiu khó khăn, chất lợng đầu vào của học sinh rất thấp.Nhng bù lại tôi đợc
công tác cùng với một ngời có bề dày kinh nghiệm trong giảng dạy và bồi dỡng học sinh
giỏi đó là cơ Nguyễn Thị Mai giáo viên dạy Văn- hiện giờ là phó hiệu trởng của trờng
tơi.Hồi cịn là học sinh PTTH tơi khơng đợc may mắn học với cô nhng tôi đã đợc nghe
tiếng về cô. Cô là một giáo viên dạy giỏi của trờng Ba Đình. Gần 30 năm trong nghề cơ
đã chăm sóc và vun trồng đợc rất nhiều thế hệ học trị thành đạt.Tơi rất cảm phc cụ v


học tập ở cô nhiều điều bổ Ých
.



§


iều đầu tiên tơi học đợc ở cơ đó đó là sự say mê nghề nghiệp và tận tâm


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

cần phải nhận xét cụ thể, tránh chung chung. Nhận xét bài viết cũng không đơn giản một
chút nào.Nhận xét chỉ để mà nhận xét thì rất dễ nhưng nhận xét chỉ ra được những
khiếm khuyết cho từng bài viết thì quả thật là khó và rất khó.Muốn vậy buộc ngời phải


đọc kỹ.Không đọc kỹ không làm đợc. Việc chấm trả bài của cô đã cho một bài học quý.
Tôi đã làm theo.Và từ việc chấm kỹ đọc kỹ tôi đã phát hiện ra nhiều điều thú vị nơi học
sinh,tôi thấy tôi yêu nghề,yêu điều mà tôi đã từng mơ ớc. Bây giờ nếu ai “giầu bạc vạn


thuận đổi lấy cái địa vị của tơi cha chắc tơi đó đổi



Hiện giờ cô rất bận nhng cô vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để


sớm mai lên bục giảng làm công việc của ngời lái đị. Tơi thấy cơ cần mẫn nh con ong
ln kiếm tìm và góp nhặt mn hoa để biến thành mật ngọt dâng tặng cho đời. Tôi thấy
cô cần mẫn nh con trai ở dới đại dơng thẳm sâu âm thầm với công việc nuôi dỡng ngọc
để dâng tặng cho ngời.Đã biết bao thế hệ nhờ bàn tay cơ chăm sóc vun trồng mà trởng
thành chúng ln nghĩ về cơ bằng một tình cảm trân trọng nhất. Cuộc đời rồi sẽ qua
đi,năm tháng rồi sẽ qua đi chắc chắn sẽ có nhiều điều thay đổi,nhng tôi tin rằng cô sẽ
không phải băn khoăn giống nh viên Quản Ngục trong Chữ ngời t tù của Nguyễn Tuân là
đã chọ nhầm nghề.Cô đã chọn đúng nghề-cái nghề cao quý trong các nghề cao quý.Tôi
nghĩ trong đời của mỗi con ngời chúng ta ai cũng có ngời th để ta tơn vinh, kính trọng.Cơ
Mai tuy khơng dạy tôi nhng tôi vẫn coi cô nh là ngời thầy bởi nó xuất phát từ lịng cảm
phục và ngỡng mộ.Cô đã cho tôi hiểu đợc rằng “Ơ đời ny khụng cú con ng cựng,ch


có những ranh giới,điều cốt yếu là phải có sức mạnh vợt qua những ranh giíi Êy
.”


.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×