Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Thu gui co giao day Van

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.57 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Thư gửi cô giáo dạy Văn</b>



Cô ơi, khi em viết những dịng này, hẳn cơ khơng cịn nhớ em là ai nữa. Cơ từng nói, người giáo viên
như một lái đò, suốt cuộc đời chở bao thế hệ học trị qua sơng.


Em ln nhớ đến cơ, và nhất là hôm nay, em phải viết điều này để thay cô bênh vực môn Văn, bênh
vực cách dạy và học Văn của cơ trị mình. Cơ cho phép em cô nhé!


Cuộc đời dạy Văn của cô hẳn khơng thiếu những lần nhìn thấy học trị xoa nắn cổ tay vì đau nhức do
phải chép quá nhiều. Hẳn khơng thiếu những lần cơ nghe học trị, và bây giờ là cả một bộ phận người
đời, than thở rằng thứ văn chương nhà trường chỉ là đọc chép, vô hồn và giết chết học sinh... Xin lỗi
cô, em cũng từng thấy mệt mỏi khi cứ mỗi buổi học Văn là lại phải chép bài không ngừng nghỉ, mồ
hôi em chảy xuống trang vở không kịp lau, nhoè cả nét mực chưa khô...


Nhưng em lớn lên, em hiểu, nỗi nhọc nhằn của một buổi chép bài đâu có thấm gì so với nỗi nhọc
nhằn của những người nơng dân đang cịng lưng trên cánh đồng lúa chín, đâu có thấm gì so với nỗi
nhọc nhắn của những tiếng rao đêm. Nhờ những bài văn cô dạy, mà hôm nay em được ngồi trên
giảng đường Đại học, ngày mai em ra trường, ngồi làm việc trong phịng máy lạnh, có xe đón xe đưa.
Thưa cơ, em thật lịng phải cảm ơn cơ vì những bài văn cô đọc cho em chép ngày xưa ấy...


Khi em hỏi cô, tại sao em không được viết những điều mình thích, khơng được tự do sáng tạo mà
phải nhất nhất tn theo những khn mẫu có trước. Cơ trả lời rồi sau này em sẽ hiểu. Vâng bây giờ
em đã hiểu. Bài văn của cô ngày xưa là phôi thai của những luận văn, luận án ngày sau. Phải biết viết
một bài văn với đủ ba phần, chặt chẽ và mạch lạc mới mong viết được một cơng trình khoa học có
đầu có cuối, có các ý rõ ràng, có kết cấu hồn chỉnh. Nếu khơng có những bài văn cơ rèn luyện ngày
trước, bây giờ em khơng tin mình viết được một chương khố luận đâu cô ạ. Em một lần nữa chân
thành cảm ơn cơ...


Thưa cơ, em cịn nghiệm ra cách dạy Văn của cô cũng là dạy em cách sống. Chỉ khi lớn lên em mới
thấm thía rằng, khơng phải lúc nào cũng có thể nói lên những điều mình nghĩ. Em nhớ lại câu thơ
trong bài "Tiếng chổi tre":



Chị lao công như sắt như đồng, Chị lao công đêm đơng qt rác


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Có thể văn chương nhà trường dạy em nói dối, nhưng em tin như thế là cần thiết. Khơng ai trong đời
mình hồn tồn nói thật. Đơi khi lời nói dối sẽ dễ nghe hơn những lời nói thật ngây ngơ. Càng tiếp
xúc với cuộc đời em càng thấy điều đó là cần thiết. Em chợt nhớ khi xưa, em tả mẹ trong bài văn
-"mẹ em mặt vuông chữ điền". Cô mỉm cười và chữa lại cho em -" Mẹ em có gương mặt trái xoan".
Em khơng hiểu - "Nhưng mẹ em khơng có gương mặt trái xoan!", cơ nhẹ nhàng: "Văn chương phải
như thế!". Thưa cô, không chỉ văn chương cần như thế mà cuộc sống cũng cần như thế. Em khơng
nghĩ rằng em có thể qn bài học của cơ để nhìn thẳng vào khn mặt một bạn gái và nói rằng - "Mặt
bạn nhiều mụn quá". Thưa cô, em đã nhớ, cái đẹp là điều người phụ nữ nào cũng mong được người
khác nhận thấy ở mình...


Khơng biết cơ có buồn khơng, khi đọc những bài văn của học trị hơm nay, viết rất "sáng tạo". Hẳn
những học trị đó cũng ấp ủ nỗi niềm về một môn Văn khuôn thước, ước lệ. Nhưng nhiều bài văn
"sáng tạo" đến ngô nghê làm cho người đọc vừa cười vừa khóc - lại thêm trách cứ cách dạy văn ở
trường. Em nghĩ, việc dạy dỗ văn chương của cơ có thể đã cũ về phương pháp, nhưng điều em học
được là nhận thức cơ bản về vấn đề. Những ai muốn sáng tạo, muốn bình luận thêm về tác phẩm thì
cần phải hiểu cơ bản về nó, chứ khơng phải chỉ bịt tai không nghe giảng, để rồi phát biểu sáng tạo,
sáng tạo đến mức xúc phạm tác giả, lịch sử và văn chương.


Có lần cơ hỏi em, có định sống bằng nghề văn không, em lắc đầu! Cô mỉm cười, vậy em chỉ cần viết
thế thôi. Em hiểu, Văn học cô dạy em là để làm công cụ cho cuộc sống. Em chỉ cần dùng văn chương
để giúp em sống dễ dàng hơn. Em đâu có định trở thành nhà văn mà địi hỏi cơ trao cho em quá
nhiều. Em đã hiểu, để thành công trên đường đời, chỉ nên giữ cho mình những kỹ năng cần thiết và
loại bỏ những thứ khơng hữu ích - có thể như thế là thực dụng, song đó là sự thật.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×