Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.77 MB, 15 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> Ng êi thùc hiện</b>
Bài 11:tiÕt44
Ước đ ợc nhà rộng muôn ngàn gian,
Che khp thiờn h k sĩ nghèo đều hân hoan,
Gió m a chẳng núng,vững vàng nh thạch bàn!
Than ôi! Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng tr ớc mắt,
Riêng lều ta nát, chịu cht rột cng c!
Tháng tám,thu cao,gió thét già,
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
Tháng tám,thu cao,gió thét già,
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa,
Mảnh thấp quay lộn vào m ơng sa.
Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa,
Mảnh thấp quay lộn vào m ơng sa.
Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
Nỡ nhè tr ớc mặt xô c ớp giật,
Cắp tranh đi tuốt vào luỹ tre
Môi khô miệng cháy gào chẳng ® ỵc,
Giây lát,gió lặng,mây tối mực,
Trời thu mịt mịt đêm đen đặc .
Mền vải lâu năm lạnh tựa st,
Đầu gi ờng nhà dột chẳng chừa đâu
Dày hạt m a,m a,m a chẳng dứt.
Quay về,chống gậy lòng ấm ức!
Giõy lỏt,giú lng,mõy tối mực,
Trời thu mịt mịt đêm đen đặc .
Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
Con nằm xấu nết p lút nỏt
Đầu gi ờng nhà dột chẳng chừa đâu
Dày hạt m a,m a,m a chẳng dứt.
<b>ví dụ i: Bài ca nhà tranh bị gió thu phá</b>
<b>-Đỗ </b>
Phủ-Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê
Đêm dài ớt át sao cho trót?
Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
Nỡ nhè tr ớc mặt xô c ớp giật,
Cắp tranh đi tuốt vào luü tre
Ng ời ta nói “đấy là bàn chân vất vả”.
Những ngón chân của bố , lúc nào cũng nh bám vào đất để khỏi
trơn ngã.
Gan bàn chân bao giờ cũng xám
xịt và , bao giờ cũng , không đầy đặn nh gan bàn chân
ng ời khác.
, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guc
mc.
Mu bàn chân , l¹i cã nèt lÊm tÊm.
nào bố cũng ngâm n ớc nóng hoà muối
Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình, nh ng cũng rên vì nhức chân.
R ợu tê thấp
không tài nào xoa bóp khỏi.
đâu đâu con kh«ng hiĨu. Con chØ
thÊy
Bố đi chân đất. Bố đi ngang dọc đông tây
ngày nào bố cũng ngâm chân xuống n ớc, xuống bùn để câu quăng.
( <i>Trích</i> Tuổi thơ im lặng - Duy Kh¸n )
Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn
mũn, cái cần câu bóng dấu tay cầm. Con chỉ biết cái hịm đồ nghề cắt tóc sực mùi
dầu máy tra tông- đơ, cái ghế xếp bao lần thay vải, nó theo bố đi xa lắm.
Bố ơi! Bố chữa làm sao đ ợc lành lặn đôi bàn chân ấy: đôi bàn chân dầm s ng
dói nng ó thnh bnh.
lấm tấm
xám
xịt
B i chõn t
ngy nào bố cũng ngâm chân xuống n ớc, xuống bùn để câu quăng.
từ khi s ơng còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm s ơng
đêm.
từ khi s ơng còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây c m s ng
ờm.
nào bố cũng ngâm n ớc nóng hoà muối
khum khumkhum khum
lỗ rỗ<sub>lỗ rỗ</sub> khuyết một miÕngkhuyÕt mét miÕng
mèc tr¾ng, bong da tõng b·i mèc trắng, bong da từng bÃi <sub>. Đêm</sub><sub>. Đêm</sub>
. Bố tất bật đi
Ng ời ta nói “đấy là bàn chân vất vả”.
Những ngón chân của bố . . . .,lúc nào cũng nh bám vào đất để khỏi
trơn ngã.
Gan bàn chân bao giờ cũng .
. . và. . . . , bao giờ cũng . . . . . . . . ,không đầy đặn nh gan bàn chân ng
ời khác.
, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guốc
mộc.
Mu bàn chân . . . . . . ,l¹i cã nèt . . . . .
. . Đêm
nào bố cũng ngâm . . . . . . . .
Khi ngủ bố rên,rên vì đau mình,nh ng cũng rên vì nhức chân.
Khi ngủ bố rên,rên vì đau mình,nh ng cũng rên vì nhức chân.
R ợu tê thấp
không tài nµo xoa bãp khái.
đâu đâu con không hiểu.Con chỉ thấy . . . . . . . Bố đi ngang dọc đông tây
. . . . . . . . .
…Con chỉ biết cái hịm đồ nghề cắt
tóc sực mùi dầu máy tra tơng-đơ,cái ghế xếp bao lần thay vải,nó theo bố đi xa
lắm.
. . . . .
. . . .
. . . . . .Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền.Cái ống câu
nhẵn mòn ,cái cần câu bóng dấu tay cầm
Ng ời ta nói “đấy là bàn chân vất vả”.
Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng nh bám vào đất để khỏi
trơn ngã.
Gan bàn chân bao giờ cũng xám
xịt và lỗ rỗ, bao giờ cũng khuyết một miếng, không đầy đặn nh gan bàn chân ng
ời khác.
, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guc
mc.
Mu bàn chân mốc trắng, bong da từng b·i, l¹i cã nèt lÊm tÊm.
Đêm nào bố cũng ngâm n ớc nóng hoà muối
Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình, nh ng cũng rên vì nhức chân.
đâu đâu con không hiểu. Con chỉ
thấy
B đi chân đất. Bố đi ngang dọc đông tây
ngày nào bố cũng ngâm chân xuống n ớc, xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi
( <i>TrÝch</i> “Ti thơ im lặng - Duy Khán )
Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn
mũn, cỏi cn cõu búng du tay cm. Con chỉ biết cái hịm đồ nghề cắt tóc sực mùi
dầu máy tra tông- đơ, cái ghế xếp bao lần thay vải, nó theo bố đi xa lắm.
Bố ơi! Bố chữa làm sao đ ợc lành lặn đôi bàn chân ấy: đôi bàn chõn dm s ng
dói nng ó thnh bnh.
khum khum
lỗ rỗ khuyết một miếng
mốc trắng, bong da từng bÃi lấm tấm
xám
xịt
B i chõn t
ngy no b cng ngõm chõn xung n ớc, xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi
từ khi s ơng còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm s ơng
đêm.
từ khi s ơng còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ m s ng
ờm.
nào bố cũng ngâm n ớc nãng hoµ mi
Tham khảo bài văn sau:
Thỏng tám năm nào cũng vậy, vào những ngày giữa thu, gió về gào thét. Ngồi trong
nhà,nhà thơ nghe gió rít ghê rợn, gió thu ghê gớm đã cuốn mất ba lớp mái tranh ở
ngôi nhà thân yêu của nhà thơ. Tranh bay khắp nơi : có những lá tranh bay sang bên
kia sơng, rải khắp bờ. Có mảng tranh treo lơ lủng trên ngọn cây nơi rừng xa, mảnh
bay thấp quay lộn lại, rơi vào m ơng n ớc gần đấy.
Trẻ con thôn nam khinh nhà thơ già yếu, đã xô nhau c ớp giật, mảng tranh đi tuốt
vào luỹ tre trong xóm. Nhà thơ gào khơ mơi cháy miệng chẳng đ ợc, chống gậy quay
về lòng ấm ức vơ cùng.
Đêm đến, gió có lặng hơn,nh ng mây tối nh mực, mua rơi nặng hạt, trời đêm thu
mịt mù đen đặc. Chăn vải lâu ngày đắp lên lạnh nh đụng vào sắt.Đã thế,con nhỏ nằm
xấu nết, đạp rách tan cả tranh. Đầu gi ờng n ớc m a dột từ trên mái xuống. Cả nhà dột
hết, chẳng chừa chỗ nào. Ngoài trời m a cứ rơi mãi,càng dày hạt hơn, biết bao giờ m a
dứt. Từ ngày loạn lạc vì chiến tranh đã mất ngủ rồi, nay thêm vào đêm dài ớt át lại
mất ngủ nữa.
Bài tập 2/trang138.Trên cơ sở văn bản Kẹo mầm,viết lại thành một bài văn biểu cảm
Mỗi sáng mẹ tơi gỡ tóc bằng cái l ợc th a gỗ vàng vàng, thế nào rồi cũng có ít tóc rối. Mẹ vo
vo giắt nó lên địn tay chỗ mái hiên nhà. Rồi chị tôi cũng làm thế, bắt ch ớc mẹ cũng gỡ tóc,
vo vo giắt mớ tóc rối lên chỗ ấy.
Thỉnh thoảng trên đ ờng làng có bà cụ rao to: “Ai tóc rối đổi kẹo khơng?”. Một bên thúng là
mảnh trai vỡ đồng nát, lơng vịt, tóc rối, ...cịn bên kia chỉ có cái niêu đất, đúng hơn là một cái
ang, cái liễn đựng một thứ kẹo mà bất cứ một đứa trẻ nào cũng phải mê.
Bà cụ lấy kẹo lên bằng chiếc đũa cả, quấn vào đầu que, thật khéo, kẹo cứ lồng khồng, trơng
rất nhiều, nh ng cho vào miệng nó xẹp lại chỉ cịn tí tẹo. Bà cụ đ a kẹo cho chúng tơi, đổi lại
nắm tóc rối của bà, của mẹ hay của chị.
Tóc rối bán bà cụ không mua, mua kẹo bà cụ không bán, chỉ đổi thôi. Thế là mỗi lần bà cụ
qua ngõ, tôi lại kiễng chân, với tay lên chỗ mái hiên... Mẹ bảo đó là kẹo mầm làm bằng mầm
cây mạ, mầm thóc, hồn tồn khơng có đ ờng mật gì cả. Nh ng sao nó ngọt thế, hơn cả kẹo
bột, kẹo bi.
Mẹ tôi đã mất. Chị tôi đi lấy chồng xa ...
Cứ mỗi lần có ai đi qua rao lên: “ Ai đổi kẹo” , tôi lại t ởng nh thấy mẹ tơi ngồi đầu hè gỡ
tóc bằng cái l ợc gỗ màu vàng vàng, đầu mẹ nghiêng nghiêng, sóng tóc đổ dài một bên vai, và
rồi mẹ vuốt cái l ợc, vo vo nắm tóc, giắt nó lên mái hiên nhà...