Đề bài: Tả bạn học sinh.
Bài làm
- Hương ơi! Nhanh lên
- Ừ, tớ ra ngay đây, đợi tí nào!
Các bạn biết giọng nói đó là của ai không? Đó chính là Hương cô bạn gái thân nhất của tôi đấy.
Tôi và Hương chơi với nhau lâu lắm rồi, chúng tôi quen nhau khi hai đứa được xếp vào cùng một
lớp hai. Từ hồi ấy đến bây giờ đã mấy năm rồi nhỉ? Chà! cũng lâu thật rồi đấy, tuy vậy nhưng tình
bạn của chúng tôi vẫn thắm thiết như ngày nào. Tôi và Hương bằng tuổi nhau, nghĩa là năm nay
hai đứa chúng tôi đều mười một tuổi. Tuy thế nhưng khi đi với Hương tôi thấy Hương trông có vẻ
chững chạc và lớn hơn tôi nhiều. Hương đến lớp trong bộ áo đồng phục với chiếc áo trắng và
chiếc váy kẻ ca rô cùng chiếc khăn quàng đỏ được thắt ngay ngắn trước ngực. ở nhà bạn thường
mặc những bộ đồ rất mát mẻ, còn khi đi chơi bạn hay chọn các bộ đồ khoẻ khoắn với chiếc áo
phông cùng với cùng với chiếc quần jeans. Hương có dáng đi thật uyển chuyển, nhẹ nhàng. Làn
da trắng hồng, mịn màng làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của bạn. Chao ôi! Đôi mắt của
bạn thật là đẹp. Đôi mắt to, đen láy, sâu thẳm và trong đôi mắt đó luôn ánh lên cái nhìn nghịch
ngợm của tuổi học trò nhưng cũng rất dịu hiền. Mái tóc đen óng, mượt mà, luôn được bạn cặp
gọn ra đằng sau gáy bằng chiếc cặp nho nhỏ, xinh xinh. Em yêu nhất là khuôn mặt bạn mỗi khi vui
hay mỗi khki bạn được điểm 10, khi đó khuôn mặt bỗng trở nên tươi tắn, rạng rỡ hẳn lên, đôi môi
đỏ hồng hé nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng, đều đặn. Chúng em quý Hương không chỉ vì nét
đẹp đáng yêu của bạn mà là những nết tốt của bạn để chúng em noi theo. ở lớp Hương luyôn tỏ
ra là một người học sinh xuất sắc, lực học về các môn của bạn rất đều. Trong lớp bạn còn rất
chăm giơ tay phát biểu, những bài toán khó chưa thấy bạn nào giải được thì đã thấy cánh tay búp
măng của Hương giơ lên rồi. tuy học giỏi nhưng Hương không hề kiêu căng mà rất khiêm tốn,
những hôm có bài khó các bạn học kém thường nhờ bạn ấy giảng hộ và Hương vui vẻ nhận lời,
hôm nay Hương giảng các bạn chưa hiểu thì hôm sau Hương lại giảng tiếp cho đến khi các bạn
thật hiểu mới thôi. Không những thế Hương còn là một cây văn nghệ của lớp, giọng hát của bạn
như trời phú: sao mà ấm áp, thiết tha đến thế khi hát về tình thầy trò, mà cũng thật à nhhí nhảnh,
vui tươi khi hát về tình bạn thơ ngây trong sáng của tuổi học trò. Bạn còn rất lễ phép với người
trên, khi gặp các thầy cô trong trường bạn đều đứng nghiêm chào hỏi lễ phép.
Sau một thời gian được cùng học, cùng chơi với bạn em đã học được ở bạn rất nhiều tính tốt.
và em sẽ cố gắng noi gương học tập ở bạn để trở thành một người học sinh xuất sắc.
Đề bài: Em hãy viết thư thăm hỏi cô giáo cũ và nhắc lại một vài kỉ niệm về sự
chăm sóc của cô giáo đối với em và các bạn.
Bài làm
Hà Nội, ngày 10 tháng 3 năm 04
Cô Thành kính mến của con!
Tuy đã qua ngày mùng 8 tháng 3 nhưng vì giờ mới có thời gian rảnh nên con đặt bút viết
thư này để thăm hỏi gia đình và chúc cô hạnh phúc nhân ngày lễ này.
Cô có khoẻ không ạ? Cô còn nhớ lớp 2G cô làm chủ nhiệm năm xưa rất ngoan và giỏi. Cô
đã dẫn dắt chúng con từ những học sinh tiên tiến trở thành giỏi. Thế bây giờ cô dạy lớp 2
gì ạ? Các em có ngoan và học giỏi không ạ? Còn nhớ lớp mình nói chuyện rất nhiều nhưng
nhờ cô dạy dỗ mà lớp ít nói chuyện hơn. thế các em có nói chuyện nhiều như lớp con
không? Chắc giờ các em lớp cô dạy vẫn đứng đầu khối 2. à, thế em Mai Anh nhà cô đã cao
bằng nào rồi ạ? Hồi đó em mới chỉ đang được đánh vần chữ. Con được biết bây giờ em đã
biết đánh đàn mà đánh đàn rất giỏi phải không cô. Thế chắc chị lớn nhà cô cũng sắp thi đại
học rồi ạ?
Cô có còn nhớ tập thể lớp 2G không? Từ khi cô chủ nhiệm đến giờ bạn Hồng anh luôn là
lớp trưởng đi tiên phong trước cả lớp. Cả bạn Thạc anh nữa bạn cũng học rất giỏi cô ạ.
Con thì đã được giải ba của trường rồi ạ. Con rất vui. Cô và bao kỉ niệm về cô luôn ở trong
lòng con. Có lần cô đã cầm tay convà giúp con viết nắn nót từng nét. Cô còn bảo bạn
1
Phương Anh viết mẫu cho con để giúp con rèn chữ. Những kỉ niệm đó in đậm trong lòng
con cho đến bây giờ.
Thư con viết đã dài, con xin dừng bút ở đây. Con hứa với cô con sẽ học thật giỏi để không
phụ lòng cô dạy dỗ.
Học sinh cũ của cô
Kính thư
Đề bài: Em hãy tả lại buổi sum họp của gia đình em hoặc gia đình em quen biết.
Bài làm
Tết năm ngoái, bố mẹ về thăm hai chị em tôi. Cả gia đình tôi lại được ngồi bên nhau trò
chuyện thân mật sau một thời gian dài xa cách.
Cả nhà dang ngồi uống trà, đón tết trong phòng khách. ánh đèn nê ông toả ánh sáng xanh
dịu. chiếc tủ đứng bằng gỗ cẩm ly được đánh véc ni láng bóng như mặt gương, nổi bật các
đường vân như những nét hoa văn kì ảo. ấm trà nóng bốc hương sen nghi ngút bên cạnh
đĩa bánh mứt thơm ngon. Cây hoa đào với muôn ngàn cánh hoa nở rộ vẫy chào năm mới.
đồ dùng trong nhà được mẹ tôi sắp xếp rất gọn gàng.
Mẹ lấy trong va ly ra hai chiếc hộp quà xinh xắn. Ba nói:
- Nào! hai chị em con mở ra xem bố mẹ mua tặng món quà gì?
- à! Đó chính là một chú thỏ bông ngộ nghĩnh mà tôi mong có được nó từ bấy lâu
nay. Bà tôi mang ra một gói kẹo đưa cho hai chị em tôi:
- Hai cháu ăn xong nhớ đánh răng kẻo bị sún thì khổ.
Bé Long chen vào quả quyết:
- Long thương bà này, thương ba, mẹ, chị My và ...cô Hiền nữa. Vừa nói Long vừa
giơ ngón tay ra đếm làm cho cả nhà phì cười. Ba hỏi với giọng nói sao mà ấm áp quá.
- Thế năm nay con có được giấy khen không?
Tôi thưa với bố và khoe tấm giấy khen:
- Có ạ!
Bố xoa đầu tôi cười:
- Tốt lắm! Cố học giỏi cho mẹ và ba mừng nhé con.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, chứa đựng cả một biển trời yêu thương dành cho tôi. Mẹ
nở một nụ cười kín đáo, một niềm vui khôn tả. Trên ti vi chiếu chương trình đón tết. A! ở
hồ Gươm đang bắn pháo hoa đẹp quá! Đêm giao thừa đó, cả gia đình tôi quây quần bên
nhau suốt đêm.
Cứ năm nào cũng thế, gia đình tôi luôn có được những giờ phút sum họp thật vui vẻ, đầm
ấm. Hai chị em tôi thật hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong vòng tay yêu thương của ba
mẹ.
Đề bài: Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Bài làm
Nhanh thật đấy! loáng một cái cũng đã đến cuối tiết hai rồi, mà sao sân trường im ắng quá!
Ngoài kia chỉ nghe thấy âm thanh vi vu của gió, líu lo của chim, với tiếng lá cây xào xạc
mà thôi. Bỗng tùng! tùng! tùng! Ba hồi trống vang lên làm âm thanh im ắng ấy biến đâu
mất và thay vào đó là tiếng nói, tiếng cười, tiếng hò reo khắp sân trường.
Từ mọi cửa lớp, học sinh thi nhau ùa ra sân như những dòng thác đổ. Sân trường lúc trước
rộng là thế mà bây giờ như hẹp lại bởi những tiếng cười đùa, tiếng bước chân chạy nhảy
vui vẻ của các bạn học sinh. Màu đen của những mái đầu học trò, màu xanh rì của lá cây,
màu trắng của áo đồng phục và cả màu khăn đỏ của các bạn đội viên nữa, tất cả những
2
màu sắc ấy hoà quyện lại với nhau thành một vườn hoa đầy màu sắc, rực rỡ dưới ánh nắng
ấm áp mùa thu. Có mấy nhóm chơi đã xác định được chỗ của mình rồi đấy! Dưới tán lá
xanh mát của cây đa này là trò nhảy dây của các bạn gái, còn dưới gốc phượng có từng
chùm hoa đỏ rực kia là chỗ bắn bi của các bạn trai, ồ! còn nhóm kéo co kia khôn thật xí
ngay được một chỗ vừa rộng rãi lại mát mẻ ở dưới gốc hàng dưà. Xem ra mỗi trò chơi đều
có cái hay, cái vui riêng của nó nhưng vui và sôi nổi nhất trong các nhóm chơi vẫn là trò
kéo co. Trông xem trọng tài là ai mà oai thế nhỉ? à! Đó là Trang cô bạn hcọ với tôi đây mà,
“nào cả hai đội đã sẵn sàng rồi trọng tài thổi còi đi chứ” “Huýt” tiếng còi của trọng tài
vang lên báo hiệu cuộc chơi đã bắt đầu. “Dô ta! Dô ta!” cả hai đội đều cố sức kéo, chắc là
mệt lắm nên bạn nào mặt cũng đỏ bừng mồ hôi thì chảy ròng ròng. Xung quanh đó các bạn
cũng cổ vũ rất nhiệt tình: “Hiếu cố lên! Thắng cố lên”. Hiệp này xem ra có vẻ gay go, chưa
đội nào phân thắng bại thì bỗng một tiếng hò reo lên: “Hú! Hú! hoan hô! Hiếu thắng rồi, cừ
lắm!”. Tiếng reo hò đó làm ấn định tỉ số 1, 0 nghiêng về đội anh chàng Hiếu đang vui
mừng cười toe toét. Ngay gần đó là trò chơi nhảy dây của các bạn gái cũng vui không kém.
Vòng này là ba bạn: Thảo, Hiền, Lê thi với nhau, chà bàn này có vẻ gay go nhỉ vì cả ba bạn
đều là những tay nhảy cừ trong lớp. Trông các bạn nhảy siêu thật, chân thoăn thoắt, tay
đưa dây nhanh vèo vèo, chỉ nghe thấy tiếng dây vun vút chứ chẳng thấy dây và chân đâu
cả. Vập! Vập! cả hai bạn Hiền Lê nhảy siêu thế mà bây giờ cũng bị loại và còn mình Thảo
xứng với chức vô địch mà thôi. Bỗng tôi nghe thấy tiếng “Bắn đi Đạt, cho Nam thua đi”
nhìn sang thì mới biết Đạt và nam đang bắn bi. Nhìn kìa, điệu bộ của Nam trông đến là
buồn cười, xoa xoa bi này lại còn hà bi nữa chứ, lợi dụng lúc Nam sơ hở Đạt đặt bi xuống
và cạch thế là Đạt thắng rồi. Lúc này Đạt mới bảo Nam đang ngắm các bạn gái “Này! tớ
thắng rồi”, nghe Đạt nói Nam tức lắm định trả thù nhưng bỗng Tùng! Tùng! Tùng! ba hồi
trống vang lên báo hiêụ giờ ra chơi đã hết. Chúng em xếp hàng rồi vào lớp trả lại sự yên
tĩnh cho sân trường.
Tuy chỉ có 15 phút thôi nhưng 15 phút đó cũng đủ giúp chúng em thoải mái, sảng khoái và
tự tin hơn bước vào các tiết học sau.
Đề bài: “Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em”.
Bài làm
Chim hót líu lo, trăm hoa đua nổ, em thầm nghĩ: “Sao cảnh vật đẹp thế nhỉ?”. Sực nhớ ra
hôm nay có buổi lễ chào cờ đầu tuần, em nhanh chân rảo bước tới trường trên con đường
quen thuộc với niềm vui và sự phấn khởi tràn ngập.
Sân trường trở nên nhộn nhịp như một ngày hội. Chị nắng nhảy nhót trên bầu trời trong
xanh để ca múa. Những làn mây trắng như đang khẽ cười, thắp sáng sự vui mừng. Anh gió
đu đưa vẫy chào mọi người. Các bạn học sinh đang xếp những hàng ghế thẳng tăm tắp như
chơi trò xếp hình. Các thầy giáo, cô giáo đều có mặt đông đủ cùng với nụ cười tươi thắm
nở trên môi. Ai nấy cũng đều bận rộn chuẩn bị cho lễ chào cờ. Bỗng: “Tùng!... Tùng!...
Tùng!...”. Tiếng trống báo hiệu buổi lễ chào cờ vang lên. Ai nấy cũng đều trong tư thế
chuẩn bị ở vị trí của mình. Cô Hằng tổng phụ trách nghiêm nghị ra hiệu lệnh: “Nghiêm!
Chào cờ!... Chào!”. Các bạn đội viên giơ những bàn tay nhỏ nhắn của mình lên để chào cờ
một cách dứt khoát. Trong từng nhịp trống do các bạn trong đội nghi lễ đánh, lá cờ được
kéo lên từ từ theo ánh mắt đầy xúc động của mọi người. Những ánh mắt ngây thơ đó như
muốn nói rằng sẽ luôn học tập thật giỏi để trở thành những người có ích cho xã hội, để
không phụ công lao của các chiến sĩ đã hi sinh thân mình bảo vệ Tổ quốc. Tiếng trống dứt,
cô Hằng hô: “Quốc ca!”. Những lời hát dõng dạc, đầy khí thế vang lên như đánh thức bầu
không khí chung quanh. Bài hát như nhắc nhở chúng em về công lao của những người đã
tham gia hoạt động cách mạng, giữ gìn độc lập, bảo vệ đất nước. Bài hát Quốc ca kết thúc,
3
cô Hằng hô tiếp: “Đội ca!”. Những đôi môi nhỏ bé mấp máy theo lời hát: “Cùng nhau ta đi
lên theo bước Đoàn thanh niên đi lên...” tràn đầy vẻ quyết tâm như muốn nói sẽ cố gắng
học tập để không làm phụ lòng Bác Hồ kính yêu luôn che chở cho mình, để không phụ
lòng những người đang dạy dỗ mình. Những giây phút này như ngừng trôi. Gió như ngừng
thổi. Chim như ngừng hót. Tất cả dường như đều im lặng, nhường chỗ cho bài hát. Khi kết
thúc bài hát, cô Hằng hô vang với giọng nói dứt khoát:
- Vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng của Bác Hồ vĩ đại: Sẵn sàng!. Cả sân trường như
nổi dậy sau lời nói mà mọi người cùng đáp lại: “Sẵn sàng!”. Sau đó, cô Hằng nhận xét các
lớp trong tuần qua và phổ biến các hoạt động tuần này. Khi kết thúc lễ chào cờ, mọi người
cùng nhau hát vang bài hát: “Vì một thế giới ngày mai” để hưởng ứng SEA Games 22. Sau
đó, các bạn học sinh xếp hàng vào lớp. Sân trường trở nên vắng vẻ.
Giờ buổi lễ chào cờ đã kết thúc nhưng những giây phút đó sẽ luôn conf đọng mãi trong em.
Em tự hứa với mình sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để có thể xứng đáng với lá cờ Tổ
quốc.
Đề bài: Em hãy kể lại câu chuyện về một việc làm thể hiện nếp sống văn
minh ở nơi công cộng (có thể đối chiếu với những việc làm sai trái cũng xảy ra ở
nơi đó, lúc đó)
Bài làm
Hôm nay là ngày chủ nhật, từng chú chim non ríu rít trên cành, nắng vàng trải thảm xuống mặt
đường. Bỗng mẹ gọi em: “ Minh ơi, đi chợ với mẹ nào!”. Chỉ và phút sau là em và mẹ đã có mặt
ở chợ. ở đằng kia có gì mà đông thế? Em lon ton chạy ra xem.
Trên mặt đường bây giờ là những mảnh vỡ lăn lóc, dòng người vẫn qua lại, chẳng ai hỏi han
gì. Em hỏi chú An thì mới hay đây là những mảnh vỡ của cô bán sữa, chả là sáng nay, cô ấy
đem sữa đi bán, mọi người mua đông lắm, chẳng ai nhường ai, bỗng có một anh thanh niên
chạy qua va vào xe cô làm xe đổ hết, nhưng anh ấy không xin lỗi và chạy đi mất rồi. Cô ấy
bảo, cả nhà cô phụ thuộc vào mấy chai sữa, bây giờ đổ hết thì….Em đến gần mới thấy nét mặt
cô đỏ gay, hai mắt rơm rớm, đã thế mấy cô hàng nước còn chế giễu cô: “Dào ơi, vài chai sữa
chứ mấy, thôi đi đi, đừng ăn vạ, tôi không mang lửa đốt vía đâu”! Trông mặt cô lại càng thêm
buồn, nước mắt cũng đã chảy dài trên làn má cô. Mọi người xung quanh bảo: “Cũng chục chai
đấy chứ chả ít đâu đấy!” rồi lát sau cũng lủi đi mất. Bầu trời xám xịt lại, mọi người vẫn đi qua
chẳng để ý gì. Thỉnh thoảng có người đi qua bảo” thật tội nghiệp, nhưng kệ, chả phải việc của
mình” rồi đi luôn. Em thấy thương cô, bỗng ở trong nhà có một cụ già bước ra. Cụ già lăm rồi,
hai má cụ đã hóp nhưng nét mặt cụ hiền từ nên ai cũng quý, cũng yêu, cụ bảo: “Ôi trời, thật là
vô lương tâm, như thế mà cũng bỏ đi được sao? Rồi cụ khẽ đi vào trong nhà lấy cái gì đấy, thì
ra cụ lấy ái chổi đót cùng một cái xẻng đã cũ. Bà quét thật sạch sẽ, nhân tiện bà quét luôn cho
nhà bên cạnh nhà này bẩn quá, hình như chưa quét sân bao giờ. Khi quét xong, bà vun gọn vào
xẻng và đem đổ. Sau đó bà đẻ gọn chổi xẻng vào một chỗ rồi khẽ ra an ủi cô” thôi cháu à, tiếc
làm gì, giận àm gì cái loại bất lương ấy”. “à, đây có ít tiền, cụ cho để mà mua mớ rau, mớ hành
mà ăn” . Lúc đầu cô cũng từ chối, nhưng bà cụ cứ để vào tay cô.
Bây giờ, cô mới cất giọng run run và trầm: “bà ơi, cháu cảm ơn lòng thành của bà, cháu sẽ đền
ơn, nhưng thôi , bà cứ cầm lấy mà ăn dưỡng tuổi già. Bà lại bảo: “Ơ cái chị này, bà cho, cầm
lấy!” Bà nói mãi chị mới nhận lúc này, mấy cô hàng nước cũng hối hận lắm, nét mặt họ đỏ dừ vì
xấu hổ, họ cũng xin lỗi cô và cũng góp chút ít. Em cảm động lắm và tự hỏi: “Sao mình không đỡ
cô nhỉ? “Đang nghĩ thì mẹ gọi “Minh ơi, về thôi con”. Em liền theo mẹ đi về.
Em rất cảm kích trước tấm lòng của bà cụ, cụ thật lương thiện. Em sẽ cố gắng là một người như
cụ.
Đề bài: Hãy kể lại một việc làm tốt đẹp thể hiện nếp sống văn minh nơi công
cộng (có thể đối chiếu với những việc làm sai trái xảy ra ở nơi dó, lúc đó)
4
Bài làm
Hôm nay thời tiết chuyển mùa, cả nhà em ai cũng cảm thấy uể oải. Cũng vì thế mà thằng
cu Cò nhà em bị sốt, ho nhiều. Rất may là nhà em lại gần nhà cô Hoa bác sĩ nên mẹ bảo em
cùng mẹ đưa cu Cò sang khám.
Cô Hoa mở phòng khám tại nhà đã lâu. Mọi ngày phòng khám luôn đông, nhưng hôm nay
đông hơn hẳn. Mới đến gần em đã thấy lớp trong, lớp ngoài, người đứng người ngồi trong
phòng khám. Em lấy số thứ tự rồi vào chỗ ngồi chờ. Nhìn quanh em thấy một bạn ngồi ở
góc nhà đầu dựa vào tường trông vẻ mệt mỏi. Em ra bắt chuyện với bạn cho đỡ buồn nên
biết tên bạn cho đỡ buồn nên biết tên bạn là Liên cũng học lớp 5 như em. Bạn bị cảm nhẹ,
phải nghỉ học từ hôm qua. Chúng em đang nói chuyện với nhau thì ngoài cổng tiếng xe
máydừng lại. Một cô bước vào trên tay bế một em bé đầu đội mũ len, mặc áo bông dày.
Chú đi cùng vội vã lấy số thứ tự rồi loay hoay tìm chỗ. Thật may là còn một ghế trống cho
hai mẹ con cô. Chắc đó là cặp vợ chồng cùng đứa con. Bỗng đứa bé khóc to, người vợ
nựng mãi mà đứa bé không ngớt khóc. Mọi người ngồi trong phòng vừa cảm thấy ái ngại
vừa thương đứa bé. Liên nhìn đứa bé: mặt đỏ bừng bừng và ho sụ sụ, tiếng thở khò khè
Liên liền đứng dậy đi tới chỗ người phụ nữ bảo:
- Cô ơi, cháu chỉ hơi mệt thôi. Cô cho em vào khám trước kẻo em mệt.
Người phụ nữ nhìn Liên vẻ ái ngại. Liên vẫn chìa con số của mình ra:
- Chờ bác kia khám xong rồi cô đưa em vào khám cô ạ! Cô cầm lấy đi cô.
Người phụ nữ xúc động cầm lấy con số và cảm ơn Liên rối rít. Mọi người chứng kiến sự
việc đó đều trầm trồ khen ngợi cô bé tốt bụng.
Từ nãy dến giờ em đã quan sát hết và cảm thấy thán phục và hứa sẽ học hỏi người bạn nhỏ
trong phòng khám.
Đề bài: Em hãy kể lại một câu chuyện mà em (hoặc bạn em) đã trải qua có nội
dung như câu tục ngữ: “Có công mài sắt có ngày nên kim”
“Ôi trời ơi! Lại kiểm tra toán nữa rồi!”-tôi nhăn nhó. Tôi ngồi cầu trời khấn phật mãi mà vẫn cứ
cho bài kiểm tra.
Đầu năm, tôi rất ghét và sợ môn Toán. Đến giờ toán,tôi cảm thấy như bị cực hình. Nghe cô
giảng mà mà tôi chẳng hiểu gì cả. Không phải là tôi nói chuyện trong lớp đâu! Tôi luôn trật tự
nghe cô giảng và cũng luôn làm đủ bài tập. Nhưng những con số và các hình vẽ khó cứ làm tôi
hoa hết cả mắt. Các bài tập nâng cao hầu như tôi đều nhờ mẹ giảng. Vì mẹ tôi không phải đi
công tác nên tôi thường ỷ lại vào mẹ. Các bài kiểm tra của tôi thường bị điểm kém. Cô giáo phê
bình tôi trước lớp, bố mẹ cũng rất buồn về sức học của tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ và quyết tâm
học tốt môn này.Tôi bắt đầu lập ra một kế hoạch học tập khoa học.Tôi dành thời gian học toán
nhiều hơn nhưng cũng không quên các môn khác. Tôi cũng không xem ti vi và đọc chuyện
nhiều.ở trên lớp, tôi luôn cố gắng nhập tâm bài giảng của cô, chỗ nào chưa hiểu tôi hỏi lại cô
hoặc nhờ bạn giảng. Tối về tôi luôn tự làm các bài tập. Bài nào khó, tôi xem lại bài giảng và
mẫu của cô, xoay cách này cách khác. Tôi nhờ mẹ mua những quyển sách hay về môn này. Dần
dần tôi học khá hơn và cũng không sợ môn toán như trước nữa.Bố mẹ tôi luôn ủng hộ và tạo
điều kiện cho tôi. Hôm thứ tư, cô trả bài kiểm tra toán và đó là lần đầu tiên tôi được điểm tốt.
Tôi bị trừ mất đi một điểm vì chưa trình bày và giải thích rõ ràng. Tôi lại học, học và học. Học
cách trình bày ,học cách iải thích sao cho mạch lạc và dễ hiểu. Trong tời gian cố gắng học toán,
tôi phải cảm ơn cô nhiều nhất. Cô luôn ở bên, động viên, khuyến khích tôi. Cô vẫn thường nói
với tôi: “có công mài sắt có ngày nên kim”. Hôm sinh hoạt lớp, tôi đã được tuyên dương. Tôi rất
vui.
Bây giờ, tôi đã học khá môn toán hơn trước. Tôi hiểu rằng phải có quyết tâm cao thì mới làm
được những việc khó, như câu ca dao vẫn nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim”.
5
Đề bài: Em đã có dịp đến thăm một cảnh đẹp của địa phương em hoặc ở nơi
khác. Hãy thuật lại cuộc đi thăm đó.
Bài làm
Một năm học vất vả đã qua, và đến kì nghỉ hè này, gia đinhg tôi tổ chức đi chơi biển Đồ Sơn. Tôi
vô cùng thích thú vì đây là nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến.
Bốn rưỡi sáng, lơ mơ ngái ngủ, tôi đã bị bác đồng hồ chăm chỉ nhưng đôi khi hơi khó tính
đựngậy cho bằng được. Tôi uể oải dụi mắt đi chầm chậm vào nhà tắm vệ sinh cá nhâ. Cả nhà
tôi đã thức dậy từ bao giờ, đang lục cục sắp lại đồ. Đánh răng rửa mặt xong, tôi thay quần áo
rồi theo bố mẹ ra cửa. ở đó có một chiếc ô tô chễm chệ chờ đợi. Bố tôi xách va li, mở cốp xe rồi
để vào đấy. Mẹ tôi, chị tôi, bố tôi và tôi cùng leo lên xe. Chiếc xe bon bon chạy luôn. Nhà cửa,
cây cối như những thước phim quay nhanh cứ vùn vụt. Thích nhất là lúc qua cầu, được xem
phim từ trên cao. Sau đó tôi ngủ lúc nào chẳng biết. Đánh một giấc dài dậy mà vẫn chưa tới
nơi, tôi đâm sốt ruột. Nhưng… khoan, tôi nghe thấy tiếng nước àooo…oo, mùi mằn mặn mang
đặc chất biển. thôi, đúng rồi, đúng là tới biển thật rồi! Tôi sung sướng lâng lâng. Nắng vàng nhè
nhẹ vươn từ mặt trời đi khắp nơi. Tôi nhảy phốc xuống xe ngay khi đến khách sạn. Gia đình tôi
bước vào tiền sảnh. Bố tôi lấy chìa khoá phòng rồi dẫn cả nhà lên tầng. Căn phòng thật rộng. tôi
ra ban công phóng tầm mắt ngắm biển. Long lanh một màu nắng trên mặt nước. Người đi tắm
chiu chít trên bờ. Những quán nước trên cát dựng từ cột, lợp lá thật thơ mộng. Tôi vào phòng
nghỉ ngơi đã. Chiều tôi thức dậy gọi bố mẹ đi bơi. Băng qua con đường nhựa là đến bãi cát.
Người đi tắm tấp nập. Có mấy người tắm xong, khoác khăn lên bờ, người ướt dượt. Có mấy
người lại nằm dài tắm nắng. Còn dưới biển, đủ người già trẻ.. tắm táp, bơi lội. Có mấy bạn nhỏ
cũng mặc áo phao như tôi, bố mẹ đang dạy bơi. Tôi ngâm mình xuống nước, mát lắm! bơi lội
thoả thuê, tôi lên bờ xây lâu đài cát và cùng bố mẹ ngồi quán uống nước. Sau đó tôi về tắm
sạch, mặc quần áo mới rồi xuống nhà ăn. Trời đã xẩm tối. Tôi ngồi vào bàn ăn. Nào là cua, nào
là mực, nào là tôm… Cho ôi, bao nhiêu món đồ biển bày ra đây. Tôi ăn rất nhiều nhưng vẫn lên
phòng trước mọi người. Tôi ngồi xem vô tuyến một lúc thì mẹ tôi lên gọi tôi ra biển chơi. Cả nhà
tôi ra biển, thuê ghế nghỉ, nghe tiếng sóng vỗ ào ạt. Mặt trăng ở biển sao mà khác với thành
phố thế, nó to, tròn và hơi đỏ như mặt trời. Sóng tung bọt lấp loáng một dải dọc vàng vàng. Tôi
đang mơ màng thì bị chị tôi kéo đi. Ra khỏi bãi cát là đến mặt đường nhựa. Hai bên vỉa hè, hàng
đồ lưu niệm mọc như nấm. Gia đình tôi đi dạo và mua luôn quà cho ông bà và hàng xóm. Đèn
đường vàng vàng như làm tăng bầu không khí náo nhiệt ở đây. Người đi đường cũng có thể là
khách du lịch, mua hàng trao đổi thật là sôi nổi. Mua xong gia dình tôi trở lại khách sạn, để
ngày mai còn lên đường về thủ đô Hà Nội.
Chuyến đi đã kết thúc, nhưng những suy nghĩ của tôi về thành phố cảng này chưa dừng lại.
cuộc vui chơi với biển này đã mở đầu cho một mùa hè xanh tươi trẻ. Tôi yêu thiên nhiên, nhất là
biển cả bao la.
Đề bài: Thuật lai những việc em đã làm trong ngày Chủ nhật vừa qua.
Bài làm
Sau một tuần học tập căng thẳng em lại có ngày chủ nhật làm được nhiều việc giúp mẹ.
“Reng reng” bác đồng hồ gọi em thức dậy bước ra kkhỏi giấc mơ có nàng Bạch Tuyết và
bảy chú lùn lúc sáu giờ. Em liền choàng dậy, ra làm vệ sinh. Tiếng nước réo ù ù cùng mùi
thuốc đánh răng thơm mát làm em có cảm tưởng như đang ở trong một khu rừng tuyệt đẹp.
Rồi em xuống ăn sáng cùng cả nhà. ăn sáng xong em tiễn bố mẹ đi làm. Bác đồng hồ lúc
này chỉ bảy giờ. Bây giờ làm gì đay? à! Đúng rồi! Chị chổi ơi! Ra đây với em. Em cùng
chị chổi đi quanh nhà. Chị đi đến đâu nhà sạch đến đấy. Lũ bụi vừa thấy chị đến đã chạy
bán sống bán chết ra khỏi nhà. Em vừa quét nhà xong thì nghe tiếng sàn nhà nói: “Cô chủ
ơi!Lau mặt cho tôi đi!” Em liền chào chị chổi và xách xô nước, giẻ lau nhà ra. Nước mát
rười rượi. Em vò giẻ thật sạch rồi vắt kiệt nước và lau. Lau hết một lần em giặt lại giẻ và
6
lau lại lần nữa. Lúc trước nước trong vắt thì bây giờ chuyển màu đục ngầu. Rồi em rửa tay,
ra nấu cơm. Lúc này là mười giờ. ái chà chà! Hôm nay mẹ cho em ăn toàn món ngon. Em
bắt đầu nhặt rau. Oái! Khiếp lão sâu béo thế. Em hét lên vì bắt được lão sâu vàng rộm, béo
mập. Nhặt rau xong em đặt nước luộc và rán trứng. Tiếng đũa đánh trứng tách tách và
tiếng dao băm thịt bặp bặp, tiếng dầu dán lép tép nghe rất vui tai. Mười một giờ em ăn cơm
với bố mẹ. Bố khen em nấu cơm rất khá. ăn xong em đi ngủ đến chiều lúc hai rưỡi em học
bài. Ôi sao bài này khó thế! Em nghĩ mãi mà vẫn chưa ra! Ngoài vườn lũ chim thi nhau hót
líu lo như cổ vũ động viên em cố gắng làm bài. Bác đồng hồ mọi khi nói nhiều vào loại
nhất nhà mà bây giờ cũng như im bặt cho em sự yên tĩnh làm bài. Cuối cùng em cũng làm
ra. Xong em ra vườn chăm sóc cây. Những giọt nước long lanh như những đứa trẻ nghịch
ngợm chạy nhảy tung tăng quanh gốc cây. Những cây non vươn mình đu đưa trong nhạc
gió réo rắt. Rồi em vào bếp nấu cơm tối với mẹ. Tối đến cả nhà em quây quần sum họp bên
nhau nói chuyện rôm rả rất vui vẻ. Sau bữa cơm em xem tivi đến hai hai giờ em chuẩn bị
sách vở và đồ dùng học tập cho ngày mai rồi đi ngủ. Nằm trên giường em nghĩ mà thương
các bạn nhỏ mồ côi không có một mái ấm gia đình như em. Em mong trên trái đất sẽ không
còn những bạn nhỏ mồ côi. Ai cũng có một gia đình hạnh phúc.
Ngày chủ nhật của em trôi qua như thế đấy. Em mong ngày chủ nhật lại đến thật nhanh để
em làm nhiều việc như thế giúp mẹ.
Đề bài: Thuật lai những việc em đã làm trong ngày Chủ nhật vừa qua.
Bài làm
Ngày chủ nhật vừa qua, thấy bố mẹ em bận nhiều việc nên em không sang nhà bạn chơi như
các hôm khác mà ở lại phụ giúp gia đình.
Theo thói quen, cứ đúng 6 giừ sáng khi chú gà trống choai gân cái cổ gáy những hồi "te, te"
ngắn ngủn là em bật dậy khỏi chăn và bắt đầu một ngày mới tươi đẹp. Em làm vệ sinh cá nhân
xong rồi bước ra sân. Chà!chà! Cái hương vị ngày tết lại uyển chuyển báo trước bằng những loài
hoa đã tưng bừng nở khắp vườn rồi đây!. Sau khi tập thể dục và vào nhà ăn sáng thì đồng hồ
đã dừng chân tại 7 giờ. Bây giờ em phải đi giặt quần áo mới được. Cái thau quần áo to thật, em
cảm tưởng nó còn to hơn cả người em nữa, nhưng không sao, em vẫn có thể giặt ngon lành.
Thế là công việc được bắt đầu. Vò xong nước thứ nhất, em hoà tan xà phòng vào và lấy cái bàn
giặt ra nhàu từng cái quần, cái áo. Bong bóng xà phòng cứ phập phồng như thở trong chậu. Màu
trắng xoá và hình dạng xôm xốp, nhè nhẹ trông như đám mây. Chỉ một loáng thôi mà quần áo
đã sạch rồi, chẳng còn một vết bẩn nào nữa. Ôi! Bây giờ đôi tay của em đã mỏi nhừ và em sẽ
phải nhờ sự giúp đỡ của mẹ thôi. Mẹ đang nấu ăn trong phòng bếp nghe tiếng gọi liền đon đả
chạy ra xoa đầu và khen "con mẹ giỏi quá!". Sau đó em cùng mẹ vừa hát vừa phơi đồ lên dây.
Những con chim hoạ mi cũng hót véo von như thể ca ngợi em.
Buổi chiều, khi ngủ dậy em lấy chổi, quét nhà. Chị chổi xinh đẹp nhiều màu sắc đi đến đâu thì
bọn bụi bẩn chạy bán sống, bán chết tới đó. Một lát sau em thấy nhà mình sáng sủa hẳn lên.
Chết thật đã 3 giờ chiều rồi, em phải học ngay mới được. Xong đâu đấy em xuống nhà ăn cơm.
Tối đến, cả nhà quây quần bên nhau nói chuyện. Mười giờ đêm em mới đi ngủ. Nằm trên
giường, em nở nụ cười mãn nguyện vì hôm nay thật là tuyệt vời.
Bài Làm
Nhà em có nuôi một con mèo. Nó là thành viên khá quan trọng trong gia đình em.
Con mèo vừa tròn một tuổi. Chú ta nặng khoảng một cân rưỡi. Nó là giống mèo
đực được bác em cho năm ngoái. Con mèo này béo tốt, nằm vừa trong vòng tay em. Chú
mèo khoác lên mình chiếc áo hai màu: trắng và vàng. Lông chú mượt như tơ, nhìn xa như
một khối mây biết đi. Lông phía trên lưng màu nâu vàng, còn lông cổ, đầu và chân đều
màu nâu trắng. Cái đuôi dài thướt tha, mượt mà lúc ngoe nguẩy bên này, lúc lắc lư bên kia.
Bốn cái chân thon thon. Bên dưới bàn chân là tấm nệm êm của mèo, làm cho những bước
chân của chú thêm nhẹ nhàng. Đồng thời chú cũng có hàng móng vuốt sắc nhọn - vũ khí
lợi hại nhất của chú ta. Đầu mèo ta chỉ to bằng quả cam sành, lắc lư liên tục. Đôi tai nhỏ
hình tam giác dựng đứng để nghe ngóng. Em sờ vào tai chúng nhưng chú ta không thích cứ
lắc lắc cái đầu. Cái mũi hồng hít hít ngửi ngửi trông thật dễ thương. Hàng ria mép trắng
7
muốt trông oai vệ gớm! Đôi mắt tinh ranh, đen nhánh như có thủy tinh luôn trông ngang
ngó dọc. Mỗi khi chú ngáp để lộ mấy cái răng bé xíu như mấy cái gai nhỏ.
Những ngày trời nắng, sáng dậy chú lại ra giữa sân rồi liếm cái lưỡi hồng vào chân
trước, còn hai chân sau duỗi ra đằng sau. Thế là chú ta lại nằm sưởi nắng. Chú vờn cái đuôi
rồi cắn cắn gặm gặm. Còn mùa đông chú nằm trên người em ngủ tít. Tai chú cực thính.
Một tiếng động nhỏ mèo ta cũng nghe thấy. Ô kìa! Chú mèo nằm sau thùng gạo để rình
chuột đấy. Bỗng một con chuột mon men đến bên chiếc lồng bàn đậy thức ăn. Chợt, chú
mèo lấy đà. Đoạn, nó nhảy phóc đến chỗ con chuột. Chú chuột ranh mãnh đã nằm trong
móng vuốt mèo ta. Chú mèo nhà em là thế đấy.
Từ ngày đó, “vệ sĩ” mèo canh gác nhà em sạch bóng chuột. Chú còn chơi với em
mỗi lúc rảnh rỗi. Nó là người bạn nhỏ của gia đình em.
Bài Làm
Loài hoa các bạn thích là hoa gì? Chắc chắn có nhiều câu trả lời. Chị Huệ trắng
muốt duyên dáng hay là chị phong lan tim tím yểu điệu? Còn với em, loài hoa em yêu thích
và đẹp nhất là hoa hồng.
Trước hiên nhà em có trồng một chậu hồng nho nhỏ. Hoa hồng quả không hổ danh
là nữ hoàng các hoa. Đó là cây hồng nhung. Hoa khoác lên mình bộ váy áo màu đỏ thắm,
một màu đỏ thật sang. Nhưng bộ dạ hội đó còn lộng lẫy hơn vào buổi sáng, những hạt
sương đọng trên cánh hoa như những viên kim cương lấp lánh trong nắng, điểm xuyến cho
tà áo thắm đỏ rực rỡ. Cây hoa chỉ ra ba bông nhưng bông nào bông nấy đều đẹp mê hồn.
Ba hông hoa như ba nàng công chúa xinh đẹp, kiều diễm. Những cánh hoa chắc là đẹp
nhất. Lớp lớp cánh hoa như những bậc thang. Cánh hoa thật mịn màng, mượt mà như tơ
lụa đỏ thắm, chúng kết vào nhau tạo nên bông hồng duyên dáng. Đường nét từng cánh hoa
thật uyển chuyển, đó là tuyệt tác của bông hồng, là một sự kì ảo vô hình thu hút người
ngắm. Nhị hoa màu vàng thật hợp với dáng vẻ sang trọng của hồng nhung
Đầu nhị có đôi chút phấn trắng như hạt cát vàng nhấp nhánh. Thân cây chắc chỉ to và dài
bằng cái đũa. Thân hoa có gai, những cái gai bé nhưng nhọn bảo vệ cho ba nàng công chúa
Hồng trẻ đẹp. Mờy chiếc lá nhỏ nhỏ, xanh đậm, sờ cưng cứng, ram ráp.
Chà, thế mà nhanh thật! Mới ngày nào, các bông hoa chỉ là nụ hồng e ấp, nhỏ xíu, thế mà
bây giờ những cánh hoa đã xòe ra giỡn với gió. Mỗi khi đi học về, em thường ra chỗ cây
hồng để thưởng thức hương thơm ngọt ngào đó. Em nhắm mắt lại và thả mình theo những
cánh hoa. Nó dắt em đến một thế giới kỳ diệu. Ở đó, có ba nàng tiên đi cùng em vào khu
vườn đầy hoa đó. Đó là vương quốc kỳ ảo với muôn vàn điều mới mẻ. Một thảm hoa rực
rỡ hiện ra trước mắt em. Trên bầu trời là những đám mây bồng bềnh trôi, trong ánh mặt
trời rực rỡ và muôn màu muôn vẻ của bảy sắc cầu vồng. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm
rung cánh hoa... Tất cả đều hấp dẫn vô cùng. Tiếng xe máy nổ ròn ngoài cổng, làm êm
quay lại với hiện tại, xua tan đi nỗi mệt nhọc, lấy lại tinh thần. Đâu chỉ có em thích hồng
nhung, còn mấy chú bướm nữa. Chúng suốt ngày đến thăm hoa. Và ba tiểu thư cũng vui
với chúng. Có chú bướm vàng điểm đen trên cánh lúc nào cũng bay vòng quanh bông hoa
rồi lại đậu xuống. Thật là buồn cười!
Em yêu quí hồng nhung lắm. Em vẫn thường tưới và chăm sóc nó. Cây hồng đã
giúp em nhận ra một chân lý giản dị trong cuộc sống: vẻ đẹp luôn đi cùng với gai. Cũng
như cuộc đời của mỗi người có nhiều lúc tốt đẹp và cũng không ít lúc gặp khó khăn mà ta
luôn phải vượt qua
Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện
đó.
Bài làm
Tôi là Hươu, cũng như Nai, Hoẵng, Thỏ trên đầu chỉ có hai cái tai mềm mại. Nhưng so với
các bạn thì tôi là nhút nhát nhất. Cái gì tôi cũng sợ: Sợ bóng tối, sợ cả thú dữ nữa.
8
Tuy vậy, bạn bè ai cũng quý tôi vì tôi chăm chỉ, tốt bụng. Hôm trước, nghe tin bác gấu
ốm nặng, tôi đã xin mẹ cho đến thăm bác. Đến nơi, tôi nghe trong hơi thở yếu ớt:
- Bệnh của bác nặng lắm. Chỉ có là Thảo Huyền mọc ở khe núi sâu mới chữa được.
Tôi nhanh nhảu đáp:
- Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.
Không đợi bác Gấu nói gì, tôi vội chào bác và lên đường ngay. Nhưng đường rừng hiểm trở, rất
nhiều thú dữ, tôi bắt đầu thấy run. Khi bóng tối tràn xuống cả khu rừng, tôi lại càng sợ. Tôi nép vào
một gốc cây khác.Thần cây hiện lên hỏi:
- Tại sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?
- Dạ không ạ. Cháu muốn đi vào khe núi để lấy lá Thảo Huyền về cho bác Gấu.
Nhưng rừng thì rộng, có bao nhiêu thú dữ nên cháu sợ lắm.
- Sợ thì cháu hãy mau quay về nhà đi!
- Nhưng cháu thương bác Gấu lắm. Không có thuốc bác ấy chết mất.
Thần cây ân cần:
- Cháu là một đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu. Đây ta cho cháu những cành cây khoẻ khắn
của ta. Cháu hãy đội lên đầu, cháu sẽ có thêm sức mạnh.
Tôi rối rít cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Tôi băng qua suối, qua đèo mà không sợ thú dữ hay
bóng đêm nữa. Khi tôi đem lá thuốc về, trời cũng rạng sáng. Tôi thấy muông thú trong rừng đang
ngồi vây quanh bác Gấu. Tôi vội đưa lá thuốc cho bác nhai. Thật kỳ diệu, chỉ trong ít phút bác gấu
đã khoẻ lại. Tất cả muông thú có mặt đều hỏi:
- Cây thuốc gì mà quý đến thế hở bác?
- Thuốc quý nhưng tấm lòng của Hươu còn quý hơn nhiều. Chính Hươu đã cứu bác đấy -
Bác gấu ôn tồn nói.
Khi ấy, tất cả mới để ý đến tôi. Và ai cũng ngạc nhiên khi thấy trên đầu tôi là những cành
cây vững chắc. Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện khi gặp Thần cây cho mọi người nghe. Và kỳ lạ
chưa, cái cành cây trên đầu tôi đã dính chặt từ bao giờ. Mẹ tôi vuốt ve món quà Thần cây tặng
cho tôi và gọi đó là Sừng Hươu.
Từ đó, loài Hươu chúng tôi luôn mang sừng trên đầu để chống lại thú dữ và tôi chẳng còn nhút
nhát như trước nữa.
Đề bài: Em đã có dịp đi thăm một cảnh đẹp ở địa phương hoặc một nơi khác. Em
hãy thuật lại buổi đi thăm đó.
Bài làm
Nhân dịp năm mới, trường em tổ chức cho khối bốn và năm đến thăm đền Đô và Cổ
Loa ở Bắc Ninh. Mọi người reo hò ầm ĩ khắp cả sân trường. Tối hôm trước ngày đi,
em cứ thao thức mãi. Tuy đã chuẩn bị rất kĩ quần áo và đồ ăn trưa ngày mai nhưng
chỉ sợ lỡ buổi đi thăm quan thì tiếc quá!
Sáng hôm sau, em dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt rồi đến trường. Dọc vỉa hè cạnh
trường em những chiếc xe màu xanh, vàng đỗ san sát nhau. Cứ tưởng em đi thế là
sớm vậy mà các bạn đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu vài bạn nữa. Cái lạnh mùa đông
dần dần lấn át sự ấm áp của mùa xuân, ông mặt trời cố đưa những tia nắng xuống
mặt đất. Thế mà những đám mây xám xịt đáng ghét kia che hết cả ánh sáng mặt
trời. Sáng nay trời mưa phùn, những giọt nước trong suốt luồn lỏi xuống cành cây,
kẽ lá. Đến giờ xuất phát, tất cả học sinh đứng tập trung chật kín cả sân trường. Cô
Hằng nói:
- Học sinh.
- Trật tự_ Chúng em đồng thanh đáp.
- Hôm nay, chúng ta sẽ tìm hiểu những câu chuyện của người thời xưa và thăm
đền Đô, Cổ Loa... Bây giờ, lớp nào lên xe lớp aays, tiến về Cổ Loa.
Xe chúng tôi lăn bánh đến Cổ Loa. Mưa cũng đã ngớt, ánh nắng chiếu vào cửa xe.
Thời tiết bây giờ đã chiều lòng chúng em nhưng khổ nỗi em vẫn chưa tìm được chỗ
ngồi cho mình. Thôi đành ngồi ghế nhựa vậy. Chán ơi là chán! Con đường từ Hà Nội
đến Bắc Ninh xa quá, mãi chưa đến nơi. Bỗng...
- Loa...loa...loa. Mời bà con chú ý, sau đây sẽ là chương trình thi thố tài năng
giữa các bạn gái và bạn trai lớp 4G...
- Thế chủ đề là gì? Bạn Anh ngắt lời.
- Đó là hát trong đó có tên một loại động vật.
Trò chơi diễn rất sôi nổi. Ồ mới thế mà đã đến Cổ Loa rồi. Chúng em xuống xe đi bộ
một đoạn. Không khi trong lành của vùng quê Bắc Ninh thật là dễ chịu. Ở Cổ Loa,
được tận mắt thấy giếng Ngọc. Nó khác xa những gì em tưởng tượng. Đẹp tuyệt!
9
Thật đúng là: “trăm nghe không bằng một thấy”. Sau đó, em nghe và biết thêm về
vua An Dương Vương và mối tình Mỵ Châu, Trọng Thuỷ. Lúc về, em mua một con rùa
màu nâu đỏ làm kỉ niệm. Trên đường đến đền Đô, chúng em lại tiếp tục cuộc thi.
Ngồi ở đây thật vui, thế mà lúc đầu em cứ kêu chán... Đền Đô đẹp quá, rộng quá! Cô
Hằng ra hiệu cho chúng em ngồi xuống để nghe về cái gì đó? Em không rõ mà chỉ
chú ý đến vẻ đẹp tranh nghiêm, cổ kính nơi đây. Thứ mà em chú ý là một bát lư
hương bằng đồng đen. Đến buổi trưa, chúng em được hoạt động ngoại khoá. Ăn
xong, em nghỉ ngơi một lúc. Buổi chiều, cô Hằng tổ chức những trò chơi vui khoẻ và
bổ ích. Giờ hoạt động ngoại khoá kết thúc, chúng em lên xe trở về Hà Nội.
Hình ảnh chuyến đi thăm quan năm lớp bốn như một đoạn phim hiện rõ mồn
một trong tâm trí em. Đó là chuyến thăm quan thú vị nhất mà em được đi.
Đề bài: Em đã có dịp đi thăm một cảnh đẹp ở địa phương hoặc một nơi khác. Em hãy
thuật lại buổi đi thăm đó.
Bài làm
Em đã nhiều lần đi tham quan cảnh đẹp ở Hà Nội nhưng lầnđi thăm hồ Gươm đường Đinh Tiên
Hoàng đã để lại cho em nhiều ấn tượng sâu sắc.
Sáng hôm đó là một ngày đẹp trời. Những tia nắng xuân bắt đầu chiếu xuống mặt đất cũng là lúc
em bước xuống xe đến ngã tư Đinh Tiên Hoàng, Tràng Tiền. Ồ! Đẹp quá! Đứng bên lề đường
phóng tầm mắt ra xa đường Đinh Tiên Hoàng và cảnh hồ Hoàn Kiếm như một bức tranh hùng vĩ
đủ màu sắc đẹp lạ kì. Thoạt đầu, em sà vào ngắm cảnh các bồn hoa. Thôi thì đủ màu xanh, đỏ,
tím, vàng đang rung rinh khoe sắc trước gió. Em và người nhà đứng đó chụp mấy kiểu ảnh làm kỉ
niệm. Nhà bưu điện đứng sừng sững nguy nga tráng lệ trong ánh ban mai. Và đây nữa tượng đài
Lí Thái Tổ trang nghiêm. Cây cối ở đây có đủ màu sắc đẹp vô ngần. Từ trong ra ngoài tượng Lí
Thái Tổ được xây bằng những khối đá bóng loáng đẹp tuyệt vời. Tượng được đặt trên bệ cao mặt
nhìn thẳng ra hồ đối diện với tháp Rùa.`Tháp Rùa được xây dựng rất chắc chắn. Ở đây người ta
vừa đón một cái tết nguyên đán hai nghìn không trăm linh sáu nên cờ hoa, khẩu hiệu biểu ngữ
màu sắc lung linh trông không chán mắt. Lại có cả bồn hoa bằng cúc vàng xếp thanh dòng chữ
“Mừng Đảng mừng xuân” đẹp vô cùng. Những cây cổ thụ vượn raôm lấy một khoảng rộng trên
mặt hồ, rễ mọc tua tủa, lạ mắt lắm. Hàng sấu lá xanh thẫm đứng uy nghi như những chú lính canh
đường. Một công viên nhỏ đã hiện ra với đủ các loại cây cao thấp. Có những cây cổ thụ thân mình
uốn lượn như hình rồng cuốn lạ mắt lắm. Tất cả đang đung đưa trước gió như vẫy chào đoàn
người qua lại tấp nập. Hàng liễu yếu ớt đang soi gương chải tóc quanh hồ. Những bồn hoa như
đang ghanh tị với những cây cổ thụ, cố nhoi lên để hưởng ánh nắng mặt trời. Em tiếp tục đi. Ô kìa!
Cầu Thê Húc, đên Ngọc Sơn đang hiện ra trước mắt. Thoạt đầu là Tháp Bút đứng trên một cồn đá
cao trước cổng. Hình tháp Bút viết lên nền trời cao tượng trưng cho thủ đô nghìn năm văn hiến.
Cổng ra vào được sơn màu trắng đỏ sặc sỡ. Cầu Thê Húc cong cong có màu đỏ sẫm bắc qau đền
Ngọc Sơn. Đứng trên cầu nhìn ra giữa hồ, mặt nước long lanh gợn sóng lăn tăn. Đây chính là một
kì quan của thủ đô Hà Nội. Đền Ngọc Sơn uy nghi đứng giữa hồ lấp sau lùm cây um tùm xanh
tươi quanh năm. Vào trong đền khói hương nghi ngút. Các bà, các cô ăn mặc áo dài đang khấn
vái cầu chúc cho gia đình an khang thịnh vượng. Cảnh ở đây vừa đẹp vừa uy nghi và có cái gì đó
thiêng liêng huyền bí. Em vừa ngắm hồ vừa nhớ lại sự tích hồ Hoàn Kiếm càng thấy hồ đẹp và
huyền thoại. Theo bước chân những người đi vãn cảnh em định ra về thì đối diện bên kia cổng có
một tượng đài đạp vào mắt em. Tượng ba cảm tử quân ôm bom ba càng, súng, lưỡi lê với dòng
chữ: “Cảm tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Ôi có một Hà Nội đẹp và tráng lệ. Có một bờ hồ lộng lẫy
như hôm nay thì nhân dân ta đã đổ bao nhiêu xương máu rồi đó.
Trời đã trưa. Trước lhi ra về em muốn ngắm lại toàn cảnh một lần nữa. Ôi nhìn không chán mắt.
Có cái gì đó níu kéo em ở lại. Em ước ao ở Hà Nội có nhiều cảnh đẹp như thế.
Đề bài: Em hãy tả quang cảnh một buổi lễ chào cờ đầu tuần ở trường em.
Bài làm
Thứ hai nào cũng vậy, tôi thường tới lớp sớm hơn mọi hôm vì đó là ngày chào
cờ, một tuần lễ chỉ có duy nhất một lần trong tuần.
Trời hôm nay thật là đẹp! Những đám mây trắng nhởn nha nhởn nhơ trên bầu
trời xanh thẳm. Ánh nắng vàng rực rỡ toả đầy sân. Trong các hàng ghế ngay ngắn và
thẳng hàng của các lớp đã lác đác mấy bạn đang truy bài. Trên lễ đài, đội trống đã
10
bước ra chuẩn bị. Cạnh lễ đài là cột cờ. Dưới cột cờ là cái bệ ghi dòng chữ “Năm học
2002-2003 Ban phụ huynh học sinh kính tặng”. Tiếng bàn tán xôn xao xen lẫn tiếng
nói cười ồn ào làm sân trường thêm náo nhiệt. Bỗng: “Tùng...! Tùng...!Tùng...!” ba
tiếng trống vang lên báo hiệu buổi lễ chào cờ sắp bắt đầu. Vừa nghe tiếng trống, các
thầy cô ăn mặc chỉnh tề nhắc nhở học sinh của mình. Chúng tôi thì đứng dậy, bỏ mũ
nón, sửa sang quần áo, khăn quàng ngay ngắn. Trên lễ đài, tiếng hô dõng dạc của cô
tổng phụ trách vang lên:
- Toàn liên đội chú ý: Nghiêm! Chào cờ...! Chào!
Những em học sinh lớp một, hai, ba và các thầy cô giáo thì đứng nghiêm, học sinh
lớp bốn, năm chúng tôi thì giơ bàn tay phải lên trán, nhưng tất cả mọi người đều
hướng về lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay phấp phới trên đỉnh cột. Nhìn lá cờ, tôi
nghĩ đến các chiến sĩ rất kiên cường, bất khuất đã ngã xuống trong hai cuộc kháng
chiến. Quang cảnh lúc này thật trang trọng. Cảnh vật im phăng phắc, chỉ còn tiếng
trống Đội, ngay cả những chú chim sáo lắm điều cũng ngừng kêu. Khi tiếng trống
vừa dứt, chúng tôi hát bài Quốc ca. Bản hợp ca mạnh mẽ, hùng tráng, đầy khí thế
vang lên: “Đoàn quân Việt Nam đi chung lòng cứu quốc...Tiến lên! Cùng tiến lên!
Nước non Việt Nam ta vững bền!” Tiếp đến là bài Đội ca. Bài hát này đã giúp chúng
tôi yêu quý Đội thiếu niên Tiền Phong Hồ Chí Minh. Vừa dứt lời ca, cô tổng phụ trách
hô to: “Vì Tô quốc xã hội chủ nghĩa, vì lý tưởng của Bác Hồ vĩ đại, sẵn sàng!” Chúng
tôi đồng thanh đáp: “Sẵn sàng!”. Tiếng hô vang vọng cả sân trường khiến chúng tôi
càng mong ước làm được điều đó. Sau đó, chúng tôi ngồi trật tự nghe cô tổng phụ
trách nhận xét buổi lễ chào cờ, thông báo kết quả thi đua tuần trước. Những lớp đoạt
loại giỏi thì lớp trưởng lên nhận cờ xuất sắc của liên đội trong niềm vui phấn khởi.
Cuối cùng, cô thông báo những việc cần làm trong tuần này như: Khối bốn và khối
năm, mỗi chi đội ra một tờ báo tường, các em khối một, hai, ba thi vẽ tranh chào
mừng ngày 20-11,...và nhắc nhở về vệ sinh trường, lớp; vệ sinh nước uống. Buổi lễ
kết thúc trong bài hát: “Múa hát dưới trời xanh Tổ quốc”.
Chúng tôi lần lượt vào lớp. Buổi lễ chào cờ đã khích lệ chúng tôi học tập thật
tốt để sau này xây dựng đất nước tươi đẹp và vững mạnh.
Đề bài: Hãy kể lại một việc làm tốt đẹp thể hiện nếp sống văn minh nơi công
cộng (có thể đối chiếu với những việc làm sai trái xảy ra nơi đó, lúc đó).
Bài làm.
Cái sự nắng nóng cực độ của mùa hè cứ thi nhau chen lấn xô đẩy xuống mặt đường.
Ông mặt trời luôn tay ném ánh nắng xuống đất. Nóng bức đã tồi tệ nay lại thêm phần khắc
nghiệt hơn vì những tiếng còi inh tai nhức óc của xe cộ trên đường. Không thể chịu được nữa
em đã cố vào chiếc xe buýt số 28 kia để về nhà. ở đó, đa có một câu chuyện hết sức thú vị
xảy ra.
Chiếc xe đã mau chóng rời khỏi bến. Trên xe chật ních người và chỉ có những người
may mắn lắm mới tìm được ghế ngồi. Chẳng ai thèm nói một câu nào cả vì học đã quá mệt
mỏi rồi. Bồng từ phía dưới có một bà cụ cất tiếng nói với anh trai trẻ:
“Anh này! Tôi già yếu lắm rồi không đứng được nữa. Anh có cái chỗ cho tôi ngồi nhờ”.
Bà cũng khoảng 80 tuổi. Mái tóc bạc phơ và vài sợi lấm tấm mồ hôi.
Những nếp nhăn bây giờ càng hằng rõ hơn trên khuôn mặt đã trải nhiều sương gió. Anh
thanh niên dáng chừng không thích và bảo:
“Dại gì mà nhường ghế cho bà, đã già rồi còn lởn vởn ở đây, về nhà mà chăm con cháu
đi”.
Câu nói của anh ta như chiếc búa giáng vào tai mọi người. Ai cũng quay xuống nhìn bà
cụ một cách ái ngại, tồi nhìn anh thanh niên như để trách móc. Bà cụ chưa khỏi bàng hoàng
trước lời nói đó thì đã có một cô bé dìu bà cụ về chỗ. Cô bé thật phúc hậu với hai mắt sáng
ngời nhìn bà cụ rồi nói.
“Bà mệt thì cứ ngồi đây cho lại sức, cháu đứng cũng không mỏi.
Bà cụ vừa vui mừng, vừa xúc động rồi rối rít cảm ơn cô bé. Chính cô bé đã làm cho mọi
người thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Anh thanh nhiên kia cúi mặt xuống vì anh biết rằng mình
đã không bằng một em nhỏ bé bỏng.
Chiếc xe đã dừng lại ở bến. Ôi! Bây giờ em mới thấy mỏi chân vì bị đứng nhiều đây. Nhưng em
vẫn vui vẻ vì biết rằng trên đời này còn rất nhiều người tốt bụng
11
Đề bài: Hãy tả quang cảnh trường em lúc tan học.
Bài làm
Trời đã về chiều. Nắng trên sân trường đã tắt. Chỉ còn gió lao xao trong những tán lá bàng,
lá phượng và thổi dọc hành lang vắng vẻ. Chúng em đang học tiết cuối cùng của buổi học
hôm nay.
Trước giờ tan học, sân trường và dọc hành lang các lớp đều vắng vẻ, yên lặng. Thế nhưng
phía ngoài trường, ở cả ba cổng đều chật ních xe cộ và phụ huynh đang đứng đợi đón con
em. Nắng chiều đã nhạt, chỉ còn toả dịu trên ngọn cây và mái ngói. Hồi chuông báo giờ tan
học vang lên. Tiếng chào thầy cô giáo từ các lớp vang lên rõ mồn một. Chừng một, hai
phút sau, từ các lớp học, học sinh vui vẻ toả ra hành lang, ra sân và đi về phía cổng chính
cùng hai cổng phụ. Trường em xếp hàng rất nề nếp. Chúng em cùng anh chị lớp trên nên
luôn nhường các em lớp một, hai, ba đi trước sau đó chúng em nối đuôi đi theo sau. Ra đến
cổng trường chúng em mới dám phá hàng. Tiếng cười nói râm ran. Người bước bình thản,
người đi vội vàng, người hổ hởi vì vừa làm tốt bài kiểm tra còn người nào có vẻ mặt buồn
xo là không làm được bài hay vừa bị điểm kém. Được gặp bố mẹ hoặc người thân đến đón,
ai nấy đều tười cười rồi leo lên phía sau xe đạp hoặc xe máy. Người khoe chuyện này,
người khoe chuyện khác, ríu rít cả lên. Xe cộ phải lách mà đi nhưng ai nấy đều hoà nhã,
vui vẻ, không hề xảy ra chuyện đụng chạm hay to tiếng. Những bạn đi bộ nép theo bờ
tường mà vượt nhanh khỏi chỗ đông. ở hai bên cổng phụ có các bà ngồi bán quà vặt trông
những thứ quà ăn mới hấp dẫn làm sao, nhưng các bạn trường em rất ngoan không bao giờ
ăn quà vặt linh tinh.
Chừng mười lăm phút sau, hành lang, sân trường và ngoài cổng đã vãn hẳn người. Lúc này
các thầy cô mới dắt xe ra về, còn các cô chú công nhân viên vẫn tất bận dọn dẹp. Mấy bạn
bố mẹ đến đón muộn đứng thập thò ở cổng lúc lúc lại bước ra ngoài nhìn ngược, nhìn xuôi,
vẻ sốt ruột. Từ sáng bố đã báo là chiều này có việc bận, sẽ đến đón em vào lúc năm giờ
nên em yên tâm ngồi chơi với bác bảo vệ.
Buổi tan học diễn ra nhanh chóng, gọn gàng, có trật tự. Ai nấy đều vui vẻ trở về với mái
ấm của gia đình mình.
Đề bài: Em hãy viết thư thăm hỏi cô giáo cũ và nhắc lại một vài kỉ niệm về sự chăm sóc
của cô giáo đối với em và các bạn.
Bài làm
Hà Nội, ngày 10 tháng 3 năm 2004
Gửi cô Thịnh kính mến của con!
Gần đây không gặp cô, con vẫn chưa hỏi thăm sức khoẻ cô, con cũng hơi buồn. Hôm nay,
khi đã học xong bài thì con đang viết thư cho cô đây. Cô ơi, mới ngày nào con còn nắn nót
viết từng nét chữ A,Ă,Â... mà bây giờ con đã viết thư cho cô được rồi, cô có vui không?
Trời bây giờ đang rét, cô vẫn mặc ấm và khoẻ chứ ạ? Cô có thường bận và phải suy nghĩ
nhiều về công việc không ạ? Cô nghĩ nhiều và đâm ốm thì chúng con sẽ buồn vô cùng. Thế
còn bà vẫn khoẻ mạnh chứ ạ? Chị Thương bây giờ học lớp mấy rồi ạ? à, nhà cô còn cho
các em ăn bán trú không ạ? Nếu có, chắc hẳn các em ngoan lắm cô nhỉ? Con và các bạn
vẫn còn nhớ như những ngày tháng cô dạy chúng con. Giọng nói cô êm như suối chảy qua
những khúc mắc còn chưa hiểu của chúng con. Rồi lại có những hôm, chúng con nghịch
ngợm làm cô buồn. Nhưng cô đã không đánh mà còn ân cần giảng dạy chúng con. Những
lời nói đó vẫn còn in sâu trong tâm trí chúng con. Từng nét chữ đều mà cô dạy, chúng con
còn nhớ mãi và kiên trì rèn chữ. Rồi biết bao ngày tháng đã trôi qua nhưng kỷ niệm đẹp cô
đã để lại cho chúng con vẫn còn đó. Cô còn nhớ Hồng Anh chứ, cô bạn đó bây giờ vẫn là
lớp trưởng của bọn con. Còn các bạn như Lê, Hoa... chắc hẳn cô vẫn nhớ vì các bạn ấy rất
giỏi mà. Mọi người vẫn luôn nghĩ tới cô, mong cô mạnh khoẻ, tràn đầy niềm vui. Chắc
12
rằng những kỷ niệm cô dành cho chúng con sẽ vẫn mãi in đậm suốt tuổi học trò hồn nhiên,
vô tư này để chúng con còn nhớ cô mãi cô - người mẹ hiền thứ hai.
Thư cũng khá dài rồi, con xin dừng bút tại đây. Con mong sẽ luôn được những lời chúc tốt
đẹp của cô. Chúc cô và gia đình sẽ luôn mạnh khoẻ, làm ăn phát đạt. Con xin chào cô và
gia đình!
Học trò cũ của cô
Đề bài: Hãy kể lại một việc làm tốt đẹp thể hiện nếp sống văn minh nơi công
cộng (có thể đối chiếu với những việc làm sai trái xảy ra ở nơi dó, lúc đó)
Bài làm
Hôm nay thời tiết chuyển mùa, cả nhà em ai cũng cảm thấy uể oải. Cũng vì thế mà thằng
cu Cò nhà em bị sốt, ho nhiều. Rất may là nhà em lại gần nhà cô Hoa bác sĩ nên mẹ bảo em
cùng mẹ đưa cu Cò sang khám.
Cô Hoa mở phòng khám tại nhà đã lâu. Mọi ngày phòng khám luôn đông, nhưng hôm nay
đông hơn hẳn. Mới đến gần em đã thấy lớp trong, lớp ngoài, người đứng người ngồi trong
phòng khám. Em lấy số thứ tự rồi vào chỗ ngồi chờ. Nhìn quanh em thấy một bạn ngồi ở
góc nhà đầu dựa vào tường trông vẻ mệt mỏi. Em ra bắt chuyện với bạn cho đỡ buồn nên
biết tên bạn cho đỡ buồn nên biết tên bạn là Liên cũng học lớp 5 như em. Bạn bị cảm nhẹ,
phải nghỉ học từ hôm qua. Chúng em đang nói chuyện với nhau thì ngoài cổng tiếng xe
máydừng lại. Một cô bước vào trên tay bế một em bé đầu đội mũ len, mặc áo bông dày.
Chú đi cùng vội vã lấy số thứ tự rồi loay hoay tìm chỗ. Thật may là còn một ghế trống cho
hai mẹ con cô. Chắc đó là cặp vợ chồng cùng đứa con. Bỗng đứa bé khóc to, người vợ
nựng mãi mà đứa bé không ngớt khóc. Mọi người ngồi trong phòng vừa cảm thấy ái ngại
vừa thương đứa bé. Liên nhìn đứa bé: mặt đỏ bừng bừng và ho sụ sụ, tiếng thở khò khè
Liên liền đứng dậy đi tới chỗ người phụ nữ bảo:
- Cô ơi, cháu chỉ hơi mệt thôi. Cô cho em vào khám trước kẻo em mệt.
Người phụ nữ nhìn Liên vẻ ái ngại. Liên vẫn chìa con số của mình ra:
- Chờ bác kia khám xong rồi cô đưa em vào khám cô ạ! Cô cầm lấy đi cô.
Người phụ nữ xúc động cầm lấy con số và cảm ơn Liên rối rít. Mọi người chứng kiến sự
việc đó đều trầm trồ khen ngợi cô bé tốt bụng.
Từ nãy dến giờ em đã quan sát hết và cảm thấy thán phục và hứa sẽ học hỏi người bạn nhỏ
trong phòng khám.
Hay tưởng tượng bạn là một động vật hoang da, nơi sinh sống của ban bị đe doạ bởi những biến
đổi của thời tiết và môi trường. Bạn hóy viết một bức thư gửi con người trên Trái Đất, bày tỏ với
họ xem con người có thể làm gi giup bạn sống sot
Bài Làm
Xin Chào!
Tôi xin tự giới thiệu tôi là một chú gấu. Trúc con và chúng tôi đã được ghi tên vào sách Đỏ về
các loài thú quý hiếm. Bạn biết vì sao không? Vì chính con người đấy. Và tôi cũng không hiểu về
hành động của con người. Nhưng vì chính những hành động đó khiến tôi và nhiều loài động vật
quý hiếm nữa đang đứng trước bờ vực tuyệt chủng. Như là họ xây nhưng chiếc hộp nữa phun ra
rất nhiều những đám mây đen khổng lồ. Chúng làm ô nhiễm làn không khí, hoặc những chiếc
hộp thải ra những chất có màu xanh, đỏ, ... làm cho những con vật uống vào chết rất khủng
khiếp. Chúng làm cho môi trường nóng lên, gây ra hạn hán, cháy rừng rất nhiều. Rồi đến những
người dân chặt phá rừng bừa bãi. Lại còn những con người độc ác đã săn bắn rất nhiều những
chú gấu như tôi. Con người làm tôi và các bạn tôi rất sợ hãi. Vì họ đã tàn phá rừng nên chúng tôi
không có thức ăn và bị đói, còn cháy rừng khiến chúng tôi không có chỗ ở. Ngược lại vẫn có rất
nhiều người đang tổ chức bảo vệ những động vật quý hiếm như chúng tôi. ở những nơi như vậy
chúng tôi có một cuộc sống an toàn. Không có những chiếc hộp có khói phun ra, có những chất
thải xanh, đỏ,... và không có những vụ cháy rừng. Không có những người chặt phá rừng. Không
có những con người săn bắn và gây nguy hiểm cho chúng tôi. Chúng tôi không bị đói và có chỗ ở
13
thoải mái. Họ đối xử với chúng tôi rất tốt. Vì có những con người như vậy nên tôi viết bức thư
này để những người tốt và những người đã từng săn bắn hãy bảo vệ những loài thú quý hiếm
như chúng tôi. Vì họ cũng có thể bị nguy hiểm từ loài người, những con người chưa biết bảo vệ
thiên nhiên. Tôi - chú gấu Trúc con này rất mong muốn có thật nhiều nơi như nơi chúng tôi hiện
đang sinh sống để bảo vệ thật nhiều các con vật.
Thay mặt loài gấu Trúc
Gấu con tinh nghịch
Bài Làm
Rừng rậm, ngày 10 tháng 2 năm 2007
Kính gửi toàn thể con người trên Trái Đất!
Tôi là một chú khỉ con, tôi đang sinh sống tại khu rừng rậm ven sông.
Những năm về trước, trên những lùm cây xanh tốt, tôi cùng bầy đàn sống yên ấm, hạnh
phúc. Hàng ngày ăn những quả ngon, chơi đùa thoả thích, cùng nhau chuyền cành bắt giận,...
Nhưng không hiểu tại sao nơi đây hiện giờ đất thì khô, cây cỏ thì chết héo, những cành cây trơ
trụi lá, con sông ven rừng gần cạn kiệt, thời tiết nóng bức khiến chúng tôi và các loài động vật
khác rơi vào tình thế nguy hiểm, mất nhà, mất rừng. Không những thời tiết phá hại rừng mà còn
những thợ săn xấu xa, độc ác hằng ngày luôn rình rập để bắt những loài động vật quý hiếm, lấy
gỗ của rừng,... Loài khỉ với nơi sinh sống trên cây, nhưng cứ mỗi ngày hàng chục cây đổ xuống
trong nỗi lo lắng, sợ hãi cuả những con vật và niềm vui của những người khai thác gỗ rừng. Sẽ
chẳng bao lâu khu rừng sẽ trở thành những hoang mạc rộng lớn, không có loài động vật nào
sinh sống. Rồi mỗi ngày, quyển sách sẽ ghi thêm nhiều loài động vật hơn. Đã có một số con khỉ
trong đàn bị bắt đi, nhìn cảnh họ bị bắt mà tôi thấy cặm hận loài người đến nhường nào. Không
biết loài người sẽ đưa họ tới đâu? Vào rạp xiếc, công viên hay vườn thú?
Bệnh tật, thời tiết và cả những người thợ săn nữa, đối với chúng tôi đó là những thứ
đáng sợ nhất. Tuy rất muốn bảo vệ khu rừng, nhưng điều đó là không thể, không thể chống chọi
với thời tiết khắc nghiệt, những người thợ săn với vũ khí hiện đại và bệnh tật nguy hiểm và ập
đến bất ngờ. Ngày, đêm đói khát, tôi đã bỏ đi. Không có nguồn nước hay một cây lương thực
nào, có thể các loài động vật sẽ phải bỏ mạng vì đói, vì khát.
Tôi không biết phải làm sao, chỉ muốn: Loài người sẽ bảo vệ môi trường, khôi phục và
trồng thêm rừng, bảo vệ các loài động vật, thả động vật về nơi hoang dã.
Kính thư
Khỉ con
Đề bài: Cây ăn quả.
Bài làm
Mấy tuần trước, em được về quê ngoại chơi. Ông em có trồng một cây xoài ở góc vườn và em
rất thích. Cây trồng được mười năm rồi nên to lớn.
Cây xoài xum xuê rợp mát cả một góc vườn. Những tán lá xoè rộng tựa như một chiếc ô khổng
lồ. Gốc cây có nhiều rễ nổi lên mặt đất. Thân cây to khoảng một vòng tay em, xù xì, nứt nẻ,
được phủ bằng một lớp cứng. Cành cây đâm về tứ phía. Lá cây to, thon dài, có màu xanh đậm.
Lá non có màu ưng ửng đỏ. Mùa này, cây xoài đẹp hơn bao giờ hết. Nổi bật trên những chiếc lá
xanh là những chùm hoa nhỏ li ti. Hoa xoài có màu vàng nhạt thơm dìu dịu. Khi hoa rụng trắng
cả một góc vườn thì quả bắt đầu nhú. Lúc đầu quả xoài mới chỉ to bằng ngón tay cái, lúc sau to
bằng cổ tay em. Đến lúc sau qủa xoài đã nặng trĩu cành và to bằng bàn tay em. Gọt vỏ xoài ra
mới thấy hết sự thơm ngon của quả xoài. Bên trong là một màu vàng ươm, toả ra một mùi
thơm ngào ngạt.
Mùa xuân đến chim chóc, ong bướm bay lượn quanh làm đẹp cho cây. Ngồi dưới gốc cây mà
em cứ nghĩ như mình đang ở trong một thế giới màu xanh. Hễ cứ có khách đến là mẹ em lại hái
vài quả xuống để mời khách. Ăn xong khách tấm tắc khen “sao xoài ngon thế”. Em rất yêu cây
xoài này! Em sẽ cố gắng chăm sóc cho cây để cây mãi đẹp.
14