Tải bản đầy đủ (.doc) (6 trang)

Hoat canh Tran Thi Tam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (85.41 KB, 6 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>HOẠT CẢNH TRẦN THỊ TÂM</b>
<b> </b>


<b> Kịch bản:Trần Thị Cẩm Thuý</b>
<b>Cảnh 1:</b>


Ngược dòng lịch sử của dân tộc, dưới ách áp bức của bọn Thực dân,
Đế quốc, nhân dân Việt Nam nói chung và nhân dân Hải Lăng nói riêng đã
sống một cuộc sống vô cùng cơ cực ( Một người ăm mặc nhếch nhác, tay
chống gậy, tay bưng bát đi thất thểu xin ăn)


Cảnh bắt bớ, đàn áp nhân dân ta xảy ra liên tục, xã hội Việt nam vô
cùng u ám:


Thuở nô lệ dân tan nước mất
Cảnh cơ hàn trời đất tối tăm
Cuộc đời đau xót trăm năm


Chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao.


( 2 tên lính áp dải 3 người bị trói vào nhau đi ra, vừa đi vừa la ó, đánh đập)
<b>Cảnh 2:</b>


Trước cảnh nước mất nhà tan, triệu người con Việt nam đã đứng lên,
biến đau thương thành hành động. Dưới sự lãnh đạo của ĐCSVN, ngọn cờ
cách mạng đã được giương cao.Người có súng dùng súng, người có dao
dùng dao, ai khơng có súng, có dao thì dùng gậy gộc, quyết không làm nô lệ.
quyết phá bẻ xiềng gông.


(1 người cầm cờ chạy kết hợp xoay cờ, 2 người cầm súng giương cao, 2
người cầm dao, 2 người cầm gậy lần lượt chạy ra và giương cao vũ khí, sau


đó chạy vào theo người cầm cờ)


<b>Cảnh 3:</b>


Tiếp nối truyền thống cuả cha ông, tại làng quê Hải Khê, huyện Hải Lăng có
một người con gái, chị là Trần Thị Tâm, một nữ anh hùng, tham gia cách
mạng khi tuổi đời vừa độ trăng tròn, cái tuổi của nhứng ước mơ, khát khao
cháy bỏng và một niềm tin mãnh liệt. ( Người đóng vai chị Tâm chạy ra
trong tư thế hồn nhiên, nhí nhảnh, làm động tác rửa mặt rồi lấy cơng văn ra
đọc sau đó vẫy tay đồng đội đến cùng nhau trao đổi và ra hiệu đi làm nhiệm
vụ).


<b>Cảnh 4:</b>


Chị cùng đội du kích của mình đã bao phen làm cho Mỹ Nguỵ khiếp
sợ, chúng điên cuồn lùng sục và trong một trận càn quét chị và các đ/c của
mình đã bị lộ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Cuộc chiến đấu không cân sức nổ ra giữa chị và đồng đội với bọn Mỹ
Nguỵ được trang bị vũ khí tối tân, “Đồng” một tiến nổ vang trời một Đ/c
trúng đạn ngã xuống trên vòng tay của chị, đau xót, “Đồng” tiếng nổ thứ 2
một đ/c nữa hy sinh. Căm thù dâng tràn, chị đã chiến đấu anh dũng đến viên
đạn cuối cùng, diệt rất nhiều tên địch, và chị cũng đã hy sinh trong tư thế
ngẩng cao đầu.


( Chị tâm cùng 2 đồng đội chạy thụt lùi theo dội hình xiên, vừa chạy vừa bắn
địch, đ/c đi thứ 2 trúng đạn ngã xuống, chị Tâm đỡ dậy, mặt đau xót, 1 đ/c
nữa ngã xuống chị đướng phắt dậy cầm súng tiến về phía quân thù, bọn lính
xơng ra, 1rồi đến 2 thằng trúng đạn chết, tên thứ 3 xông ra và bắn chị, chị
ngã xuống, tay vẫn nắm chặt súng)



<b>Cảnh 6:</b>


Chị Trần Thị Tâm và đồng đội đã anh dũng hy sinh, họ đã đi vào cỏi
vĩnh hằng cho mảnh đất Hải Lăng một thời đầy máu lửa, hơm nay lại vươn
mình lớn dậy, đơm hoa kết trái. Thế hệ chúng tôi luôn nhớ và biết ơn chị,
người con gái anh hùng, biết ơn đồng đội của chị những người khơng tiếc
máu xương vì q hương đất nước.


(6 bạn nữ cầm hoa đến đỡ những người hy sinh đứng lên dựng thành tượng
đài)


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<b>TIỂU PHẨM: THĂNG CU NỐI DÕI</b>
<b>Chồng: </b>


Dáng vẻ xộc xệch, đeo túi thức ăn lủng lẳng một bên, vừa đi, vừa hát
“Đời không mánh mung đời thiếu tùm lum khơng cịn là đời” miệng gọi “
Em ơi, em ơi”, không nghe thấy vợ trả lời liền gọi lớn hơn.


<b>Vợ:</b>


Dưới nhà lật đật chạy lên tay xoa xoa vào quần, vẻ mặt khó chịu “ anh
làm chi mà mà vừu về đến nhà là la lối om sòm rứa”.


<b>Chồng:</b>


Ta gọi nhỏ nhẹ mà bây không nghe thì phải gọi to chơ răng. Em nì,
anh có mua thịt dê nướng cho em ăn đây. Kéo tay vợ: Em lại đây ăn đi!
<b>Vợ:</b>



Rứa anh đi mô mà hôm qua chừ mới về, mà tiền mô mà mua thịt dê
ri?


<b>Chồng:</b>


Anh đi làm mấy ván phỏm với mấy thằng bạn, ù mấy keo sướng quá!
Rứa mới có tiền mua thịt cho em chơ.( Cười hi hi) .


<b>Vợ: </b>


ù à, ù là ù mắt ù mũi a, tui đã mấy lần trả nợ cho anh rồi anh nhớ
không, nếu tiền anh kiếm được từ đánh bài thì tui khơng ăn mơ. Mà anh
không biết à, bài bạc là tệ nạn, là vi phạm pháp luật, có ngày mấy chú cơng
an cũng gô cổ mấy ông cho mà coi.


<b>Chồng:</b>


Chà, em khơng nói, tụi anh lại càng khơng nói thì ai biết mà bắt ?
<b>Vợ:</b>


Vẻ ngạc nhiên “Anh quên à, năm ngối có vụ đánh bạc xảy ra trên địa
bàn khóm mình đã bị cơng an bắt và đem ra xét xử” đó thơi.


<b>Chồng: </b>


Vẻ không phục “ Chà chẳng qua may rủi bị vớ trúng thôi”
<b>Vợ:</b>


<b> Anh lại nhầm to rồi, bài trừ tệ nạn là việc của tồn dân, tháng sáu vừa</b>
qua Thị trấn mình vừa được cơng an phổ biến phong trào tồn dân tham gia


bảo vệ an ninh Tổ quốc, anh quên à?


<b>Chồng:</b>


<b> Xuề xoà cho xong chuyện “ Ừ thì anh biết rồi, em lúc nào cũng đúng”</b>
Quay sang hỏi nhỏ vợ “ Con đi mô hết rồi em?”


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Vẻ thất vọng “Đi học chứ đi mô, đến nổi con đi học hay ở nhà mà anh
cũng không biết”


<b>Chồng: </b>


Cười nịnh “ thôi biết rồi mà ‘bài ca khơng qn’. Vẻ vịi vĩnh “Em
này, con đi vắng hết rồi em ăn mau mà vô cho anh một cái”.


<b>Vợ:</b>


Dảy nảy “Anh điên rồi à, giữa ban mày, ban mặt ri mà địi nớ”.
<b>Chồng:</b>


Thì nớ chơ răng, tui nghĩ nát óc rồi, 2 đứa con gái của mình rồi cũng
lớn, cũng đi lấy chồng “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vơ” mà lị, mình phải
đẻ một thằng cu, trước để nối dõi tông đường, sau là để nương cậy tuổi già.
Bây giờ còn trẻ mà em không đẻ sau này đến cái tuổi mất điện mất nước thì
răng.


<b>Vợ:</b>


<b> Khóc, tui biết ngay mà hôm ni anh tự nhiên tử tế với tui hố ra là có</b>
vấn đề, tui tủi thân thiệt đó, anh đi chơi, đi dởi suốt ngày, suốt đêm, có lo


làm ăn chi mơ, một mình tui quán xuyến hết mọi việc chẳng có cơ hội mặc
được cái áo đẹp đi ra ngoài chơi với bạn bè. Hai đứa con cịn ni chưa nổi,
đẻ thêm lấy gì cho con ăn học.


<b>Chồng:</b>


Vỗ về vợ “ thôi em lo chi xa rứa, ông cha ta ngày xưa nói( hát “Trời
sinh trâu thì sinh cỏ, trời sinh anh thì sinh em, mây trên trời cuốn lại, anh với
em cũng cuốn lại”) ôm vợ kéo đi.


<b>Vợ:</b>


Cự lại “Khơng được là khơng được, năm ngối có một gia đình sinh
con thứ 3, Ban điều hành khóm phải đi gõ cửa vận động cả ngày cả đêm
không được, cuối cùng hết cả thành tích của cả khóm phấn đấu trong 2 năm,
Sắp tới đây khóm mình sẽ phát động lại “Khóm khơng có người sinh con thứ
3 trở lên” chẳng lẻ anh muốn vì mình mà ảnh hưởng cả tập thể lớn à? Em
không làm được, em xấu hổ lắm.”


<b>Chồng:</b>


Bỉu môi “ Chà em hay đi họp khóm, họp phụ nữ nói cứ i như o Bình
bí thư chi bộ, nhưng nói gì thì nói cũng chỉ mình giúp được mình thôi, thôi
vô đây cho anh một thằng cu.


<b>Vợ:</b>


Cương quyết “Đúng, chỉ mình giúp được mình thơi nên em mới quết
tâm khơng đẻ nữa để có điều kiện ni dạy con cái tốt hơn cịn nâng cao
mức sống gia đình nữa chứ”



</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Bực tức đấm bàn “Không được là không được, chủ hộ đã quyết, phải
đẻ!”


<b>Vợ:</b>


“ Không là không” 2 vợ chồng giằng co nhau.
<b>Chị phụ nữ:</b>


Xuất hiện hỏi vọng vào “Anh chị có nhà khơng?”
<b>2 vợ chồng:</b>


“Chào chị Vân, mời chị Vân ngồi. Chị Vân có việc gì à?”
<b>Chị phụ nữ:</b>


“ Dạ không, tiện đường em ghé qua thăm thôi, anh chị không vui à?”
<b>Vợ:</b>


Buồn nói “Chị coi đó anh ấy đi đánh phỏm suốt đêm, bỏ bê việc nhà,
hôm nay về nhà tự nhiên lại bắt em sinh thêm đứa nữa mà em thì khơng
muốn.”


<b>Chị phụ nữ:</b>


“Chị không sinh thêm là đúng, phụ nữ ngày nay ngoài việc lao động,
chăm lo cho gia đình cịn tham gia các hoạt động xã hội khác, như thế mới
có cơ hội mỡ mang kiến thức, bồi bổ tâm hồn thì mới khoẻ và trẻ lâu được
chứ.


Còn anh nữa, thị trấn mình từ ngày thành lập đến nay đã 15 năm,


Đảng bộ, chính quyền và nhân dân thị trấn ln thực hiện tốt các chủ trương,
chính sách, pháp luật của Đảng và nhà nước trong đó có bài trừ các tệ nạn xã
hội, thực hiện kế hoạch hoá gia đình cụ thể là đề án xây dựng thơn khơng có
người sinh con thứ 3 trở lên số 157 của UBND huyện, rất được cấp trên
khen ngợi, trong đó có cơng đóng góp của của mọi người dân thị trấn trong
đó có anh chị nữa đó. Chẳng lẻ anh muốn là người vi phạm pháp luật, làm
trái chủ trương.”


<b>Chồng: </b>


“Tui biết rứa nhưng đơi khi bọn bạn cứ lấy lời nói tiểu nhân làm lung
lạc lịng qn tử, nói tui là không biết cách, là hội ông ngoại, tui ức lắm.”
<b>Chị phụ nữ:</b>


Thông cảm và chia sẻ “Anh bận tâm làm gì, những người nói như thế
là những người kém hiểu biết, mình phải sống thật bản lĩnh cho họ thấy để
họ học tập chứ. Chẳng lẻ anh không muốn làm người bản lĩnh à?”


<b>Chồng:</b>


Đương nhiên là tui muốn (Cười hì hì) ai cũng nói như như o Vân thì
tui thấy hoả mãn rồi, đằng ni (ngập ngừng)


Con:


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Xoa đầu cháu bé “Chà cháu xinh và ngoan quá” quay sang 2 vợ chồng
“ Em cũng được nghe cháu vừa đạt giải nhì trong kỳ thi học sinh giỏi tốn
cấp tỉnh, con gái mà ngoan ngỗn, học hành giỏi thì cịn hơn con trai mà
nuông chiều rồi dẫn đến hư hỏng đó anh chị a.



<b>Con:</b>


“O Vân nói đúng đó Ba à, nảy giờ con đứng ở ngồi con cũng nghe
câu chuyện của Ba nói với o Vân, bạn con, gia đình nào cũng chỉ có 2 con
thôi, bọn con lớn rồi, chúng con sẽ cố gắng học hành, sau này có cơng việc
ổn định bọn con sẽ chăm sóc ba mẹ chu đáo, ba đừng bắt mẹ sinh thêm nữa,
ba phải để mẹ có thời gian thảnh thơi chứ (nũng nịu) được không ba?”


<b>Vợ:</b>


“Con nói phải đó anh!”
<b>Chồng:</b>


Vui vẻ “Được rồi thiểu số phục tùng đa số (cười) ba đồng ý, nhân đây
cả nhà ta sẽ gửi đến toàn thể bà con thị trấn một thông điệp:


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×