Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Bài văn tả về người mẹ kính yêu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.79 KB, 5 trang )

BÀI VĂN TẢ VỀ NGƯỜI MẸ KÍNH U

Bài 1:
Có lẽ khi còn nhỏ ai cũng được nghe câu hát ru, hay những vần thơ: “ Con dù lớn vẫn là
con của mẹ/ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Và trong bài văn này, em sẽ kể về người mẹ tuyệt
vời của em – người mẹ luôn yêu thương con mình bằng cả cuộc đời.
Mẹ em năm nay đã ngồi ba mươi tuổi, nước da mẹ khơng cịn được trắng trẻo nữa mà đã ngăm
ngăm đen vì vất vả chăm sóc chúng em. Mẹ có mái tóc đen dài đến ngang lưng và luôn luôn được
búi gọn gàng ở đằng sau. Hàm răng đều, trắng bóng và ln nở nụ cười mỗi khi có điều gì làm mẹ
vui. Mẹ em không cao lắm, hơi gầy, dáng đi rất nhanh nhẹn. Mẹ lúc nào cũng tất bật với công
việc nào là đi chợ, việc nhà, đi làm…nhưng mẹ không bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi. Mặc dù
bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời gian cho các con. Mẹ dạy em học, dạy làm những công việc nhà,
mẹ chỉ bảo tận tình ngay từ những cơng việc nhỏ nhất, mẹ bảo phải học tính cẩn thận ngay từ
những cơng việc nhỏ trở đi thì về sau những việc lớn hơn mới có thể làm tốt được. Em ln nhớ
lời dặn của mẹ và cố gắng làm thật tốt.


Em nhớ mãi ngày em mới vào lớp Một mẹ đưa em đến trường, trước hơm đó mẹ đã đưa em đi
thăm trường, đêm ngủ mẹ động viên khích lệ để không bị bỡ ngỡ những ngày đầu đi học. Rồi khi
biết em viết chữ bằng tay trái, mẹ kiên trì từng ngày luyện viết tay phải cho em. Mẹ cầm tay em
nắn nót từng chữ, uốn nắn từng nét để bây giờ em có thể đi thi vở sạch chữ đẹp của trường và đạt
giải, tất cả là nhờ mẹ.
Em nhớ một lần em vẫn cịn nhỏ, hơm đó các lớp học được về sớm. Em đứng đợi mẹ ở cổng
trường thì có một bạn gần nhà rủ em đi bộ về vì trường cách nhà cũng khơng xa lắm. Như thường
lệ, đúng giờ tan học mẹ đến đón thì thấy các lớp đã về hết. Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ có thấy
đứa trẻ nào đợi ở cổng trường khơng nhưng bác bảo vệ bảo khơng có. Mẹ hốt hoảng đi tìm em,
gọi điện cho bố xem bố có đi đón em khơng nhưng bố vẫn đang làm mà. Khỏi phải nói, mẹ lo
lắng đến như thế nào. Mẹ đi tìm khắp các con đường, chỗ mà mẹ hay đưa em đi chơi nhưng đều
không thấy. Chỉ đến lúc bố đi làm về thấy em ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình
trạng mệt mỏi. Lúc này em vẫn chưa biết mình đã gây ra truyện gì nên vẫn ngồi im. Rồi mẹ đánh
em, đây là lần đầu tiên mẹ đánh em, em khóc và mẹ cũng khóc.


Em cịn nhỏ q nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này lớn hơn một chút mới
biết mẹ đánh em chỉ vì mẹ quá lo lắng cho em, đánh em vì em đã không nghe lời của mẹ. Đến tận
bây giờ em vẫn không thể quên được lần bị mẹ đánh ấy. Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa
hiểu để nói xin lỗi mẹ.
Cơ giáo em nói: “ Trong tất cả các kì quan thì trái tim người mẹ là kì quan vĩ đại nhất”. Em sẽ cố
gắng học tập thật tốt để mẹ luôn cười mẹ nhé. Mẹ à! Con yêu mẹ.


Bài 2:
Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta. Mẹ là người mang nặng đẻ đau, sinh
ra ta và nuôi ta khôn lớn. Mẹ hi sinh để giành tất cả cho chúng ta. Thật thiệt thòi nếu ai sinh ra mà
không môt lần được gặp mẹ, những người có mẹ hãy trân trọng điều này và đừng bao giờ làm mẹ
buồn nhé!
Mẹ tơi năm nay đã ngồi 30 tuổi, dáng người cân đối, thon thả, nước da trắng trẻo đến lạ kì. Ai
cũng bảo đó là vẻ đẹp mà ông trời ban tặng cho mẹ. Các đường nét trên khn mặt trẻ trung của
mẹ khơng có gì đặc biệt, nhưng lạ là khi mẹ cười thì đột nhiên khác hẳn. Nó trở nên xinh xắn,
thân thiết và đáng yêu lắm. Nhất là đôi mắt to và sáng của mẹ, mọi người cho là thơng minh, cịn
tơi thì thấy ấm áp và tự tin. Mẹ tôi cởi mở, tươi vui và chân thành khác hẳn với những con số: khô
khan, rắc rối luôn đeo bám theo cái nghề kế tốn tài vụ của mẹ.
Trong cơng việc mẹ tơi tỏ ra say mê và có bản lĩnh lắm. Khơng phải ai có thâm niên cao cũng
được tặng danh hiệu "kế tốn giỏi" như mẹ tơi. Nhìn mẹ sử dụng máy tính cứ như bấm đàn vậy.
Mẹ có sự tập trung cao vào công việc, khi đã bắt tay vào sổ sách, giấy tờ tôi thấy mẹ chẳng hề rời


ra, chẳng quan tâm gì tới mọi chuyện xung quanh, kể cả có người hỏi gì đó. Khi làm việc, mẹ
thường đăm chiêu im lặng, nhất là trán cứ nhăn lại. Vậy mà ở ngồi đời, mẹ cười nói rất vui. Các
cô bác ở cơ quan ai nấy cũng quý mến và thân thiết với mẹ. Mẹ thường nhận được sự giúp đỡ tận
tình của mọi người, giống như mẹ không nề hà khi giúp đỡ người khác.
Mẹ là người khơng thể thiếu được trong gia đình tơi. Mẹ lo cho cha con tôi từng miếng ăn đến
giấc ngủ. Mẹ như cô Tấm với một mâm cơm ngon lành, sạch sẽ vừa ý mọi người vào hững bữa

ăn. Lúc vui đùa, mẹ như một diễn viên vậy, kể chuyện thì có dun, gây cười thì rất khéo, mà xử
án thì cơng bằng hợp lí. Dù ai có nói gì, tơi vẫn thấy mẹ đáng yêu vô cùng, nhưng tốt nhât là mọi
người nên khen mẹ tơi. Chắc chắn điều đó sẽ làm cho tôi vui sường và tự hào bởi mẹ mình!
Trong mắt mẹ khơng có ai là người xấu cả, ai mẹ cũng yêu quý và giúp đỡ hết lịng cả. Mẹ
thường bảo: "Nhân chi sơ, tính bản thiện". Hãy cố tìm thấy điều đó trong mỗi người, chỉ có vậy
trái tim mình mới thấy hạnh phúc và cuộc đời này mới đáng vì nó mà ta sống hết mình. Đây lại
mà một điểm mà tơi ln ln xúc động và hãnh diện vì có mẹ ở trên đời. Trái tim mẹ tràn đầy
lòng vị tha, sự nhân hậu vơ bờ bến. Bố vẫn nói: "Mẹ con có tấm lịng như một bà tiên hiền hậu".
Khi có ai tronggia đình bị ốm, mẹ chăm sóc rất tận tình. Mẹ thức cả đêm để canh chừng giấc ngủ
cho người ốm, dù người đó là em gái tơi, ba tơi hay là tôi đi nữa, mẹ vẫn tỉ mỉ cặn kẽ dù chỉ là
việc nhỏ. Kỉ niệm sâu sắc nhất là lần tôi bị lạc năm tôi năm tuổi. Buổi sáng, thấy mẹ xách làn đi
chợ, tơi một mực địi đi theo, tuy khơng khóc nhưng cử chỉ của tơi rất kiên quyết. Mẹ khun tơi
ở nhà vì chợ đơng, nóng nực, không sạch sẽ và lại ồn ào, vả lại mẹ chạy ù một cái là về. Đợi mẹ
đi khỏi, tôi lấy cán chổi chốt cửa và đi theo mẹ. Tuy chợ đơng đúc, nhưng tơi rất chú tâm nhìn
theo chiếc áo tím của mẹ. Tơi thích chí khi "lừa" được mẹ và cũng nhờ thế mới thấy được mẹ
nghiêng đầu bên này, ngó bên kia nhấc lên, đặt xuống... Đến quầy hàng bán cá vàng thì trời ơi
thích q. Tơi dán mắt vào những bể kính trong suốt, long lanh và những chú cá vàng, trắng, đen,
đỏ... con to, con bé, con dài, con ngắn tung tăng bơi lội. Đẹp ơi là đẹp! Khi tỉnh ra thì xung quanh
tơi hoàn toàn là người lạ, rẽ vào ngách nào cũng lạ hoắc. Thậm chí muốn quay lại đường cũ để về
nhà, tơi cũng khơng tài nào tìm ra. Mẹ thì chẳng thấy đâu. Tôi chỉ nhớ là lúc ấy tôi thực sự hoảng
hốt và tuyệt vọng. Chú công an đối với tơi lúc này hiện ra khơng khác gì Bụt ở trong truyện cổ
tích. Đưa tơi về trụ sở, chú dùng loa phóng thanh gọi mẹ đón về.


Một lúc không lâu mẹ chạy đến ôm lấy tôi, tơi sợ q khóc nức nở, mẹ cảm ơn các chú công an
rồi dắt tôi về nhà. Về đến nhà mẹ khơng hề mắng mỏ gì tơi, mẹ chỉ nhìn tơi cười, một nụ cười
chứa đựng đầy ắp tình thương. Mẹ đã chỉ ra cho tôi biết những điều nguy hiểm xáy ra khi tôi
không nghe người lớn. Nghe xong tơi thấy mình có lỗi nhiều qua, tơi thấy ân hận về việc làm và
hứa với mẹ từ giờ tôi sẽ không bướng bỉnh nữa.
Bây giờ tôi đã lớn hơn nhiều, nhưng đối với mẹ tôi vẫn là một đứa trẻ bé bỏng. Mẹ vẫn ln dành

tất cả tình cảm cho chúng tôi. Tôi rất vui sướng và tự hào vì được làm con của mẹ. Tơi tự hứa với
lịng mình, sẽ làm tất cả để đền đáp cơng ơn của mẹ, làm cho mẹ lúc nào cũng nở nụ cười trên
môi.



×