Tải bản đầy đủ (.doc) (9 trang)

van ke chuyen lop 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.42 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

VĂN Kể CHUYệN


<b>* Bài học đờng đời đầu tiên</b>



Cho đến tận bây giờ, tơi vẫn thấy có lỗi về việc mình đã làm. Đó là bài học
đường đời đầu tiên của tôi.


Lúc ấy, tôi chỉ mới học lớp hai. Vì trong nhà hay được bố mẹ nương chiều nên
tơi rất bướng bỉnh. Sống cùng gia đình tơi cịn có cả bà nội. Bà là người duy
nhất hay nhắc những thói hư tật xấu của tơi. Bà thường bảo:" Cháu ơi, mỗi
sáng thức dậy phải xếp đồ đạc gọn gàng. Mỗi khi học xong phải để đồ đạc
vào đúng chỗ.". Tuy vậy nhưng tôi vẫn thường hay cãi lại bà. Nhiều lúc thấy
có lỗi nhưng vẫn khơng nói nên lời được. Sáng hơm sau, như thường lệ, tôi đi
học. Vừa chạy ra cổng nhà, tôi bỗng nghe thấy tiếng bà gọi:" Cháu ơi, hôm
nay trời sẽ mưa to đấy. Cháu nên mang theo áo mưa.". Giật mình, nhưng em
thì chứng nào tật đấy, tơi khơng nghe lời bà còn cãi lại bà một câu:" Cặp
cháu hơm nay nặng lắm, mưa thì mặc kệ mưa.". Quả thật, chiều hôm ấy trời
mưa rất to. Đứng bên hiên, tôi nghĩ:" Bố mẹ đi làm đến tối mới về. Chắc
khơng ai đón mình đâu.". Bỗng nhiên, nhìn ra xa, tơi thấy bóng dáng quen
thuộc của bà. Tôi mừng rỡ, gọi to:" Bà ơi, cháu ở đây, cháu ở đây,.... .". Hai
bà cháu lội mưa về. Về đến nhà, tơi khơng sao nhưng bà thì ước hêt vì che
cho tơi mỗi lúc gió to. Tối đó, bà bị sốt cao. Đến sáng, bà đi. Tôi như người
chết đứng. Quỳ mãi bên bà và khóc rất lâu. Lúc đó tơi chỉ ước sao cho bà
sống lại. Bố mẹ tưởng vì bà đi nên tơi buồn. Nhưng thật ra, họ đâu biết
những gì tơi đã gây ra.


Qua bài học đó, tơi đã rút ra cho mình một kinh nghiệm thật sâu sắc. Bây
giờ, mỗi khi có ai nhắc đến bà. Tơi lại thấy trong lịng mình đau nhói. Tơi
mong sao bà sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc ở thế giới bên kia. " Bà ơi,
bà có nghe thấy cháu nói khơng. Cháu khơng mong bà sẽ tha thứ cho cháu.
Cháu chỉ mong sao bà được hạnh phúc. Cháu sẽ cố gắng học tập để khơng
phụ lịng bà và bố mẹ. Cháu xin hứa."



<b>Kể về người Bà.</b>



Hình ảnh bà là hình ảnh đẹp và thiêng liêng trái tim tơi. Bà ngoại người mà
tơi kính u, người luôn quan tâm, yêu thương tôi nhất.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Nghe xong câu truyện ấy, tôi đã rất xúc động, tôi cảm nhận được hơi ấm từ
bàn tay bà bồng bế tơi, bàn tay ấy là tấm lịng u thương, q mến mà bà
dành cho tơi.


Hằng ngày, bà tơi một tay đảm đương hết công việc nhà. Sáng sớm, tôi đã
thấy bà dậy quét sân, lau nhà. Bà làm bữa ăn sáng và mời cả nhà. Mỗi khi tơi
đi học về, bà đều ngồi trước thềm nhà đón tơi. Tơi rất thích mỗi khi bà cười,
trơng bà như trẻ ra bao tuổi vậy. Vì thế tơi ln cố gắng học, giành nhiều
điểm tốt về đem khoa với bà.


Có lần, tơi thấy bà ngồi hát một mình. Những câu hát của bà tôi nghe sao
thân thương, quen thuộc đến vậy. Hồi nhỏ, bà thường đung đưa võng ru ngủ
tôi. Phải chăng trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương, mong ước của
bà cho tôi?


Vào những tối thứ bảy, bà thường gọi chúng tôi ra sân nghe bà kể chuyện.
Chúng tôi say sưa nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm mà ấm làm sao! Dưới
ánh trăng, câu chuyện của bà lung linh, huyền ảo. Mỗi câu chuyện bà đưa
chúng tôi vào một thế giới thần kì với mn vàn màu sắc như truyện về Cô
Tấm, Chàng Thạch Sanh,... Những câu truyện ấy cho đến bây giờ tôi vẫn
nhớ, mỗi câu chuyện bà kể như một lời khuyên bào chúng tôi.


Năm tôi học lớp hai, bà tôi bị ốm. Bà tôi tuổi đã cao nên bà bị bệnh, cả nhà ai
cũng lo lắng. Ngày hơm đó, tơi ngồi gấp những chú hạc với mong muốn bà sẽ


khỏi ốm. Ngày cịn bé, mỗi khi tơi khóc, bà là người đã dỗ tôi bằng cách gấp
những chú hạc xinh xinh chờ mẹ về. Qua ba ngày, bà tôi tỉnh dậy, thấy tơi
khóc, bà xoa đầu tơi:


- Cháu ngoan, bà vẫn khỏe, cháu đừng khóc nữa!
Tơi ngậm ngùi nói:


- Bà ơi, nhất định bà phải khỏe lại để sống bên cháu, bà nhé! Những chú hạc
này cháu gấp dành tặng bà.


Bà tôi lúc ấy tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy những chú hạc mà tơi gấp tặng
bà. Mấy ngày sau đó, tơi nghe tin bà tơi khơng qua khỏi, tôi đã rất buồn.
Mặc dù người bà mà tơi hằng kính u đã sang thế giới bên kia, mãi mãi
không quay trở về, nhưng tôi luôn tự nhủ phải học thật giỏi, thật ngoan để
bà có thể tự hào về cô cháu gái tươi vui, hồn nhiên, trong sáng của bà.


<b>Kể về người Ông.</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

vào buổi này bằng cách hưởng cái khơng khí trong lành mà thiên nhiên đã
ban tặng. Như thường lệ, buổi sáng ông quét vườn và ăn sáng, buổi trưa ông
đi dạo quanh nhà, buổi chiều ông phụ bà tôi làm các công việc nhà như dọn
dẹp, cho mèo ăn, nấu cơm. Mặc dù làm nhiều như vậy nhưng ông luôn thấy
thoải mái, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Buổi tối, ông hay ngồi xem tivi hoặc
đọc báo rồi ơng khóa cửa đi ngủ. Những lúc dỗi, ông thường kể truyện cho
các cháu nghe, ông kể đủ loại truyện, nào là truyện dân gian, nào là trụn
cười, chụn hồi nhỏ của ơng... Ơng rất giỏi về địa chất, em còn nhớ, hồi
tháng ba năm nay, ơng được giải thưởng Hồ Chí Minh về địa chất. Ơng cịn là
mợt họa sĩ, ơng vẽ rất giỏi, những bức tranh nào em nhờ ông vẽ cũng được
điểm chín và mười. Hồi nhỏ, ơng học rất giỏi, lúc nào cũng xếp thứ nhất lớp.
Ông học tất cả các mơn.



Ơng cịn kể với em, hồi chiến tranh, ơng phải chăm sóc từng miếng ăn, áo
mặc cho bố em, bác em và cô em. Tất cả mọi người phải trốn dưới hầm, ở
trên đầy tiếng súng, bom nghe rất sợ. Hồi đó cịn khơng có tivi để xem, chỉ đi
học và mỗi khi loa phát thanh kêu có máy bay và giặc của Mỹ đến là mọi
người lại ồ ạt xuống hầm để trốn. Ơng rất thích đi du lịch, vì mỗi lần đi là ơng
lại thấy sảng khối, được thư giãn. Vì vậy, mỗi lần nghỉ hè bố mẹ em đều tổ
chức cho cả nhà đi du lịch biển, nhiều nhất là Đà Nẵng. Vẫn như ở nhà, ông
thức dậy sớm vào buổi sáng và đi dạo, tập thể dục cùng với những người già
khác và ông làm quen được với rất nhiều người. Buổi chiều ông ra tắm biển.
Biển Đà Nẵng xanh và trong vắt như thủy tinh. Ông thường bơi ra xa, sau khi
bơi được nhiều vịng, ơng vào trong để chơi với các cháu, nhảy sóng với các
cháu. Sau mỗi lần tắm biển, ơng tơi, em tơi "thu hoạch" được rất nhiều vỏ
sị, ốc và những con còn sống để mang về Hà Nội làm quà kỉ niệm cùng với
chai nước biển và ít cát để ni chúng.


Em rất u ơng, em chỉ mong ông sống được trăm tuổi, sống mãi với gia đình
em và dù ơng có đi đến phương trời nào đi chăng nữa thì hình ảnh của ơng
vẫn cịn mãi trong tâm trí em, khơng bao giờ phai.


<b>Kể về người thân u (tổng hợp)</b>



Tơi cịn nhớ ngày bé, cô giáo hay ra đề tập làm văn: "Hãy viết về một thành
viên mà em yêu quý trong gia đình". Tơi, một con bé 10 tuổi, nằm bệt ra
bàn, cịng lưng, hí hốy viết. Bao giờ tơi cũng sẽ viết về mẹ (các bài văn mẫu
mà tôi đọc đều là về mẹ cả): "Mẹ em da trắng ngần, mắt bồ câu lấp lánh.
Tóc mẹ dài, đen nhanh nhánh. Em yêu nhất là đôi bàn tay búp măng của mẹ.
Tay mẹ mịn màng hay xoa xoa má em mỗi lúc em ngoan...”.


Tôi nhớ tôi thường được điểm cao ngất ngưởng, những bài văn của tơi cơ cịn


xin giữ lại để làm mẫu cho lớp sau. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về độ "hoàn
hảo" của những tác phẩm đầu tay của mình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

"hồn hảo" đi nhiều không.


Nhưng tôi sẽ bắt đầu với bố tơi. Vì hồi 10 tuổi, tơi chẳng biết viết gì về bố cả.
Chả nhẽ lại khoe: "Mọi người bảo em giống bố, giống từ cái mũi tẹt lét trở đi
đến nước da đen sì sì trở lại. Em sợ nhất là mỗi khi bố thơm lên má em, vì
râu của bố rất cứng. Em cũng sợ bố vì nhiều điều khác nữa. Bằng chứng là,
bình thường trơng bố hiền vậy thôi chứ lúc bố cáu, bố hét to lắm làm em giật
cả mình"?


Tơi nhớ, một lần cả lớp phải giới thiệu về nghề nghiệp của bố mẹ, bạn nào
cũng hồ hởi khoe: "Bố em làm bác sĩ, bố em làm giáo viên, bố em làm giám
đốc công ty này công ty kia..." Oa, tôi thấy những ơng bố ấy mới "ốch" làm
sao, cịn bố tôi?


Suốt ngày thấy bố lọ mọ với dầu nhớt và đống máy cày, máy kéo. Tôi chuẩn
bị mấy ngày liền, nghĩ nát óc mà vẫn khơng biết phải "khoe" về bố như thế
nào. Cuối cùng, mẹ cũng giúp cho, mẹ bảo: "Bố là kỹ sư cơ khí". Tơi như gỡ
đi được một cục đá to chảng trong lịng...


Bây giờ tơi sẽ khơng buồn thiu khi viết: "Kỹ sư bố phải về hưu sớm và ra Bắc
vào Nam trên những chiếc xe tải cũ kỹ. Sau khi nghỉ việc, bố buôn bán phụ
tùng máy kéo để nuôi chúng em ăn học".


Từ những giọt mồ hôi của bố, chúng tôi đã lớn lên. Chưa bao giờ bố để cho
chúng tơi chậm tiền học phí, chưa bao giờ bố bắt các con chỉ thi đại học ở
Cần Thơ để đỡ tiền trọ xa nhà. Chưa bao giờ bố để cho chúng tôi thua bè
kém bạn.



Ra Hà Nội, bố bắt tôi đi tàu cho đỡ mệt còn bố vẫn cặm cụi xe khách, xe đò.
Tôi chạy xe tay ga, tôi diện quần áo đẹp, bố vẫn cọc cạch chiếc xe 50 cà tàng
không chịu thay... Tơi nghĩ, tơi đã đủ lớn khơn để có thể viết một bài văn đầy
tự hào: Bố là bố tôi.


Tôi cũng sẽ viết về mẹ, bởi mẹ là cả tuổi thơ của tôi. Mẹ là bố - răn đe, la
mắng tôi những lúc bố xa nhà. Mẹ là mẹ - khâu vá từng tấm áo manh quần
cho tôi đến lớp. Da mẹ không trắng ngần như tuyết, mắt mẹ cũng không đen
như than, đôi tay mẹ thô ráp. Nhưng mẹ đẹp chính trong sự tảo tần, lo toan,
bảo bọc, che chở cho chúng tôi. Tôi nhớ hè nào mẹ cũng ngồi kèm cho chúng
tôi học: làm trước những bài toán của năm sau và đọc sách văn học đến khi
thuộc làu làu. Đi chợ, mẹ chỉ mang một số tiền ít ỏi theo người vì sợ mua
những thứ "linh tinh không cần thiết".


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Nhiều lúc, thấy giận mẹ - hay lo nghĩ những chuyện tận đẩu tận đâu - nhưng
tôi biết, mẹ là người yêu chúng tôi nhất trên thế giới này. Mẹ như cái cây,
dồn hết tình thương và nhựa sống cho chúng tơi. Tơi ước gì lúc nào tơi có thể
viết những bài văn về mẹ của tơi chứ khơng phải là một hình mẫu "điểm A"
xa xơi nào đó...


Tơi muốn viết về bà tơi, dù ngày bé nhà tôi ở rất rất xa bà, và tôi chỉ mới
được gần gũi bà mấy năm gần đây... Dù bà đã hơn 80 tuổi rồi, và đã "lầm cà
lẩm cẩm" như người ta nói. Tơi thương bà q những lúc bà lọ mọ đi hái rau
muống ngoài ao, hay trẩy bưởi cho tơi ăn. Có bó rau má bằng nắm tay, bà
cũng dúi cho mẹ tôi: "Mang lên mà xay cho chúng nó uống cho mát". Mỗi lần
về quê, bà lại gói ghém tất tần tật "gia tài" của bà cho chúng tơi: khi thì là
cuộn chỉ thêu màu xanh đỏ, khi là hai quả ớt chín, khi thì mấy quả cà chua...
Tơi thương bà q, những lúc bà nói chuyện lầu bầu một mình, những buổi
sáng sớm bà cịng lưng ở một góc chợ... bán mớ rau hái được trên đồng. Tôi


thương bà tóc bạc da mồi rồi vẫn giữ nếp sống lo toan hôm sớm của những
ngày xưa... Tôi thương bà lúc bà lọ mọ nhóm bếp rơm, vì bà không biết dùng
cái bếp ga "hiện đại" của ông mua về.


Tơi thương bà hay cằn nhằn bố vì ăn ít cơm, và giành ngồi đầu nồi để xới cho
bố "hai xìa một bát" vì "bố mày khơng chịu ăn đến bát thứ hai cho đâu". Tôi
thương bà những lúc bà tẩn mẩn bổ xồi cho tơi ăn, nhìn tơi nhăn mặt vì
chua, bà cười móm mém. Tơi mong mình đủ yêu thương để cảm nhận hết
những chăm lo của bà cho chúng tôi... Dù tuổi già đã làm bà quên trước quên
sau, dù bà hay cư xử như "trẻ con" như lời các cô và ông hay chọc... Tơi
mong tơi có thể sống hết mình vì con, vì cháu được như bà tơi.


Tơi sẽ viết về cơ tơi. Ngày cịn bé tơi nhớ mang máng tơi thương cơ nhất. Vì
cơ hay dong tơi trên chiếc xe đạp đi học, và mua cho tơi chiếc vịng cổ trong
veo, lấp lánh. Lần nào các cháu về, cô cũng lo từ miếng ăn, giấc ngủ. Lọc cọc
đạp xe ra đồng bắt ngan về thổi cơm, bỏ cả buổi gặt để đỡ đần việc nhà...
Trưa trà trưa trật, cơ mới tất tả dọn cơm cho hai đứa nhóc ở nhà: bữa cơm
đạm bạc chỉ ruốc và bát canh rau luộc. Chưa bao giờ tôi thấy cô than phiền,
trách móc điều gì. Chưa bao giờ thấy cơ khơng chu tồn mọi việc cho ơng bà
và các cháu. Tơi mong tơi có thể trở thành một người phụ nữ nhân từ, hiền
hậu, và giàu đức hy sinh như cơ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Tơi mong mình có thể là một người như họ, đem yêu thương cho đi... mà
chưa một lần địi hỏi được nhận về.


Hình ảnh bà là hình ảnh đẹp và thiêng liêng trái tim tơi. Bà ngoại người mà
tơi kính u, người ln quan tâm, yêu thương tôi nhất.


Bà tôi thương tôi lắm! Tơi nghe mẹ tơi kể rằng: Đó là ngày tơi sinh ra đời,
trời mưa to, một mình bà ngoại ngồi dưới cổng bệnh viện. Lúc ấy, bố tơi có


nói: "Bà ơi, bà mau về nhà kẻo cảm lạnh, có tin gì con sẽ báo cho nhà sau."
Với một giọng nhẹ nhàng, bà nói: "Khơng sao, bà muốn xem cháu bà ra sao,
ở nhà cũng có người trông rồi, con cứ yên tâm." Khi tôi được sinh ra, bà là
người đầu tiên bế tôi, cũng là người đặt cho tôi cái tên rất ý nghĩa: Thanh
Bình. Ý của bà như muốn một cơ cháu gái duy nhất của bà được hưởng một
cuộc sống bình yên, mãi mãi vui vẻ.


Nghe xong câu truyện ấy, tôi đã rất xúc động, tôi cảm nhận được hơi ấm từ
bàn tay bà bồng bế tôi, bàn tay ấy là tấm lịng u thương, q mến mà bà
dành cho tôi.


Hằng ngày, bà tôi một tay đảm đương hết công việc nhà. Sáng sớm, tôi đã
thấy bà dậy quét sân, lau nhà. Bà làm bữa ăn sáng và mời cả nhà. Mỗi khi tôi
đi học về, bà đều ngồi trước thềm nhà đón tơi. Tơi rất thích mỗi khi bà cười,
trông bà như trẻ ra bao tuổi vậy. Vì thế tơi ln cố gắng học, giành nhiều
điểm tốt về đem khoa với bà.


Có lần, tơi thấy bà ngồi hát một mình. Những câu hát của bà tôi nghe sao
thân thương, quen thuộc đến vậy. Hồi nhỏ, bà thường đung đưa võng ru ngủ
tôi. Phải chăng trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương, mong ước của
bà cho tôi?


Vào những tối thứ bảy, bà thường gọi chúng tôi ra sân nghe bà kể chuyện.
Chúng tôi say sưa nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm mà ấm làm sao! Dưới
ánh trăng, câu chuyện của bà lung linh, huyền ảo. Mỗi câu chuyện bà đưa
chúng tôi vào một thế giới thần kì với mn vàn màu sắc như truyện về Cơ
Tấm, Chàng Thạch Sanh,... Những câu truyện ấy cho đến bây giờ tôi vẫn
nhớ, mỗi câu chuyện bà kể như một lời khuyên bào chúng tôi.


Năm tôi học lớp hai, bà tôi bị ốm. Bà tôi tuổi đã cao nên bà bị bệnh, cả nhà ai


cũng lo lắng. Ngày hơm đó, tơi ngồi gấp những chú hạc với mong muốn bà sẽ
khỏi ốm. Ngày cịn bé, mỗi khi tơi khóc, bà là người đã dỗ tơi bằng cách gấp
những chú hạc xinh xinh chờ mẹ về. Qua ba ngày, bà tơi tỉnh dậy, thấy tơi
khóc, bà xoa đầu tơi:


- Cháu ngoan, bà vẫn khỏe, cháu đừng khóc nữa!
Tơi ngậm ngùi nói:


- Bà ơi, nhất định bà phải khỏe lại để sống bên cháu, bà nhé! Những chú hạc
này cháu gấp dành tặng bà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Mặc dù người bà mà tơi hằng kính u đã sang thế giới bên kia, mãi mãi
không quay trở về, nhưng tôi luôn tự nhủ phải học thật giỏi, thật ngoan để
bà có thể tự hào về cơ cháu gái tươi vui, hồn nhiên, trong sáng của bà.


- Lời khuyên của Mun: Để bài văn được điểm cao các bạn cần:
+ Phân biệt được giữa kể và tả


+ Kể là từ những hành động của người được kể mà bật lên ngoại hình của
họ, từ đó bật lên được tính cách của người đó.


_ Mình tin ai hiểu được lời khuyên của mình, bài làm điểm sẽ từ 8.0 trở lên
đóa :80:


<b>* KĨ vỊ mĐ</b>



Ai là người đã canh chừng từng miếng ăn giấc ngủ của ta? Ai mà luôn luôn
cảm thấy ta quá nhỏ bé trước thế giới rộng lớn , ai mà luôn thấy vui khi ta ăn
được một muỗng cơm , đi được một bước chập chững.Đó chính là người mà
ta gọi một cách thân thương là mẹ.Mẹ là người là người luôn theo bước chân


bạn , bên bạn từng ngày từng giờ , chỉ một cái giật mình của bạn là mẹ đã ko
yên giấc , một cú vấp ngã của bạn , mẹ cũng thấy xót xa.


Mẹ , mẹ là lọn mía ngọt ngào,là tiếng dế đêm thâu , là ánh đuốc khi con lạc
lối !


Mẹ yêu con đủ để hỏi con đi đâu , với ai và mấy giờ con về.Mẹ yêu con đủ để
bắt con mang chiếc kẹo sữa mà con đã lấy ở cửa hàng mà ko phải trả tiền
đến trả người ta với lời xin lỗi.Mẹ yêu con đủ để cho con nhìn thấy sự tức
giận , thất vọng và nước mắt của mẹ , để con thấy rằng me, ko phải là một
người hoàn hảo...Nhưng nhiều hơn cả , mẹ u con đủ để nói " Khơng " dù
mẹ biết con sẽ ghét mẹ vì điều đó !


"Con là một ngơi sao _ Khơng phải vì mẹ , mà là vì con ". Mẹ đã từng nói
thế ! Mẹ luôn mong cho ngôi sao của mẹ tự tin bước về phía trước để nắm
lấy thành cơng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

đủ việc nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học hành của em. Trên gương mặt
trái xoan đã có một vài nếp nhăn của mẹ lại nở nụ cười tươi tắn hơn bao giờ
hết khi m được điểm tốt.


Mùa xuân đã thay áo mới và mùa hạ cũng sắp ra đi...Làn da mẹ ngày
càng rám nắng và đơi mắt đen láy càng hiện rị các nét chân chim vì trải qua
nhiều sương gió.Nhưng tình u của em đối với mẹ là vơ bờ bến , khơng vì
thế mà giảm đi.


Lịng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.



Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ u.
(Lịng mẹ)


Con rất ít khi làm thơ cho Me.Con Chỉ thích làm thơ tình kể lể chuyện con
tim.Con quên mất trong trái tim của con là dịng máu Mẹ và một tình u
theo năm tháng vững bền.Con yêu mẹ ,người phụ nữ mà con yêu nhất trên
đời này.Người đã mang nặng con 9 tháng mười ngày ,soi sáng con đường con
đi ,luôn âm thầm động viên con.Để giờ đây con đã trưởng thành ,xin hãy cho
con một lần ,một lần lấy tất cả tấm lịng của con ,tình u của con để khắc
lên hình dáng của mẹ thân yêu.


<b> * Kể về ngày đầu tiên đi học</b>



Trc ngy khai trng hàng tuần mẹ đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nào là chiếc
cặp sách có hình chú gấu con ngộ nghĩnh, bên trong là những quyển sách,
quyển vở còn thơm mùi giấy. Đặc biệt là một hộp bút có hình chú chuột
Micky đáng yêu. Hộp có ba ngăn đựng được rất nhiều thứ: bút mực, bút chì,
bút vẽ nhiều màu, một viên tẩy hình chú thỏ con, giấy thấm, thước kẻ… thế
vẫn chưa hết, mẹ còn mua cho em hai bộ quần áo mới, chiếc áo trắng thắt
chiếc nơ xinh xắn cùng chiếc quần bò xanh và một đơi dép Bitís. Diện đủ bộ
vào Hiền tự thấy mình cũng oai ra phết chẳng kém các anh các chị lớn là
mấy. Trong lòng em lúc này cứ thấy háo hức như những chuyến bố mẹ sắp
cho đi chơi xa vậy. Nhưng cịn gì phải bận tâm nữa đâu, mẹ đã chuẩn bị chu
đáo rồi cịn gì. Thế là em thanh thản lên giường đi ngủ để ngày mai dậy đúng
giờ.


Nhưng thật không may chút nào, chẳng hiểu sao đêm qua mẹ còn thức rất
khuya để chuẩn bị mọi thứ cho em thế mà sáng ra mẹ bỗng bị ốm không thể
đưa em tới trường được vì mẹ bị cảm. Người thay mẹ đưa em tới trường là bà
ngoại. Bà sang từ sớm lo cho em ăn uống xong xuôi, ấy vậy mà em cứ chần


chừ mãi chẳng muốn đi. Mẹ như đã hiểu, rồi vẫy tay ra hiệu cho em lại gần
căn dặn:


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Nghe mẹ căn dặn, Hiền rơm rớm nước mắt định khóc thì bà ngoại đã đến bên
em vừa dỗ dành vừa khích lệ:


- Ơi! Chú lính mới chuẩn bị vào trận rồi cịn gì, chào mẹ đi chúng ta lên
đường cho kịp giờ chứ. Ngoại có quà riêng cho con đây, chỉ có mình biết với
nhau thơi, phải "bí mật qn sự" nhé!


Trên đường đi ngoại đưa cho em "điều bí mật" đó là một quả thị đầu mùa rất
to và nói:


- Con mang quả thị này tới trường vì trong quả thị có một cơ Tấm xinh đẹp
rất giống mẹ con sẽ đưa con vào lớp và cùng ngồi học với con đấy.


Nghe ngoại nói vậy em tin ngay và thấy tự tin hơn rồi cùng ngoại đi bộ đến
trường. Quãng đường này em đã được mẹ đưa đi từ mấy hôm trước để làm
quen cho khỏi bỡ ngỡ, nó rất gần mà hơm nay chẳng hiểu sao em thấy xa
quá đi mãi mà chưa thấy tới. Nhưng rồi cổng trường đã hiện ra, rất đông vui
nhộn nhịp, ai cũng mặc áo mới trông đẹp quá. Tự nhiên em thấy hồi hộp vô
cùng, bước chân cứ ríu lại, túm chặt tay ngoại chẳng muốn rời xa. Bỗng tiếng
trống trường vang lên, em phải rời tay ngoại để vào lớp. Một cảm giác bơ vơ
đến kỳ lạ lại ùa về, mắt đã ngân ngấn nước, nhưng nghĩ đến quả thị ngoại
đưa em thấy lịng mình như ấm lại. Cùng lúc đó là lời của mẹ lại êm đềm
vang bên tai em, xốc lại chiếc quai cặp, em can đảm bước vào lớp.


Buổi học hơm đó trơi qua rất nhanh, em như đã quên lời bà dặn về cô Tấm
trong quả thị mà chỉ cịn thấy trước mắt mình là cơ giáo em hiền như cô Tấm
trong câu chuyện bà kể. Bất ngờ cô đến bên em ân cần hỏi nhỏ:



- Con mang quả thị đến lớp đấy ư?


Thấy cô dịu dàng q em đánh liều nói với cơ với giọng ấp úng:


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×