Tải bản đầy đủ (.docx) (15 trang)

Những bài văn cảm nghĩ về mẹ hay - Bài mẫu 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (101.02 KB, 15 trang )

NHỮNG BÀI VĂN HAY - CẢM NGHĨ VỀ MẸ
Bài 1
Giờ tập làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết của mình và thường lên đứng giữa
lớp để đọc bài tập làm văn của mình cho cả lớp nghe. Bài viết của tôi bao giờ cũng đạt điểm
7, 8 - điểm cao nhất dành cho môn tập làm văn. Tơi ln hãnh diện vì điều đó và dường như
chưa một bạn nào trong lớp phá được kỷ lục” của tôi.
Như mọi khi, tôi lại được cô giáo gọi lên đọc bài văn Em hãy tả về người mẹ của
mình". Tôi ngước cao mặt, đĩnh đạc bước lên giữa lớp trong sự nể phục của các bạn và cất
cao giọng đọc: Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cơ tiên trong truỵên cổ tích. Mái
tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt
vừa sn. Mẹ bảo "Lớn lên con gái đừng gội đầu bằng dầu gội mà nấu trái bồ kết gội cho
tóc đẹp như của mẹ”. Mẹ có khn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng
mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào
bếp nấu cơm cho cả gia đình, tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ.
Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái
tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em...”.
Đó là những lời văn mà tơi đã được chị gái dạy để tả về người mẹ của mình. Những
bài văn của tơi ln được điểm cao vì trước khi viết tôi luôn "tham khảo" ý kiến của chị rồi
tưởng tượng thêm để diễn đạt cho hay. Có lẽ với trí tưởng tượng phong phú nên tơi sớm nổi
tiếng là học sinh giỏi văn của trường.
Đọc xong bài văn tả mẹ của mình, tơi sướng lâng lâng trong người và đi về chỗ trong
tiếng vỗ tay của các bạn. Đợi giây lát, cô tôi bảo: Bài văn tả mẹ của bạn Duyên rất hay. Câu
cú gãy gọn, diễn đạt trôi chảy. Các em nên học cách diễn đạt của bạn để viết văn cho hay và
phải đọc thêm nhiều sách. Hôm nay, cô muốn các em nghe thêm một bài văn nữa. Cơ mời
bạn Hùng".
Tơi thống ngạc nhiên vì Hùng mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi, nhà Hùng rất nghèo và Hùng
chỉ học giỏi mơn tốn. Tơi thầm cười khi nghĩ "Chắc Hùng viết nhăng viết cuội nên bị cơ
phê bình đây”. Hùng cúi đầu cầm tập bước lên bảng và đọc: Em khơng cịn mẹ. Mẹ mất đã
lâu lắm rồi nên em không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, em chỉ nhìn lên tấm
ảnh trên bàn thờ mẹ, nhớ mẹ, thương mẹ rồi chỉ biết khóc mà thơi! Mẹ mất khi em bé của
em mới một tuổi. Lúc đó ba cực lắm vì phải vừa đi làm vừa nuôi em và em gái. Em gái cứ


bệnh rồi khóc hồi. Sáng, ba dậy thật sớm để nấu cháo để lấy nước pha sữa cho em. Mùa
mưa, nhà dột ướt không đủ chỗ ngủ, ba ru em và em gái ngủ xong rồi nằm xuống sàn nhà.
Sáng thức dậy em đã thấy ba nấu sẵn nồi cháo và kèm theo tờ giấy dặn:"Con nhớ ăn sáng
rồi mới đi học”. Ba em là công nhân vệ sinh nên sáng phải dậy thật sớm làm sạch đường
phố trước khi mọi người thức giấc. Em chuẩn bị đi học ba mới trở về lo cho em gái. Buổi


chiều, em đi học về trông em cho ba đi làm tiếp. Ba em cực lắm nhưng lúc nào ba cũng dịu
dàng như mẹ. Em ước ao mẹ mình cịn sống để đỡ đần công việc cho ba. Em thèm được như
các bạn có mẹ, được mẹ ơm vào lịng, được mẹ khâu áo khi bị rách, được nghe mẹ hát ru em
bé ngủ như cô Tư ở sát nhà. Mỗi lần nghe cô Tư hát ru con, em lại nhớ mẹ và nước mắt trào
ra. Ba bảo: "Mẹ bây giờ đã thành cô tiên ở tận trên trời cao, mẹ cũng nhớ và thương con lắm
nên con phải học thật giỏi mẹ mới vui". Em cũng thầm hứa với ba, sẽ học giỏi, học giỏi rồi
mẹ sẽ sống lại với cha con mình, phải khơng ba?
Em càng lớn mái tóc ba càng bạc nhiều hơn. Nhìn ba tảo tần lo cho em và em gái ăn
học, em thương ba lắm chỉ mong mình nhanh lớn để đi làm giúp ba, ni em gái. Em khơng
cịn mẹ nhưng ba chính là người mẹ vĩ đại trong cuộc đời em. Em u ba vơ cùng...".
Những dịng cuối cùng, Hùng đã đọc trong nước mắt, cả lớp đều khóc, cả cơ giáo cũng
khóc và khơng biết tự lúc nào, nước mắt của tơi cũng lăn dài trên khn mặt của mình...
Chiều nay, con gái tơi về nói với mẹ: "Mẹ dạy con bài văn tả về mẹ nha mẹ”. Tôi ôm
con gái vào lòng và kể lại câu chuyện bài tập làm văn tả mẹ của Hùng cách đây hơn 20
năm...


Bài 2
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ
hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân
thương, có ngơi trường thương mến, có thầy cơ kính u hằng ngày vỗ về, dạy dỗ ... nhưng
chắc chẵn có ai khơng cảm nhận được tình u thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền
đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.

Tình u đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung
học phổ thông ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.
Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây
lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần
tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mảnh áo ấm trong
những tiết trời lập đơng. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ
về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.
Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc
mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trị. Có lẽ khi con người cịn chưa biết mặt chữ thì
tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian
xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại
càng được tơn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu
người mẹ dành cho ta.
Từ tấm bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn lên bên con theo năm
tháng...
Ầu ơ ... ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, Khó đi mẹ dắt con
đi...”
Câu hát ru con bất ngờ của nhà ai hàng xóm trong đêm sâu quạnh quẽ của miền quê có
lẽ cũng đủ đưa ta theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la! Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên
trái đất nầy với bất kỳ không gian nào.
Một sớm mai trong bài giảng của thầy ở lớp, vẫn còn nhớ như in câu hị đầm ấm, du
dương mà mênh mơng tình mẫu tử:
Hị ơ! Mẹ già như chuối chín cây, Gió lay mẹ rụng... gió lay mẹ rụng ... con phải mồ
cơi”


Bài 3
Tôi yêu quý mẹ tôi như bất cứ 1 người con hiếu thảo nào trên trái đất này. Mẹ nặng
công sinh thành dưỡng dục. dù dông bão hay bạo tàn có lớn đến đâu tình mẹ đối với con vẫn
như nước trong nguồn chẳng bao giờ vơi cạn.

Mẹ tôi là 1 người phụ nữ nông dân suốt đời lam lũ. Cuộc sống khó khăn khiến mẹ
bươn trải đủ nghề để lo lắng chu tồn cho ngơi nhà của chúng tơi. Tơi thương mẹ lắm. mới
hơn 40 tuổi mà tóc của mẹ đã có nhiều sợi chuyển hoa râm. Đơi bàn tay mẹ gầy gầy xương
xương và nứt nẻ. vầng trắng hiền hịa và đi khóe mắt cũng ngày 1 đậm hơn những vết
rạng chân chim. Nhìn dáng mẹ tơi xúc động vơ cùng bới nó hiện lên cả 1 cuộc đời vất vả lo
âu.
Từ khi anh em tôi được sinh ra, mẹ dồn cả tình thương yêu cho mấy đứa con bé bỏng.
hai anh tôi sinh ra mạnh khỏe nhưng mẹ đã cũng vất vả lắm rồi. đến tôi, 1 đứa trẻ yếu ớt từ
lúc sinh ra mẹ càng vất vả nhiều hơn. Ba đứa con lần lượt lớn lên cùng những đêm dài mẹ
tôi phải lo âu và thức trắng. tôi nhớ, những lần tôi ốm, đang đêm, tơi chồn tỉnh dậy hẫng
hụt và sợ hãi. Thế nhưng ngay lúc ấy tơi đã có mẹ ở bên. Mẹ tơi ơm tơi vào lịng, những giọt
nước mắt ấm nóng của mẹ vơ tình chạm vào gị má của tơi. Những cử chỉ đầy thương yêu
của mẹ cứ thế khắc ghi vào trái tim tôi. Mẹ trở thành bà tiên của cuộc đời tơi những lần như
thế.
Ngày xưa khi cịn bé thơ và khờ dại, tơi thường hỏi chình mình: mẹ có gì khác mọi
người mà tình u thương của mẹ lại lớn lao như thế. Sau này lớn lên khi tôi bắt đầu được
học những bài học nhân nghĩa ở đời, tôi đã hiểu: người mẹ nào cũng giống mẹ tơi, cũng lớn
lao và giàu lịng vị tha. Niềm hạnh của mẹ chính là sự trưởng thành của những đứa con yêu.
Mẹ lớn lao nhưng không chỉ với cuộc sống của bản thân tơi. Mẹ cịn lo lắng cho cả gia
đình. Bố tơi thường phải đi xa. Mọi việc ở nhà, mẹ là nhười gánh vác chăm lo và bao giờ bố
cũng rất an tâm vì sự chu tồn của mẹ. bố thường căn dặn chúng tôi bằng những lời đầy ý
nghĩa: “mẹ con đã hy sinh quá lớn cho niềm hạnh phúc của các con. Các con phải nhớ lấy,
phải khắc ghi để sống sao cho xứng đáng với tình thương yêu của mẹ”. lời dạy của bố làm
tôicangf cảm phục và yêu quý mẹ hơn. Nhưng thú thực nếu khơng có lời dạy bảo của
chathif anh em chúng tôi cũng đã thấu hiểu sâu sắc lắm rồi sự hy sinh của mẹ. ba anh em tôi
khôn lớn học hành rất chăm ngoan. Chúng tôi tự nhủ phải làm được 1 điều gì đó lớn lao và
ý nghĩa để người mẹ yêu quý của chúng tôi vui vẻ và yên lòng.


Mẹ kính u, chúng con cảm ơn tình thương u và sự hy sinh của mẹ. cúng con hiểu

dù chúng con có lớn khơn, có trở thành những người dũng cảm thì chúng tơi vẫn nhỏ bé và
ngây thơ trong đơi mắt mẹ. chúng con tự hào vì suốt cuộc đời này mẹ mãi là nguồn sáng soi
đường cho mỗi bước đi của chúng con.


Bài 4
Tơi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc bởi tơi được lớn lên trong vịng tay u
thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của cha. Họ ln hy sinh để dành cho tơi những gì tốt
đẹp nhất. Tơi thực sự khắc ghi tình nghĩa của cha mẹ trong lịng. Sẽ khơng có từ ngữ nào có
thể diễn tả hết được sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”.
Tình cảm của mẹ dành cho con từ khi mang thai cho đến khi sinh con ra trên cuộc đời và
nuôi dạy con nên người. Con nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé con bướng bỉnh và nghịch
ngợm lắm nên ni con mẹ rất vất vả. Cha thì đi làm xa nhà, có những đêm vì trơng con mà
mẹ không được ngủ, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi. Bà ngoại phải nấu cháo gà cho mẹ ăn để lấy
sức. Những lúc con bị ốm mẹ lo lắng đưa con đi hết viện này đến viện khác để mong tìm
được bác sĩ khám bệnh cho con. Từ khi có con, mẹ dường như khơng có thời gian cho riêng
mình mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa con đi cùng, ra chợ
hoặc mẹ đi có việc. Các bác hàng xóm ai cũng khen con ngoan và mập mạp nên mẹ vui lắm.
Buổi tối trước khi đi ngủ mẹ thường kể chuyện cổ tích cho con nghe, hình ảnh cơ Tấm, Lọ
Lem, cơ bé qng khăn đỏ giờ vẫn cịn in đậm trong tâm trí của con mẹ ạ! Cảm ơn những
câu chuyện mẹ kể đã đưa con vào giấc ngủ ngon. Cảm ơn những nhân vật mẹ kể đã cho con
thêm nhận thức về giá trị của cuộc sống và đã ni dưỡng tâm hồn con. Khi cịn lớn lên, mẹ
sẽ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho con nhiều thứ để con trưởng thành hơn và hoàn thiện
mình hơn. Mẹ dạy con đọc thật rõ ràng, viết sao cho thật thẳng hàng vì người ta nói “nét
chữ nết người”. Mẹ dạy con sắp xếp sách vở, quần áo gọn gàng ngăn nắp để khi cần sẽ tìm
thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào
cho đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp, mẹ thường bảo con vào cùng để mẹ dạy con nấu
các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.
Mỗi khi con yếu lịng hoặc gặp những khó khăn trong cuộc sống, cịn thường tìm đến mẹ để
chia sẻ. Những lúc đó, mẹ thường chỉ nghe con nói và khẽ gật đầu. Nhưng ngày hơm sau,

mẹ sẽ phân tích lại cho con những vấn đề đó để con biết mình nên làm thế nào. Mẹ nói “mẹ
biết hơm qua con rất buồn và con muốn chia sẻ với mẹ. Mẹ sẵn sàng nghe con nói để hiểu
được những suy nghĩ của con”, nhưng hôm nay khi tâm trạng con trở nên tốt hơn mẹ sẽ giúp
con giải quyết những vấn đề khó khăn đó. Những ánh mắt, nụ cười và những cái gật đầu khe
khẽ của mẹ đã làm tôi cảm thấy được an ủi và sẻ chia. Lời khuyên của mẹ đã cho tôi thêm
sức mạnh và tự tin để làm mọi việc tốt hơn. Mẹ không những là người mẹ mà cịn là người
bạn thân thiết của tơi trong cuộc đời. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan trọng và tuyệt
vời nhất. Mẹ à! Con thực sự rất biết ơn những cơng lao của mẹ. Những gì con có được ngày
hôm nay đều là do công sức của mẹ ni dạy. Tình nghĩa của mẹ con biết sẽ khơng thể nào
báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người cơng
dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội. Con sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ
cảm thấy yên tâm. Và con sẽ luôn cố gắng để hồn thiện mình để trở thành người phụ nữ


tuyệt vời như mẹ! Con cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con, trên chặng
đường con đang đi con rất cần có mẹ ở bên cạnh.


Bài 5
Đã biết bao bài thơ, bài văn nói về mẹ, nói về những tình cảm thân thiết nhất của mẹ
dành cho con. Ơi! Mẹ kính u của con. Khơng có một nhà văn nào, lời bài hát nào có thể
sánh được tình cảm của mẹ. Nếu có một ơng Tiên hiện ra và ban cho con một điều ước, con
sẽ ước rằng: "Mẹ sẽ sống mãi mãi trên cõi đời này, luôn đi với con và sát cánh mãi mãi bên
con". Giá như điều đó trở thành sự thật, dù có phải chờ đợi thật lâu thì con vẫn hy vọng
mong ước đổ sẽ trở thành sự thật.
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dịng suối hiền ngọt
ngào.
Con khơng biết hết được những câu thơ, bài hát nói về mẹ, nhưng con vẫn hiểu rằng,
mẹ là tất cả. Tình mẹ được so sánh với Biển Thái Bình, nhưng trong tâm trí mỗi người, mẹ
cịn hom cả biển Thái Bình rộng lớn, bao la, ngút ngàn ấy. Con yêu mẹ nhiêu lắm, nhiều hơn

cả chân trời vô tận không biết đâu là bến bờ. Và tình cảm của con sẽ khơng bao giờ thay
đổi, mãi mãi và mãi mãi.
Mẹ tần tảo nuôi con từng ngày từng giờ. Nhớ dáng hôm nào mẹ lặng lẽ đưa theo con
ra chợ bán rau, rồi đến tối mịt mới đưa con về nhà. Hay cả những lần mẹ chơi với con vui
vẻ, sung sướng biết nhường nào, giờ đây chỉ còn là ký ức. Khi con đã lớn khôn, con đã hiểu
được trong niềm vui sướng ấy, mẹ có biết bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả hằn trên vầng trán
cao cao. Và mẹ đã kìm nén nước mất để cho con được nở nụ cười ngây thơ, tinh nghịch như
bao đứa trẻ khác. Mẹ đã che chở cho con đến khi trưởng thành, nuôi con lớn khơn để mong
một ngày, con sẽ có ích cho xã hội. Mẹ ơi! Ngày đó khơng cịn xa nữa đâu! Con hứa sẽ
không phụ công sinh dưỡng của mẹ.
Con biết mẹ tưởng rằng con đã quên ký ức xa xưa vì con cịn bé, nhưng con khơng hề
qn. Người dạy con nói: tiếng đầu tiên là mẹ, người dắt con chập chững bước những bước
đi đầu tiên cũng là mẹ. Mẹ sưởi ấm cho con khi gió mùa đơng bắc tràn về, quạt mát cho con
khi mùa hè nóng nực tràn đến, con đều khắc ghi từng kỷ niệm trong lòng. Lời ru của mẹ êm
đềm như dòng suối chảy, thướt tha như gió mùa thu, đưa con đi đến những miền cổ tích xa
xưa. Ngay cả đến khi con lớn, mẹ vẫn luôn sát cánh bên con; cùng con đi trên những chặng
đường học gian nan. Mẹ là ánh nắng mặt trời lấp lánh rọi sáng cho con trên con đường đầy
khoảng trống phía trước, sưởi ấm cho con qua con đường khó khăn ấy.
Con hiểu mỗi bước đi của con đểu khắc ghi những tình cảm thiết tha, êm đềm của mẹ.


Bài 6
Mẹ! Tiếng gọi đầu tiên lúc rời nôi khi cịn thơ bé. Mẹ là con đị rẽ nước, xi ngược
dòng đời, chở gánh nặng qua bao ghềnh thác. Dẫu biết con là gánh nặng của đời mẹ nhưng
sao môi kia không ngừng nở nụ cười? Nụ cười ấy đối với tơi là một món q vơ giá, đã tiếp
cho tôi thêm niềm tin, sức mạnh và nghị lực để vươn lên trong cuộc sống.
Từ thuở cịn thơ, tơi đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười của mẹ: một nụ cười
tràn đầy tình cảm. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trên đời. Thật bất hạnh thay cho bao
người không được ngắm nụ cười của mẹ. Đau đớn thay cho những kẻ lại vùi dập, hắt hủi nụ
cười ấy. Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con người ta được gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ

cười ấy đã giúp tơi thấu hiểu hết tình thương con vơ bờ bến của mẹ, một tình cảm mà khơng
gì có thể mua được. Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la mà tôi không khám phá hết được.
Nhưng tơi biết nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, là lẽ sống của
đời tôi.
Nhưng đâu phải lúc nào nụ cười của mẹ cũng giống nhau. Mỗi khi tôi ngoan, mẹ cười,
một nụ cười yêu thương, vui vẻ. Nó làm tơi thấy rằng mình đã làm cái gì đó lớn lao cho mẹ.
Rồi nụ cười của mẹ động viên, khuyến khích mỗi khi tơi đạt điểm cao. Nụ cười ấy làm cho
niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho tôi thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên
đời. Đơi lúc tơi có chuyện buồn, mẹ vẫn cười nhưng là nụ cười an ủi, vỗ về. Nụ cười ấy như
ngọn lửa hồng, sưởi ấm con tim non trẻ đang lo lắng, thổn thức…
Có gì đẹp trên đời hơn thế, khi biết rằng mẹ đang ở bên tôi. Nụ cười mẹ sưởi ấm lịng
tơi, đã tiếp thêm cho tơi sức mạnh. Nhưng cũng có lúc vắng nụ cười của mẹ! Và khi ấy, tôi
càng nhận ra nụ cười mẹ là một “gia tài” lớn đối với tôi…


Bài 7
Khi cịn nằm ở trong nơi, em thường nghe bà hát:
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ năm canh.
Câu ca dao ấy cho đến tận hơm nay vẫn cịn vang vọng nhắc cho em khơng bao giờ
qn cơng ơn của mẹ. Có lẽ cũng giống với rất nhiều người, mẹ em là 1 người đáng quý,
đáng yêu và cũng rất tự hào.
Em sinh ra ở nơng thơn nhưng lớn lên mười thì cả gia đình chuyển lên thành phố.
Quãng thời gian đó cũng là cả quãng đời vất vả nhọc nhằn của mẹ. Những ngày tháng bươn
trãi đã làm hằn lên ở đuôi mắt mẹ những vết rạn chân chim. Tuy thế khuôn mặt mẹ vẫn
điềm nhiên và phúc hậu. Mẹ em không cao mà dáng người vừa phải, đôi tay vất vả của mẹ
hơn chục năm qua đã dày công vun đắp cuộc sống cho cả gia đình. Có lẽ đó là điều to lớn
nhất, ý nghĩa nhất mà mẹ dành cho cuộc sống của bố con em.
Mẹ có thời gian nhưng chẳng bao giờ em thấy mẹ cầu kì. Mẹ thích chiếc áo màu xanh
nhạt và chiếc quần màu sẫm. mẹ thường dạy bảo em: “con hãy nhớ, giản dị bao giờ cũng

rất cần cho cuộc sống”, câu nói của mẹ và cả tấm gương của mẹ nũa thật ý nghĩa vô cùng
khi càng ngày em càng hiểu sâu sắc hơn cuộc sống xa hoa ở nơi đô thị.
Mười hai tuổi, em đã học được ở trường bao điều bổ ích, thế nhưng những bài học đầu
tiên mà mẹ dạy sẽ trở thành những kỉ niệm khơng thể nào phai.
Em cịn nhớ khi em chín tuổi, có một vài lần em khơng nghe lời mẹ, đội nắng đi chơi
theo đám bạn suốt cả buổi trưa. Thế mà tối về lên cơn sốt vì cảm nặng, em cứ nằm thế và
suốt mấy đêm liền mẹ đã thức trắng để lo cho em. Mấy hôm sau khi em đã khỏe, nhìn
khn mặt mẹ hốc hác, xanh xao, em thấy ân hận lắm, em đã khóc và xin lỗi mẹ, thế nhưng
mẹ đã hiểu, mẹ không hề quở mắng, mẹ ơm em thật chặt vào lịng và dường như trái tim
yêu thương của mẹ đang nói lên hai tiếng thứ tha.
Mẹ của em hiền hòa và giàu yêu thương như thế. Nhưng tình thương của mẹ chỉ dành
cho những đứa con yêu. Em còn nhớ một lần, lần ấy, gia đình em mới chuyển ra Hà Nội,
sáng ngày chủ nhật, vẫn giản dị trong bộ quần áo quê mùa, em dắt tay mẹ đến công viên.
Rồi bất chợt mẹ nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi em đang xách một chiếc hộp đánh giầy. Mẹ
nhìn cậu bé rồi nhìn em rồi xúc đọng đến rơi nước mắt, không hiểu sao lúc ấy em tự nhiên
nắm chặt bàn tay mẹ, em hiểu mẹ đang nghĩ về những ngày tháng gian nan vất cả cả gia
đình và chắc chăn mẹ đang buồn thương lắm cho cuộc đời cậu bé kia.
Em đã gặp bao cuộc đời lam lũ. Và mỗi lần như thế em lại càng yêu quý mẹ hơn. Sau
này, dù có đi đâu, em cũng nhớ về mẹ, nhớ về lòng nhân hậu và nhớ về những gì mà mẹ đã
hy sinh để chăm bẵm hạnh phúc cho cuộc đời em.


Bài 8
Nếu ai có hỏi “Cậu thương bố nhất hay mẹ nhất?” Có thể mình sẽ khơng trả lời câu
hỏi ấy một cách rành mạch được. Mẹ hay bố của mình đều tuyệt vời cả. Nhưng có điều
này, mình nói nhỏ với các bạn. “Nếu cả bố vồ cả mẹ đều đi cơng tác xa thì mình thường
mong mẹ về trước bố. Mình nói vậy khơng biết có đúng với tâm trạng của các bạn khơng,
cịn mình thì vậy đó”.
Mẹ mình là một cơng chức nhà nước làm việc ở một phịng kinh doanh thuộc Cơng ti
may mặc Phương Đơng. Năm nay mẹ ngồi ba mươi tuổi. Nghe các cơ các chú bạn của mẹ

nói chuyện với nhau rằng: hồi cịn học ở phổ thơng trung học, mẹ mình là một hoa khôi của
trường. Rồi đến thời sinh viên, mẹ lại rực rỡ như một đóa hồng nhung giữa vườn hoa khơi
của Trường Đại học Kinh tế Tài chính. Và bây giờ tuy đã ngồi ba mươi, nhưng trên khn
mặt của mẹ mình vẫn cịn in đậm nét xn sắc của thời con gái. Có lần mình hỏi mẹ: “Sao
mẹ khơng đi thi hoa hậu hở mẹ?” Mẹ mình xoa nhẹ vào đầu mình rồi nói nhỏ: “Mẹ chỉ chú
tâm vào học hành chứ mẹ không để ý đến hoa khơi, hoa hậu gì cả. Hồi ấy mẹ sợ thi rớt tốt
nghiệp ông bà ngoại la rầy. Vả lại, con gái vùng quê như mẹ lên thị thành sánh làm sao được
với họ. Mẹ nói vậy chắc con hiểu!” Đơi mắt của mẹ vừa trong sáng, vừa hiền từ. Ẩn chứa
trong đôi mắt ấy là cả một biển trời yêu thương. Có lẽ từ khi mình ý thức được mọi việc
trong cuộc sống xung quanh, nhất là về tình cảm gia đình thì mình chưa bao giờ nghe bố mẹ
mình nặng lời vởi nhau. Bố mẹ thường nói chuyện với nhau rất thoải mái, thậm chí cịn trêu
đùa nhau cười chảy cả nước mắt. Mình nhớ có một hơm mẹ mình vội vàng đến cơ quan mà
quên cả trang điểm. Bố mình chạy theo kéo mẹ vào nhà, bắt mẹ ngồi vào bàn trang điểm.
Mẹ bảo “Tưởng chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra là việc làm đẹp. Người ta đã đẹp sẵn rồi
cần gì phải làm đẹp”. Nói xong, mẹ nhìn bố mỉm cười rồi lên xe nhấn ga đi. Bố con mình
nhìn theo bóng mẹ khuất dần…
Đối với mình và cơng việc nhà thì mẹ mình hết sức chu tồn. Ngồi việc chăm lo cho
mình học thêm, mình chưa bao giờ thấy mẹ mình ngồi khơng cả. Về đến nhà là thấy mẹ làm
việc liền. Hết lau nhà lại đến lo cơm nước… Nhiều lúc, thấy mẹ vất vả khó nhọc, mình
tranh thủ học xong bài cùng mẹ làm một số việc vặt trong nhà. Mẹ vừa cười vừa nói: “Con
gái của mẹ ngoan lắm! Con hãy tập dần đi những việc làm được, lớn lên con sẽ thấy nó bổ
ích cho con nhiều đấy. Hồi bé, mẹ cũng thường giúp ngoại của con làm những việc như thế
này đấy!” Trong những bữa cơm trưa, tối, mẹ thường chọn những thức ăn ngon nhất gắp
cho mình và cho bố, rồi bố lại gắp cho mẹ. Khơng khí gia đình mình thật đầm ấm, hạnh
phúc. Bố mình thường nói với mình:
“Bố con mình được hạnh phúc như thế này là nhờ mẹ con đấy!” Mẹ của mình là vậy
đấy. Bây giờ thì mình có thể nói với các bạn rằng. Mình yêu mẹ mình hơn bố mình một chút
— một chút xíu thơi.



Bài 9
Ngoài hiên những giọt mưa rơi mỗi lúc như một mạnh hơn, bên ngọn đèn dầu, mẹ vẫn
đang cặm cụi với cơng việc. Năm nay mẹ đã ngồi ba mươi tuổi, cái tuổi đã bước qua thời
xuân xanh.
Mẹ em người dong dỏng cao và có phần hơi ốm. Gương mặt hình trái xoan với những
nét thanh tú, hiền dịu, dễ thương, nhất là đôi môi đỏ luôn như đang mỉm cười. Hai hàng
lơng mày hình cánh cung ơm gọn đơi mắt to trịn hiền dịu. Mái tóc mẹ dài đen mịn buông
xõa xuống ngang lưng. Những lúc làm việc, mái tóc được cuốn trịn thành hình đỉnh tháp
trơng vừa đẹp, vừa gọn. Nước da mẹ hơi rám nắng, đôi cánh tay trịn trịa, bàn tay nhỏ nhắn,
có chỗ đã chai sần bởi cơng việc đồng áng q vất vả.
Có những đêm em thiu thỉu ngủ, chợt nhớ tới mẹ, nhìn ra bên ngọn đèn dầu mờ ảo
thấy mẹ vẫn đang cặm cụi để may cho em chiếc áo đi học. Thấy chiếc chăn tuột khỏi người
em, mẹ lại cẩn thận kéo lên ra rồi đắp lại cho em. Lúc này, em như được tiếp thêm hơi ấm
của em. Khi em bị bệnh, mẹ bỏ cả ăn cả ngủ, ngồi cạnh em, dỗ dành em ăn và uống thuốc.
Em cảm động khơng nói được gì chỉ mong sao mau lành bệnh cho mẹ đỡ khổ. Buổi sáng,
mẹ dậy sớm nấu cơm, giặt giũ quần áo cho cả nhà sau đó mẹ chở em đi học và thường ghé
qua chợ mua đồ ăn rồi mới đi làm. Buổi tối tuy đi làm về mệt nhưng mẹ vẫn kèm cặp hướng
dẫn em học bài, kể những chuyện vui cho em nghe. Mẹ em vất vả làm sao! Em thương mẹ
em vô cùng!. “Mẹ ơi, mẹ làm gì nhiều cho vất vả?”. Có một lần em hỏi mẹ như thế. Mẹ
mỉm cười rồi đáp: “Hôm nay mẹ vất vả để ngày mai con sung sướng thì khổ cực bao nhiêu
mẹ cũng chịu đựng được”. Qua câu nói của mẹ, em thấy mẹ đã dành hết tình thương yêu
cho em. Em tự hứa với lịng mình “hãy học thật giỏi thật nhiều điểm mười để khơng phụ
lịng thương u chăm sóc ni dưỡng của mẹ”.
Mỗi khi mẹ ơm em vào lịng âu yếm, em thấy bàn tay mẹ nham nhám những vết chai
sần. Bây giờ, em mới thấy hết sự ấm áp và tình thương bao la của mẹ qua những vết chai
sần trên bàn tay thân yêu của mẹ.


Bài 10
“Két… Két…” tiếng xe đạp thắng trước cửa làm em giật mình ngẩng lên. A! Mẹ về.

Em vội chạy ra xách giỏ vào và tíu tít hỏi: “Hơm nay, mẹ cho chúng cịn ăn gì thế?” Mẹ
mỉm cười hiền hậu: “Tí nữa rồi biết. Nào, mẹ con ta cùng vào làm cơm nhé!”
Vào bếp, mẹ nhanh tay xếp thức ăn ra rổ mang xuống sàn nước. Em giúp mẹ lấy thau,
thớt, dao. Mẹ mở vòi nước cho đầy các thau rồi bắt tay vào việc. Mẹ tất bật và nhanh nhẹn
trong với công việc quen thuộc hàng ngày. Mái tóc dài đã điểm bạc của mẹ được bới cao.
Tay áo cũng đã được xắn lên để lộ cánh tay gầy gầy, rám nắng. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của
mẹ làm việc nhanh thoăn thoắt. Rau, cà phút chốc đã nằm gọn trong thau nước. Em giúp mẹ
rửa rau còn mẹ thì quay sang làm cá. Vừa làm, mẹ vừa chỉ cho em cách làm cá. Đặt chú cá
lên thớt, tay trái giữ lấy cá, tay phải mẹ cầm dao, đánh vảy, móc mang, chặt vẩy, đi, mổ
bụng rồi rửa sạch, cho vào đĩa. Mấy chú cá bây giờ đã sạch sẽ, nằm phơi mình trong chiếc
đĩa kiểu tráng men. Em mang lên bếp để sẵn rồi xuống giúp mẹ thái cà. Bây giờ mẹ rửa thịt,
băm nhuyễn để lát nữa làm món chiên. Xong hết, mẹ lên bếp nấu nướng. Mẹ nhóm lửa hai
bếp để vừa nấu cơm vừa chiên cá. Gương mặt trái xoan của mẹ ửng hồng vì hơi lửa. vầng
trán cao đã lấm tấm mồ hơi nhưng mẹ vẫn luôn chăm chú với công việc. Cá vừa vàng là mẹ
đã trở qua mặt khác. Những chú cá vàng ruộm, thơm nức đã được bày lên đĩa. Chiên cá
xong mẹ lại tiếp tục nấu canh, hấp thịt. Nhìn dáng mẹ lom khom dưới bếp khơng nghỉ tay,
em thấy thương mẹ vơ cùng. Vậy mà có lúc em mải chơi chẳng biết giúp mẹ. Nay vào bếp
cùng mẹ mới thấy nỗi vất vả của công việc bếp núc. Chiếc áo sơ mi mẹ mặc hàng ngày đã
thấm ướt một mảng lưng. Em vội pha li nước mang xuống mời mẹ. Mẹ nhìn em âu yếm
mỉm cười. “Cám ơn con. Bây giờ con giúp mẹ dọn cơm nhé! Trưa rồi đấy”.
Em lăng xăng bên mẹ, vừa làm vừa hỏi. Mẹ chỉ cho em cách dọn một bữa cơm như thế
nào cho đẹp mắt. Chẳng mấy chốc, những món ăn được bày lên trên một chiếc mâm bằng
kim loại trông thật khéo. Kia là đĩa rau luộc còn xanh màu diệp lục và đây là chén nước
chấm đĩa cá chiên, thịt hấp và rau cà, cải chua, trông thật hấp dẫn.
Nhìn bữa cơm ngon lành, tinh tươm, em thầm cám ơn mẹ đã đem lại hạnh phúc cho
gia đình. Bàn tay mẹ đã cho em bữa cơm ngon, li nước mát… Em yêu mẹ biết chừng nào!
Em tự nhủ mình khơng những sẽ cố gắng học giỏi mà cịn phải biết phụ giúp mẹ, đỡ đần
cho mẹ lúc tuổi già, sức yếu để mẹ bớt nhọc nhằn, sống lâu, hạnh phúc.



Bài 11
Tơi khơng hiểu vì sao ba má tơi lại chia tay nhau mỗi người mỗi ngả. Thỉnh thoảng, ba
tôi ghé nhà thăm tôi một chút rồi lại ra đi. Tơi chỉ nghe má tơi nói lại là ba má sống không
hợp nên đành phải chia tay. Ba tôi cũng khơng lấy vợ, cịn má tơi, khơng hiểu sao cũng ở
vậy ni tơi.
Hồn cảnh gia đình như thế nên tơi cũng khơng có được một cuộc sống đầy đủ, hạnh
phúc như những đứa bạn khác, Những ngày lễ hội, thấy những đứa bạn cùng lứa được ba
má cầm tay dẫn đi chơi mà tôi buồn lắm. Đi đâu, tôi cũng chỉ có má. Mọi tình thương của
má đều dành hết cho tôi. Má đã qua tuổi ba mươi làm và học ở một trường trung học phổ
thơng. Ngồi giờ dạy ở trường chính, má cịn dạy thêm giờ ở một trường bán công, tuy
không phải vất vả lắm về kinh tế nhưng thấy má thức hôm dậy sớm, tất bật tối ngày, tơi
thương má lắm. Nhiều lần, tơi nói với má, sao ba má khơng đồn tụ để con được có ba có
má, vả lại ba má có thể đỡ đần cho nhau những công việc nhà không tốt hơn sao! Những lúc
như thế, tôi thấy má tôi buồn lắm. Đôi mắt má to, sâu vốn đã chứa đựng những nỗi buồn vì
mất mát trong hạnh phúc lại càng buồn hơn khi thấy má trầm ngâm nhìn về một điểm nào
đó rất xa… Nhiều đêm, thấy má ngồi soạn giáo án dưới bóng đèn nê-ơng, thỉnh thoảrg má
lại bng bút, hai bàn tay lồng vào nhau đặt ngang trước bàn rồi gục đầu xuống. Mái tóc
đen mịn màng buỏng xuống che kín cả gương mặt. Trơng má thật buồn. Mỗi lần, như thế,
tôi lại chạy đến ôm chầm lấy má, kể chuyện trường, chuyện lớp cho má tôi nghe. Má nhìn
tơi, tủm tỉm cười rồi má nói: “Con đưa các quyển tập sáng mai học, trả bài cho má!”
Trong sinh hoạt và dạy dỗ con cái, má rất nghiêm khắc và nề nếp. Khi tơi mắc phải lỗi
lầm gì, má đều gọi tôi đến đứng trước mặt má khoanh tay trước ngực nghe má giảng giải
phân tích cái lợi, cái hại, cái sai, cái trái. Trong học tập cũng vậy, má giảng giải rất cẩn thận
phương pháp làm một bài văn, hay cách thức giải một bài toán. Được má dạy thêm, tơi càng
hiểu sâu hơn. Chưa có một bài tốn nào, kể cả những bài “tốn sao” tơi đều tự mình giải
được cả. Tơi học đều tất cả các mơn vì vậy năm lớp Bốn, tơi đạt danh hiệu là học sinh xuất
sắc. Và năm học lớp Năm này, tuy chưa sơ kết học kì I, nhưng tơi nghĩ mình cũng sẽ đạt
được danh hiệu học sinh xuất sắc. Kết quả ấy một phần nhờ công dạy bảo của má tôi. Đối
với bạn bế đồng nghiệp và bà con xóm giềng má cư xử rất hợp tình đẹp nghĩa. Có chuyện gì
trong xóm cần phân xử, các cụ thường hay đến hỏi má cách giải quyết. Có nhiều lúc, nhà tơi

là nơi tụ họp của cả xóm.
Má của tơi là vậy đó, một con người độ lượng, bao dung luôn mang đến cho mọi người
niềm vui và hạnh phúc.


Bài 12
Như bao trẻ thơ khác, tơi cũng có một gia đình. Một gia đình ln ln tràn trề hạnh
phúc. Trong ngôi nhà ấy luôn vọng ra những tiếng cười hồn nhiên, trong sáng, những lời hát
ru ngọt ngào tình cảm. Và cũng ở ngôi nhà ấy, tôi và em tôi được sống cùng bố mẹ. Mẹ tôi
là người mẹ tuyệt vời nhất.
Năm nay, mẹ đã ngoài ba mươi, nhưng trong cái tuổi ấy, mẹ vẫn còn đẹp và duyên
dáng. Không cao như các cô người mẫu, dáng mẹ vừa và cân đối. Thường ngày, mẹ hay bận
chiếc quần âu và chiếc áo sơ mi ngắn tay kẻ ô để đi chợ hay đưa bé Thảo đi học… Còn
những giờ lên lớp mẹ mặc những chiếc áo dài thật mềm mại và duyên dáng. Những chiếc áo
màu mây, màu ngọc bích, màu cá vàng, màu tím cà, tím Huế… làm cho mẹ trẻ ra đến mười
tuổi. Mái tóc đen bng xõa đến ngang lưng rất hợp với khuôn mặt trái xoan của mẹ. Đôi
mắt bồ câu long lanh luôn chan chứa một tình u thương vơ hạn. Đặc biệt nụ cười của mẹ
tươi như đóa hồng nở buổi sớm mai, để lộ hàm răng trắng đều. Các cô trong trường mẹ,
thường trêu mẹ “có một nụ cười chết người và làn da trắng mịn đến mê hồn”. Mỗi lần ngồi
bên mẹ, tôi thường mân mê bàn tay của mẹ. Năm ngón tay thon dài như búp măng, mềm
mại và mỏng mảnh khơng khác gì ngón tay của các cị gái mười tám đôi mươi. Bàn tay
trắng trẻo, xinh xinh ấy đã chàm sóc, dìu dắt chị em tơi trong một tình thương bao la khống
bờ bến. Có lần bố tơi hỏi nửa đùa nửa thật. “Sao em không làm nghề khác mà chọn nghề
giáo?”. Mẹ mím cười rồi nhìn thẳng vào bố nói vẻn vẹn một câu: “Bởi vì em yêu nghề giáo,
yêu anh và yêu hai đứa con của em”. Quả thật vậy, mẹ rất yêu nghề, tận tâm với nghề và rất
thương yêu chồng con. Trong quan hệ vởi mọi người, mẹ cư xử rất đúng mực. Đối với đồng
nghiệp, mẹ sống chan hòa, trung thực và khiêm tốn. Mẹ luôn học hỏi những kinh nghiệm
hay của các thầy, các cô đi trước và luôn tỏ ra độ lượng bao dung với các thầy cơ trẻ. Chính
vì vậy mà các thầy cô trong trường đều rất quý mến mẹ. Đối với con cái, mẹ rất yêu thương
và ân cần chăm,sóc. Những đêm tơi hay bé Thảo lên cơn sốt, mẹ cứ ngồi thao thức, hết sờ

tay lên trán, lại phe phẩy chiếc quạt nan, thay khăn đắp trán. Đến lúc tỉnh dậy vẫn thấy mẹ
đang ngồi bên cạnh… Cịn đối với bố, mẹ quan tâm nhiều lắm. Có những lần bố tôi về trễ,
chả thiết ăn uống vào giường đi ngủ. Mẹ tôi bưng cơm vào, đỡ bố dậy, năn nỉ bố ăn. ông bà
tôi nội đã già, trong cái tuổi như đèn treo trước gió, vẫn ln tự hào vì có một người con
hiếu thảo như mẹ. Quả thật vậy, mẹ rất quan tâm, cố gắng đền đáp phần nào công sức nuôi
dạy của ông bà nội. Từ nhỏ, bố tôi hay đi công tác xa nhà, vì vậy chị em tơi một bàn tay mẹ
ni nấng, chăm sóc.
Từng ngày, từng giờ, chúng tơi sống trong sự ân cần, chăm sóc của mẹ. Mẹ đối với chị
em tôi là tất cả.



×