Tải bản đầy đủ (.pdf) (12 trang)

Những bài văn tả cảnh hay – Phần 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (140.08 KB, 12 trang )

Ngữ văn: Những bài ăn
tả cảnh hay – Phần 1


Kể theo phương pháp sáng tạo truyện Sọ Dừa.

Bài làm
Quê ngoại của em miền trung du với những rừng cọ, đồi chè xanh ngát. Hè
nào cũng vậy, em lại được ba mẹ về thăm ông bà. Năm nay thời tiết ưu ái,
đang giữa trưa hè nhưng bất chợt lại có những cơn mưa vội vã làm cho bầu
trời dịu hẳn lại, lần nào cũng vậy , khi được ngồi trong vòng tay âu yếm của
bà, em lại kể cho bà nghe về thành tích học tập của mình. Mỗi lần như vậy
bà thường âu yếm, khen ngợi. Rồi bỗng nhiên một hơm, bà gọi em đến cạnh
bên và nói:
_ Nghe nói cháu bà kể chuyện hay lắm phải khơng? Hãy kể cho bà nghe một
câu chuyện nào đó mà cháu thích.
Em liền hỏi bà có thích nghe chuyện cổ tích không và kể cho bà nghe truyện
Sọ Dừa.
Ngày xưa, xưa lắm có hau vợ chồng nghèo đi ở cho phú ông. Họ hiền lành
tốt bụng nhung mà mãi chẳng có con. Bỗng một hôm trong lúc kiếm củi,
người vợ khát nước q. Tìm mãi chẳng có con suối nào, hai vợ chồng như
kiệt sức đến bên gốc cây đa ngồi. Lạ thay người vợ thấy một cái sọ dừa còn
đọng một ít nước mưa, khơng ngần ngại gì bà uống một mạch hết. Khơng
ngờ về nhà bà lại có mang. Chẳng bao lâu người chồng qua đời, bà một thân
một mình sinh nở. Đứa con ra đời lại quái dị khơng chân, khơng tay trịn
lơng lốc như quả dừa. Bà vơ cùng đau buồn định vứt nhưng vì thương con
nên để lại nuôi. Để mẹ khỏi buồn phiền Sọ Dừa đi ở cho nhà phú ơng chăn
bị. Cậu chăn rất giỏi, con nào con đó bụng no căng. Phú ơng mừng lắm.
Nhà có ba cơ con gái chẳng hiểu sao hai cô đầu luôn chê bai ghét bỏ Sọ Dừa,



chỉ cô út là quý mến, yêu thương Sọ Dừa. Một hơm nghe tiếng sáo thổi véo
von, cơ út rình thì thấy một tràng trai tuấn tú biết Sọ Dừa khơng phải là
người phàm trần, cơ út hết hịng u thương. Cuối năm ấy, Sọ Dừa về nói
với mẹ địi sang nhà phú ông hỏi cô út về làm vợ. Thấy vậy, bà mẹ vô cùng
sửng sốt, liền khuyên con đừng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng Sọ Dừa khơng
nghe cứ năn nỉ mãi, bà đành kiếm buồn cau sang nhà phú ông. Thấy vậy phú
ông cười vẻ khinh bỉ và nói: địi cưới con gái ta ư? Được ta sẽ gả con gái cho
nếu đem đủ được đồ sính lễ: một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười
con lợn béo, mười vò rượu tăm. Đến hẹn Sọ Dừa cùng mẹ và các gia nhân
đem đủ đồ lễ để khiến phú ơng hoa cả mắt. Vì tham của nên phú ông quyết
định gả con gái cho Sọ Dừa. Hai cô chị khơng đồng ý lấy Sọ Dừa, chỉ có cơ
út là nhận lời làm vợ Sọ Dừa.

Ngày cưới, Sọ Dừa tổ chức thật linh đình. Lúc rước dâu mọi người vơ cùng
sửng sốt vì Sọ Dừa bỗng biến thành chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Sau ngày
cưới họ sống với nhau vô cùng hạnh phúc. Ngày ngày Sọ Dừa miệt mài đèn
sách chờ khoa thi, cịn cơ út chăm chỉ se tơ, dệt lụa, phụng dưỡng mẹ già. Bà
mẹ Sọ Dừa vơ cùng sung sướng khi có một người con dâu hiếu thảo. Thế rồi
khoa thi đã mở Sọ Dừa đỗ trạng. Một năm sau nhà vua có chiếu sai quan
trạng đi sứ. Trước lúc từ biệt mẹ và vợ, chàng đưa cho cơ út một hịn đá, một
con dao và quả trứng gà để phịng thân.

Ở nhà, hai cơ chị lập mưu giết em để được làm bà trạng. Nhờ có những vật
phịng thân, cơ út thốt chết và sống trên hoang đảo cùng hai con gà làm
bạn. Gà gáy to khi thuyền quan trạng đi qua, cô út được chồng đón về. Hai
cơ chị xấu hổ bỏ đi biệt xứ.
Nghe đến đây bỗng nhiên bà hỏi em


Thế cháu có biết truyện này có ý nghĩa như thế nào khơng?

_ Thưa bà: có phải truyện muốn ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của những con
người mặc dù có hình thức xấu xí. Đồng thời nhân dân ta muốn gửi gắm
niềm tin và sự chiến thắng của con người lương thiện chân chính.
Bà gật gật đầu khen em giỏi quá. Bà nói:
_ Mỗi câu chuyện khi đọc xong phải hiểu được ý nghĩa như thế mới là thực
sự hiểu một cách sâu sắc.
Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cơ giáo cũ nhân ngày 20
tháng 11
Đề 6: Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cơ giáo cũ nhân ngày 2011
Đáp án:
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông,con người lớn bởi rộng lịng bao
dung cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tơi học được từ cơ giáo
của
mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu thương về cơ giáo đầu tiên
vẫn cịn
in đậm trong tâm trí của tôi!
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tơi cao,gầy,mái tóc khơng mướt
xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp.ấn tượng
nhất
ở cô là đơi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa u thương vừa
như
dị hỏi của cơ cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với
hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín


đáo
mà dun dáng ở cổ bút.Tơi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ước
được
cầm nó trong tay…

Đến giờ ra chơi,tơi một mình coi lớp,khơng thể cưỡng lại ý thích của
mình,tơi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu
vì sao
tơi bỗng khơng muốn trả lại nữa.Tơi muốn được nhìn thấy nó hàng
ngày,được tự
mình sở hữu nó,được thấy nó trong cặp của chính mình…Hết giờ ra chơi,
các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc ồ lên khi
thấy chiếc bút đã khơng cánh mà bay!Cả lớp xơn xao,bạn thì lục tung sách
vở,bạn
lục ngăn bàn,có bạn bị cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị
rơi
xuống đất khơng…Đúng lúc đó,cơ giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi nghe
bạn
lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có
chữ
gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi
xuống
ghế.Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cơ ạ!
Cơ hình nh khơng nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hơm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tơi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tơi,những cái nhìn dị
hỏi,nghi ngờ,tơi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran nh có trăm ngàn con


kiến
đang bị trên má. Cơ giáo tơi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trờng,chỉ một cái
gật
đầu của cô lúc này,cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ
thấy

hết,sẽ chê cười,sẽ chẳng cịn ai chơi cùng tơi nữa…Tơi sợ hãi,ân hận,xấu
hổ,bẽ
bàng…Tơi ồ khóc,tơi muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của
tôi yêu
cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua...
Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi
ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có
đưa cho cơ cây bút và nói rằng bác nhặt được khi
đi đóng khố cửa lớp mình,có phải là cây bút của em khơng?
Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cơ dặn dị cả lớp phải giữ
gìn dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm ả,nhẹ nhàng…Ra chơi hơm
ấy,các bạn lại ríu rít bên tơi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ
riêng tôi
là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cơ có gặp riêng tơi,cơ khơng trách móc cũng khơng giảng
giải gì nhiều.Cơ nhìn tơi bằng cái nhìn bao dung và thơng cảm,cơ biết lỗi
lầm của
tơi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không
bị bạn
bè khinh thường,coi rẻ…
Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tơi và cơ biết.Nhưng
hơm


nay,nhân ngày 20/11, tơi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của
chính
mình nh là một cách thể hiện lịng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy
tôi
bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi

vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự
bao
dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tơi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi
nhớ về
Tả một loại cây, hoa ngày tết quê em
Tả lại một loại cây vào dịp tết mùa xuân.
*Bài viết

Mùa xuân là mùa chim chóc bay về. Mùa cây cối đâm chồi nảy lộc, cịn các
lồi hoa thì đua nhau khoe sắc. Nhưng khơng phải loại cây nào cũng dễ dàng
cảm nhận được mùa xuân. Thế nên mới có chuyện, lồi cây kia vì ngủ qn
mà sang tới tận tháng ba mới đâm chồi nảy lộc. Vườn nhà em rộng, lại trồng
rất nhiều cây, chính vì thế mà, nhờ quan sát nhiều em mới biết xoan là một
trong những nhiều cây “nhạy cảm” với mùa xuân hơn cả.

Xoan rụng lá sớm, thường vào lúc mùa thu nên mấy tháng mùa đơng nó
khoe bộ xương gầy gộc giữa trời trơng như chẳng có chút gì của mầm sống
cả. Thân cây mốc meo, khơ và nứt nẻ. Có những đoạn nứt to, vỏ cây bị trẻ
con cậy bong ra từng mảng. ở mãi trên cao kia, cây không còn một chiếc lá


nào, chỉ có những cành khơ trụi khẳng khiu đang níu giữ một vài chùm quả
chín khơ chưa rụng được. Xoan đứng giữa trời đơng như một cụ già khơng
có chút nào sức sống.
Thế nhưng chúng ta đâu có biết, xoan đang sống ở bên trong. Cây vẫn cung
cấp lên cành nhưng sống hàng ngày để nuôi muôn triệu mầm non đang hình
thành ở bên trong. Thế nên nếu chỉ nhìn vào hình thức thì chẳng ai có thể
đốn được cây đang chuẩn bị cho một vòng đời mới vội vã làm sao.
Mùa xuân đến đầu tiên bằng những cơn mưa lất phất xen lẫn cái lạnh của
mùa đông. Dân gian ta gọi thứ mưa đó là mưa xuân. Mưa ngấm vào thân gỗ

và cứ thế từ đó thân cây mốc meo khơ cứng bỗng “ẩm sì”. Mưa “tưới nước
cho cây làm mềm phần vỏ và thế là chỉ mấy ngày sau, xoan nảy ra không
biết bao nhiêu mầm lá nhỏ li ti như hạt đỗ. Mầm lá bung nở rất nhanh, chỉ
vài ngày đã mọc ra năm sáu chiếc lá non thế là cây xoan đang khô héo tự
nhiên mọc ở đâu ra bao nhiêu ngọn mầm xanh. Những giọt sương đêm đọng
trên lá biếc, sáng ra gặp những tia nằng màu hồng chói rọi, trơng chúng như
những viên ngọc nhỏ li ti. Đó là cảnh mà em quan sát được khi cây xoan
ngoài vườn mới trọn một năm trồng.

Loài xoan phát triển rất nhanh. Những ngày đầu năm mới chỉ có vài cành lá
phất phơ trước gió như đang đón xuân rất khẽ khàng thế mà chỉ mới hơn
một tháng sau xoan đã chuẩn bị đơm hoa và chỉ hơn chục ngày sau đó,
những cánh hoa xoan đã rơi lả tả đầu ngõ, ngoài sân dày như mưa bụi.

Xoan và hoa xoan khơng cao q nhưng nó đẹp một cách giản dị vơ cùng.
Hình như xoan cũng giống người: Rất nhạy cảm với mùa xn. Và cịn có
một điều khác nữa: Xioan sống ào ạt với mùa xuân, cũng giống như con


người thích dâng hiến cho đất nước khi tuổi đời còn trẻ, khi đang là mùa
xuân đẹp nhất của cuộc đời mình.
Văn lớp 6: Hãy kể về lần gặp một chú bộ đội cụ hồ
KỂ VỀ MỘT LẦN GẶP CHÚ BỘ ĐỘI
I/ MỞ BÀI

Nhân ngày Quân đội nhân dân Việt Nam 20/12, lớp em tổ chức một chuyến
gặp gỡ các anh bộ đội tại câu lạc bộ quân khu 7. Chuyến đi đã để lại trong
em nhiều cảm xúc, một dấu ấn khó phai cũng như một tình cảm tốt đẹp đối
với các anh bộ đội miền Nam anh dũng.


II/ THÂN BÀI

a) KHÁI QUÁT

Chúng em đến câu lạc bộ Quân khu 7 từ 6 giờ 30 sáng. Gặp nhau tại phịng
họp, khn mặt ai nấy đều rạng rỡ, háo hức. Các học sinh ăn mặc chỉnh tề,
nghiêm trang trong những bộ đồng phục. Dù dậy sớm, không giấu được vẻ
mệt mỏi, bơ phờ nhưng hình như qua từng ánh mắt, từng tiếng cười, các bạn
đều rất mong muốn nhìn thấy các anh bộ đội miền Nam thân thương. Thầy
chủ nhiệm cũng vậy, thầy tất bật ổn định chỗ ngồi cho các cậu học trị lóc
chóc, cứ chạy tới chạy lui.

Đúng 7 giờ, cô tổng phụ trách trong bộ áo dài xanh trang trọng lên đọc phần
giới thiệu buổi gặp mặt. Giọng cơ to, rõ, nghe thật trìu mến và thân thương.
Cô giới thiệu sơ lược về Quân đội nhân dân Việt Nam thành lập ngày 22


tháng 12 năm 1944. Cô hát tặng chúng em một bài hát rất quen thuộc và dễ
mến: "Cô gái Sài Gịn đi tải đạn". Chúng em hoan hơ nhiệt liệt, cô tiếp tục
giới thiệu một số chiến sĩ bộ đội tiêu biểu.

Đầu tiên là bác Hùng Chiến, bộ đội thành phố Bình Định. Bác Chiến năm
nay đã 68 tuổi, người cao lớn, lực lưỡng và giọng nói ơn tồn. Bác rất vui
tính, cởi mở, kể cho chúng em nghe nhiều câu chuyện kháng chiến hấp dẫn.
Từ việc bác đánh thằng tây bằng món võ cổ truyền đến khi gặp cụ Hồ.
Chúng em say mê theo dõi, im lặng và hồi hộp khơng nói nên lời.

Sau đó, chúng em làm quen với anh Bình, người Tiền Giang, là chiến sĩ
hạng II tiêu biểu thành phố. Anh Bình nhỏ con, tay trái bị liệt, nhưng vẫn rất
lạc quan, yêu đời. Theo lời anh kể, ngày xưa giặc nó đánh bom, anh chạy

đạn bị trúng. Nhìn cánh tay của anh, chúng em vơ cùng thương xót, cũng
khơng kém phần khâm phục và trân trọng.

Trong lúc đang mải mê trò chuyện với các anh bộ đội, bỗng giọng nói của cơ
phụ trách vang lên:
- Các em đã nói chuyện rất vui vẻ với các anh bộ đội rồi. Bậy giờ cô mời
một bạn học sinh lên phát biểu suy nghĩ của mình về các thế hệ cha anh đã
chiến đấu, hi sinh để bảo vệ Tổ quốc! Bạn nào xung phong nè?

Mọi người trầm trồ thích thú, có bạn muốn giơ tay phát biểu nhưng còn e
ngại. Em mạnh dạn đứng lên trả lời câu hỏi của cơ đã đặt ra, lịng hồi hộp
lẫn lo lắng:

-Thưa cô và các bạn, theo em, các anh bộ đội đã rất can đảm, dũng cảm, hy


sinh biết bao xương máu của mình để cho chúng ta có được hạnh phúc hơm
nay. Ngày hơm nay, học sinh chúng em được học hành tốt, ăn mặc no ấm là
nhờ các thế hệ cha anh đã chiến đấu để đấu tranh bảo vệ Tổ Quốc. Bác Hồ
đã từng nói: "...Đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân là đội đàn anh
mong cho chóng có những đội đàn em khác. Tuy lúc đầu qui mơ của nó cịn
nhỏ, nhưng tiền đồ của nó rất vẻ vang. Nó là khởi điểm của Giải phóng
quân, nó có thể đi suốt từ Nam chí Bắc, khắp đất nước Việt Nam chúng ta".
Chính vì ý nghĩa đó, ngày 22.12.1944 được chọn làm ngày kỷ niệm thành
lập Quân đội nhân dân Việt Nam. Trên cơ sở của một cuộc chiến tranh nhân
dân vĩ đại, quân đội ta từ một lực lượng nhỏ bé, vũ khí trang bị thơ sơ đã
vươn lên thành một đội qn hùng hậu, chính quy hiện đại, gắn bó với nhân
dân, tô đậm truyền thống vẻ vang mà Bác Hồ, người cha của các lực lượng
võ trang Việt Nam, đã dạy.


Cơ phụ trách tỏ ra hài lịng về ý kiến của em. Cô bảo em hãy cố gắng trao
dồi kiến thức về lịch sử dân tộc...

Sau khi giao lưu khoảng hai tiếng đồng hồ, có tiếng chng thơng báo đã
đến giờ ra về. Chúng em luyến tiếc nhìn các anh bộ đội, lễ phép chào các
thầy cô rồi trật tự xếp hàng ra về. Khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ những niềm
vui.
III/ KẾT BÀI
1/ Cảm xúc sau chuyến giao lưu: yêu mến các anh bộ đội nhiều hơn,...
2/ Bài học rút ra: Học tập được nhiều điều: về lịch sử, sự hy sinh, tình đồng
đội,...
3/ Liên hệ bản thân: Đã làm gì cho Tổ quốc thân yêu?


4/ Lời hứa: Phải cố gắng học tập, lao động, noi gương thế hệ đi trước để phát
triển nước nhà vững mạnh..



×